Chương 51
ĐỢI CHỜ LÀ VÔ TẬN. Nó là một sự im lặng kéo dài với da đầu ngứa ngáy và mồ hôi nhỏ giọt, là cảm giác không thoải mái khi bị vật nặng đè lên cùi chỏ, lưng còng xuống, bụng ép bẹp trên một bàn họp lạnh lẽo. Lukas nhìn dọc sống khẩu súng trường đáng sợ, nhìn qua cửa sổ kính vỡ toang của phòng họp. Một số mảnh nhỏ lấp lánh vẫn còn lưu lại trong kẽ khung cửa như những cái răng trong suốt. Lukas còn nghe thấy trong tai tiếng nổ kinh khủng vang lên khi súng của Sims bắn vỡ tan tấm kính. Anh còn ngửi thấy mùi hắc của thuốc súng trong không khí, nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt các kỹ thuật viên khác. Màn phá hoại này xem chừng thật thừa thãi. Tất cả những sự chuẩn bị này, những khẩu súng đen khổng lồ được mang ra khỏi kho, việc ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa anh và Bernard, tin tức về những người từ khu dưới sâu đang lên, có vẻ đều thật phi lý.
Anh kiểm tra thanh trượt bên thành khẩu súng trường và cố gắng nhớ màn hướng dẫn kéo dài năm phút anh nhận được đã mấy tiếng trước. Có một viên bên trong ổ đạn . Khẩu súng đã được lên cò. Thêm nhiều viên đạn khác đang kiên nhẫn đợi bên trong hộp tiếp đạn .
Thế mà đám nhân viên an ninh cứ cằn nhằn anh vì hay sử dụng thuật ngữ công nghệ. Vốn từ vựng của Lukas đã bùng nổ vì biết bao thuật ngữ mới. Anh nghĩ về các căn phòng bên dưới phòng máy chủ, biết bao nhiêu trang bản Trật Tự, các dãy sách anh mới chỉ thấy qua. Tâm trí anh bị đè nặng xuống dưới chừng ấy điều mới.
Anh dành ra thêm một phút nữa tập ngắm , nhìn dọc nòng súng và căn thẳng hình chữ thập nhỏ bên trong vòng tròn tí hon. Anh nhằm vào số ghế họp đã bị dồn thành một đống chướng ngại vật cạnh cửa. Biết đâu được đấy, có khi họ sẽ đợi thế này suốt mấy ngày liền mà không có gì xảy ra hết. Đã khá lâu rồi chưa có người khuân vác nào đến cập nhật tình hình bên dưới.
Để tập luyện, anh nhẹ nhàng thò ngón tay vào trong vòng cản và tì lên cò . Anh cố tập cho cảm thấy thoải mái với việc kéo cái cần gạt kia, chống lại cú giật ngược lên mà Sims đã bảo họ hãy lường trước.
Bobbie Milner - một bóng đeo không hơn mười sáu tuổi - pha trò bên cạnh anh, và Sims bảo cả hai khớp ngay cái mõm lại. Lukas không phản đối vì bị mắng lây. Anh liếc nhìn cánh cổng an ninh, nơi một rừng nòng súng đen đang thò qua trụ chống bên trên bàn trực kim loại. Peter Billings, cảnh sát trưởng mới của tháp giống, đang ở đó mân mê khẩu súng lục nhỏ. Bernard đứng đằng sau cậu ta, ban bố mệnh lệnh cho người của mình. Bobbie Milner chuyển chân bên cạnh Lukas và làu bàu, cố gắng chọn tư thế thoải mái hơn.
Đợi. Tiếp tục đợi. Tất cả bọn họ đều đang đợi.
Tất nhiên, nếu Lukas biết chuyện gì sắp sửa xảy đến, anh sẽ chẳng lấy làm phiền lòng.
Anh sẽ van nài được đợi ở đó vĩnh viễn.
Knox dẫn nhóm của mình đi qua các tầng đầu sáu mà chỉ cần vài lần nghỉ chân uống nước, một lần dừng lại chỉnh túi đồ và siết chặt dây giày. Họ vượt qua mấy người khuân vác phải đi giao hàng xuyên đêm tò mò hỏi han xem họ đang đi đâu, hỏi han về mấy vụ mất điện. Tất cả đám khuân vác đều phải thất vọng đi tiếp. Và hy vọng là chẳng biết gì hết.
Pieter đã nói đúng: cầu thang đang rất nhộn nhịp. Nó rung lên dưới cuộc hành quân của quá nhiều bàn chân. Những người sống ở trên chủ yếu di chuyển lên trên, rời xa nơi có sự cố mất điện và về nơi hứa hẹn sẽ có điện, có đồ ăn ấm và nước nóng để tắm. Trong khi ấy, Knox và người của ông ta hành quân đằng sau họ nhằm chiếm lấy một loại năng lượng khác.
