Chương 62 Tháp giống 17
CƠN HOẢNG LOẠN cô cảm thấy khi mặc bộ đồ lên người thật bất ngờ. Juliette đã dự đoán mình sẽ phần nào cảm thấy sợ hãi khi trượt xuống nước, nhưng chính cái hành động mặc bộ đồ lau chùi đơn giản lại khiến cho cô bị một nỗi sợ thẳm sâu xâm chiếm, khiến cho ruột gan cô nhức nhối một cách buốt lạnh và trống rỗng. Cô chật vật tìm cách kiểm soát nhịp thở trong khi Độc Một Mình kéo khóa lưng và ấn các miếng băng gai cho dính.
“Dao của tôi đâu?” cô hỏi gã, vừa vỗ mấy cái túi trước và lục lọi mớ dụng cụ.
“Đây,” gã nói. Gã cúi người xuống lấy nó ra khỏi túi đồ của cô, từ dưới một cái khăn tắm và một bộ quần áo. Gã quay chuôi dao đưa cho cô, và Juliette bỏ nó vào cái túi dày cô đã gắn thêm vào bụng bộ đồ. Chỉ cần có nó trong tầm tay thôi mà cô đã thấy dễ thở hơn. Món dụng cụ thó từ quán cà phê khu trên này cũng là một vật nâng đỡ tinh thần. Cô nhận ra mình cứ tìm kiếm nó giống kiểu hay ngó cổ tay tìm cái đồng hồ cũ hồi trước.
“Khoan hẵng đụng đến cái mũ bảo hộ,” cô bảo Độc Một Mình đang nâng cái khối cầu trong suốt lên khỏi chiếu nghỉ. “Lấy cái dây thừng kia trước.” Cô đưa bộ găng tay to phồng chỉ. Thứ chất liệu dày này cùng với hai lớp đồ lót đang làm cho cô thấy ấm cả người. Cô hy vọng thế tức là mình sẽ không chết cóng trong đáy nước sâu.
Độc Một Mình nâng cuộn dây thừng chắp nối lên, ở cuối buộc một chiếc cờ lê lớn kích thước điều chỉnh được, dài ngang cánh tay gã.
“Phía bên nào đây?” gã hỏi.
Cô chỉ vào nơi những bậc thang cong duyên dáng đâm xuống làn nước bị đèn rọi thành xanh. “Hạ nó xuống từ tốn thôi. Và giơ xa nó ra để không bị mắc vào các bậc thang phía dưới.”
Gã gật đầu. Juliette kiểm tra mớ dụng cụ trong khi gã thả cái cờ lê vào trong nước, trọng lượng khối kim loại kéo sợi dây thừng thẳng xuống tận đáy lồng cầu thang lớn. Trong một bên túi, cô có một đống tua vít. Mỗi cái đều buộc vào túi bằng một đoạn dây dài cỡ vài chục phân. Cô có một cái cờ lê cất trong túi khác, kìm cắt trong túi số bốn. Khi cô nhìn xuống người mình, thêm nhiều ký ức nữa từ chuyến lội bộ bên ngoài ùa về. Cô nghe thấy tiếng sạn mịn vỗ lên mũ bảo hộ của mình, cảm thấy nguồn dưỡng khí của mình cạn kiệt, cảm nhận được đôi giày nặng nề của mình nện lên nền đất cứng...
Cô nắm lấy lan can trước mặt và cố gắng nghĩ về điều gì đó khác. Bất kỳ thứ gì. Dây dẫn điện và ống dẫn khí. Tập trung nào. Cô sẽ cần một lượng lớn cả hai thứ đó. Cô hít một hơi thật sâu và kiểm tra mấy cuộn ống dẫn và dây điện cao nghệu đặt trên sàn. Cô đã xếp theo hình số tám để không thể bị rối được. Tốt. Cái máy nén đã sẵn sàng; tất cả những gì Độc Một Mình cần làm là đảm bảo mọi thứ được truyền xuống cho cô, không bị vướng...
