← Quay lại trang sách

Chương 64 Tháp giống 17

HÀNH TRÌNH ĐI XUỐNG BỘ PHẬN CƠ KHÍ yên tĩnh đến lạ, gần như có thể nói là mê hoặc. Juliette trượt qua lần nước ngập xanh, đẩy mình rời xa lan can cong mỗi lần cây cầu thang uốn mình xoắn đến dưới chân cô. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng rít của dưỡng khí truyền vào mũ bảo hộ và phần khí dư òng ọc xì ra ở đầu bên kia. Một dòng bong bóng bất tận bốc ngược lên qua kính che như những hạt chì hàn, thây kệ trọng lực trôi ngược lên.

Juliette nhìn những khối cầu bạc ấy đuổi theo nhau và chơi đùa như trẻ con qua những tầng cầu thang kim loại. Chúng vỡ tan khi chạm vào lan can, chỉ để lại những chấm khí nhỏ xíu dính trên bề mặt, lăn đi và đâm sầm vào nhau. Những khối cầu khác thì diễu hành theo các đường lượn sóng trong lồng cầu thang. Chúng tụ tập thành đám ở mặt dưới những bậc thang rỗng, các bong bóng hợp lại thành túi khí chao đảo và bắt lấy ánh sáng tỏa ra từ đỉnh mũ bảo hộ của cô.

Thật dễ dàng quên đi cô đang ở đâu, cô đang làm gì. Những thứ quen thuộc đã bị bóp méo và trở nên kỳ lạ. Mọi thứ như được phóng to bởi cái vòm nhựa chụp trên đầu cô, và thật dễ tưởng tượng rằng cô không phải đang chìm, mà kỳ thực cầu thang lớn đang vươn mình, đâm lên xuyên qua lòng đất sâu về phía các đám mây. Ngay cả sợi dây thừng trượt qua đôi bàn tay mang găng và phần bụng đệm dày của cô, cảm giác cũng giống như nó bị kéo giật không thương tiếc từ phía trên thay vì là một sợi dây cô đang tuột xuống.

Phải đến khi ưỡn lưng nhìn thẳng lên thì Juliette mới nhớ chất chồng bên trên đầu mình là bao nhiêu nước. Ánh sáng xanh của những ngọn đèn thoát hiểm nhạt dần thành một khoảng đen ghê rợn chỉ sau một, hai tầng thang. Ánh sáng từ ngọn đèn pin của cô chẳng xua nổi nó là bao. Juliette hít mạnh và tự nhắc nhở mình rằng mình có toàn bộ không khí trong tháp giống để mà thở: Cô cố gắng lờ đi cảm giác rất nhiều chất lỏng chất lên vai mình, cảm giác bị chôn sống. Nếu cần thiết, nếu cô phát hoảng, cô có thể cắt bỏ quả tạ. Chỉ cần lia con dao bếp một phát là cô sẽ nổi lên bề mặt. Cô tự nhủ như vậy trong khi tiếp tục chìm xuống. Cô buông một tay khỏi sợi dây thừng, vỗ người tìm con dao, để chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó.

“CHẬM LẠI!” điện đàm nạt.

Juliette nắm lấy sợi dây thừng bằng cả hai tay và siết cho đến khi dừng lại. Cô nhắc mình rằng Độc Một Mình đang ở trên đó, theo dõi ống khí và dây điện đang tuôn ra khỏi những vòng cuộn gọn ghẽ. Cô mường tượng cảnh gã bị vướng vào mớ dây, phải nhảy lò cò. Bong bóng phóng ra khỏi van xả của cô và lắc lư lao qua làn nước xanh màu vỏ chanh, quay trở lên bề mặt. Cô ngửa đầu ngắm nhìn chúng xoay quanh sợi thừng căng, băn khoăn không biết gã làm cái trò gì mà lâu la thế. Ở mặt dưới các bậc thang xoắn ốc, các túi khí bạc như thủy ngân nhảy mua, đong đưa vì bị cô khuấy động khi đi qua...

“OK.” Cái loa điện đàm sau gáy cô lạch xạch nói. “TRÊN NÀY ỔN RỒI.”

Juliette co rúm trước âm lượng giọng Độc Một Mình và ước gì mình đã kiểm tra trước khi chốt mũ bảo hộ vào. Bây giờ thì không còn sửa được nữa rồi.

