Chương 58 Tháp giống 18
WALKER HUƠ TAY TRÊN ĐẦU trong khi lão tìm cách giải thích giả thuyết mới của mình về cơ chế hoạt động khả dĩ của bộ điện đàm. “Vậy là âm thanh, những mẩu tin này, giống như những gợn sóng trong không khí ấy, mày hiểu chứ?” Lão đưa ngón tay đuổi theo những giọng nói tàng hình. Phía bên trên lão, bộ ăng ten lớn thứ ba được lão chế tạo trong vòng hai ngày treo lơ lửng vào rầm. “Những gợn sóng ấy chạy lên chạy xuống sợi dây, chạy lên chạy xuống...” lão ra dấu theo suốt chiều dài ăng ten “... chính thế nên dài hơn sẽ tốt hơn. Sẽ tóm được nhiều gợn sóng trong không khí hơn.”
Nhưng nếu những gợn sóng này có mặt ở khắp mọi nơi, sao ta lại chẳng bắt được cái nào?
Walker gục gặc đầu và ngó ngoáy ngón tay tỏ vẻ khen ngợi. Đó là một câu hỏi hay. Một câu hỏi chí lý. “Lần này chúng ta sẽ bắt được chúng,” lão nói. “Chúng ta sắp thành công rồi.” Lão chỉnh lại bộ khuếch đại mới chế, mạnh hơn nhiều cái thứ tí hon trong cái điện đàm đeo hông cũ của Hank. “Nghe này,” lão nói.
Một tiếng nhiễu xì xì tràn ngập căn phòng, như thể có ai đó vò từng nắm túi ni lông.
Cháu không nghe thấy gì.
“Đó là bởi mày có chịu im đâu. Nghe đi. ”
Kia. Nghe rất yếu, nhưng một tín hiệu ồn lạo xạo đã hiện ra giữa tiếng xì xì.
Cháu nghe thấy rồi!
Walker gật đầu tự hào. Không phải bởi vì cái thứ lão đã chế ra mà chủ yếu bởi vì cậu bóng đeo sáng dạ của lão. Lão liếc nhìn ra cửa, đảm bảo nó vẫn đóng. Lão chỉ nói chuyện với Scottie khi cửa đóng.
“Tao chỉ không hiểu tại sao tao không thể làm cho nó rõ hơn.” Lão gãi cằm. ”Trừ phi bởi lẽ chúng ta ở quá sâu bên trong lòng đất.”
Chúng ta vẫn ở sâu thế này trước giờ mà, Scottie chỉ ra. Cái anh cảnh sát trưởng chúng ta gặp mấy năm trước ấy, anh ta lúc nào cũng nói chuyện trên điện đàm bình thường.
Walker gãi bên má lún phún râu. Như thường lệ, cậu bóng đeo của lão nói chuẩn.
“À, đúng là có cái bảng mạch nhỏ này tao không thể hiểu nổi. Tao nghĩ rằng nó có nhiệm vụ lọc sạch tín hiệu. Có vẻ mọi thứ đều được truyền qua nó.” Walker quay người lại trên ghế đẩu xoay sang bàn làm việc, hiện đã biến mất dưới cả đống bảng mạch xanh và hàng mớ dây đầy màu sắc để thực hiện dự án vô cùng khác thường này. Lão hạ kính lúp xuống để nhìn vào bảng mạch vừa được nhắc đến. Lão tưởng tượng Scottie rướn người tới quan sát gần hơn.
Cái nhãn này là gì thế? Scottie chỉ vào cái nhãn tròn tí hon màu trắng in con số “18”. Walker là người đã dạy Scottie rằng thừa nhận mình không biết gì đó luôn là điều tốt. Nếu không thể làm vậy, ta sẽ không đời nào thực sự biết bất cứ thứ gì cả.
“Tao không chắc,” lão thừa nhận. “Nhưng mày thấy cái bảng nhỏ này được lắp vào điện đàm bằng cáp dẹt không?”
Scottie gật đầu.
“Như thể nó được thiết kế để tháo ra thay cái khác được. Như kiểu nó dễ cháy hay sao ấy. Tao nghĩ đây là phần đang cản trở chúng ta, như một cái cầu chì bị chập.”
