← Quay lại trang sách

Chương 47

“NƠI NÀY LÀ GÌ THẾ?” Lukas hỏi Bernard. Hai người bọn họ đứng trước một sơ đồ lớn treo trên tường như một bức tranh thêu. Các đồ hình vẽ rất chính xác, kiểu chữ viết rất bay bướm. Nó cho thấy một mạng lưới những vòng tròn cách đều nhau với đường thẳng nối ở giữa, bên trong mỗi vòng tròn được vẽ rất cầu kỳ. Mấy vòng tròn đã bị gạch bỏ bằng các đường mực đỏ đậm. Đây chính là mẫu biểu đồ tuyệt diệu mà anh hy vọng một ngày nào đó sẽ đạt được với các bản đồ sao của mình.

“Đây là Di Sản của chúng ta,” Bernard nói giản dị.

Lukas thường xuyên nghe gã nói như vậy về các máy chủ trên tầng.

“Đây là máy chủ ư?” anh hỏi, liều lĩnh xoa hai tay lên tờ giấy to ngang một tấm ga giường nhỏ. “Chúng được bài trí hệt như mấy cái máy chủ.”

Bernard bước đến bên cạnh anh và xoa cằm. “Hừm. Thú vị thật. Quả đúng vậy. Tôi chưa bao giờ để ý đến điều ấy.”

“Chúng là gì thế?” Lukas quan sát kỹ hơn và thấy mỗi vòng đều có đánh số. Cũng có cả một mớ hình vuông và chữ nhật lộn xộn vẽ ở một góc, giữa có các đường song song, tách chúng ra khỏi nhau. Những hình kia không có chi tiết gì bên trong, nhưng bên dưới là chữ “Atlanta” khổ lớn.

“Chúng ta sẽ bàn đến chuyện đó sau. Nào, để tôi cho cậu xem thứ này.”

Ở cuối phòng là một cánh cửa. Bernard dẫn anh qua cửa, vừa đi vừa bật thêm đèn.

“Còn ai khác xuống dưới này nữa vậy?” Lukas hỏi, bám theo sau.

Bernard liếc nhìn lại sau. “Không ai cả.”

Lukas không ưa câu trả lời đó. Anh cũng liếc nhìn lại sau, cảm thấy như thể anh đang bước vào một nơi không ai có thể quay trở lại.

“Tôi biết thế này hẳn có vẻ đường đột quá,” Bernard nói. Gã đợi Lukas đến bên mình, sau đó choàng cánh tay nhỏ quanh vai Lukas. “Nhưng sáng hôm nay, mọi thứ đã thay đổi. Thế giới đang thay đổi. Và hiếm khi thay đổi một cách dễ chịu.”

“Có phải là vì... vụ lau chùi không?” Anh suýt nữa thì nói “Juliette”. Tấm ảnh cô như nóng bừng trên xương ức của anh.

Mặt Bernard trở nên nghiêm nghị. “Vụ lau chùi đã không xảy ra,” gã đột ngột nói. “Và bây giờ mọi chuyện sẽ nháo nhào hết lên, và sẽ có người phải chết. Và cậu cần phải hiểu là các tháp giống được thiết kế từ mặt đất xuống để ngăn chặn điều này.”

“Được thiết kế,” Lukas lặp lại. Tim anh đập một lần, hai lần. Các mạch não của anh ro ro hoạt động và cuối cùng cũng luận ra được rằng Bernard đã nói một điều khó hiểu.

“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Có phải ông vừa mới nói các tháp giống không?”

“Cậu cần học thuộc thứ này.” Bernard chỉ về phía cái bàn nhỏ, đẩy sát vào bàn là cái ghế gỗ trông như sắp gãy đến nơi. Trên bàn có một cuốn sách không giống bất cứ cuốn nào Lukas từng thấy, hay thậm chí từng nghe nhắc đến. Độ dày của nó gần ngang ngửa bề rộng. Bernard vỗ nhẹ lên bìa, sau đó nhìn lòng bàn tay xem có bị dính bụi không. “Tôi sẽ đưa cho cậu chìa khóa dự phòng, và cậu không bao giờ được phép tháo ra khỏi cổ. Cậu hãy đi xuống đây mỗi khi có thể và đọc sách này. Lịch sử của chúng ta nằm cả trong này, cũng như mọi hành động cậu cần triển khai mỗi khi xảy ra trường hợp khẩn cấp.”

