← Quay lại trang sách

Chương 59 Tháp giống 17

LÚC MANG MỚ ĐỒ MỚI LẤY từ bộ phận Vật Tư vào, Juliette mới bật đèn trong Phòng làm đồ bảo hộ lên. Không như Độc Một Mình, cô không coi nguồn điện ổn định này là thứ nghiễm nhiên mà có. Vì không biết nó đến từ đâu nên cô đâm lo lắng rằng nó sẽ không tồn tại mãi. Vì vậy nên mặc dù gã có thói quen, thậm chí còn có thể gọi là chứng bệnh, cứ bật sạch mọi ngọn đèn lên hết cỡ và để mặc ở đó, cô đã cố gắng tiết kiệm thứ năng lượng bí ẩn này hết mức có thể.

Cô bỏ những món đồ mới vơ được lên giường, vừa làm vừa nghĩ về Walker. Có phải lão trở thành người sống cùng công việc của mình như thế này không? Có phải nguyên nhân chính là cái nỗi ám ảnh, cái thôi thúc, cái nhu cầu phải gõ búa giải quyết một chuỗi những vấn đề mãi không cạn kiệt cho đến khi lão không thể ngủ cách chúng quá một vài bước chân nữa không?

Càng hiểu thêm về ông già kia, cô càng cảm thấy mình xa cách lão, cảm thấy cô đơn hơn. Cô ngồi xuống và xoa chân, đùi và bắp chân căng cứng sau chuyến leo mới đây. Có thể cô đã dần sở hữu cặp chân của dân khuân vác mấy tuần nay, nhưng chúng vẫn còn đau nhức liên miên, cơn nhức nhối đã trở thành một cảm giác cố hữu mới. Bóp cơ sẽ khiến cơn nhức biến thành cơn đau, và chẳng hiểu sao cô lại thấy thích như thế hơn. Cái cảm giác đau buốt rõ ràng còn đỡ hơn cái cảm giác âm ỉ vô danh vô tính. Cô thích các cảm giác mình có thể hiểu được.

Juliette hất tuột đôi giày của mình - coi những thứ mót được là đồ của mình mới kỳ lạ làm sao - và đứng dậy. Nghỉ thế là đủ rồi. Cô chỉ có thể cho phép bản thân nghỉ ngơi chừng ấy mà thôi. Cô mang cái bao vải của mình đến bên một bàn làm việc sang trọng. Mọi thứ bên trong Phòng làm đồ bảo hộ đều sang hơn những gì cô từng có ở dưới Cơ Khí. Ngay cả các bộ phận được thiết kế để hỏng cũng được chế tạo ở một trình độ hóa học và kỹ thuật tinh vi đến mức chỉ giờ đây, khi đã hiểu ý đồ xấu xa của chúng, cô mới biết cách ngưỡng mộ. Cô đã tích lũy được hàng chồng long đền và gioăng, cả hàng tốt từ Vật Tư và hàng rởm tồn lại từ Phòng đồ bảo hộ, để xem hệ thống hoạt động như thế nào. Chúng nằm thành hàng ở cuối bàn làm việc chính của cô, để nhắc nhở rằng cô đã bị tống ra ngoài trong một mưu toan giết người ác độc nhường nào.

Cô đổ các linh kiện lấy từ Vật Tư lên bàn và nghĩ về sự kỳ lạ khi được quyền vào, được sống trong vùng trung tâm cấm đoán của một tháp giống khác . Lạ hơn nữa là cô lại ngưỡng mộ những bàn làm việc này, những món công cụ sạch bong này, trong khi tất cả đều được bài bố nhằm đẩy những người như cô vào chỗ chết.

Khi nhìn quanh những bức tường, nhìn tầm một chục bộ đồ lau chùi treo trên giá đỡ trong các tình trạng khác nhau, cô cảm thấy mình như đang sống và làm việc bên trong một căn phòng đầy những hồn ma. Nếu một trong những bộ đồ kia mà có nhảy xuống và tự mình di chuyển lung tung, cô cũng sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên. Tay chân mỗi bộ phồng lên như thể có chứa tay chân người, những tấm kính mắt láng gương có thể dễ dàng che giấu các khuôn mặt tọc mạch. Những hình hài treo lơ lửng ấy cũng giống như người bầu bạn. Chúng trơ mặt quan sát cô trong khi cô sắp xếp những món đồ mình tìm được vào hai chồng: một là những món cô cần cho dự án lớn tiếp theo của mình, một là những thứ hữu ích mà cô đã lấy dù không biết cụ thể mình sẽ dùng để làm gì.

