← Quay lại trang sách

Chương 46

JULIETTE ĐỨNG YÊN PHẮC LẮNG nghe tiếng bước chân xa dẫn xuống cầu thang. Cô có thể cảm nhận được rung động truyền qua lan can. Da gà nổi dọc chân tay cô. Cô muốn cất tiếng, muốn hét lên bảo người kia dừng lại, nhưng adrenalin bất thình lình xộc đến khiến ngực cô lạnh buốt và trống rỗng. Cứ như thể một cơn gió lạnh đã xộc sâu vào trong phổi cô, chèn ép giọng cô. Có người còn sống và ở trong tháp giống cùng cô. Và kẻ đó đang chạy trốn.

Cô bứt khỏi lan can và lao vọt qua chiếu nghỉ, đáp xuống các bậc thang xoắn với vận tốc chóng mặt và leo thang nhanh hết mức chân đưa được. Xuống được hết một tầng thang, khi adrenalin đã lắng xuống, cô lại dùng được phổi để hét lên câu “Dừng lại!” nhưng tiếng đôi bàn chân trần của cô đạp trên các bậc thang kim loại như át cả giọng cô. Cô không còn nghe thấy tiếng người kia bỏ chạy nữa, chẳng dám dừng chân lắng nghe vì sợ người đó sẽ phóng đi quá xa, nhưng lúc băng qua ngưỡng cửa ở tầng ba mươi mốt, cô lại lo rằng có thể kẻ đó sẽ lén rẽ vào một tầng nào đó và thoát mất. Và nếu chỉ có duy nhất một nhúm người trốn trong tháp giống rộng lớn, có thể cô sẽ không bao giờ tìm thấy họ. Nếu họ không muốn bị phát hiện ra.

Không hiểu sao, điều này còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì khác: cái khả năng cô sẽ sống nốt phần đời còn lại trong một tháp giống đổ nát, chỉ lo tìm kiếm thức ăn và sinh tồn, nói chuyện với những đồ vật vô tri, trong khi một nhóm người khác cũng làm tương tự nhưng lại nấp đi khuất mắt. Ý nghĩ ấy làm cô căng thẳng đến mức phải một lúc sau cô mới cân nhắc đến điều ngược lại: rằng thay vào đó, có thể đây sẽ là một nhóm người muốn tìm cô, và không hề có ý định tốt.

Họ sẽ không có ý định tốt, nhưng họ sẽ có con dao của cô.

Cô dừng lại ở tầng ba mươi hai lắng nghe, tay tóm lấy lan can. Nín thở để giữ im lặng là gần như bất khả thi: phổi cô đang kêu gào đòi được hít những hơi thật sâu. Nhưng cô vẫn bất động, mạch trong lòng bàn tay cô đập bên lan can mát lạnh, trong khi tiếng bước chân rất rõ vẫn ở bên dưới cô và bây giờ nghe đã to hơn. Cô đang dần bắt kịp! Cô lại lao đi, bạo dạn hẳn, xuống ba bậc một lúc, người tròng trành sang hai bên trên đường lao xuống, hệt như cô từng làm hồi còn trẻ, một tay bám theo thanh lan can cong, tay còn lại chìa ra trước mặt để giữ thăng bằng, mũi chân chỉ vừa chạm vào bậc thang là cô lao luôn xuống bậc tiếp theo, tập trung chú ý đề phòng trượt ngã. Ở tốc độ như vậy thì chỉ cần một cú trượt chân cũng có thể gây chết người. Hình ảnh tay chân bó bột và những câu chuyện về những cụ già không may bị gãy xương hông xuất hiện trong tâm trí cô. Dẫu vậy, cô vẫn cứ ép mình phóng cật lực, chạy như bay. Tầng ba mươi ba lướt vù qua. Nửa vòng thang xoắn sau, cô nghe thấy tiếng một cánh cửa đóng sầm lại, át tiếng chân mình. Cô dừng lại ngước lên nhìn. Cô rướn người qua lan can và nhìn xuống. Tiếng chân đã biến mất, chỉ còn lại tiếng cô thở hổn hển.

