Chương 50
“SẼ CẦN ĐẾN MƯỜI KIẾP ĐỜI thì mới đọc được hết tất cả chỗ này.”
Juliette ngước lên nhìn từ chồng hộp sắt rải rác và các chồng sách dày. Trong các trang giấy lắm chữ này còn có nhiều thứ để trầm trồ hơn bất cứ cuốn sách trẻ con nào cô đọc hồi nhỏ.
Độc Một Mình quay người lại từ cái bếp, nơi gã đang hâm xúp và đun nước. Gã vung vẩy cái thìa kim loại nhỏ nước tong tỏng chỉ bãi chiến trường cô đã bày ra. “Tôi không nghĩ chúng viết ra để ta đọc,” gã nói với cô. “Ít nhất thì cũng không phải tôi đã đọc mớ đó từ đầu đến đuôi.” Gã lè lưỡi nếm thử nước trong thìa, sau đó cắm thìa lại vào nồi khuấy. “Mọi thứ đều chẳng có trật tự gì hết. Giống như một bản sao dự phòng cho một bản sao thì hơn.”
“Tôi không biết thế tức là sao,” Juliette thừa nhận. Cô nhìn xuống lòng mình nơi trang nào trang nấy in kín những bức ảnh một loài động vật gọi là “bướm”. Cánh của chúng sáng đến nực cười. Cô tự hỏi liệu mỗi cánh to ngang bàn tay cô hay to ngang thân người. Cô vẫn chưa xác định được tỷ lệ kích thước các con vật.
“Máy chủ,” Độc Một Mình nói. “Cô nghĩ tôi muốn nói cái gì? Bản sao dự phòng ấy.”
Nghe giọng gã có vẻ bực dọc. Juliette quan sát gã lăng xăng quanh bếp, cử động cứ giần giật và điên điên, và nhận ra mình mới là người sống đời nhốt kín chẳng hiểu biết gì cả, chứ không phải gã. Gã có tất cả mớ sách này, có bao thập kỷ đọc về lịch sử, được bầu bạn bởi những tổ tiên mà cô chỉ có thể hình dung ra. Cô đã có những trải nghiệm gì nào? Một cuộc đời bên trong cái hố đen ngòm cùng với hàng ngàn đồng bào dã man, ngu dốt khác ư?
Cô cố gắng nhớ điều ấy trong lúc nhìn gã sục ngón tay vào ngoáy tai rồi săm soi móng tay.
“Chính xác thì là sao lưu lại những gì?” cô cuối cùng cũng hỏi, gần như sợ câu trả lời khó hiểu mình sẽ nhận được.
Độc Một Mình tìm thấy hai cái bát. Gã bắt đầu lau một cái vào bụng quần yếm. “Sao lưu mọi thứ ,” gã nói. “Tất cả những gì chúng ta biết. Tất cả những gì từng tồn tại.” Gã đặt bát xuống và vặn một núm trên bếp. “Đi theo tôi,” gã khoát tay nói. “Tôi sẽ cho cô thấy.”
Juliette gấp cuốn sách và nhét lại vào hộp chứa. Cô đứng dậy và đi theo Độc Một Mình ra khỏi phòng vào trong phòng bên.
“Đừng bận tâm đến đống bừa bộn,” gã nói, ra dấu về phía một ngọn đồi nhỏ rác rưởi và mảnh vụn chất sát vào một bức tường. Trông cứ như cả một ngàn lon đồ ăn rỗng, và có mùi như mười ngàn lon cộng lại. Juliette nhăn mũi và kiềm chế cố khỏi nôn. Độc Một Mình trông vẫn bình chân như vại. Gã đứng bên cạnh một cái bàn gỗ nhỏ và lật giở các sơ đồ vẽ trên những tờ giấy khổng lồ treo trên tường.
“Cái tôi muốn đâu ấy nhỉ?” gã cất tiếng tự hỏi.
