← Quay lại trang sách

Chương 49

KHÔNG GÌ TỆ BẰNG CHỜ ĐỢI đằng sau các giá của bộ phận Vật Tư. Những người có thể ngủ thì chợp mắt. Hầu hết lo lắng trò chuyện với nhau. Knox liên tục nhìn lên tường xem giờ, hình dung tất cả các quân cờ di chuyển suốt dọc tháp giống. Bây giờ, khi người của ông ta đã được vũ trang, tất cả những gì ông ta có thể hy vọng là một cuộc chuyển giao quyền lực trôi chảy và không đổ máu. Ông ta hy vọng họ có thể nhận được câu trả lời, khám phá được những gì bấy lâu nay diễn ra trong bộ phận IT - lũ khốn cứ thích giữ bí mật ấy - và có thể minh oan cho Jules. Nhưng ông ta biết chuyện xấu có thể sẽ xảy ra.

Ông ta nhìn thấy nó trên mặt Marck, cái cách anh ta cứ nhìn Shirly. Sự lo lắng hiện ra rõ rệt nơi cái mồm xệch xuống của Marck, nơi cặp lông mày nhíu lại, trong các nếp nhăn phía trên sống mũi. Quản đốc ca của Knox giấu nỗi lo cho vợ không khéo như anh ta chắc đang tưởng.

Knox lôi con dao đa năng của mình ra nhìn ngắm lưỡi dao. Ông ta nhe răng soi để xem có thứ gì từ bữa cơm mới đây còn dính lại không. Lúc ông ta cất dao đi, một bóng đeo của bộ phận Vật Tư bước ra từ sau mấy cái giá để báo tin có khách.

“Khách màu gì?” Shirly hỏi, trong lúc cả nhóm nắm lấy súng và lảo đảo đứng dậy.

Con bé chỉ vào Knox. “Xanh. Cùng màu với chị ạ.”

Knox xoa đầu con bé trong lúc lách ra giữa đống giá. Đây là một dấu hiệu tốt. Những thành viên còn lại từ bộ phận Cơ Khí đã đến sớm. Ông ta ra chỗ bàn quầy trong khi Marck tập hợp những người khác, đánh thức một vài người dậy, những khẩu súng trường thừa bị gom lại kêu lách cách.

Lúc bước vòng qua bàn, Knox nhìn thấy Pieter đi vào cửa trước, sau khi được hai nhân viên Vật Tư canh chiếu nghỉ cho qua.

Pieter mỉm cười và bắt tay Knox. Các thành viên đội lọc dầu của Pieter xếp hàng bước vào đằng sau, bộ quần yếm đen quen thuộc được thay bằng màu xanh kín đáo hơn.

“Tình hình thế nào?” Knox hỏi.

“Cầu thang kêu rầm rầm cả lên,” Pieter nói. Ngực anh ta phồng lên khi hít sâu vào một hơi, sau đó thở phù ra. Knox hình dung họ đã phải giữ tốc độ nào mới cắt giảm được nhiều thời gian đến vậy.

“Tất cả mọi người đều đang trên đường à?” Ông ta và Pieter dịch sang một bên trong khi hai nhóm nhập vào với nhau, các thành viên bộ phận Vật Tư tự giới thiệu hay ôm lấy những người họ đã biết sẵn.

“Vâng.” Anh ta gật đầu. “Tôi tin chỉ cần thêm nửa giờ nữa thôi là mấy người đi sau cùng sẽ lên hết. Mặc dù tôi e là tiếng thì thầm trên môi đám khuân vác di chuyển còn nhanh hơn cả chúng tôi đi.” Anh ta nhìn lên trần nhà. “Tôi dám cá ngay bây giờ đây, chúng đang vang vọng trên đầu chúng ta đây này.”

“Người ta nghi ngờ à?” Knox hỏi.

“Ồ, vâng. Chúng tôi vướng vào một vụ gần chợ khu dưới. Mọi người muốn biết sao mà ồn ào thế. Georgie tỏ thái độ với họ, và tôi cứ tưởng sẽ có ẩu đả.”

“Lạy Chúa, trong khi còn chưa lên đến khu giữa.”

“Vâng. Khó mà không nghĩ rằng đưa đi một nhóm xung kích nhỏ hơn sẽ giúp ta có cơ hội thành công cao hơn.”

Knox nhíu mày, nhưng ông ta hiểu tại sao Pieter lại nghĩ như thế. Anh chàng này đã quen giải quyết được rất nhiều chuyện chỉ với một nhúm nhân sự khỏe mạnh. Nhưng giờ đã quá muộn không thể tranh cãi về các kế hoạch đã được triển khai. “Ờ thì, chắc là các đợt mất điện đã bắt đầu,” Knox nói. “Chẳng còn gì để làm nữa ngoài leo lên theo chúng.”