Một bộ pin sạc quý giá được bỏ vào nhóm thứ hai này, vẫn còn dính chút máu mà cô chưa chùi sạch được. Hình ảnh một số cảnh tượng đã trông thấy trong khi tìm kiếm vụt hiện lên trong tâm trí cô, chẳng hạn như hai người đã tự sát trong văn phòng trưởng bộ phận Vật Tư, bàn tay đan vào nhau, hai cổ tay đối diện bị rạch, một vết ố màu gỉ sắt loang khắp xung quanh họ. Đây là một trong những cảnh tệ nhất, một ký ức cô không thể rũ bỏ. Rải rác khắp tháp giống còn có nhiều dấu vết giết chóc đã diễn ra. Toàn bộ nơi này đều bị ma ám và hủy hoại. Cô hoàn toàn hiểu nguyên nhân Độc Một Mình chỉ tuần tiễu các khu vườn. Cô cũng đồng cảm với thói quen dùng tủ hồ sơ chặn phòng máy chủ hằng đêm của gã, cho dù gã chỉ có một mình suốt bao nhiêu năm rồi. Juliette không trách cứ gì gã hết. Cô cũng kéo chốt khóa Phòng làm đồ bảo hộ mỗi đêm trước khi đi ngủ. Cô không tin vào chuyện ma quỷ cho lắm, nhưng quan niệm ấy đang bị thử thách một cách cực kỳ gắt gao bởi cảm giác liên tục bị theo dõi - nếu không phải vì người thực, thì là bản thân tháp giống.

Cô bắt đầu sửa máy nén khí và như thường lệ, cảm giác được làm điều gì đó bằng đôi bàn tay mình mới tuyệt vời làm sao. Sửa chữa gì đó. Phân tâm vì điều gì đó. Trong mấy đêm đầu tiên, sau khi sống sót kiếp nạn lau chùi khủng khiếp, sau khi chật vật xộc vào trong cái tháp giống chết này, cô đã lùng sục rất lâu hòng tìm một nơi mình có thể thực sự nằm ngủ. Với đống rác của Độc Một Mình bốc mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi thì sẽ chẳng có chuyện cô ngủ bên dưới phòng máy chủ. Cô thử vào căn hộ dành cho trưởng bộ phận IT, nhưng nghĩ đến Bernard thì ngay cả ngồi yên cũng trở thành việc bất khả thi. Mớ đi văng trong các văn phòng thì lại không đủ dài. Tấm đệm cô thử chế ra đặt trên nền sàn ấm áp của phòng máy chủ cũng dễ chịu, nhưng tiếng lách tách và ro ro của mấy cái tủ cao kia suýt làm cô phát điên.

Lạ lùng thay, Phòng làm đồ bảo hộ với biết bao hương hồn ma mị lảng vảng lại là nơi duy nhất cô ngủ được một đêm đầy giấc. Chắc do ở khắp mọi nơi đều có dụng cụ, máy hàn và cờ lê, các tủ ngăn kéo xếp thành tường với đủ mọi loại tua vít đầu chìm đầu nhọn trên đời. Nếu cô có thể sửa chữa bất cứ thứ gì, kể cả bản thân mình, thì cũng sẽ là trong căn phòng ấy. Chỉ còn duy nhất một nơi khác trong tháp giống mười bảy khiến cô cảm thấy thoải mái, ấy chính là hai buồng giam cô đôi khi vào ngủ trong các chuyến leo lên leo xuống. Mấy chỗ ấy, và chỗ ngồi đằng sau cái máy chủ rỗng, nói chuyện với Lukas.

Cô nghĩ về anh trong khi bước sang đầu kia phòng lấy cái khoan lỗ đúng kích cỡ từ một hòm dụng cụ bằng kim loại lớn. Cô bỏ nó vào túi và lôi xuống một bộ đồ lau chùi đã được hoàn thiện, ngưỡng mộ sức nặng của bộ trang phục, nhớ lại cảm giác cồng kềnh hồi cô mặc bộ đồ giống hệt. Cô bê nó đặt lên bàn làm việc và kéo phần vành cổ lắp mũ bảo hộ ra, mang đến máy khoan và cẩn thận đục một lỗ khoan mồi. Kẹp cố định cái vành cổ, cô thọc khoan vào lỗ, tạo ra những đường rãnh mới để luồn ống khí. Khi cô đang chật vật làm và nghĩ về cuộc trò chuyện mới đây với Lukas thì mùi bánh mì mới ra lò tỏa vào phòng, và theo sau là Độc Một Mình.