“Cái gì đây?” Juliette hỏi, nhìn như bị thôi miên. Cô thấy một tấm trông như sơ đồ tháp giống, nhưng không giống với bất kỳ sơ đồ nào họ có ở Cơ Khí.
Độc Một Mình quay người lại. Có mấy tờ trùm lên một bên vai gã, người gã gần như biến mất giữa các lớp giấy. “Bản đồ,” gã nói. “Tôi muỗn cho cô thấy ngoài kia lớn cỡ nào. Cô sẽ vãi ra quần ngay.”
Gã lắc đầu và lẩm bẩm một mình gì đó. “Xin lỗi, tôi không cố ý nói thế.”
Juliette bảo với gã là không có gì đâu. Cô giơ mu bàn tay lên che mũi, không thể chịu đựng thêm cái mùi đồ ăn thối rữa.
“Đây rồi. Cầm lấy đầu này.” Độc Một Mình chìa cho cô phần góc nửa tá tờ giấy trên tường. Gã cầm đầu bên kia và họ giơ xấp giấy lên cao khỏi tường. Juliette muốn chỉ cho gã thấy mấy cái khoen ở mép dưới bản đồ và bảo rằng chắc quanh đây có que móc gì đó để chống lên, nhưng ngậm miệng. Mở miệng chỉ tổ khiến mùi mấy cái lon thối còn tồi tệ hơn.
“Đây là chúng ta,” Độc Một Mình nói. Gã chỉ vào một điểm trên tờ giấy. Những đường thẫm màu, nguệch ngoạc vẽ khắp mọi nơi. Trông nó không giống bản đồ hay sơ đồ thứ gì Juliette từng thấy cả. Trông cứ như do trẻ con vẽ nên. Gần như chẳng có đường thẳng nào hết.
“Thứ này hiển thị gì vậy?” cô hỏi.
“Biên giới. Đất đai!” Độc Một Mình huơ tay trên khắp một mảng liền nhau, chiếm gần một phần ba bản vẽ. “Tất cả đây đều là nước,” gã nói với cô.
“Ở đâu?” Tay Juliette giơ tờ giấy lên cao đang bắt đầu mệt. Cái mùi và những câu đố bí ẩn đã bắt đầu tác động đến cô. Cô cảm thấy mình ở thật xa nhà. Cơn phấn khích vì còn sống đang có nguy cơ bị thế chỗ bởi sự chán nản của một kiếp đời đằng đẵng và khốn khổ suốt bao năm đang chờ trước mắt cô.
“Ngoài kia! Phủ kín mặt đất.” Độc Một Mình chỉ bừa vào các bức tường. Gã nheo mắt nhìn vẻ bối rối của Juliette. “Tháp giống, tháp giống này , chỉ lớn ngang một sợi tóc trên đầu cô.” Gà vỗ lên tấm bản đồ. “Ngay chỗ này đây. Tất cả số tháp giống. Có Khi tất cả những người còn sót lại chúng ta. Không lớn hơn ngón cái của tôi.” Gã đặt một ngón tay lên một búi đường vẽ rối nùi. Juliette thấy gã xem chừng hết sức thành thực. Cô rướn tới gần để nhìn cho rõ hơn, nhưng gã đẩy cô lại.
“Buông ra đi,” gã nói. Gã vỗ vào tay cô đang cầm góc mấy tờ giấy, và vuốt phẳng các tấm bản đồ áp vào tường. “Đây là chúng ta.” Gã chỉ vào một trong các vòng tròn trên tờ trên cùng. Juliette liếc nhìn các cột và dòng, đoán là có tầm gần năm chục gì đó. “Tháp giống mười bảy.” Gã rê bàn tay lên. “Số mười hai. Đây là tám. Và tháp giống một trên này.”
“Không thể thế được.”
Juliette lắc đầu và với tay chống vào bàn, chân nhũn ra.
