Chương 60 Tháp giống 18
“... các cậu bé ở phía bên kia của trại. Kết quả được theo dõi sát sao bởi những người tiến hành thí nghiệm, đang đóng giả làm cố vấn trại. Khi mức độ bạo lực vượt ra ngoài tầm kiểm soát, thí nghiệm đã bị cho dừng lại trước khi nó bị đẩy đến cùng. Mới đầu ở Robbers Cave ta có hai nhóm bé trai, tất cả đều có xuất thân và hệ giá trị gần như giống hệt nhau, nhưng đã trở thành một thứ mà giới tâm lý học về sau gọi là tình huống nội nhóm và ngoại nhóm. Những khác biệt nhỏ do chủ quan nhận thấy, chẳng hạn như cách đội mũ, âm điệu lời ăn tiếng nói, trở thành vi phạm không thể tha thứ. Khi bắt đầu có hiện tượng ném đá, và các cuộc đột kích trại của nhau đã trở nên máu me, những người tiến hành thí nghiệm không có con đường nào khác ngoài chấm dứt...”
LUKAS KHÔNG THỂ ĐỌC ĐƯỢC NỮA. Anh gấp cuốn sách lại và dựa lưng vào các giá cao. Anh ngửi thấy mùi gì đó rất hôi, liền đưa gáy cuốn sách cũ lên mũi và ngửi thử. Cuối cùng anh kết luận cái mùi bốc ra từ chính bản thân mình. Lần cuối cùng anh tắm là khi nào nhỉ? Thói quen hằng ngày của anh loạn hết cả rổi. Không có lũ trẻ con la hét đánh thức anh dậy hằng sáng, không có những đợt săn lùng sao vào buổi tối, không có cây cầu thang tù mù dẫn anh về lại giường để anh có thể lặp lại từ đầu ngày hôm sau. Thay vào đó là những khoảng trằn trọc trong căn phòng giường tầng bí mật của tầng ba mươi lăm. Có đến một chục cái giường, nhưng anh chỉ có một mình. Là những ánh đèn đỏ nhấp nháy báo cho anh biết rằng mình có người bầu bạn, là nói chuyện với Bernard và Peter Billings khi họ mang đồ ăn đến cho anh, những cuộc trò chuyện dông dài với Juliette mỗi khi cô gọi và anh có thể thoải mái nghe máy. Giữa những khoảng đó thì là sách. Sách lịch sử không theo trình tự thời gian, về hàng tỷ người, về những ngôi sao thậm chí còn nhiều hơn. Những câu chuyện về bạo lực, về sự điên cuồng của đám đông, về dòng thời gian đáng kinh ngạc của sự sống, về những mặt trời được các hành tinh quay quanh rồi một ngày sẽ lụi tàn, về những món vũ khí có thể kết liễu tất cả, về những căn bệnh gần như đã làm được điều ấy.
Anh có thể tiếp tục như thế này bao lâu nữa đây? Chỉ đọc và ngủ và ăn? Tuần đã trở nên dài như tháng. Không thể theo dõi được ngày, không có cách nào để nhớ mình đã mặc bộ quần yếm này bao lâu, đã đến lúc thay ra và mặc bộ trong máy sấy vào hay chưa. Đôi khi anh cảm thấy như thể mình thay và giặt quần áo ba lần một ngày. Cũng có thể là hai lần một tuần. Căn cứ vào cái mùi thì có vẻ lâu hơn.
Anh dựa đầu vào mấy cái hộp thiếc đựng sách và nhắm mắt lại. Không thể có chuyện tất cả các điều anh đọc đều là sự thật được. Một thế giới đông đúc và kỳ lạ như vậy mới phi lý làm sao. Lúc anh nghĩ về quy mô của tất cả những thứ ấy, về cái kiếp sống chôn vùi bên dưới lòng đất này, tống người ra ngoài lau chùi, nhặng xị lên với chuyện ai ăn cắp gì từ ai - anh đôi khi cảm thấy một nỗi choáng váng đầu óc, một cảm giác kinh hoàng ghê rợn khi đứng bên vực thẳm, nhìn thấy một sự thật đen tối ở tít bên dưới, nhưng không thể trông rõ được nó trước khi anh tỉnh trí và thực tại kéo anh lùi khỏi mép vực.