Pieter nghiêm nghị gật đầu. Anh ta nhìn quanh phòng, quan sát những người đàn ông và phụ nữ đang lấy vũ khí và gói ghém dụng cụ để thực hiện thêm một chuyến leo thần tốc nữa. “Và tôi đoán chúng ta sẽ phải trâu bò mở đường xộc lên.”

“Kế hoạch yêu cầu chúng ta được nghe thấy,” Knox nói. “Thế tức là phải gây ồn ào một chút.”

Pieter vỗ lên tay sếp mình. “Vậy thì chúng ta coi như đang thắng lợi rồi.”

Anh ta rời đi để lấy một khẩu súng và đổ đầy bi đông. Knox lại chỗ Marck và Shirly cạnh cửa. Những người không có súng đã trang bị cho mình những thanh sắt đập dẹp đáng sợ, các cạnh sáng loáng sắc bạc sau khi đi qua cỗ máy mài chói tai. Knox rất ngạc nhiên khi thấy tất cả bọn họ đều biết từ bản năng cách chế tạo những món công cụ gây đau đớn. Ngay cả các bóng đeo còn rất nhỏ cũng biết thực hiện việc ấy. Bằng cách nào đó, kiến thức về cách làm hại nhau đã được đào lên từ những vực thẳm tàn bạo trong trí tưởng tượng của họ.

“Những người khác đang bị chậm à?” Marck hỏi Knox.

“Không đến nỗi nào đâu,” Knox nói. “Đúng hơn là mấy người này lên sớm. Những người còn lại sẽ bắt kịp sau. Mọi người sẵn sàng rồi chứ?”

Shirly gật đầu. “Lên đường thôi,” cô nói.

“Được rồi. Hãy cùng tiến tới và leo lên, như người ta vẫn hay nói.” Knox liếc khắp phòng nhìn những người thợ cơ khí của mình nhập vào với các thành viên của bộ phận Vật Tư. Khá nhiều gương mặt quay về phía ông ta, đợi một dấu hiệu nào đó, có khi là một bài phát biểu nữa. Nhưng Knox không còn bài nào cả. Tất cả những gì ông ta có là nỗi e sợ rằng mình đang dẫn những con người tử tế đi vào lò mổ, rằng những điều cấm kỵ đang theo nhau đổ xuống ầm ầm như thác nước, và mọi chuyện đều đang xảy ra quá nhanh. Một khi súng đã được chế ra, ai sẽ tháo dỡ chúng? Những nòng súng đặt trên vai và dựng thẳng trên đầu đám đông trông cứ như kim cắm gối. Trên đời có những điều đã làm xong là gần như không thể rút lại được, chẳng hạn như các ý tưởng đã được phát biểu ra. Và ông ta tin người của mình sắp sửa làm ra thêm nhiều điều như thế.

“Theo tôi,” ông ta gằn giọng nói, và tiếng trò chuyện bắt đầu lắng xuống. Các nhóm người sột soạt vào vị trí, túi leng keng đầy nguy hiểm. “Theo tôi,” ông ta lại nói với căn phòng đang yên tĩnh dần, và những người lính của ông ta bắt đầu xếp thành hàng. Knox quay về phía cửa, thầm nghĩ rằng vụ này chắc chắn là trách nhiệm của mình . Ông ta kiểm tra chắc chắn rằng khẩu súng trường đã được bọc kín, nhét nó xuống dưới cánh tay, và bóp vai Shirly trong lúc cô kéo mở cửa cho ông ta.

Bên ngoài, hai nhân viên Vật Tư đứng cạnh lan can. Nãy giờ họ nại cớ bị mất điện để xua dòng người hiếm hoi đi. Sau khi cửa nẻo đã mở, đèn đuốc sáng trưng và tiếng ồn của các thứ máy móc bộ phận Vật Tư tràn ra ngoài cầu thang, và Knox liền hiểu tại sao Pieter lại bảo những lời thì thầm lan truyền còn nhanh chóng hơn cả chân bước. Ông ta chỉnh lại túi đồ - các món công cụ, nến và đèn pin, khiến ông ta trông như thể đang lên đường đi hỗ trợ thay vì ra trận. Giấu bên dưới cái lớp đồ đánh lừa ấy là một đống đạn nữa và một quả bom dự phòng, băng cứu thương và thuốc mỡ giảm đau phòng khi cần dùng. Khẩu súng trường quấn trong một dải vải vẫn kẹp nguyên dưới cánh tay. Vì biết nó là gì, ông ta thấy cái màn ngụy trang ấy thật lố bịch. Nhìn những người hành quân cùng với mình, một số mặc áo hàn, một số ôm mũ bảo hộ xây dựng, ông ta thấy ý đồ của họ cứ lồ lộ ra ngoài.

