Chương 63 Tháp giống 18
LUKAS NGỒI BÊN CHIẾC BÀN NHỎ chế từ một đống gỗ và dán mắt vào một cuốn sách chứa lượng giấy mới cứng trị giá cả một gia tài. Chiếc ghế dưới mông anh chắc còn giá trị hơn toàn bộ gia sản anh có thể kiếm được trong đời, và anh đang ngồi lên nó. Nếu anh dịch chuyển, các khớp nối của món đồ thanh nhã ấy sẽ vặn vẹo và kêu cót két, cứ như thể nó sẽ bung ra bất cứ lúc nào.
Để đề phòng, anh giậm chắc giày sang hai bên, dồn trọng lượng vào ngón chân.
Lukas lật giở một trang, giả vờ đọc. Không phải anh không muốn đọc, anh chỉ không muốn đọc cái thứ này . Bao nhiêu kệ chứa những tác phẩm thú vị hơn như đang chế giễu anh từ trong những hộp thiếc. Chúng vẫy gọi anh hãy lại đọc, hãy cất đi bản Trật Tự kia cùng với văn phong cứng nhắc và những danh sách gạch đầu dòng của nó, cũng như cái mê cung các trang tham chiếu lẫn nhau còn vòng vèo hơn cả bản thân cây cầu thang tháp giống.
Mỗi mục trong bản Trật Tự đều dẫn sang một trang khác, mọi trang đều dẫn sang mục khác. Lukas lật giở một vài trang và tự hỏi liệu Bernard có đang theo dõi mình không. Gã trưởng bộ phận IT ngồi bên kia văn phòng nhỏ, một trong số rất nhiều căn phòng trong nơi ẩn náu đầy đủ đồ đạc bên dưới phòng máy chủ. Trong lúc Lukas giả vờ làm bóng đeo cho công việc mới của minh, Bernard hết hí húi với cái máy tính nhỏ ở bàn bên kia rồi lại chuyển sang cái điện đàm gắn trên tường để chỉ đạo lực lượng an ninh tại khu dưới sâu.
Lukas nhón lấy một xấp dày các trang cuốn Trật Tự và lật sang. Anh bỏ qua tất cả các phương thức phòng tránh thảm họa trong tháp giống và đọc thử một số tài liệu tham khảo mang tính học thuật hơn nằm cuối sách. Những thứ này thậm chí còn khủng khiếp hơn : các chương dạy cách thuyết phục nhóm, kiểm soát tâm trí, giảng về tác động của nỗi sợ hãi trong quá trình dạy dỗ trẻ; biểu đồ và bảng về tăng trưởng dân số...
Anh không thể chịu đựng được. Anh chỉnh lại ghế và quan sát Bernard một hồi trong lúc gã trưởng bộ phận IT kiêm quyền thị trưởng lướt qua hàng bao văn bản choán trọn màn hình, đầu gục gặc tới lui khi đọc những gì ghi trên đó.
Một lúc sau, Lukas đánh liều phá vỡ sự im lặng. “Bernard này?”
“Hử?”
“Này, tại sao trong này không có ghi chép gì về việc sự tình sao mà thành ra như thế này vậy?”
Chiếc ghế văn phòng kêu ken két khi gã quay ghế lại đối diện Lukas. “Gì cơ?”
“Những người đã chế ra tất cả những thứ này, những người viết những sách này. Tại sao bản Trật Tự không nhắc gì đến họ thế? Chẳng hạn như làm thế nào mà họ xây được toàn bộ mấy thứ này.”
“Tại sao lại phải nhắc đến mấy thứ đó?” Bernard dợm quay lại với máy tính của mình.
“Để chúng ta biết . Tôi không biết nữa, như những thứ trong các sách khác...”
“Tôi không muốn cậu đọc các sách khác. Bây giờ thì chưa.” Bernard chỉ vào cái bàn gỗ. “Học bản Trật Tự trước đã. Nếu cậu không thể duy trì được tháp giống, các cuốn sách Di Sản sẽ chỉ là bột giấy. Chúng chẳng qua là gỗ đã qua xử lý nếu không còn ai để đọc chúng.”
“Không ai có thể đọc được chúng ngoại trừ hai người chúng ta nếu chúng cứ bị giữ kín dưới này...”
“Không ai còn sống . Không phải bây giờ. Nhưng một ngày nào đó, sẽ có nhiều người đọc chúng. Nhưng điều ấy chỉ xảy ra nếu cậu chịu học.” Bernard hất đầu về phía cuốn sách dày dễ sợ trước khi quay trở lại với bàn phím của mình và với lấy con chuột.
Lukas ngồi đó một hồi, nhìn lưng Bernard, trên cổ áo lót gã thò ra nút thắt của sợi dây xâu các chìa cái.