Anh không rõ mình đã ngồi như thế bao lâu, mơ về một thời gian và nơi chốn khác, trước khi nhận ra những ngọn đèn đỏ nhấp nháy đã bật trở lại.
Lukas nhét cuốn sách vào lại hộp chứa và loạng choạng đứng dậy. Màn hình máy tính hiển thị hình ảnh Peter Billings bên cửa máy chủ, mức xa nhất cậu ta được phép vào trong phòng. Khay đựng bữa tối của Lukas nằm trên nóc tủ hồ sơ biên bản công việc bên trong cửa.
Anh rời khỏi máy tính, vội vã bước dọc hành lang, và leo lên cái thang. Sau khi gỡ bỏ nắp lưới, anh cẩn thận đặt nó vào lại chỗ cũ và chọn một con đường vòng vèo qua những cỗ máy chủ cao đang kêu ro ro.
“A, cậu bóng đeo nhỏ nhà ta đây rồi.” Peter mỉm cười, nhưng mắt cậu ta nheo lại khi trông thấy Lukas.
Lukas gục gặc đầu. “Cảnh sát trưởng,” anh nói. Anh luôn có cảm giác Peter đang kín đáo chế giễu mình, khinh thường mình, cho dù họ tuổi tác cũng gần nhau. Bất cứ khi nào Peter xuất hiện cùng với Bernard, đặc biệt là vào cái ngày Bernard giải thích nguyên nhân họ cần giữ cho Lukas được an toàn, xem chừng luôn có một sự cạnh tranh căng thẳng giữa hai người. Lukas nhận thức thấy sự căng thẳng kia, cho dù bản thân anh thì chẳng cảm thấy như thế. Lúc nói chuyện riêng, Bernard đã bắt Lukas cam kết giữ bí mật và bảo anh rằng mình đang đào tạo Peter để về sau làm thị trưởng, rằng sẽ đến một ngày anh và Lukas cùng nhau phối hợp làm việc. Lukas cố gắng nhớ lấy điều ấy trong lúc anh kéo cái khay xuống khỏi tủ. Peter theo dõi anh, trán nhíu xuống ra chiều ngẫm ngợi.
Lukas quay người bỏ đi.
“Tại sao anh không ngồi ăn ở đây luôn?” Peter hỏi, không nhúc nhích khỏi chỗ dựa bên cánh cửa dày của phòng máy chủ.
Lukas đông cứng người.
“Tôi thấy anh ngồi đây với Bernard trong khi ăn, nhưng anh luôn vội vàng chạy đi khi tôi ghé.” Peter cúi người tới nhìn vào các tủ máy chủ. “Rốt cuộc thì anh làm gì trong này suốt cả ngày thế?”
Lukas cảm thấy bị dồn vào đường cùng. Thật ra, anh thậm chí còn không đói đến mức ấy, đã tính sẽ để dành lát nữa, nhưng ăn hết sạch đồ ăn thường là cách nhanh nhất để thoát khỏi những cuộc trò chuyện kiểu như thế này. Anh nhún vai và ngồi xuống sàn nhà, dựa người vào cái tủ biên bản, và duỗi dài chân ra trước mặt. Lúc mở khay ra, bên trong là một bát xúp không rõ là gì, hai lát cà chua và một miếng bánh ngô.
“Tôi chủ yếu xử lý mớ máy chủ, giống như trước đây thôi.” Anh khai vị bằng cách cắn một miếng bánh mì, ăn nhạt thếch. “Khác biệt duy nhất là tôi không cần phải đi bộ về nhà vào cuối ngày.” Anh mỉm cười với Peter trong lúc nhai miếng bánh mì khô.