Chúng ta có thể nhảy qua nó không?
“Nhảy qua nó ư?” Walker không chắc ý cậu ta là gì.
Nối vòng qua nó. Nếu nó bị cháy. Nối tắt để bỏ nó đi.
“Có thể sẽ làm chập thứ khác mất. Ý tao là, nó sẽ chẳng ở trong này làm gì nếu không thực sự cần thiết.” Walker nghĩ một phút. Lão muốn bổ sung rằng điều tương tự cũng đúng, về Scottie, về cái giọng vỗ về của cậu thanh niên. Nhưng xét cho cùng, lão chưa bao giờ giỏi khoản cho cậu bóng đeo biết về cảm xúc của bản thân. Lão chỉ giỏi nói về những gì mình biết thôi.
Ừ thì, đó là phương án cháu sẽ thử...
Có tiếng gõ cửa, theo sau là tiếng rít thật lớn của bản lề bị để mặc cố tình không sửa. Scottie biến vào trong bóng tối dưới bàn, giọng nhạt dần trong tiếng nhiễu tĩnh điện phát ra từ loa.
“Bác Walk, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế?”
Lão quay người trên ghế. Chỉ mình Shirly mới có thể hàn được giọng nói đáng yêu và những câu từ khó nghe kia lại với nhau. Cô bước vào xưởng với một cái khay đậy kín, môi mím lại mỏng dính, mặt sa sầm thất vọng.
Walker hạ âm lượng tiếng nhiễu xuống. “Tao đang cố gắng sửa cái...”
“Không, ba cái chuyện bỏ bữa vớ vẩn cháu nghe kể là thế nào đấy hả?” Cô đặt cái khay xuống trước mặt lão và mở nắp đậy, giải phóng làn hơi bốc lên từ một đĩa ngô. “Sáng hôm nay bác có ăn không, hay là bác đưa khẩu phần cho người khác?”
“Thế này nhiều quá,” lão nói, nhìn xuống mớ đồ ăn tương đương ba hay bốn khẩu phần.
“Khi bác cứ đem cho phần của mình thì không nhiều đâu.” Cô nhét cái đĩa vào tay lão. “Ăn ngay. Quần bác tụt khỏi người đến nơi rồi kia kìa.”
Walker nhìn chằm chằm chỗ ngô. Lão cầm dĩa đảo đảo đồ ăn, nhưng dạ dày của lão đã quặn lại đến mức không còn đói nữa. Lão cảm thấy như thể mình đã nhịn ăn lâu đến mức sẽ chẳng còn biết đói là gì. Cơn quặn bụng sẽ ngày một siết chặt lại thành một cái nắm nhỏ, và sau đó thì lão sẽ thoải mái vĩnh viễn...
“Khốn kiếp, ăn ngay.”
Lão thổi một miếng, không muốn ăn, nhưng bỏ chút ít vào miệng để Shirly hài lòng.
“Và cháu không muốn phải nghe chuyện người của cháu lởn vởn quanh cửa phòng bác dụ dỗ bác, hiểu chứ? Bác không được phép cho họ suất ăn của mình. Hiểu rồi chứ? Làm thêm miếng nữa đi.”
Walker nuốt. Lão phải thừa nhận rằng cảm giác đồ ăn nóng bỏng trôi xuống họng dễ chịu thật. Lão xúc thêm một miếng nhỏ nữa. “Nếu ăn hết toàn bộ chỗ này thì tao nôn mất,” lão nói.
“Còn nếu bác không ăn thì cháu sẽ thịt bác.”
Lão đánh mắt nhìn cô, ngỡ sẽ thấy cô mỉm cười. Nhưng Shirly không mỉm cười nữa. Không còn ai cười nữa.
“T iếng ồn đó là cái quái gì thế?” Cô quay người lại và săm soi xưởng, dò tìm nguồn phát.