Họ bỏ lại chiếu nghỉ và ánh sáng tràn ra từ bộ phận Vật Tư và bắt đầu leo lên. Một số thành viên thuộc bộ phận Cơ Khí đã mặc quần yếm vàng để dễ trà trộn vào khu giữa. Họ ồn ào leo lên dưới ánh đèn tù mù ban đêm trong lồng cầu thang, trong khi rung động của dòng người lưu thông bên dưới mang lại cho Knox hy vọng rằng những thành viên còn lại sẽ sớm bắt kịp mình. Ông ta thương cho cặp chân mệt mỏi của họ nhưng tự nhắc nhở mình rằng họ mang theo tư trang rất nhẹ nhàng.

Ông ta cố gắng hết sức mường tượng sáng hôm sau theo cách tích cực nhất có thể. Chưa biết chừng cuộc đụng độ sẽ kết thúc trước khi người của ông ta đến thêm. Có khi họ rốt cuộc chỉ còn là đoàn người ủng hộ đến tham gia lễ ăn mừng, còn Knox và McLain đã vào được đến bên trong các tầng bị cấm của bộ phận IT, đã lột bỏ lớp vỏ của chỗ máy móc khó hiểu bên trong, vạch trần dứt điểm những cái bánh răng độc ác kêu ro ro kia.

Trong khi Knox mơ về một cuộc lật đổ trôi chảy, đoàn người đi được rất mau chóng. Họ băng qua một chiếu nghỉ nơi một nhóm phụ nữ đang phơi đồ giặt trên lan can kim loại. Đám phụ nữ nhìn thấy Knox và đoàn người mặc quần yếm xanh thì phần nàn vì mất điện. Một vài người thợ trong đoàn dừng lại phân phát đồ tiếp tế và gieo rắc mấy lời bịa đặt. Phải sau khi họ đã rời đi và leo lên tầng tiếp theo thì Knox mới thấy vải quấn nòng súng của Marck đã bung ra. Ông ta nhắc nhở và anh ta chỉnh lại trước khi lên đến chiếu nghỉ tiếp theo.

Hành trình leo trở thành một thử thách đầy im lặng, mệt mỏi. Knox để những người khác vượt lên đầu đoàn, lui lại kiểm tra tình hình người của mình. Ngay cả những thành viên bộ phận Vật Tư cũng được ông ta coi là trách nhiệm của bản thân. Sinh mệnh của họ đang treo vào những quyết định do ông ta đưa ra. Mọi sự diễn ra hệt như những gì lão điên ngớ ngẩn Walker đã nói. Nó đã bắt đầu. Một cuộc nổi loạn, giống như những câu chuyện hoang đường họ nghe thời nhỏ. Và Knox bất chợt cảm thấy một tình đồng loại với những hồn ma xưa kia, những tổ tiên trong huyền thoại và truyền thuyết. Đã từng có những người làm thế này rồi - có khi vì các lý do khác, với một cơn giận ít cao thượng hơn tắc nghẹn trong họng, nhưng một thời nào đó, tại một tầng nào đó, một cuộc hành quân như thế này từng bùng lên. Những đôi giày giống vậy giẫm trên cùng những bậc thang ấy. Có khi còn chính là một số đôi trong số này, chỉ thay đế mới. Tất cả đều leng keng mang theo những thứ máy móc tàn độc sẵn sàng sử dụng.

Mối liên kết bất chợt với một quá khứ bí ẩn ấy khiến cho Knox giật cả mình. Và chuyện xảy ra cách đây chưa quá lâu đâu, phải không nhỉ? Chưa đầy hai trăm năm? Ông ta tin rằng với những người sống lâu như Jahns, hay McLain, quãng thời gian ấy chỉ dài ba kiếp đời. Sau ba lần bắt tay là đã đi từ cuộc nổi loạn đó sang cuộc nổi loạn lần này. Thế còn những năm chen giữa thì sao? Giai đoạn bình yên lâu dài kẹp giữa hai cuộc chiến thì sao?

Knox nhấc giày từ bậc này lên bậc khác, suy nghĩ về những điều ấy. Có phải ông ta đã trở thành đám kẻ xấu hồi nhỏ mình từng học không? Hay là ông ta đã bị lừa dối? Đầu ông ta ong hết cả lên khi nghĩ về chuyện ấy, nhưng ông ta hiện lại đang cầm đầu một cuộc cách mạng. Dẫu vậy, ông ta vẫn cảm thấy làm vậy là đúng đắn. Là cần thiết . Biết đâu cuộc đụng độ trước đây cũng mang lại cảm giác hệt như vậy? Biết đâu những người đàn ông và phụ nữ ấy cũng cảm thấy y hệt trong lồng ngực mình?