“Nó xuống đến đáy rồi,” Độc Một Minh nói. Cô nhìn gã thắt nút sợi thừng vào lan can cầu thang. Hôm nay gã rất hồ hởi. Tỉnh tảo và hăng hái. Đây là thời điểm tốt để giải quyết vụ này cho dứt điểm. Dẫn chỗ nước ngập qua nhà máy xử lý nước là một giải pháp vụng về, chỉ mang tính tạm thời. Đã đến lúc bắt những máy bơm lớn bên dưới kia sục nước cho ra hồn, bơm nó qua những bức tường bê tông vào lại lòng đất bên ngoài.
Juliette lê bước ra mép chiếu nghỉ và nhìn xuống bề mặt loáng bạc của làn nước hôi thối. Kế hoạch này của cô có điên rồ không nhỉ? Cô có nên thấy sợ hãi không? Hay phải đợi chờ suốt bao năm và thực hiện điều này theo cách an toàn mới là điều đáng sợ hơn đối với cô? Viễn cảnh dần dần phát điên xem chừng nguy hiểm hơn. Cô tự nhắc nhở mình rằng vụ này cũng giống hệt như đi ra thế giới bên ngoài, mà cô đã thực hiện và sống sót. Chỉ có điều... vụ này an toàn hơn. Cô có một nguồn dưỡng khí bất tận, và chẳng có gì độc hại dưới đó, không có gì để gặm mòn cô.
Cô nhìn ngắm bóng mình trong làn nước tĩnh lặng, bộ đồ cồng kềnh làm cho cô trông thật khổng lồ. Nếu Lukas đang đứng đó cùng với cô, nếu anh thấy điều cô sắp sửa thực hiện, liệu anh có tìm cách thuyết phục cô đừng làm thế không? Cô tin anh có thể sẽ làm vậy. Thực sự thì họ hiểu nhau rõ đến cỡ nào? Họ mới có bao nhiêu nhỉ, hai, ba lần gặp mặt trực tiếp thôi đúng không?
Nhưng xét cho cùng, kể từ đó đến nay đã có hàng chục lần họ trò chuyện. Cô có thực hiểu về anh chỉ nhờ giọng nói của anh không? Chỉ từ những câu chuyện về thời thơ ấu của anh? Chỉ từ điệu cười mê hoặc của anh khi mọi thứ khác trong ngày đều làm cho cô chỉ muốn khóc òa lên? Có phải đây là lý do gửi điện và email đều đắt đỏ, để ngăn ngừa cuộc sống kiểu này, một mối quan hệ kiểu này không? Sao cô lại có thể đứng đó, nghĩ về một người đàn ông mình chỉ quen biết sơ sơ thay vì công việc điên rồ trước mắt?
Có khi Lukas đã trở thành phao cứu sinh của cô, một sợi dây hy vọng mảnh mai kết nối cô với quê nhà. Hay là anh giống như một đốm sáng tí hon, thỉnh thoảng xuất hiện giữa vùng tối mịt mù, một ngọn hải đăng dẫn cô trở về nhà nhỉ?
“Chụp mũ bảo hộ được chưa?” Độc Một Mình đứng bên cạnh cô, quan sát cô, hai tay cầm cái vòm nhựa trong suốt, một ngọn đèn pin lẻ loi buộc trên đỉnh.
Julitte với lấy mũ. Cô kiểm tra ngọn đèn pin đã buộc chặt và cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vô nghĩa ra khỏi đầu mình.
“Nối ống dẫn khí cho tôi trước đi,” cô nói. “Và bật điện đàm lên.”
Gã gật đầu. Cô giữ cái khối vòm trong khi gã gắn ống khí vào bộ chuyển đổi cô đã luồn qua cổ. Một tiếng rít xì xì của không khí tồn lại trong ống vang lên khi nó ăn vào đúng chỗ. Bàn tay gã quệt vào gáy cô khi gã thò tay vào bật điện đàm. Juliette gục cằm, ấn vào cái công tắc tự chế được khâu liền vào trong bộ đồ lót. “Xin chào, xin chào,” cô nói. Có một tiếng hú kỳ lạ phát ra từ máy đeo bên hông Độc Một Mình khi giọng cô oang oang vọng ra.
“Hơi to,” gã nói, chỉnh lại âm lượng phía mình.