Lukas đến gần cuốn sách, một xấp giấy dùng cả đời không hết, và mở bìa ra. Nội dung được in bằng máy, mực đen nhánh. Anh lật giở cả chục trang mục lục cho đến khi tới trang đầu tiên của phần nội dung chính. Lạ lùng thay, anh ngay lập tức nhận ra những dòng mở đầu.

“Đây là bản Hiệp Ước,” anh nói, ngước lên nhìn Bernard. “Tôi đã biết khá rõ về...”

“Đây là bản Hiệp Ước,” Bernard bảo anh, tay nhón lấy một phần đầu tiên của cuốn sách dày. “Phần còn lại là bản Trật Tự.”

Gã bước lùi lại.

Lukas lưỡng lự, nghiền ngẫm câu vừa rồi, sau đó với tay và mở quyển sách ra gần đoạn giữa.

Trong trường hợp xảy ra động đất:

• Nếu khung cửa bị nứt vỡ và không khí bên ngoài tràn vào, xem phần RÒ CHỐT GIÓ (trang 2180)

• Nếu một hoặc nhiều tầng bị sụp, xem phần TRỤ ĐỠ mục PHÁ HOẠI (trang 751)

• Nếu xảy ra hỏa hoạn, xem phần ...

“Phá hoại ư?” Lukas lật giở một vài trang giấy và đọc về cách xử lý dưỡng khí và ngạt thở. “Ai nghĩ ra tất cả những thứ này vậy?”

“Những người từng trải nghiệm nhiều điều tồi tệ.”

“Như là...?” Anh không chắc mình có được phép nói điều ấy không, nhưng anh có cảm tưởng mọi điều cấm kỵ đều được phép phá vỡ khi ở dưới này. “Như là những người trước thời diễn ra cuộc nổi loạn ấy à?”

“Những người trước thời những người đó,” Bernard nói. “Những người nguyên thủy.”

Lukas gấp cuốn sách lại. Anh lắc đầu, không hiểu liệu đây có phải một trò đùa, một kiểu lễ nhập môn gì đó không. Nghe các linh mục nói còn hợp lý hơn. Cả các cuốn sách trẻ con cũng thế.

“Tôi không thực sự phải học hết tất cả cái mớ này đâu, đúng không?”

Bernard bật cười. Diện mạo gã đã thay đổi hoàn toàn so với trước đó. “Cậu chỉ cần biết trong đó có những gì để có thể mở ra xem khi cần thôi.”

“Nó nói gì về vụ sáng hôm nay?” Anh quay sang Bernard, và anh chợt nhận ra rằng không ai biết về việc anh đã si mê, đã say đắm Juliette. Những giọt nước mắt đã bốc hơi hết khỏi má anh; cảm giác tội lỗi vì sở hữu các món đồ cấm đoán của cô đã lấn át nỗi hổ thẹn vì phải lòng một người mình gần như chẳng quen biết mấy. Và giờ thì bí mật này đã ra đi khuất mắt. Nó chỉ có thể bị lộ tẩy bởi ánh hồng anh cảm thấy đang xuất hiện trên má mình trong lúc Bernard săm soi anh và ngẫm nghĩ về câu hỏi của anh.

“Trang bảy mươi hai,” Bernard nói, vẻ hài hước trôi tuột khỏi mặt gã và lại nhường chỗ cho nét bực bội ban nãy.

Lukas quay lại với cuốn sách. Đây là một bài kiểm tra. Một nghi thức thu nhận bóng đeo. Đã lâu lắm rồi anh chưa phải làm gì dưới ánh mắt soi mói của thầy mẫu. Anh bắt đầu lật qua các trang và lập tức thấy rằng phần mình tìm kiếm nằm ngay sau bản Hiệp Ước, ở ngay đoạn đầu bản Trật Tự.

Anh tìm thấy cái trang kia. In đậm ở ngay dòng trên cùng là:

Trong trường hợp xảy ra một vụ lau chùi bất thành:

Và bên dưới dòng ấy là những chữ khủng khiếp, cấu thành một thông điệp kinh khủng. Lukas đọc hướng dẫn mấy lần liền cho chắc. Lukas liếc nhìn Bernard, và gã gật đầu buồn bã, thế rồi anh quay lại đọc dòng chữ in.

Trong trường hợp xảy ra một vụ lau chùi bất thành:

• Chuẩn bị cho chiến tranh.