Juliette vội vã chạy xuống một vòng thang nữa và kiểm tra cửa nẻo ở tầng ba mươi tư. Cửa không chịu mở. Nhưng cũng không khóa. Cô vặn được tay nắm xuống và cửa có nhúc nhích, nhưng mắc vào một cái gì đó. Juliette kéo mạnh hết mức có thể - nhưng chẳng ích gì. Cô lại giật thêm cái nữa và nghe thấy tiếng thứ gì nứt răng rắc. Cô tì một bàn chân lên cánh cửa còn lại, thử thêm một lần thứ ba, kéo thật mạnh, giật ngược đầu lại, kéo hai tay về phía ngực và đá chân...

Một cái gì đó gãy rời. Cánh cửa mở tung, và cô để tuột tay nắm. Ánh sáng bùng nổ từ bên trong, một quầng sáng rực rỡ chiếu tràn ra ngoài trước khi cửa đóng sầm lại thêm lần nữa.

Juliette lồm cồm băng qua chiếu nghỉ và lại nắm lấy tay nắm. Cô kéo mở cửa ra và loạng choạng đứng dậy. Một nửa cây chổi gãy đôi nằm dưới hành lang; nửa còn lại cài vào tay nắm cánh cửa bên cạnh. Cả hai đều hiện rõ mồn một trong ánh sáng chói lòa khắp xung quanh cô. Mấy ngọn đèn trần trong phòng được thắp sáng hết, các khung chữ nhật sáng gắn trần chạy dọc hành lang đi mút tầm mắt. Juliette lắng nghe tìm tiếng bước chân, nhưng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng ro ro của các bóng đèn. Cửa quay phía trước cô liên tục nhấp nháy con mắt đỏ, như thể nó nắm trong tay nhiều bí mật nhưng không chịu tiết lộ.

Cô đứng dậy và lại gần cái máy, nhìn sang phải nơi một bức tường kính cho cô nhìn thấu vào một phòng họp, bên trong cũng bật đèn đuốc sáng trưng nốt. Cô nhảy qua cái cửa, giờ đã thành một thói quen, và cất tiếng chào thêm lần nữa. Giọng cô vang dội lại, nhưng nghe có vẻ khang khác trong bầu không khí rực sáng, nếu một điều như thế có thể xảy ra. Trong này có sự sống, có điện, có tai kẻ khác để nghe giọng cô, khiến cho tiếng vang không hiểu sao trở nên mờ nhạt hơn.

Cô băng qua dãy văn phòng, ngó vào từng phòng để tìm kiếm dấu hiệu của sự sống. Nơi này bừa bộn vô cùng. Các ngăn kéo bị vứt chỏng chơ trên sàn nhà, các tủ hồ sơ kim loại bị lật đổ, giấy quý giá vương vãi khắp mọi nơi. Một bàn quay mặt về phía cô, và Juliette thấy máy tính đang bật, màn hình đầy chữ màu xanh lá cây. Cảm giác cứ như thể cô đã bước vào một thế giới trong mơ. Trong vòng hai ngày - nếu giả sử rằng cô đã ngủ lâu đến thế - não cô đã dần dần thích nghi với ánh sáng xanh nhạt của những ngọn đèn thoát hiểm, đã quen với một cuộc sống nơi hoang dã, một cuộc sống không có điện. Vị nước lợ vẫn còn lưu lại trên lưỡi cô, thế mà giờ cô lại đi qua một nơi làm việc bình thường, chỉ có điều bừa bãi. Cô mường tượng ra cảnh những người ca tiếp theo (những văn phòng như thế này có phân ca không nhỉ?) quay trở lại từ cầu thang, cười đùa vui vẻ, sắp xếp giấy tờ, kê lại đồ đạc và quay trở lại làm việc.