“Đúng rồi, anh sống dưới khu giữa, phải không?” Peter khoanh tay lại và có vẻ dựa vào cánh cửa dày còn thoải mái hơn. Lukas nghiêng sang bên và nhìn ra sau cậu ta, dọc hành lang. Có giọng người sau khúc quanh. Anh chợt nảy ra ham muốn đứng dậy và chạy đi, chỉ đơn thuần để được chạy. “Chỉ vừa suýt soát thôi,” anh đáp. ”Căn hộ của tôi gần như ở tại khu trên đỉnh.”
“Ai chẳng nói như thế,” Peter bật cười, “dù họ sống ở đâu trong khu giữa.”
Lukas tiếp tục xử cái bánh ngô để cho miệng có việc mà làm. Anh nhìn món xúp với vẻ dè dặt trong khi nhai.
“Bernard đã kể cho anh nghe về cuộc tấn công lớn đang dự tính chưa? Tôi đang tính chuyện đi xuống tham gia.”
Lukas lắc đầu. Anh thọc thìa vào bát xúp.
“Anh biết cái bức tường bọn Cơ Khí đã chế, cái lũ ngốc đó đã tự nhốt mình lại không? Sims và quân của ông ta sẽ cho nó nổ tan tành. Họ đã có thừa thời gian để giải quyết nó từ bên chúng ta, thế nên cuộc nổi loạn nho nhỏ này sẽ kết thúc trong tối đa vài ngày nữa.”
Trong lúc húp xúp nóng, tất cả những gì Lukas có thể nghĩ đến là những người dưới Cơ Khí bị kẹt đằng sau bức tường thép kia, và anh hiểu chính xác trải nghiệm hiện thời của họ.
“Có phải thế tức là tôi sẽ sớm được ra khỏi đây không?” Anh cắm cạnh thìa vào một miếng cà chua chưa chín thay vì sử dụng dao dĩa. “Làm gì có mối hiểm nguy nào cho tôi ngoài kia đâu, đúng không? Có ai biết tôi là ai đâu.”
“Vụ đó còn tùy thuộc vào Bernard. Dạo gần đây ông ấy hành xử lạ lắm. Tôi đoán là do căng thẳng quá.” Peter trượt người theo cửa và ngồi xổm xuống. Lukas thấy dễ chịu nhờ không còn phải ngỏng cổ nhìn cậu ta.
“Ông ấy có nhắc đến chuyện đưa mẹ anh lên thăm. Tôi tin thế tức là anh có thể phải ở trong này ít nhất một tuần nữa.”
“Tuyệt vời.” Lukas tiếp tục đẩy mớ đồ ăn trong bát. Khi máy chủ đằng xa bắt đầu đổ chuông, cơ thể anh giật bắn lên như thể bị dây giật. Những ngọn đèn trần nhè nhẹ nhấp nháy. Ai biết chuyện thì sẽ hiểu ý nghĩa của nó.
“Cái gì đó?” Peter nhìn vào trong phòng máy chủ, hơi nhón chân lên.
“Cái đó tức là tôi cần quay trở lại làm việc.” Lukas đưa cho cậu ta cái khay. “Cảm ơn đã mang nó đến.” Anh quay người bỏ đi.
“Này, thị trưởng nói cần đảm bảo anh ăn hết mọi thứ...”
Lukas vẫy tay qua vai. Anh biến mất đằng sau tủ máy chủ cao đầu tiên và bắt đầu chạy về phía cuối phòng, lấy tay chùi miệng, biết rằng Peter không thể bám theo mình được.
“Lukas...!”
Nhưng anh đã đi mất. Anh gấp rút đi về phía bức tường đằng xa, vừa đi vừa lôi mớ chìa ra khỏi cổ áo.
Trong lúc mở khóa, anh thấy những ngọn đèn trên đầu ngừng nhấp nháy. Peter đã đóng cửa lại. Anh tháo bỏ tấm nắp lưng và lôi cặp tai nghe ra khỏi túi, cắm nó vào.
“Xin chào?” Anh chỉnh lại micro, đảm bảo nó không bị gần quá.
“Này.” Giọng cô khiến anh cảm thấy no nê theo một cách mà đồ ăn đơn thuần vô phương thực hiện nổi. “Tôi có làm anh phải chạy không?”