Cô nâng cái khối vòm chụp lên đầu. Màn hình và tất cả những lớp nhựa lót đều đã bị lột sạch. Sau khi cạo hết sơn bên ngoài, cô có trong tay một khối bán cầu nhựa cứng, gần như trong suốt. Gắn nó vào cổ, cô nhẹ lòng vì biết rằng mọi thứ mình nhìn thấy qua mũ đều thực sự có thật.
“Cô ổn chứ?”
Giọng Độc Một Mình bị bóp nghẹt khi đi qua mối nối kín khí giữa mũ và bộ đồ. Cô đưa găng tay lên giơ ngón cái với gã. Cô chỉ vào cái máy nén.
Gã gật đầu, quỳ xuống cạnh máy, gãi râu. Cô quan sát gã bật nguồn điện chính của cái máy di động, đẩy bộ mồi năm lần, sau đó kéo dây khởi động. Cỗ máy nhỏ khạc ra một luồng khói và ro ro bừng tỉnh. Dù đã lắp bộ lốp xe cao su, nó vẫn cứ nhảy nhót làm chiếu nghỉ rung rầm rầm, truyền rung động qua đôi giày của cô. Juliette còn nghe thấy cái tiếng dội khủng khiếp kia lọt qua mũ bảo hộ, có thể tưởng tượng tiếng ồn dữ dội vang vọng khắp tháp giống bỏ hoang.
Độc Một Mình giữ van tiết lưu thêm một giây, hệt như cô đã chỉ cho gã, rồi nhấn hẳn vào. Trong lúc cỗ máy chạy lộp bộp và lạch xạch, gã ngước lên nhìn cô, mỉm cười bên dưới bộ râu, trông cứ như một con chó ở Vật Tư ngước lên nhìn vị chủ nhân trung thành.
Cô chỉ vào cái bình đỏ đựng nhiên liệu dự phòng và tặng gã thêm một ngón cái nữa. Gã đáp lại bằng cử chỉ tương tự. Juliette lê bước về phía thang, bàn tay đeo găng nắm lấy lan can để giữ thăng bằng. Độc Một Mình lách qua và lại chỗ lan can cùng sợi dây thừng buộc vào đó. Gã chìa một tay ra giữ cô đứng vững trong khi cô ì ạch leo xuống các bậc thang trơn trượt bằng đôi giày bảo hộ kềnh càng.
Cô hy vọng rằng một khi xuống dưới nước, di chuyển sẽ dễ dàng hơn, nhưng cô không tài nào biết được điều ấy, chỉ có thể dựa trên cảm tính về cơ chế vật lý, tương tự như cô có thể đoán được mục đích của một cỗ máy nào đó bằng cách đơn thuần nghiền ngẫm về nó. Cô xuống nốt mấy bậc thang khô cuối cùng, rồi thọc giày qua bề mặt nhờn dầu của làn nước và mò thấy bậc thang bên dưới. Cô lội xuống thêm hai bậc nữa, những tưởng cái lạnh buốt xương sẽ ngấm vào, nhưng nó chẳng bao giờ đến cả. Bộ đồ bảo hộ và đồ lót đã giữ ấm cho cô. Thật tình mà nói thì còn gần như quá ấm - cô nhìn thấy một màn sương ẩm hình thành bên trong mũ bảo hộ. Cô gục cằm ấn công tắc điện đàm và bảo Độc Một Mình mở van thông khí.
Gã mò mẫm quanh cổ áo của cô và vặn cần gạt để cho không khí tuôn vào. Nó thổi xì xì qua tai cô, nghe khá ồn, và cô cảm thấy bộ đồ phồng ra xung quanh mình. Van xả tràn áp cô gắn vào bên kia cổ áo rít lên mở ra và xả bớt áp lực dư thừa, ngăn bộ đồ của cô - và cô nghi là cả đầu mình nữa - khỏi bị bục tung.
“Khối nặng,” cô nói, bấm vào điện đàm.
Gã chạy trở lên chiếu nghỉ và mang theo mấy quả tạ tập tròn quay trở lại. Gã quỳ xuống bậc thang khô cuối cùng, dùng băng gai siêu dính dán tạ vào dưới đầu gối của cô, sau đó ngước lên xem tiếp theo là gì.
Juliette chật vật nhấc một chân lên, rồi đến chân kia, để đảm bảo mấy quả tạ đã được buộc chặt.
