← Quay lại trang sách

Chương 61 Tháp giống 18

“... ĐÃ NÓI HÔM THỨ NĂM LÀ tôi sẽ đưa đến cho anh trong vòng hai ngày mà.”

“Khốn kiếp, đã hai ngày rồi đấy, Carl. Anh biết vụ lau chùi sẽ diễn ra vào sáng ngày mai, đúng không?”

“Và anh nhận ra rằng hôm nay vẫn là hôm nay, phải không?”

“Đừng có ma lanh. Lấy cho tôi cái tập hồ sơ ấy mang lên trên này, ngay. Tôi thề, nếu cái vụ chết tiệt này mà hỏng chỉ vì anh...”

“Tôi sẽ mang lên. Thôi nào anh bạn. Tôi đùa ấy mà. Bình tĩnh đi.”

“Bình tĩnh cái tổ bố anh. Ngày mai tôi sẽ bình tĩnh. Tôi ngắt máy đây. Đừng có rề rà nữa.”

“Tôi đang lên luôn đây...”

Shirly ôm lấy hai bên đầu, ngón tay thọc vào trong tóc, cùi chỏ tì lên bàn làm việc của Walker. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” cô hỏi lão. “Bác Walk, cái gì thế này? Những người này là ai ?”

Walker nheo mắt nhìn qua kính lúp. Lão nhúng cọng lông duy nhất nhổ từ cái bàn chải chùi vào lớp sơn trắng trên nắp hộp sơn lót ướt. Dùng bàn tay bên kia giữ im cổ tay, lão kéo sợi lông một cách tỉ mẩn trên mặt ngoài cái chiết áp, đối diện với cái dấu cố định lão đã vẽ thẳng lên cái núm. Sau khi đã hài lòng, lão đếm các vệt đã vẽ tính đến nay, mỗi vệt đánh dấu vị trí một tín hiệu mạnh.

“Mười một,” lão nói. Lão quay sang Shirly, nãy giờ đang nói gì đó, nhưng lão không rõ là gì. “Và tao nghĩ là còn chưa tìm thấy tần chỗ mình đâu.”

“Chỗ mình hả? Bác Walk, vụ này làm cháu phát hãi. Những giọng nói này từ đâu chui ra thế?”

Lão nhún vai. “Thành phố? Bên kia đồi? Tao biết thế quái nào được?” Lão bắt đầu chậm rãi quay cái núm, dỏng tai tìm thêm tiếng trò chuyện. “Mười một nơi ngoài chúng ta. Nhỡ mà có nhiều hơn thì sao? Chắc chắn phải có nhiều hơn chứ, đúng không? Khả năng chúng ta đã tìm thấy hết tất cả là bao nhiêu?”

“Mấy người vừa rồi có nhắc đến một vụ lau chùi. Bác có nghĩ ý họ là? Giống như...?”

Walker gật đầu, khiến cho bộ kính lúp xộc xệch hết cả. Lão chỉnh lại kính, sau đó quay lại điều chỉnh cái núm.

“Vậy tức là họ sống trong tháp giống. Giống như chúng ta.”

Lão chỉ vào bảng mạch xanh tí hon cô đã giúp lão nối chiết áp vào. “Đó hẳn chính là nhiệm vụ của cái mạch này, điều chỉnh tần số sóng, có khi thế.” Shirly đang phát hoảng vì mấy giọng nói; lão thì đang bị những bí ẩn này hớp hồn. Có tiếng nhiễu lạch xạch; lão tạm ngưng xoay núm, vặn tới lui xung quanh mốc đấy, nhưng chẳng thấy gì. Lão lại xoay tiếp.

“Ý bác là bảng mạch nhỏ đề số mười tám ấy à?”

Walker ngơ ngác nhìn cô. Ngón tay lão ngưng tìm kiếm. Lão gật đầu.

“Vậy là có ít nhất từng ấy ,” cô nói, nhận ra nhanh hơn lão.

“Cháu phải đi tìm Jenkins. Phải cho cậu ta biết về vụ này.” Shirly rời ghế và tiến về phía cửa. Walker gục gặc đầu. Ý nghĩa của điều ấy làm cho lão choáng váng, băng ghế và những bức tương như thể đang trượt sang bên. Việc có người sinh sống bên ngoài những bức tường này...

Một tiếng gầm dữ dội khiến răng lão gõ lộc cộc và làm dòng suy tư kia rụng tung luôn. Bàn chân lão trượt đi bên dưới khi nền đất rung lên bần bật, bụi tích lũy suốt bao thập kỷ rơi xuống như mưa từ mớ đường ống và dây điện chằng chịt trên đầu.