Lukas hít một hơi thật sâu. Anh đang dần yếu đi vì phải sinh sống trong một nơi gò bó như thế này, không đi bộ đến và đi về từ chỗ làm hằng ngày. “Không,” anh nói dối. “Nhưng có khi cô nên hạn chế gọi lại. Ít nhất trong lúc ban ngày. Kẻ-cô-thừa-biết lúc nào cũng ở trong này. Hôm qua, lúc cô để nó đổ chuông mãi, chúng tôi ngồi ngay bên cạnh máy chủ, còn nó thì cứ réo liên hồi. Ông ta bực mình lắm đấy.”
“Anh nghĩ tôi quan tâm nếu hắn nổi cáu à?” Juliette cười phá lên. “Và tôi muốn hắn nghe máy. Tôi rất muốn được nói chuyện thêm với hắn. Với cả ngoài ra , anh định đề xuất gì nào? Tôi muốn nói chuyện với anh, tôi cần nói chuyện với ai đó . Và anh lúc nào cũng ở ngay đấy. Anh đâu thể gọi tôi và nghĩ tôi sẽ ngồi ở ngay đây đợi được. Hừ, tôi chạy loăng quăng khắp tháp giống bên này. Anh biết tuần trước tôi đã phải đi từ khu tầng đầu ba xuống Vật Tư bao nhiêu lần không? Đoán thử xem.”
“Tôi không muốn đoán.” Lukas dụi mí mắt.
“Chắc tầm nửa chục lần đấy. Và anh biết đấy, nếu hắn suốt ngày ở trong đó, anh có thể đơn thuần giết hắn hộ tôi phát luôn. Cho tôi nhẹ nợ...”
“ Giết ông ta ư?” Lukas quơ tay. “Làm thế nào, cứ đập chết ông ta thôi à?”
“Anh có thực sự muốn mách nước không? Bởi vì tôi đã nghĩ ra cả một lô...”
“Không, tôi không muốn mách nước. Và tôi không muốn giết bất kỳ ai cả! Tôi chưa bao giờ làm thế.” Lukas ấn ngón trỏ vào thái dương và day mạnh thành những vòng xoáy tí hon. Mấy cơn đau đầu này cứ xuất hiện liên tục. Chúng cứ xuất hiện suốt kể từ hồi...
“Thôi quên đi,” Juliette nói, sắc điệu ghê tởm trong giọng cô truyền qua đường dây với tốc độ ánh sáng.
“Nghe này...” Lukas chỉnh lại micro. Anh ghét những cuộc trò chuyện kiểu này. Anh thích những lần họ chỉ nói toàn chuyện bâng quơ. “Tôi xin lỗi, chỉ là... tình hình ở đây đang điên lắm. Tôi không biết ai đang làm gì. Tôi ngồi trong cái hộp với cả mớ thông tin này đây, tôi có cái điện đàm suốt ngày phát tiếng mọi người đấu nhau, ấy nhưng so với tất cả những người khác, tôi xem chừng chẳng biết cái con khỉ khô gì hết.”
“Nhưng anh biết mình có thể tin tưởng tôi, đúng không? Biết rằng tôi là người phe tốt ấy? Tôi không làm gì sai trái để bị tống đi cả, Lukas. Tôi cần anh biết điều đó.”
Anh nghe Juliette hít một hơi thật sâu và thở hắt ra. Anh mường tượng ra cảnh cô ngồi bên kia, một mình trong cái tháp giống đó cùng với một gã điên, chiếc micro áp gần môi, ngực phập phồng vì bực tức, tâm trí đầy những kỳ vọng về anh.
“Lukas, anh biết tôi ở phe đúng, phải không? Và anh đang làm việc dưới trướng một gã tâm thần?”
“Mọi thứ điên hết rồi,” anh nói. “Mọi người đều điên cả rồi. Tôi chỉ biết điều này: chúng tôi chỉ đang ngồi trong bộ phận IT này đây, hy vọng sẽ không có gì tệ hại xảy ra, và những điều tồi tệ nhất chúng tôi có thể nghĩ ra được ập xuống đầu chúng tôi .”