Khi lên đến tầng năm mươi sáu, họ gặp phải vấn đề đầu tiên. Một nhóm nông dân đang đứng bên ngoài nông trại thủy canh hạ một bó cáp điện xuống qua lan can, có lẽ là chuyển xuống cho cái nhóm nhỏ họ nhìn thấy ở chiếu nghỉ bên dưới. Khi mấy người nông dân phát hiện ra bộ quần yếm xanh Cơ Khí, một người cất tiếng gọi, “Này, chúng tôi nuôi mấy người ăn, tại sao mấy người không lo cho điện ổn định được hả?”
“Đi mà hỏi IT ấy,” Marck đáp từ đầu hàng. “Họ là thủ phạm làm nổ cầu chì. Chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể.”
“Rồi, thế thì làm nhanh hơn đi,” người nông dân kia nói. “Không phải cái ngày hội tiết kiệm điện khốn kiếp vừa xong chính là để ngăn mấy chuyện vớ vẩn kiểu này à.”
“Đến tầm giờ ăn trưa là xong,” Shirly bảo họ.
Knox và những người khác bắt kịp những người đi đầu đoàn, tạo thành một đoạn tắc nghẽn bên chiếu nghỉ.
“Chúng tôi càng lên trên đó nhanh bao nhiêu, mấy người càng có điện nhanh bấy nhiêu,” Knox giải thích. Ông ta cố cầm khẩu súng quấn kín một cách bình thản, như thể nó chỉ là một dụng cụ bình thường.
“Rồi, thế mấy người giúp chúng tôi câu điện được không? Ở tầng năm mươi bảy người ta có điện gần như cả sáng rồi. Chúng tôi muốn lấy đủ để bơm hoạt động được.” Anh ta chỉ vào bó dây đang vắt qua lan can.
Knox suy nghĩ. Xét chuẩn ra, việc người này đang yêu cầu là phi pháp. Cãi cọ với anh ta đồng nghĩa với bị trì hoãn, nhưng bảo anh ta cứ làm đi thì có thể đáng ngờ. Ông ta có thể cảm thấy nhóm của McLain trên đây mấy tầng, đợi bọn họ. Tốc độ và thời điểm là điều mấu chốt.
“Tôi có thể để hai người lại giúp. Chỉ hộ nhau thôi đấy nhé. Miễn sao tôi không nghe ai đồn lại rằng Cơ Khí có dính dáng gì đến vụ này.”
“Tôi có quan tâm khối,” người nông dân nói. “Tôi chỉ muốn nước được bơm thôi.”
“Shirly, cô và Courtnee giúp họ một tay đi. Khi nào xong thì lên theo.”
Miệng Shirly há hốc ra. Cô đưa mắt nài nỉ ông ta cân nhắc lại.
“Làm đi,” ông ta nói với cô.
Marck đến bên cô. Anh ta nhấc ba lô của vợ lên và trao cho cô con dao đa năng của mình. Cô bất đắc dĩ nhận lấy, trừng mắt nhìn Knox thêm một lúc, sau đó quay người bỏ đi, chẳng nói một lời nào với cả ông ta lẫn chồng mình.
Người nông dân buông mớ dây cáp ra và bước một bước về phía Knox. “Này, tôi tưởng ông bảo sẽ cho hai người giúp tôi...”
Knox lừ mắt lườm người kia dữ dằn đến mức anh ta phải khựng lại. “Anh có muốn nhận được người giỏi nhất của tôi không?” ông ta hỏi. “Bởi vì anh có đây rồi đấy.”
Người nông dân giơ tay lên và lùi lại. Bấy giờ đã nghe thấy tiếng Courtnee và Shirly hầm hầm đi xuống phối hợp với những người ở chiếu nghỉ bên dưới.
“Đi nào,” Knox nói, xốc ba lô trên vai.
Các thành viên của bộ phận Cơ Khí và Vật Tư lại một lần nữa dấn bước. Họ bỏ lại đằng sau nhóm nông dân trên chiếu nghỉ tầng năm mươi sáu, đang quan sát dòng người rồng rắn uốn mình leo lên.
Tiếng thì thầm vang lên trong khi mớ dây cáp điện được hạ xuống. Các thế lực hùng mạnh đang tụ họp với nhau trên đầu những con người này, những ý đồ xấu xa đang họp lại và nhằm tới một chuyện gì đó thực sự kinh khủng.
Và bất cứ ai có tai có mắt đều sẽ có thể nhận ra: một đợt phán xét nào đó đang cận kề.
Lukas không nhận được lời cảnh báo nào, không tiếng đếm ngược nào. Sau hàng tiếng đồng hồ im lặng chờ đợi, sau hàng tiếng chẳng-có-gì bức bối không chịu nổi, bạo lực tự dưng bùng nổ. Cho dù anh đã được dặn hãy chuẩn bị đối phó với tình huống xấu nhất, Lukas cảm thấy như thể ngồi đợi lâu nhường ấy sẽ khiến cho sự tình khi cuối cùng cũng ập đến càng bất ngờ dữ dội hơn.