“Thế đấy. Tháp giống một. Cô chắc đến từ tháp giống mười sáu hay mười tám gì đó. Cô có nhớ mình đi xa cỡ nào không?”
Cô nắm lấy cái ghế nhỏ lôi ra. Ngồi phịch xuống.
“Cô leo qua bao nhiêu quả đồi?”
Juliette không đáp. Cô đang nghĩ về tấm bản đồ kia và so sánh tỷ lệ kích thước. Nếu Độc Một Mình nói đúng thì sao? Nếu có khoảng năm mươi tháp giống và chỉ cần một ngón tay cái là đủ để che khuất hết thì sao? Nếu Lukas đã nói đúng về khoảng cách tới các ngôi sao thì sao? Cô cần thứ gì đó để bò vào trong, một thứ gì đó để che lấy mình. Cô cần ngủ.
“Tôi từng nghe tin từ tháp giống một,” Độc Một Mình nói. “Cách đây lâu lắm rồi. Không rõ những tháp giống khác có ổn hết không...”
“Đợi đã.” Juliette ngồi thẳng người dậy. “Ông bảo mình nghe tin từ họ là sao?”
Độc Một Mình không quay khỏi mớ bản đồ. Gã rê tay từ vòng tròn này sang vòng tròn khác, vẻ mặt thật trẻ con. “Họ gọi. Kiểm tra tình hình.” Gã rời mắt khỏi mớ bản đồ và cô, nhìn về góc phòng đằng xa. “Chúng tôi không nói chuyện lâu. Tôi không biết hết tất cả quy trình. Họ không vui vẻ gì.”
“Rồi, nhưng ông làm cách nào? Chúng ta có thể gọi cho người khác được không? Có phải dùng bộ đàm không? Nó có một cái ăng ten nhỏ, một thứ nhọn màu đen cỡ nhỏ...” Juliette đứng dậy và lại chỗ gã, tóm lấy vai quay người gã lại. Có bao nhiêu điều hữu ích đối với cô mà người này nắm giữ nhưng cô không thể moi ra được đây? “Độc Một Mình, ông nói chuyện với họ bằng cách nào?”
“Qua mớ dây,” gã nói. Gã khum đôi bàn tay lại và che tai. “Cô cứ thế nói vào trong đó thôi.”
“Ông phải chỉ cho tôi,” cô nói.
Độc Một Mình nhún vai. Gã lại giở một vài tấm bản đồ, tìm thấy tấm mình muốn và ép những tấm khác vào tường. Đây là sơ đồ tháp giống mà cô đã thấy ban nãy, mặt cắt ngang, chia thành ba phần, mỗi phần được đặt cạnh nhau. Cô giúp gã giơ các tờ khác xa ra.
“Đây là dây. Dây chạy theo đủ mọi hướng.” Gã lần tay theo các chùm đường thẳng đậm chạy từ tường ngoài cùng ra khỏi mép giấy. Chúng được ghi chú bằng chữ hoa rất nhỏ. Juliette rướn tới gần hơn để đọc; cô nhận ra nhiều ký hiệu kỹ thuật.
“Đây là đường dây cấp điện,” cô nói, chỉ vào các đường có biểu tượng tia sét ở trên.
“Vâng.” Độc Một Mình gật đầu. “Chúng ta không còn có điện tự sản xuất nữa. Tôi nghĩ là câu từ những tháp giống khác. Tất cả đều tự động.”
“Ông lấy điện từ những tháp giống khác ư?” Juliette cảm thấy thêm phần bực bội. Người này còn biết được bao nhiêu điều quan trọng nữa mà coi chỉ là chuyện tầm thường đây? “Ông còn muốn nói thêm gì không?” cô hỏi gã. “Ông có một bộ đồ bay có thể đưa tôi quay trở lại tháp giống của mình không? Hoặc có lối đi bí mật nào bên dưới tất cả các tầng để chúng ta có thể thoải mái đi đâu tùy thích không?”