Juliette thở ra thêm một hơi sâu nữa, và Lukas nghĩ về những gì anh đã kể cho cô nghe về cuộc nổi loạn, những điều anh đã lược đi.
“Tôi biết anh nói người của tôi đã làm gì, nhưng anh có hiểu tại sao họ lại đến không? Có hiểu thật không? Cần phải làm một điều gì đó, Luke à. Điều ấy vẫn còn đang cần được thực hiện.”
Lukas nhún vai, quên mất rằng cô không thể nhìn thấy mình. Mặc dù họ trò chuyện rất thường xuyên, anh vẫn chưa quen nói chuyện với người khác theo kiểu như thế này.
“Ở địa vị hiện tại, anh có thể giúp được họ,” cô bảo anh.
“Tôi có đòi được đặt vào chỗ này đâu.” Anh cảm thấy mình ngày một bực bội. Tại sao các cuộc trò chuyện của họ cứ phải đá sang những chủ đề tệ hại thế nhỉ? Tại sao họ không thể quay lại tán dóc về những bữa ngon nhất mình từng được ăn, những cuốn sách yêu thích hồi còn nhỏ, những sở thích và sở ghét họ có chung?
“Chẳng ai trong số chúng ta đòi được đặt vào chỗ hiện thời cả,” cô lạnh lùng nhắc anh.
Câu ấy khiến cho Lukas ngưng lại, nghĩ về nơi cô hiện đang ở, những gì cô đã phải trải qua để đến được đấy.
“Thứ chúng ta kiểm soát,” Juliette nói, “là hành động của bản thân mình sau khi định mệnh đã xô đẩy chúng ta đến đấy.”
“Tôi chắc cần ngắt máy đây.” Lukas hít một hơi nông. Anh không muốn nghĩ về hành động và định mệnh. Anh không muốn nói về chuyện này. “Peter sắp sửa mang bữa tối đến cho tôi rồi,” anh nói dối.
Im lặng bao trùm. Anh nghe thấy tiếng thở của cô. Cũng gần như nghe được người khác suy nghĩ.
“OK,” cô nói. “Tôi hiểu rồi. Đằng nào tôi cũng cần đi kiểm tra thử bộ đồ này. Và này, tôi có thể sẽ đi mất một thời gian nếu thứ này hoạt động ngon lành. Thế nên nếu anh không thấy tôi gọi gì tầm một ngày hay sao đó...”
“Nhớ cẩn thận nhé,” Lukas nói.
“Tôi sẽ cẩn thận. Và nhớ điều tôi đã nói đấy. Những gì chúng ta làm từ nay về sau sẽ định nghĩa bản chất của chúng ta. Anh không phải một trong số bọn chúng. Anh không thuộc về nơi đấy. Xin đừng quên điều này.”
Lukas lẩm bẩm đồng tình, và Juliette nói tạm biệt, giọng cô vẫn còn lưu lại trong tai anh khi anh thò tay vào rút giắc cắm.
Thay vì để bộ tai nghe vào lại túi, anh sụp người dựa vào máy chủ đằng sau lưng, vặn vẹo phần úp tai trong đôi bàn tay, suy nghĩ về những gì mình đã làm, về bản chất của mình.
Anh chỉ muốn cuộn tròn người lại và khóc, muốn đơn thuần nhắm mắt khiến cho thế giới biến đi. Nhưng anh biết nếu mình nhắm lại, nếu anh cho phép bản thân chìm vào bóng tối, tất cả những gì anh thấy tại đó sẽ chỉ là bà cụ kia . Cái bà già nhỏ bé với mái tóc bạc, cơ thể nẩy bật trước lực đâm của đạn, đạn của anh . Anh sẽ cảm thấy ngón tay mình đặt trên cò súng, má ướt vị muối, mùi thuốc súng cháy khét, cái bàn kêu leng keng dưới những vỏ đồng trống rỗng, và những tiếng hò reo hân hoan đắc thắng từ những người đàn ông và phụ nữ của phe mà anh đã chọn đứng vào.