Khi nghĩ đến làm việc, cô tự hỏi họ đã làm gì ở đây. Cô chưa bao giờ thấy văn phòng nào bài trí như thế này. Cô gần như quên mất chuyến leo xuống cầu thang trong lúc nhòm ngó xung quanh, tò mò về những căn phòng và điện chẳng kém gì về tiếng bước chân đã đưa mình đến đây. Khi băng qua một khúc quanh, cô đến trước một cánh cửa kim loại lớn, không chịu mở ra như những cánh cửa khác. Juliette đè lên nó và cảm thấy nó gần như không nhúc nhích. Cô tì vai lên cánh cửa kim loại và đẩy, nhích dần vài phân một, cho đến khi cô có thể lách qua. Cô phải bước qua một tủ hồ sơ kim loại cao đã bị kéo đổ xuống chặn trước cánh cửa nặng.

Căn phòng thật khổng lồ, ít nhất cũng lớn ngang phòng máy phát điện và to gấp bội nhà ăn. Trong phòng đầy những cái tủ cao, to hơn tủ hồ sơ nhưng không có ngăn kéo. Thay vào đó, mặt trước tủ phủ kín đèn nhấp nháy, đỏ, xanh, và hổ phách.

Juliette lục lọi mớ giấy tờ tràn ra khỏi tủ hồ sơ. Và trong lúc làm vậy, cô nhận ra rằng không thể chỉ có mình mình bên trong căn phòng này được. Người nào đó đã kéo tủ chắn cửa, và chắc chắn đã làm vậy từ bên trong.

“Xin chào?”

Cô đi qua các dãy máy móc cao, bởi lẽ cô đoán chúng là máy. Chúng cắm điện, chạy ro ro, thỉnh thoảng dường như lại kêu cọc cạnh gì đó như thể có nhiều điều đang diễn ra trong ruột chúng. Cô băn khoăn tự hỏi liệu đây có phải một loại nhà máy điện kỳ lạ nào đó hay không - có thể nó là nguồn cung cấp ánh sáng? Hay những thứ này có những chồng ắc quy xếp bên trong nhỉ? Nhìn mớ dây nhợ phía sau các tủ máy mà cô ngả về giả thuyết ắc quy hơn. Bảo sao đèn đuốc sáng trưng. Nơi này phải bằng đến hai mươi phòng ắc quy dưới Cơ Khí.

“Có ai ở đây không?” cô cất tiếng gọi. “Tôi không có ý làm hại ai đâu.”

Cô bước qua căn phòng, dỏng tai nghe xem có chuyển động nào không, cho đến khi cô bắt gặp một tủ máy để cửa mở. Khi nhìn vào bên trong, cô không thấy ắc quy gì cả mà thấy toàn những bảng mạch tương tự loại Walker suốt ngày hàn. Thực tình mà nói, phần bên trong cỗ máy này trông giống bên trong máy tính của phòng điều phối đến kỳ lạ - Juliette bước lùi lại, nhận ra đây là gì. “Máy chủ,” cô thì thầm. Cô đang ở bộ phận IT của tháp giống này. Tầng ba mươi tư. Tất nhiên rồi.

Có một âm thanh rào rạo gần bức tường phía xa, tiếng kim loại trượt trên kim loại. Juliette chạy theo hướng đó, phóng giữa những cỗ máy cao, tự hỏi người đang chạy trốn mình là đứa quái nào, và người ấy định trốn ở đâu.

Cô quành qua hàng máy chủ cuối cùng và thấy một phần sàn di chuyển, một nắp lưới kim loại trượt vào để che khuất một cái lỗ. Juliette nhào xuống sàn, tấm khăn trải bàn quấn quanh chân, tóm lấy mép cái nắp trước khi kịp đóng lại. Ngay phía trước mặt, cô thấy khớp và ngón tay một người đàn ông đang nắm chặt mép cái nắp. Một tiếng rú giật mình cất lên, một tiếng phì phò vì gắng sức. Juliette cố gắng kéo tấm lưới ra, nhưng không có điểm tì. Một bàn tay biến mất. Thay cho nó một con dao xuất hiện, chém vào tấm lưới, săn lùng ngón tay cô.