Walker đặt dĩa xuống và điều chỉnh lại âm lượng. Cái núm được hàn vào một chuỗi điện trở; bản thân cái núm thì được gọi là chiết áp. Lão chợt nảy sinh một ham muốn giải thích tất cả những thứ này, làm bất cứ điều gì để không phải ăn nữa. Lão có thể giải thích việc mình đã nghĩ ra bộ khuếch đại, việc cái chiết áp kỳ thực chỉ là một điện trở điều chỉnh được, việc chỉ cần vặn núm một tí là có thể chỉnh được âm lượng sang bất kỳ mức nào lão... Walker dừng lại. Lão nhặt dĩa lên và đảo đảo đĩa ngô. Lão nghe thấy Scottie thì thầm trong bóng tối.
“Đỡ hơn rồi đấy,” Shirly nói, ý muốn nhắc đến cái tiếng nhiễu đã hãm thanh. “Cái tiếng kia còn tệ hơn cái máy phát điện cũ ngày xưa. Trời đất ơi, nếu bác có thể vặn nhỏ nó xuống, tại sao lại bật to như thế làm gì?”
Walker làm một miếng. Trong lúc nhai, lão đặt dĩa xuống và vớ lấy mỏ hàn từ trên giá. Lão lục lọi trong thùng linh kiện để lấy thêm một cái chiết áp bỏ nữa.
“Cầm mấy cái này đi,” lão bảo Shirly trong khi miệng nhồm nhoàm đồ ăn. Lão chỉ cho cô xem mớ dây buông lủng lẳng xuống từ cái chiết áp, và xếp chúng thẳng với hai que bạc nhọn từ đồng hồ vạn năng của lão.
“Nếu bác đồng ý chịu ăn tiếp.” Cô bóp ngón tay kẹp mớ dây và đầu nhọn.
Walker xúc thêm một ít nữa, quên thổi nguội. Chỗ ngô làm bỏng lưỡi lão. Lão nuốt chửng mà không nhai, để ngọn lửa thiêu đốt chạy xuống ngực mình. Shirly bảo lão hãy ăn chậm lại, hãy bình tĩnh thôi. Lão phớt lờ cô và vặn núm chiết áp. Mũi kim trên đồng hồ vạn năng nhảy múa, cho lão biết chiết áp vẫn chạy tốt.
“Tại sao bác không nghỉ tay ăn trong khi cháu còn ngồi đây canh?” Shirly kéo một cái ghế đẩu ra khỏi bàn và ngồi phịch xuống.
“Bởi vì nó nóng quá,” lão nói, phe phẩy bàn tay trên miệng. Lão vớ lấy một cuộn chì hàn và chạm vào đầu cái mỏ hàn nóng, phủ lên mỏ hàn một lớp bạc sáng loáng. “Tao cần mày gí cái dây đen vào đây.” Lão chạm nhẹ mỏ hàn vào cái chân tí hon của một điện trở trên bảng mạch dán nhãn “18”. Shirly rướn người trên bàn và nheo mắt nhìn chỗ lão chỉ.
“Và rồi bác sẽ ăn nốt bữa tối chứ?”
“Tao thề.”
Cô nheo mắt nhìn lão như thể muốn nói rằng mình sẽ theo dõi lời hứa ấy, sau đó làm theo hướng dẫn.
Đôi bàn tay cô không vững như Scottie, nhưng lão vẫn ghé kính lúp lại và nhanh chóng nối xong. Lão chỉ cho cô nơi cần cắm dây đỏ và cũng hàn nốt nó vào. Ngay cả nếu mấy trò này chẳng giúp được gì, lão vẫn có thể gỡ nó ra và thử thứ gì đó khác.
“Đùng để đồ nguội đấy nhé,” Shirly bảo lão. “Cháu biết nguội thì bác sẽ không ăn nữa, và không có chuyện cháu quay lại nhà ăn hâm nóng cho bác đâu.”
Walker nhìn chằm chằm vào cái bảng nhỏ dán nhãn đánh số. Lão miễn cưỡng nhấc dĩa và xúc một miếng lớn.
“Ngoài kia thế nào rồi?” lão vừa hỏi vừa thổi ngô.
“Đang nát lắm,” Shirly nói. “Jenkins và Harper đang tranh cãi có nên cắt điện toàn tháp giống đi không. Nhưng mà một số người có mặt ở đó, bác biết đấy, lúc Knox và...”