“Tôi nghĩ họ hẳn phải biết chuyện ấy đang xảy đến,” Lukas nói, không thể ngưng nhắc đến nó. Anh vẫn luôn băn khoăn về những điều này, đã ghìm nén lại, đã tìm niềm vui trong công việc chắp nối những ngôi sao xa xôi đến mức không bị ảnh hưởng bởi những điều cấm đoán nơi sườn đồi. Và giờ thì anh sống trong cái vùng chân không này, cái khoảng trống bên trong tháp giống chẳng ai biết đến, nơi các chủ đề bị cấm đoán được phép mang ra nói và anh có quyền tiếp cận với một người xem chừng biết cái sự thật quý giá.
“Cậu không học,” Bernard nói. Đầu gã vẫn cúi bên bàn phím, nhưng xem chừng gã biết rằng Lukas đang nhìn mình.
“Nhưng họ hẳn phải tiên liệu được rằng điều ấy sẽ xảy đến, đúng không?” Lukas cho ghế cao lên và xoay nó lại thêm chút nữa. “Ý tôi là, thế thì mới xây được tất cả các tháp giống này trước khi tình hình ngoài kia trở nên tệ đến thế...”
Bernard quay đầu sang bên, quai hàm nghiến lại rồi thá lỏng. Bàn tay gã rời con chuột và đưa lên vuốt ria mép. “Cậu muốn biết những điều như thế hả? Mọi chuyện diễn ra như thế nào ấy à?”
“Vâng.” Lukas gật đầu. Anh rướn tới trước, cùi chỏ chống trên đầu gối. “Tôi muốn biết.”
“Cậu có nghĩ chuyện ấy có gì quan trọng không? Những gì đã diễn ra ngoài kia ấy?” Bernard quay người lại và ngước lên nhìn các sơ đồ trên bức tường, sau đó nhìn sang Lukas. “Tại sao nó lại quan trọng?”
“Bởi vì nó đã xảy ra . Và nó chỉ xảy ra theo đúng một cách, và tôi rất lấy làm bức bối khi không được biết. Ý tôi là, họ biết trước chuyện ấy sẽ xảy ra, đúng không? Phải cần đầu tư hàng bao nhiêu năm mới xây hết tất cả...”
“Bao thập kỷ,” Bernard nói.
“Và sau đó đưa tất cả những thứ này vào, đưa mọi người...”
“Vụ đó tốn ít thời gian hơn.”
“Vậy tức là ông có biết?”
Bernard gật đầu. ”Thông tin ấy được lưu trữ ở đây, nhưng không có trong bất kỳ cuốn sách nào. Và cậu sai rồi. Chuyện ấy không quan trọng. Đó là quá khứ, và quá khứ không giống với Di Sản của chúng ta. Cậu sẽ cần học chúng khác nhau như thế nào.”
Lukas nghĩ xem khác thế nào. Không hiểu sao, một cuộc trò chuyện với Juliette chợt xuất hiện trong óc, một điều cô suốt ngày bảo anh...
“Tôi nghĩ mình biết đấy,” anh nói.
“Thế à?” Bernard đẩy cặp kính lên sống mũi và nhìn anh chằm chằm. “Nói cho tôi nghe cậu nghĩ mình biết gì đi.”
“Toàn bộ những hy vọng của chúng ta, những thành tựu của những người đi trước chúng ta, những gì thế giới có thể trở thành, đó là Di Sản của chúng ta.”
Môi Bernard dãn thành một nụ cười. Gã khoát tay bảo Lukas cứ tiếp tục đi.
“Và những điều xấu không thể ngăn chặn được, những sai lầm đã đẩy chúng ta vào tình cảnh này, đó là quá khứ.”
“Và sự khác nhau ấy có ý nghĩa như thế nào? Cậu nghĩ ý nghĩa của nó là gì?”
“Nó có nghĩa là chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng chúng ta có thể tác động đến những gì xảy ra tiếp theo.”
Bernard vỗ đôi bàn tay nhỏ. “Rất tốt.”
“Và thứ này...” Lukas quay người lại và đặt một tay lên cuốn sách dày, anh nói tiếp, không chờ đòi hỏi, “... bản Trật Tự. Đây là một lộ trình, dạy cách vượt qua tất cả những điều tồi tệ tích tụ lại giữa quá khứ của chúng ta và hy vọng của tương lai. Đây là những thứ chúng ta có thể ngăn chặn, những thứ chúng ta có thể sửa chữa được.”
Bernard nhướn mày trước lời tuyên bố cuối cùng của Lukas, như thể nó là một cách nhìn nhận mới đối với một sự thật cũ. Cuối cùng, gã mỉm cười, ria mép nhếch lên, cặp kính nhướn lên trên sống mũi nhăn nheo.
“Tôi nghĩ cậu đã sắp sẵn sàng rồi đấy,” gã nói. “Sớm thôi.” Bernard quay lại với chiếc máy tính của gã, bàn tay đưa xuống chỗ con chuột. “Rất sớm thôi.”