Cánh cửa đôi trên chiếu nghỉ tầng ba mươi tư nổ tung. Thép đặc oằn lại như những cuộn giấy. Tiếng vang đanh sắc khiến Lukas nhảy dựng lên, bàn tay trượt khỏi báng súng trường. Tiếng súng vang rền bên cạnh anh, Bobbie Milner đang bắn vào hư vô và gào rú vì sợ hãi. Có khi vì phấn khích. Sims thét lớn ngoài sức tưởng tượng vượt lên tiếng nổ. Lúc âm thanh lắng xuống, một cái gì đó bay vèo qua làn khói, một cái hũ, nẩy về phía cổng an ninh.
Có một khoảng lặng kinh khủng - và rồi một vụ nổ nữa bùng lên, hệt như một cú thụi vào tai. Lukas suýt nữa buông rơi súng. Làn khói bên cổng an ninh không thể che hết cảnh tàn sát. Mảnh thân thể của những người Lukas từng quen biết nằm lại tại sảnh vào bộ phận IT, trông mà phát bệnh. Đám thủ phạm bắt đầu xộc qua trước khi anh kịp đánh giá tình hình, trước khi anh kịp hãi sợ nguy cơ một vụ nổ nữa bùng lên ngay trước mặt.
Khẩu súng trường bên cạnh anh lại rền lên, và lần này Sims không hò hét nữa. Lần này, mấy nòng súng khác cũng nhập cuộc. Những người đang cố gắng thúc qua đống ghế ngã nhào vào đó, cơ thể run giật như bị kéo bởi các sợi dây tàng hình, những vòng cung đỏ như vệt sơn văng phun ra từ thân mình bọn họ.
Thêm nhiều người nữa xộc tối. Một người to lớn với tiếng gầm khàn khàn. Mọi thứ diễn ra chậm rãi vô cùng. Lukas nhìn thấy miệng người kia mở ra, một tiếng rống vang lên từ giữa bộ râu rậm rạp, một bộ ngực to ngang hai người cộng lại. Nhân vật ấy cầm súng trường ở ngang eo. Ông ta bắn vào trạm an ninh đổ nát. Lukas nhìn Peter Billings ngã lăn xuống sàn, bấu lấy vai. Những mảnh thủy tinh trên khung cửa sổ trước mặt Lukas rung lên khi hết họng súng này đến họng súng khác khai hỏa qua bàn họp, khung cửa sổ bị đập vỡ giờ trông thật xoàng xĩnh giữa cảnh ấy. Một nước cờ khôn ngoan.
Tràng đạn mà người đàn ông kia không nhìn thấy bắn trúng ông ta. Phòng họp là một màn mai phục, một cuộc tấn công thọc sườn. Nhân vật khổng lồ nẩy người khi một vài phát đạn bừa ăn may trúng mục tiêu. Bộ râu xệ xuống và tách mở. Khẩu súng trường trong tay đang gập đôi, một viên đạn bóng loáng kẹp giữa mấy ngón tay. Ông ta cố nạp đạn.
Súng từ phe IT phóng đạn nhanh không kịp đếm. Cò siết vào, lò xo thuốc súng làm nốt phần còn lại. Người đàn ông khổng lồ ấy lóng ngóng với khẩu súng trường, nhưng không nạp lại đạn được. Ông ta ngã ụp vào đống ghế, khiến chúng rơi rầm rầm trên sàn nhà. Một hình hài khác xuất hiện trong khung cửa, một người phụ nữ nhỏ con. Lukas ngắm cô ta dọc theo nòng súng, thấy cô ta quay người nhìn thẳng vào anh. Làn khói từ vụ nổ trôi về phía người phụ nữ, mái tóc bạc tuôn xuống quanh vai khiến làn khói trông như thể cũng là một phần của cô ta.
Anh nhìn thấy mắt cô ta. Anh vẫn chưa khai hỏa, nãy giờ chỉ há hốc miệng quan sát cuộc chiến diễn ra.
Người phụ nữ gập tay ra sau và làm động tác dợm ném gì đó về phía anh.
Lukas bóp cò. Khẩu súng trường nháng lửa và giật lên. Trong quãng thời gian dài đằng đẵng và kinh khủng để cho viên đạn băng qua căn phòng, anh nhận ra đó chỉ là một bà lão. Tay cầm thứ gì đó.
Một quả bom.
Thân bà quay tròn và một mảng đỏ nở rộ trên ngực bà. Cái vật kia rơi xuống. Lại thêm một quãng thời gian đợi chờ kinh khủng nữa, thêm nhiều kẻ tấn công xuất hiện, giận dữ la hét, cho đến khi một vụ nổ thổi bay đống ghế cũng như những người đứng giữa.
Lukas khóc trong khi một đợt người thứ hai xông lên vô ích. Anh khóc cho đến khi hộp tiếp đạn của mình trống rỗng, khóc trong lúc dò dẫm tìm lẫy, nhét một hộp đạn dự phòng vào báng súng, vị muối đắng chát trên môi khi anh kéo ngược chốt lại và phóng ra thêm một trận mưa kim loại hăm dọa nữa - rắn hơn và nhanh hơn hẳn lớp thịt da nó đâm vào.