← Quay lại trang sách

Chương 52

BERNARD TỈNH DẬY khi nghe thấy tiếng la hét, mắt gã cay sè vì khói, tai gã ù đi bởi một vụ nổ diễn ra đã lâu.

Peter Billings đang lắc vai gã, gào lên với gã, cặp mắt mở lớn và vầng trán bê bết bồ hóng trông hết sức hoảng loạn. Bộ quần yếm của cậu ta loang máu thành một vòng tròn màu gỉ sắt rộng.

“Hử?”

“Sếp! Ông có nghe được tôi không?”

Bernard đẩy tay Peter ra và gắng gượng ngồi dậy. Gã sờ khắp cơ thể, tìm xem có thứ gì chảy máu hay bị gãy không. Đầu gã nhức bưng bưng. Gã bỏ bàn tay khỏi mũi, thấy nó ướt đẫm máu.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” gã rên rỉ.

Peter ngồi xổm cạnh gã. Bernard thấy Lukas đang đứng ngay đằng sau viên cảnh sát trưởng, súng trường vác trên vai, dõi mắt nhìn về phía cầu thang. Có tiếng la ó ở đằng xa, và sau đó là tiếng súng tành tạch.

“Chúng ta bị chết mất ba người,” Peter nói. “Một vài người bị thương. Sims đã dẫn nửa tá người vào cầu thang. Chúng bị tổn thất tệ hơn chúng ta nhiều. Tệ hơn rất nhiều .”

Bernard gật đầu. Gã kiểm tra tai, lấy làm ngạc nhiên là nó không chảy máu nốt. Gã mặc cho máu mũi nhỏ lốm đốm lên tay áo và vỗ lên tay Peter. Gã hất đầu chỉ sau vai cậu ta. “Gọi Lukas ra đây,” gã nói.

Peter nhíu mày nhưng gật đầu. Cậu ta nói với Lukas, và chàng thanh niên quỳ xuống bên cạnh Bernard.

“Ông ổn chứ?” Lukas hỏi.

Bernard gật đầu. “Ngu quá,” gã nói. “Không biết chúng có súng. Đáng lẽ ra phải đoán được có bom.”

“Bình tĩnh nào.”

Gã lắc đầu. “Đáng lẽ không được để cậu ở đây. Thật dại quá. Nhỡ mà cả hai chúng ta đều...”

“Nhưng cả hai chúng ta đều không sao , thưa ông. Chúng ta đã lùa được họ chạy xuống cầu thang. Tôi nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi.”

Bernard vỗ lên cánh tay anh. “Đưa tôi ra tủ máy chủ,” gã nói. “Chúng ta cần báo cáo lại vụ việc này.”

Lukas gật đầu. Anh biết ý Bernard muốn nhắc đến máy chủ nào. Anh đỡ Bernard đứng dậy, quàng tay ra sau lưng gã, Peter Billings nhíu mày trong lúc hai người bọn họ cùng nhau lảo đảo bước dọc hành lang mù mịt khói.

“Không ổn rồi,” Bernard nói với Lukas, khi họ đã đi xa những người khác.

“Nhưng chúng ta đã thắng rồi, đúng không?”

“Chưa. Thiệt hại sẽ không chỉ giới hạn ở đây. Ở mỗi hôm nay. Cậu sẽ phải ở dưới đó một thời gian.” Bernard nhăn mặt và cố tự mình bước đi. “Không thể liều để cả hai chúng ta cùng gặp mệnh hệ gì được.”

Lukas có vẻ không hài lòng về điều này. Anh nhập mã vào cánh cửa lớn, lôi thẻ căn cước ra, chùi sạch máu của người nào đó khỏi thẻ và bàn tay mình, sau đó quẹt qua đầu đọc.

“Tôi hiểu,” anh cuối cùng cũng nói.