Tai ù đi, sự tĩnh lặng uy nghi của hành trình hạ xuống đã bị phá hỏng, cô xuống thêm một tầng nữa, vừa giữ tốc độ ổn định và chậm rãi vừa theo dõi độ chùng của dây và ống khí xem có bị kéo căng không. Lúc băng qua sát chiếu nghỉ một trăm ba mươi chín, cô thấy một cánh cửa đã biến mất; cánh cửa còn lại đã bị thô bạo vặn tung ra khỏi bản lề. Hẳn toàn bộ tầng này đều ngập cả rồi, thế tức là máy bơm còn phải hút nhiều hơn cô tính. Ngay trước khi chiếu nghỉ dâng khuất tầm mắt, cô nhìn thấy các hình hài đen thẫm dọc hành lang, những cái bóng trôi nổi trong làn nước. Ngọn đèn pin trên mũ chỉ lờ mờ chiếu rọi một khuôn mặt tái nhợt và trương phềnh trước khi cô trôi qua, mặc cho cái người đã chết từ lâu kia dâng khuất dạng.

Juliette chưa lường đến việc mình có thể sẽ gặp thêm nhiều thi thể nữa. Tất nhiên không phải người chết đuối rồi - nước lụt dâng quá chậm, chẳng đủ đánh úp bất cứ ai cả - nhưng mọi vụ việc bạo lực xảy ra tại khu dưới sâu bây giờ sẽ được bảo tồn trong độ sâu băng giá của nó. Cái lạnh lẽo của bể nước xung quanh cô có vẻ cuối cùng cũng thẩm thấu qua các lớp bộ đồ bảo hộ. Hoặc có thể là do cô tưởng tượng ra mà thôi.

Trong lúc cô vẫn đang ngước nhìn, đề phòng mấy sợi dây chùng, giày của cô đáp xuống tầng cuối cầu thang đánh thụp. Cái kết bất thình lình ấy khiến đầu gối của cô chấn động. Tốn ít thời gian hơn hẳn đi bộ trên thang. Một tay bám lấy sợi dây thừng để giữ thăng bằng, Juliette buông tay kia ra huơ huơ trong bầu nước ngầm xanh bao quanh cô như một thứ khí quyển dày. Cô gục cằm ấn nút điện đàm. “Tôi xuống đến nơi rồi,” cô truyền tin cho Độc Một Mình.

Cô tiến một vài bước nặng nề và ngần ngừ, quờ hai tay và gần như bơi về phía lối vào bộ phận Cơ Khí. Ánh sáng từ cầu thang gần như không thể lọt vào được quá cổng an ninh. Phía đằng sau, cái đáy sâu đầy dầu mỡ của một mái nhà cả xa lạ lẫn quen thuộc đang chờ cô.

“TÔI NGHE THẤY CÔ RỒI,” Độc Một Mình trả lời sau một khoảng chậm trễ.

Juliette cảm thấy cơ bắp căng lên khi giọng gã vang vọng lạch xạch trong mũ bảo hộ. Cô đến phát điên lên vì không điều chỉnh được âm lượng mất.

Sau một chục bước ngập ngừng, cô cuối cùng đã nắm được cái chuyển động lội vụng về này và học được cách kéo lê đôi giày buộc tạ trên mặt sàn thép. Trong bộ đồ căng phồng, tay chân cứ quẹt qua quẹt lại bên trong, cô có cảm giác mình đang lèo lái một quả bong bóng bằng cách húc vào lớp vỏ. Cô ngừng lại một lần để ngoái nhìn ống khí, đảm bảo nó không bị mắc kẹt trên cầu thang, và liếc nhìn sợi dây thừng mình đã dùng để leo xuống lần chót. Ngay cả từ khoảng cách này, trông nó vẫn như một sợi chỉ mảnh mai khôn tả, một sợi chỉ treo lơ lửng trong lồng cầu thang ngập nước như trong một cái ống hút. Nó hơi đong đưa do làn sóng cô gây ra, cứ như thể nói lời tạm biệt.

Juliette cố gắng không suy diễn gì; cô quay lại nhìn lối vào bộ phận Cơ Khí. Mày không cần phải làm việc này , cô tự nhắc nhở bản thân. Cô có thể cắm hai, có khi ba cái bơm nhỏ nữa, thêm vào cả một vài đường ống thủy canh. Công việc này có thể sẽ tốn mất vài tháng, mực nước sẽ phải mấy năm mới rút cạn, nhưng dần dần các tầng này sẽ khô đi và cô có thể ngó thử mấy cái máy đào Độc Một Mình từng kể cho cô nghe. Việc đó có thể được thực hiện ở mức rủi ro tối thiểu - mỗi tội có khả năng cô sẽ hóa điên.