Walker trở người nằm nghiêng, ho khù khụ, hít vào thứ nấm mốc ngai ngái lơ lửng trong không khí. Tai lão ù đi vì vụ nổ. Đang lúc vỗ lên đầu, lần mò tìm bộ kính lúp thì lão thấy gọng kính nằm trên mặt sàn thép phía trước mặt, mắt kính đã bị vỡ thành những mảnh nhỏ ngang hòn sỏi.

“Ôi không. Tao cần...” Lão cố gắng luồn hai bàn tay xuống bên dưới người, cảm thấy hông nhói đau, nhức nhối kinh khủng tại nơi xương va vào thép. Lão không nghĩ được. Lão vung vẩy tay, cầu xin Scottie hãy ra khỏi bóng tối và giúp lão.

Một chiếc giày nặng nghiến nát phần còn lại của bộ kính lúp. Hai bàn tay trẻ trung, mạnh mẽ tóm lấy quần yếm của lão, kéo lão đứng dậy. Tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi. Tiếng súng nổ pằng pằng và tành tạch.

“Walk! Ông ổn chứ?”

Jenkins túm lấy bộ quần yếm của lão. Walker khá chắc mình sẽ ngã gục nếu chàng thanh niên buông tay ra.

“Kính lúp của tao...”

“Sếp! Chúng ta phải đi ngay! Chúng vào đến bên trong rồi!”

Walker quay ra phía cửa, trông thấy Harper đỡ Shirly đứng dậy. Mắt cô mở lớn, choáng váng, một lớp bụi xám phủ trên vai và trong mái tóc đen của cô. Cô đang nhìn về phía Walker, trông có vẻ choáng váng chẳng kém gì lão.

“Lấy đồ đạc đi,” Jenkins nói. “Chúng ta sẽ rút lui.” Cậu ta liếc khắp phòng, mắt lướt đến cái bàn làm việc.

“Tao sửa được nó rồi,” Walker nói, ho vào trong lòng bàn tay. “Nó hoạt động rồi.”

“Tôi nghi giờ hơi muộn mất rồi.”

Jenkins buông quần yếm của lão ra, và Walker phải chống vào ghế đẩu để không ngã lăn trở xuống. Tiếng súng bên ngoài đến gần hơn. Giày ủng nện rầm rầm, thêm nhiều tiếng la hét, thêm một vụ nổ lớn nữa rung cả sàn nhà. Jenkins và Harper đang ở bên ngưỡng cửa lớn tiếng ra lệnh và huơ tay hướng dẫn những người chạy qua. Shirly lại chỗ Walker bên bàn làm việc. Cô nhìn cái điện đàm.

“Chúng ta cần thứ này,” cô thở hồng hộc nói.

Walker nhìn xuống những mảnh châu báu lấp lánh trên sàn nhà. Mất hai tháng tiền lương mới kiếm được mấy cái kính lúp kia...

“Bác Walk! Cháu lấy gì đây? Giúp cháu với.”

Lão quay lại và thấy Shirly đang thu thập các linh kiện điện đàm, mớ dây giữa những bảng mạch bị gấp lại, rối vào với nhau. Một tiếng pằng đơn lẻ của súng phe ta vang lên ngay bên ngoài cửa phòng lão, khiến lão co rúm lại, đầu óc nghĩ lung tung.

“Bác Walk!”

“Cái ăng ten,” lão thì thầm, chỉ vào nơi bụi vẫn đang rơi từ trên trần xuống. Shirly gật đầu và nhảy lên bàn lão. Walker nhìn ngó khắp xung quanh phòng, một căn phòng lão từng hứa với mình sẽ không đời nào rời khỏi nữa, một lời hứa lão đã thực sự muốn giữ. Lấy gì bây giờ? Những món lưu niệm ngớ ngẩn. Đồ vứt đi. Quần áo bẩn. Một chồng sơ đồ. Lão tóm lấy thùng linh kiện đổ ra sàn nhà. Các bộ phận điện đàm được bỏ vào thùng, máy biến áp rút ra khỏi ổ cắm và bỏ thêm vào. Shirly đang giật cái ăng ten xuống, dây nhợ và que kim loại túm tụm trên ngực cô. Lão vớ lấy cái mỏ hàn, một vài thứ dụng cụ; Harper hét lên rằng phải đi ngay bây giờ không sẽ chẳng bao giờ đi đâu được nữa.

Shirly nắm lấy cánh tay Walker kéo lão đi, về phía cửa.

Và Walker nhận ra sẽ chẳng có chuyện mình không bao giờ rời nơi đây.