Bernard biết gã đã chọn đúng người. Gã để Lukas đóng cánh cửa nặng nề lại trong khi mình tiến về phía máy chủ ở cuối cùng. Gã loạng choạng một lần và ngã vào máy số tám, tự kéo mình dậy và nghỉ ngơi một chút cho đến khi thôi chóng mặt. Lukas bắt kịp và lôi chìa cái của mình ra khỏi túi quần yếm trước khi Bernard kịp ra đến cuối phòng.

Bernard tựa lưng vào tường nghỉ trong lúc Lukas mở nắp máy chủ. Gã vẫn còn quá run, không để ý đến dòng mã nhấp nháy trên bảng trước mặt máy chủ. Tai gã còn đang ù đi bởi tiếng nổ lúc nãy nên chẳng phát hiện ra tiếng kêu lúc này.

“Cái đó tức là sao?” Lukas hỏi. “Cái tiếng ồn đó?”

Bernard nhìn anh vẻ không hiểu gì.

“Chuông báo cháy à?” Lukas chỉ lên trên trần nhà. Bernard cuối cùng cũng nghe thấy nó. Gã loạng choạng vòng ra mặt sau tủ máy chủ trong khi Lukas mở cái khóa cuối cùng, đẩy anh ra.

Xác suất là bao nhiêu? Có phải họ đã biết rồi không? Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cuộc đời Bernard đã trở nên điên rồ. Gã thò tay vào trong túi vải, lấy bộ tai nghe, úp lên cặp tai đau nhức. Gã nhét giắc cắm vào khe đề “1” và ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng bíp. Chuông đang reo . Gã đang gọi đi.

Gã vội vàng rút giắc ra, hủy cuộc gọi, và thấy ngọn đèn trên số “1” hiện không nhấp nháy, mà là đèn trên số “17”.

Bernard cảm thấy căn phòng quay mòng mòng. Một tháp giống đã chết đang gọi cho gã. Một người sống sót ư? Sau suốt bao năm ư? Lại còn đến được máy chủ nữa hả? Bàn tay gã run rẩy nhét giắc vào trong khe. Lukas đang hỏi gì đó đằng sau gã, nhưng Bernard không nghe thấy gì hết qua bộ tai nghe.

“Xin chào?” gã khàn giọng nói. “Xin chào? Có ai đằng đó không?”

“Xin chào,” một giọng nói cất lên.

Bernard điều chỉnh lại tai nghe. Gã phẩy tay ra hiệu cho Lukas khớp ngay miệng lại. Tai gã vẫn đang kêu ù ù, mũi gà chảy máu vào trong miệng.

“Ai đấy?” gã hỏi. “Có nghe được tôi không?”

“Tao nghe thấy mày rồi,” bên kia nói. “Đây có phải là người tao đang nghĩ không?”

“Mày là đứa quái nào?” Bernard lắp bắp. “Làm thế nào mà mày vào được...”

“Mày tống tao ra ngoài,” bên kia nói. “Mày tống tao vào chỗ chết.”

Bernard sụm người xuống, chân tê dại. Sợi dây trên tai nghe căng ra và suýt nữa thì kéo tai nghe ra khỏi đầu gã. Gã tóm lấy tai nghe và cố gắng xác định xem cái giọng này là ai. Lukas bấy giờ đang xốc nách gã, giữ cho gã khỏi ngã ngửa.

“Mày có ở đó không?” bên kia hỏi. “Mày có biết tao là ai không?”

“Không,” gã nói. Nhưng gã biết. Điều ấy là không thể, nhưng gã biết.

“Mày tống tao vào chỗ chết, thằng chó.”

“Mày biết luật rồi mà!” Bernard quát, gào thét với một hồn ma. “Mày biết mà!”

“Im cái mồm lại và nghe đây, Bernard. Cứ khớp ngay cái mõm lại và nghe tao nói cho chăm chú vào.”

Bernard đợi. Gã nếm thấy vị đồng trong miệng từ máu của chính mình.

“Tao sẽ về tìm mày. Tao sẽ về nhà, và tao sẽ lau chùi sạch.”