Và nếu lý do duy nhất để trở về nhà của cô là báo thù, nếu đó là động lực duy nhất của cô, cô có lẽ đã chọn cách đợi, chọn con đường an toàn đó. Ngay bây giờ đây, cô cũng cảm thấy ham muốn giật bỏ mấy khối nặng ra khỏi giày và nổi lên trong lồng cầu thang, bay qua các tầng như cô từng mơ mình làm được, tay dang rộng, nổi lềnh bềnh và tự do...

Nhưng Lukas vẫn cập nhật cho cô về tình cảnh rối ren kinh khủng mà bạn bè của cô đang gặp phải, cảnh rối ren mà việc cô bỏ đi đã gây ra. Có một bộ đàm gắn trên tường của anh, dưới tầng máy chủ, phát ra những âm thanh bạo lực cả ngày lẫn đêm. Căn hộ ngầm dưới đất của Độc Một Mình cũng được trang bị một chiếc điện đàm giống hệt, nhưng nó chỉ có thể liên lạc trong nội bộ tháp giống mười bảy. Juliette đã thôi cố chỉnh sửa nó.

Cô một phần lấy làm mừng vì mình không thể nghe được gì. Cô không muốn phải nghe tiếng chiến đấu - cô chỉ muốn về nhà và chấm dứt nó. Điều này đã trở thành một thôi thúc tuyệt vọng: quay trở lại tháp giống của mình. Thật điên cả người khi nghĩ rằng cô chỉ cách nó có một quãng đi bộ ngắn, nhưng những cánh cửa kia chỉ được mở ra để giết người. Và xét cho cùng, sự trở về của cô sẽ ích gì đây? Liệu việc cô sống sót sau một vụ lau chùi và tiết lộ sự thật có đủ để vạch mặt Bernard và toàn bộ đám IT không?

Thật ra thì, cô có mấy kế hoạch khác điên rồ hơn. Có lẽ đó chỉ là ảo tưởng, nhưng nó vẫn mang lại cho cô hy vọng. Cô mơ mình sẽ sửa được một cái máy đào đã xây lên nơi này, cỗ máy đã bị chôn giấu sau khi đã lao lực khoét qua mấy trăm tầng, và lái nó đục thẳng qua lòng đất để vào khu dưới sâu của tháp giống mười tám. Cô mơ đến việc phá vỡ bức tường chắn đó, dẫn người của mình trở lại hành lang khô ráo này và làm cho cái mảnh đất chết này hoạt động trở lại. Cô mơ đến việc điều hành một tháp giống không có chút dối trá và lừa lọc nào.

Juliette lội qua làn nước nặng nề, tiến về phía cổng an ninh, mơ những giấc mơ trẻ con này, phát hiện ra rằng bằng cách nào đó, chúng khiến cho mình càng thêm quyết tâm. Cô lại gần cửa quay an ninh và nhận thấy cái cổng vô hồn không người canh gác này sẽ là trở ngại thực sự đầu tiên trong hành trình lặn xuống. Leo qua nó sẽ không dễ dàng đâu. Cô quay lưng lại với cỗ máy, đặt bàn tay lên trụ cổng hai bên và đẩy người, ngó ngoáy và đá cặp gót nặng nề vào bức tường thấp, cho đến khi cô chỉ vừa suýt soát ngồi được trên hộp điều khiển.

Chân cô quá nặng không thể nâng lên được... ít nhất là không nâng được đủ cao để vắt qua. Khối nặng rốt cuộc đã nặng quá mức cô cần để chống lại sức nổi của bộ đồ. Cô ngọ nguậy lùi lại cho đến khi mông ngồi được vững hơn và cố gắng quay người sang bên. Kê một bên găng dày dưới đầu gối, cô gồng người và ngả ra sau cho đến khi giày đã đặt được lên mép tường. Cô nghỉ ngơi một lúc, thở hồng hộc, trong mũ bảo hộ tràn ngập tiếng cười bị kìm nén. Thật lố bịch làm sao, tốn từng ấy công chỉ để thực hiện một điều đơn giản, nhẹ nhàng đến ngớ ngẩn thế này. Sau khi đặt được một chân lên sẵn rồi, bên chân còn lại dễ nhấc hơn. Cô cảm thấy cơ bắp trong bụng và đùi mình, những thớ cơ đau nhức sau mấy tuần hối hả chạy lên chạy xuống như một người khuân vác, cuối cùng cũng giúp cô nhấc cái chân chết tiệt lên.