“Dây điện,” cô nói, bắt đầu quen với việc sử dụng điện đàm.
Đây là phần quan trọng nhất: điện từ bộ phận IT sẽ chạy các máy bơm vô hồn bên dưới. Hai mươi tư vôn điện. Cô đã lắp một công tắc ở chiếu nghỉ để Độc Một Mình có thể kiểm tra thử trong lúc cô ở dưới đó. Cô không muốn mang dây còn điện đi theo mình.
Độc Một Mình tháo ba mét rưỡi dây hai đầu nối ra và buộc một vòng quanh cổ tay cô. Gã thắt nút rất tốt, cả dây thừng và dây điện. Cô mỗi lúc một thêm phần tự tin vào công việc này, cảm thấy bớt khó chịu trong bộ đồ.
Độc Một Mình ngó xuống từ trên chỗ cô hai bậc, mỉm cười với cô sau cái vòm nhựa trong suốt, phô ra bộ răng vàng ệch trong mớ râu lởm chởm. Juliette mỉm cười đáp lễ. Cô đứng im trong lúc gã dò dẫm bật cây đèn pin gắn trên mũ bảo hộ của cô. Pin vừa được sạc đầy và sẽ trụ được nguyên một ngày trời, lâu hơn hẳn mức cô chắc sẽ cần.
“Được rồi,” cô nói. ”Giúp tôi xuống đi.”
Cô rời cằm khỏi điện đàm, quay người lại dựa vào lan can, đẩy người vắt bụng qua đó, thế rồi thò đầu qua. Quăng mình qua lan can là một cảm giác phi thường làm sao. Như thể đang tự tử. Đây là cây cầu thang chính; đây là tháp giống của cô; cô đang cách Cơ Khí bốn tầng; bên dưới cô là cả một khoảng không như thế, cú rơi dài mà chỉ những kẻ điên mới đâm đầu lao xuống, và cô đang chuẩn bị lao tự nguyện không thua gì họ.
Độc Một Mình giúp cô nâng đôi bàn chân buộc tạ. Gà bì bõm bước xuống bậc thang ngập nước đầu tiên để hỗ trợ cô. Juliette vung chân qua lan can trong lúc gã nâng lên. Bất chợt, cô đang cưỡi thanh thép hẹp tròn trượt kia, băn khoăn liệu làn nước có thực sự giữ được mình không, liệu nó có đỡ lấy và kìm hãm tốc độ rơi của cô không. Và trong một thoáng, cô cảm thấy cơn hoảng loạn trần trụi dấy lên, miệng đầy vị kim loại, bụng dạ thột cả lại và cực kỳ cần tháo bàng quang, trong khi Độc Một Mình nâng nốt bàn chân kia qua lan can, đôi bàn tay mang găng của cô điên cuồng cào cấu, lần tìm sợi dây thừng gã đã buộc, giày thô bạo đập đánh tủm vào mặt nước loang loáng bạc của vùng nước ngập.
“Khốn kiếp!”
Cô thở phì phì vào trong mũ, hổn hển hớp hơi trước cú sốc bị văng xuống nước quá lẹ làng, đôi bàn tay và đầu gối ôm lấy sợi dây thừng xoắn, cơ thể cô dịch chuyển trong bộ đồ phồng như một lớp da quá khổ đã tách ra khỏi người.
“Cô ổn chứ?” Độc Một Mình hô lớn, khum tay quanh bộ râu.
Cô gật đầu, mặc dù mũ bảo hộ thì vẫn bất động. Cô cảm thấy sức kéo của hai quả tạ bên ống đồng, cố gắng kéo cô xuống. Có hàng chục điều cô muốn nói với Độc Một Mình, những lời nhắc nhủ và khuyên răn, những câu chúc may mắn, nhưng tâm trí cô bấy giờ đang hoạt động quá gấp rút, chẳng kịp nghĩ đến việc sử dụng điện đàm nữa. Thay vào đó, cô nới lỏng lực bám ở găng tay và đầu gối, cảm thấy sợi dây thừng trượt trên cơ thể mình với một tiếng rít xa xăm, và bắt đầu chuyến hành trình rơi xuống dài đằng đẵng.