Cô nhìn đi chỗ khác, buông lửng câu nói.
Walker gật đầu và nhai đồ ăn.
“Một số người trong đám bọn họ nói sáng hôm ấy điện trên chỗ IT vẫn ở mức tối đa, cho dù chúng ta đã cắt ở đây.”
“Có khi chúng đã đi dây kiểu khác,” Walker nói. “Hoặc do ắc quy dự phòng. Bọn chúng có ắc quy mà.” Lão làm thêm một miếng nữa, nhưng chỉ thèm được quay cái chiết áp. Lão khá chắc tiếng nhiễu đã thay đổi khi lão hàn sợi dây thứ hai.
“Cháu cứ phải bảo họ rằng phá hoại tháp giống kiểu đấy sẽ là lợi bất cập hại. Chỉ tổ khiến cho những người còn lại không ưa gì chúng ta.”
“Ừ. Này, mày có chỉnh được cái này không? Trong lúc tao ăn ấy mà?”
Lão vặn to âm lượng tiếng nhiễu lên, cần đến hai tay thì mới vặn được cái núm lỏng lẻo treo toàng teng trên mấy sợi dây sáng màu. Shirly như co rúm lại trước tiếng ồn vọng ra từ dàn loa tự chế của lão. Cô với lấy núm âm lượng như thể định vặn nó xuống.
“Không, tao muốn mày quay cái núm mình mới lắp thêm vào ấy.”
“Làm cái quái gì hả bác Walk? Bác ăn xong cái đĩa chết tiệt ấy đi cho cháu nhờ.”
Lão làm thêm một miếng nữa. Và mặc dù chửi thề và phản đối nhặng xị, Shirly vẫn bắt đầu điều chỉnh cái núm.
“Chậm thôi,” lão nói, miệng nhồm nhoàm đồ ăn.
Và lập tức, tiếng nhiễu tĩnh điện từ loa chuyển tông. Cứ như thể số ni lông lạo xạo đã bắt đầu dịch chuyển và nẩy khắp căn phòng.
“Cháu đang làm cái gì thế này nữa?”
“Giúp một ông già...”
“... ừ, có thể tôi sẽ cần anh lên đây phụ vụ này...”
Walker buông dĩa và giơ tay ra hiệu cho cô ngừng lại. Nhưng cô đã vặn quá, đã một lần nữa rơi vào trong vùng nhiễu. Shirly có vẻ đã tự cảm nhận được. Cô cắn môi và xoay núm ngược lại cho đến khi những giọng nói kia tái xuất hiện.
“Nghe được đấy. Đằng nào dưới này cũng im lặng lắm. Anh cần tôi mang đồ nghề lên không?”
“Bác thành công rồi,” Shirly thì thầm với Walker, như thể mấy người này có thể nghe thấy nếu cô nói quá to. “Bác đã sửa...”
Walker giơ tay lên. Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Không cần. Cứ để đồ lại. Phó cảnh sát Roberts đã mang đồ lên đây rồi. Cô ta đang lần tìm manh mối ngay lúc này đây...”
“Tôi đang làm việc trong khi lão ta chẳng động chân động tay gì hết!” một giọng người vang lên ở xa xa.
Walker quay sang Shirly trong khi tiếng cười vang lên qua điện đàm, không chỉ một người thấy câu đùa kia hay. Đã lâu lắm rồi lão mới nghe thấy tiếng người cười. Nhưng lão thì không cười. Walker cảm thấy trán mình nhíu lại vì bối rối.
“Sao thế?” Shirly hỏi. “Chúng ta thành công rồi! Chúng ta sửa được nó rồi!” Cô xuống khỏi ghế và quay người như thể sắp sửa chạy đi báo Jenkins.
“Đợi đã!” Walker lấy lòng bàn tay chùi râu và xỉa dĩa về phía mớ linh kiện điện đàm để ngổn ngang. Shirly đứng cách đó một bước, ngoái lại nhìn lão, miệng mỉm cười.
“Phó cảnh sát Roberts ?” Walker hỏi. “Mụ quái nào ở tầng quái nào vậy?”