Cô lắc đầu nhẹ nhõm, mồ hôi chảy dọc gáy, đã vội hãi khi nghĩ phải lặp lại động tác vừa rồi trong chuyến về. Nhảy xuống phía bên kia thì dễ dàng thôi: các khối nặng cáng đáng hết. Cô dành ra một phút để kiểm tra dây điện thắt nút quanh cổ tay và ống khí gắn vào cổ áo không bị rối, rồi bắt đầu bước dọc hành lang chính, chỉ có nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn pin trên nóc mũ.

“CÔ ỔN CHÚ?” Độc Một Mình hỏi, khiến cô lại giật nẩy mình.

“Tôi không sao,” cô nói. Cô gục cằm xuống ngực, để mở đường truyền. “Tôi sẽ gọi lại nếu cần ông. Dưới này âm lượng hơi cao. Làm tôi sợ chết khiếp.”

Cô thả nút truyền tin ra và quay lại xem tình hình sợi dây cứu mạng mình ra sao rồi. Khắp dọc trần nhà, mớ bong bóng xả nhảy múa trong ánh đèn pin, hệt như những viên đá quý tí hon....

“OK. HIỂU RỒI.”

Cô chậm chạp đi qua ngã tư chính và qua cửa nhà ăn, giày gần như không rời khỏi sàn, lần lượt kéo từng chân một để tiến tới trước. Bên trái, nếu đi dọc hành lang và rẽ hai lần, cô sẽ đến xưởng của Walker. Có phải nó lúc nào cũng là xưởng không nhỉ? Cô chịu. Ở bên này, nó có thể là kho chứa đồ. Hoặc một căn hộ.

Căn hộ nhỏ của cô sẽ nằm ở hướng đối diện. Cô quay người nhìn dọc cái hành lang ấy, quầng ánh sáng hình nón trên đầu xua tan bóng tối, để lộ ra thi thể một người ép sát vào trần nhà, vướng víu trong các đường ống nước và ống bọc dây. Cô nhìn đi chỗ khác. Thật dễ dàng tưởng tượng đó là George hay Scottie hay một ai đó khác cô từng quý mến và đã mất. Thật dễ dàng tưởng tượng đó là xác của chính mình.

Cô lê bước về phía cầu thang bảo dưỡng, cơ thể dao động trong làn nước dày nhưng trong vắt, trọng lượng của giày và sức nổi của thân mình giữ cho cô vẫn đứng thẳng cho dù cảm thấy mình sắp sửa ngã chổng kềnh đến nơi. Cô dừng lại trên đỉnh các bậc thang vuông dẫn xuống dưới.

“Tôi sắp sửa đi xuống,” cô nói, gục cằm xuống. “Ông nhớ đảm bảo tiếp tục truyền mọi thứ cho tôi. Và xin đừng trả lời trừ phi có vấn đề gì. Tai tôi vẫn còn đang ù sau lần ban nãy.”

Juliette nhấc cằm lên khỏi nút liên lạc và bước xuống mấy bậc đầu tiên, đợi Độc Một Mình gào gì đó vào tai cô, nhưng mãi chẳng thấy gì. Cô giữ chắc lấy dây điện và ống dẫn khí, kéo vòng quanh các góc nhọn của cầu thang vuông trong lúc chìm vào bóng tối. Thứ duy nhất khuấy động làn nước đen khắp xung quanh cô chỉ là mớ bong bóng đang nổi lên và vùng sáng hình nón yếu ớt quét qua quét lại, từ ánh đèn pin của cô.

Sau khi xuống được sáu tầng, mớ ống dẫn khí và dây điện trở nên khó kéo, quá nhiều ma sát từ các bậc thang. Cô dừng lại và vơ thêm một đống dây quanh mình, để cho phần dây chùng trôi trong làn nước vô trọng lượng. Mấy mối nối ở cả dây điện lẫn ống dẫn khí do chính cô đã nối thật cẩn thận giờ trượt qua găng tay cô. Cô ngừng lại và kiểm tra các khớp nối dán bằng băng dính và hồ trên ống dẫn khí để xem tình hình chúng thế nào rồi. Có các bong bóng li ti thoát ra từ một khớp nối, tạo ra một đường những đốm tí hon lấm chấm gợn sóng trong làn nước thẫm. Chẳng phải gì đáng bận tâm cả.