Juliette thu bàn chân xuống dưới người và ngồi dậy để có điểm tựa làm đòn bẩy. Cô kéo cái nắp lưới và lập tức cảm thấy con dao găm vào ngón tay mình.

Cô hét lên. Nhân vật phía dưới cô hét lên. Gã chui ra và giơ con dao giữa họ, bàn tay run lẩy bẩy, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng những ngọn đèn trần. Juliette quăng cái nắp trượt kim loại đi và ôm lấy tay, bấy giờ đang nhỏ máu tong tỏng.

“Bình tĩnh nào!” cô nói, lùi ra xa tầm tay gã.

Gã kia hụp đầu xuống, sau đó lại trồi lên. Gã nhìn ra đằng sau Juliette như thế có những người khác ập đến từ sau lưng cô. Cô cố gắng kìm mình không ngoái lại kiểm tra - quyết định tin tưởng sự im lặng, đề phòng gã đang tìm cách đánh lừa mình.

“Ông là ai?” cô hỏi. Cô quấn một phần bộ đồ quanh bàn tay băng nó lại. Cô để ý thấy rằng cái gã có bộ râu dày và nhếch nhác kia mặc quần yếm xám. Bộ quần yếm trông chẳng khác nào loại mặc bên tháp giống của cô, chỉ khác vài điểm nho nhỏ. Gã trừng mắt nhìn cô, mái tóc đen để bù xù và lòa xòa khắp mặt. Gã hầm hừ, bịt miệng ho, trông như thể sẵn sàng chúi xuống dưới sàn nhà và biến mất.

“Ở lại đi,” Juliette nói. “Tôi không có ý làm hại ông.”

Gã nhìn bàn tay bị thương của cô rồi nhìn con dao. Juliette liếc xuống và thấy một dòng máu nhỏ chảy về phía cùi chỏ. Vết thương nhức nhối, nhưng hồi còn làm thợ cơ khí cô từng bị thương nặng hơn rồi.

“X-x-xin lỗi,” gã lẩm bẩm. Gã liếm miệng và nuốt nước bọt. Con dao run rẩy trong tay.

“Tên tôi là Jules,” cô nói, nhận ra người này sợ cô nhiều hơn cô sợ gã. “Tên ông là gì?”

Gã liếc nhìn lưỡi dao cầm ngang giữa họ, cứ như đang soi gương. Gã lắc đầu.

“Không tên,” gã thì thầm, giọng khàn khàn và khô không khốc. “Không cần.”

“Ông có một mình à?” cô hỏi.

Gã nhún vai. “Độc một mình,” gã nói. “Hàng năm rồi.” Gã ngước lên nhìn cô. “Cô...” gã lại liếm môi, hắng giọng; mắt gã ứa nước và lấp lánh trong ánh đèn, ”... cô đến từ đâu? Tầng nào?”

“Ông ở một mình đã hàng năm rồi ư?” Juliette sửng sốt. Cô không thể hình dung nổi. “Tôi không đến từ tầng nào hết,” cô bảo gã. “Tôi đến từ một tháp giống khác.” Cô nói câu chót một cách thật nhẹ nhàng và chậm rãi, lo lắng không biết tin này sẽ tác động thế nào đến một người có vẻ mong manh nhường ấy.

Nhưng Độc Một Mình gật đầu như thể điều này hợp lý. Đó không phải phản ứng Juliette đã mong đợi.

“Thế giới bên ngoài...” Độc Một Mình lại nhìn con dao. Gã vươn tay ra khỏi cái lỗ và đặt nó lên sàn, đẩy nó ra xa khỏi cả hai người bọn họ. “Có an toàn không?”

Juliette lắc đầu. “Không,” cô nói. “Tôi có đồ bảo hộ. Đi không xa. Nhưng kể cả vậy, tôi đáng lẽ ra không thể còn sống được.”

Độc Một Mình gật đầu. Gã ngước lên nhìn cô, những đường ướt át chảy xuống từ khóe mắt và biến mất vào trong bộ râu của gã. “Đáng lẽ chẳng ai trong số chúng ta sống được,” gã nói. “Không một người nào cả.”