“Xin chào!” gã cất tiếng gọi từ ngưỡng của. Juliette nhìn lên và hất hàm bảo gã vào đi. Muốn điều khiển khoan thì cần phải dồn sức. Cái tay cầm kim loại thúc sâu vào lòng bàn tay cô, mồ hôi đọng lại trên trán cô.

“Tôi nướng thêm bánh mì này.”

“Mùi thơm đấy,” cô phì phò.

Kể từ hồi dạy Độc Một Mình cách nướng bánh mì, cô không thể khiến gã ngừng được. Những hộp bột lớn bấy lâu nay chiếm dụng kệ để đồ đóng hộp của gã đang lần lượt được lấy đi trong quá trình gã thử nghiệm các công thức khác nhau. Cô tự nhắc mình cần phải dạy gã cách nấu nhiều món hơn, tận dụng sự cần mẫn của gã bằng cách cho gã đa dạng hóa lên một tí.

“Và tôi đã thái dưa chuột,” gã nói, tự hào như thể đó là một bữa tiệc chẳng gì sánh bằng. Độc Một Mình bị mắc kẹt trong tâm trí một cậu thiếu niên theo rất nhiều phương diện - bao gồm cả thói quen nấu nướng.

“Chốc nữa tôi sẽ ăn,” cô bảo gã. Sau một hồi nỗ lực, cô cũng cho mũi khoan thọc hẳn được vào trong cái lỗ mồi, tạo thành một mối nối khía ren chuẩn nét như thể chính bộ phận Vật Tư làm ra. Mũi khoan rút được ra dễ dàng, hệt như một chiếc bu lông vừa khít.

Độc Một Mình đặt đĩa bánh mì và rau lên bàn và vớ lấy một chiếc ghế đẩu. “Cô đang sửa gì vậy? Một cái máy bơm nữa à?” Gã nhìn cái máy nén khí lớn có bánh xe và vòi kéo đằng sau.

“Không. Thế sẽ quá mất thời gian. Tôi đang làm một cách để thở dưới nước.”

Độc Một Mình bật cười. Gã bắt đầu nhai một miếng bánh mì cho đến khi nhận ra cô không nói đùa.

“Cô nói thật.”

“Vâng. Các máy bơm chúng ta thực sự cần đang nằm trong các hố tiêu nước ở tận đáy tháp giống. Tôi chỉ cần truyền được một ít điện từ bộ phận IT xuống chỗ chúng là xong. Chúng ta sẽ hút khô được nơi này chỉ trong vòng vài tuần hay vài tháng thay vì vài năm.”

“Thở dưới nước,” gã nói. Gã nhìn cô như thể cô mới là người mất trí.

“Cũng không khác cách tôi đi từ tháp giống của mình đến đây đâu.” Cô quấn băng keo silicon quanh đầu đực của khớp nối ống khí, sau đó luồn nó vào trong cổ.

“Những bộ đồ này kín khí, thế nên cũng sẽ không thấm nước. Tất cả những gì tôi cần là một nguồn không khí liên tục để thở, và tôi sẽ có thể làm việc dưới đó bao lâu tùy thích. Ít nhất là đủ lâu để làm cho máy bơm hoạt động.”

“Cô nghĩ chúng vẫn còn hoạt động được ư?”

“Ừ.” Cô nắm lấy một cái cờ lê và siết khớp nối chặt hết mức mình dám vặn. “Chúng được thiết kế để nằm dưới nước, và chúng đơn giản lắm. Chúng chỉ cần điện thôi, mà khoản đấy thì trên này chúng ta có dư dả.”

“ Tôi sẽ làm gì?” Độc Một Mình chùi hai tay, khiến vụn bánh mì bắn đầy bàn làm việc của cô. Gã với lấy một miếng bánh mì nữa.

“Ông sẽ canh máy nén. Tôi sẽ chỉ cho ông cách quay, cách đổ đầy nhiên liệu cho nó. Tôi sẽ gắn một chiếc điện đàm di động của phó cảnh sát vào trong mũ bảo hộ này để chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Sẽ có cả một nùi ống dẫn và dây điện cần xử lý.” Cô ngước lên mỉm cười với gã. “Đừng lo, tôi sẽ cho ông làm việc không ngơi tay.”

“Tôi không lo,” Độc Một Mình nói. Gã ưỡn ngực ra và nhai một miếng dưa chuột, mắt gã liếc về phía cái máy.

Và Juliette nhận thấy rằng, hệt như một thiếu niên chưa có cơ hội luyện tập nhiều nhưng lại đang cực cần làm thế, Độc Một Mình chưa sành sỏi nghệ thuật nói dối sao cho thuyết phục.