Một khi ở dưới chân cầu thang đã có đủ dây chùng để xuống đến bể lắng, cô quay người lại và quả quyết bước đến để bắt tay vào việc. Phần khó nhất đã qua. Dưỡng khí đang ùa vào, trong lành và tươi mát, xì xì bên tai cô. Phần khí dư phun qua van bên kia, bong bóng bắn lên thành một tấm rèm mỗi khi cô quay đầu. Cô có đủ dây điện và ống dẫn khí để đến được mục tiêu của mình, và tất cả các công cụ của cô vẫn còn nguyên vẹn. Cô cảm thấy như cuối cùng mình cũng có thể thư giãn vì đã biết mình sẽ không đi xuống sâu hơn nữa. Tất cả những gì cô cần làm là nối dây điện, hai mối nối dễ ẹt, và quay trở ra.

Vì đã ở rất gần, cô dám liều nghĩ đến chuyện đào thoát khỏi nơi đây, đến việc giải cứu phần lãnh thổ Cơ Khí của tháp giống này, hồi sinh một trong những máy phát điện của nó và sau đó là một trong những máy đào bị chôn giấu của nó. Kế hoạch đang có tiến triển. Cô đang trên đường giải cứu bạn bè mình. Sau hàng bao tuần đầy những thất bại bực mình, mọi thứ xem chừng đã hoàn toàn khả thi, gần như nằm ngay trong tầm tay của cô.

Juliette tìm thấy phòng bể lắng ở đúng vị trí cần có. Cô trượt giày đến mép cái hố ở giữa. Khi cô cúi tới, đèn pin chiếu xuống những con số biểu thị độ dâng của nước. Ngập dưới hàng chục mét nước thế này, trông chúng mới hài hước làm sao. Vừa hài vừa thảm hại. Tháp giống này đã phụ lòng người dân của mình.

Nhưng sau đó Juliette tự sửa lại: những người này đã phụ lòng tháp giống của họ.

“Độc Một Mình, tôi đến chỗ bơm rồi. Giờ nối dây điện đây.”

Cô nhìn xuống đáy hố để kiểm tra đầu nhận của chiếc máy bơm không bị vướng mảnh vỡ nào. Nước dưới đó trong đến đáng kinh ngạc. Mọi thứ dầu nhờn vẫn ngập ngang hông lúc cô làm việc dưới đáy bể lắng nhà mình đã bị khuếch tán, tan loãng vào trong không biết bao nhiêu lít nước ngầm rỉ vào. Kết quả là một thứ nước trong vắt chắc có khi uống được.

Cô rùng mình, bất chợt nhận ra cái buốt lạnh của làn nước sâu đang thấm qua các lớp đồ của cô và ăn mòn dần thân nhiệt của cô. Cô tự nhủ rằng mình đã xong được nửa chừng rồi. Cô tiến về phía cái máy bơm to đùng gắn trên tường. Các ống nước to ngang eo cô rẽ ngoặt xuống đất và bò qua mép hố. Nước được dẫn ra ngoài theo một đường ống kích thước tương tự, leo ngược lên tường tới hòa chung vào mớ bòng bong các ống ở trên. Đứng cạnh cái máy bơm lớn và tháo vòng dây điện thắt nút khỏi cổ tay, cô nhớ lại công việc cuối cùng mình từng làm ở vị trí một thợ cơ khí. Cô đã tháo trục một máy bơm hệt như cái này và phát hiện ra một bánh công tác bị mòn và vỡ. Chọn lấy một cái tua vít Phillips từ trong túi và bắt đầu nới lỏng đầu nối điện cực dương, cô dành thời gian cầu nguyện rằng cái máy bơm này không ở trong tình trạng tương tự lúc điện mất. Cô không muốn phải leo xuống sửa nó thêm lần nữa. Ít ra trước khi cô có thể làm thế mà vẫn giữ cho giày mình khô ráo.