Độc Một Mình bật cười và nhìn cô như thể cô điên rồi. “Không,” gã nói. “Làm thế thì sẽ chỉ có mỗi một hạt giống dự phòng, không phải nhiều hạt. Một ngày trái gió trở trời sẽ hủy hoại tất cả số đó. Ngoài ra, máy đào tiêu tùng cả rồi. Người ta đã đem chôn hết.” Gã chỉ vào một cái ngách, một phòng hình chữ nhật nhô ra từ mép bộ phận Cơ Khí. Juliette gí sát mắt vào. Mọi tầng ở khu dưới sâu cô chỉ cần liếc qua là nhận ra, nhưng căn phòng này đáng ra không tồn tại.
“Ông bảo máy đào tức là sao?”
“Mấy cái máy khoét đất đi. Cô biết đấy, những cái máy tạo ra nơi này ấy mà.” Gã đưa tay dọc tháp giống. “Tôi đoán chúng nặng quá, không thể di chuyển đi đâu được, thế là họ đổ bê tông xây tường ngay bên trên chúng.”
“Chúng có còn hoạt động không?” Juliette hỏi. Một ý tưởng hình thành trong đầu cô. Cô nghĩ về các khu mỏ, về hồi mình từng giúp đào đá bằng tay. Cô nghĩ về loại máy có thể đào được ra nguyên một tháp giống, tự hỏi liệu có thể dùng nó để đào đường thông giữa các tháp giống hay không.
Độc Một Mình tặc lưỡi. “Không đời nào. Chẳng thứ gì dưới đó còn hoạt động hết. Tất cả đều hỏng hết rồi. Với ngoài ra...” gã chém tay vào đoạn lưng chừng khu dưới sâu, “... nước ngập đến tận...” Gã quay sang Juliette. “Đợi đã. Cô muốn ra ngoài à? Muốn đi đâu đó à?” Gã lắc đầu với vẻ không tin nổi.
“Tôi muốn về nhà ,” Juliette nói.
Mắt gã mở lớn. “Tại sao cô lại muốn quay về ? Họ đã tống cô đi mà, phải không? Cô sẽ ở yên đây. Chúng ta không muốn rời đi đâu.” Gã gãi râu và lắc đầu nguầy nguậy.
“Cần phải cho ai đó biết về tất cả những điều này,” Juliette bảo gã. “Về tất cả những người khác ngoài kia. Tất cả những vùng không gian bên ngoài. Người dân tháp giống của tôi cần biết.”
“Người trong tháp giống của cô đã biết rồi ,” gã nói.
Gã nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, và Juliette nhận ra rằng gã nối đúng. Cô mường tượng vị trí họ hiện đang đứng trong tháp giống này. Họ đang ở khu vực trung tâm của bộ phận IT, sâu bên trong căn phòng pháo đài chứa các cỗ máy chủ huyền thoại, bên dưới đám máy chủ ấy, trong một lối đi bí mật, chắc còn được giấu kín khỏi ngay cả những người biết đến mọi bí mật thâm sâu nhất của tháp giống.
Đúng là có ai đó trong tháp giống của cô biết thật . Kẻ đó đã giúp giữ kín những bí mật này suốt bao thế hệ. Đã một mình ra quyết định xem họ nên và không nên biết những gì, không tham khảo ý kiến bất cứ ai khác. Đó cũng chính là kẻ đã đày Juliette vào chỗ chết, kẻ đã giết chết ai biết là bao nhiêu người nữa...
“Cho tôi biết mấy cái dây này đi,” Juliette nói. “Ông làm thế nào nói chuyện được với cái tháp giống kia? Kể cho tôi nghe mọi chi tiết đi.”
“Tại sao?” Độc Một Mình hỏi, trông cứ như đang thu nhỏ lại trước mắt cô. Mắt gã ươn ướt vì sợ hãi.
“Bởi vì,” cô nói. “Có một người tôi rất muốn gọi điện.”