Đường dây điện dương dễ tháo hơn kỳ vọng của cô. Juliette xoáy dây mới vào vị trí. Tiếng hơi thở của cô vang lên trong mũ bảo hộ là người bạn đồng hành duy nhất cô có. Lúc siết chặt đầu nối xung quanh sợi dây điện mới, cô nhận ra mình có thể nghe thấy hơi thở của mình bởi vì không khí không còn xì qua má cô nữa.

Juliette đông cứng người. Cô gõ lên vòm nhựa cạnh tai và thấy rằng bong bóng xả vẫn đang thoát ra ngoài, nhưng bây giờ đã chậm hơn. Trong bộ đồ của cô vẫn còn áp lực; chỉ có điều không khí không còn được đẩy vào bên trong nữa.

Cô gục cằm ấn nút, cảm thấy mồ hôi đọng lại xung quanh cổ và nhỏ giọt xuống bên quai hàm. Chẳng hiểu sao bàn chân cô lại buốt cóng trong khi từ cổ trở lên bắt đầu vã mồ hôi.

“Độc Một Mình? Juliette đây. Ông có nghe thấy tôi không? Đang có chuyện gì trên đó thế?”

Cô đợi, quay người để chiếu đèn pin theo ống khí, xem có bất kỳ chỗ nào bị gập không. Cô vẫn còn không khí, phần không khí chứa trong bộ đồ bảo hộ. Tại sao gã không trả lời nhỉ?

“A lô? Độc Một Mình? Xin hãy nói gì đi.”

Ngọn đèn pin trên mũ cần được điều chỉnh, nhưng cô có thể cảm thấy một chiếc đồng hồ im lặng đang đếm nhịp trong đầu. Tính ngay từ lúc này thì cô còn bao nhiêu không khí nhỉ? Chắc cô đã mất một giờ để xuống dưới đó. Độc Một Mình sẽ sửa được máy nén trước khi cô hết không khí. Cô có nhiều thời gian. Có khi gã đang đổ thêm nhiên liệu vào. Cô đang tự nhủ mình có nhiều thời gian thì cái tua vít trượt khỏi đầu nối cực âm. Nó bị kẹt rồi, chết tiệt.

Cô không có thời gian xử lý vụ này, không có thời gian giải quyết thứ gì bị ăn mòn. Dây dương đã được nối và siết chặt. Cô cố gắng điều chỉnh ngọn đèn pin trên mũ; nó bị hướng chếch lên quá cao: rất thích hợp khi đi lại, để làm việc thì tệ cực kỳ. Cô xoay xở vặn được nó một chút để hướng vào cái máy bơm lớn.

Dây nối đất có thể nối với bất kỳ phần nào trên vỏ máy chính, đúng không? Cô cố gắng nhớ. Toàn bộ vỏ máy đều là mặt đất, đúng không? Phải vậy không nhỉ? Tại sao cô không thể nhớ nổi thế? Tại sao tự nhiên lại khó nghĩ thế này?

Cô duỗi thẳng đầu sợi dây đen và cố xoắn mấy sợi đồng bung ra bằng các ngón tay bọc đệm dày. Cô nhồi đống đồng nháo nhào đó vào một ống thông hơi đằng sau máy, một miếng kim loại dẫn điện xem chừng có nối với phần còn lại của cái bơm. Cô xoắn dây quanh một bu lông nhỏ, thắt nút phần chùng để nó ở im một chỗ, và cố gắng thuyết phục bản thân rằng thế sẽ hiệu nghiệm, rằng thế là đủ để cho cái thứ chết tiệt này hoạt động. Walker hẳn phải biết. Khi cô cần đến thì lão ở cái chỗ quái nào vậy chứ?

Chiếc điện đàm cạnh cổ cô lạo xạo - một tràng tiếng nhiễu - nghe cứ như một phần tên cô từ một khoảng xa - một tiếng xì xì vô hồn - và sau đó không có gì nữa.

Juliette chao đảo trong làn nước tối thui, lạnh lẽo. Tai cô ù đi vì cái tiếng đấy. Đang gục cằm xuống để bảo Độc Một Mình giơ điện đàm xa miệng thì sau kính che mắt của mũ bảo hộ, cô nhận thấy không có bong bóng tràn ra từ van xả và dâng lên thành bức màn mềm mại chắn tầm nhìn cô nữa. Áp lực trong bộ đồ của cô đã biến mất.

Một thứ áp lực khác mau chóng thế vào đó.