← Quay lại trang sách

Chương 65 Tháp giống 18

WALKER BỊ XÔ XUỐNG CÂY CẦU THANG VUÔNG, qua chỗ một đội thợ cơ khí đang hàn thêm mấy tấm thép nữa chắn ngang lối đi hẹp. Phần lớn cái điện đàm tự chế đã bỏ vào trong thùng linh kiện, và lão bấu chặt lấy nó bằng cả hai bàn tay. Lão nhìn các linh kiện điện tử va rào rạo vào nhau trong lúc chen lấn qua đám đông những người thợ cơ khí chạy trốn cuộc tấn công ở tầng trên. Phía trước lão là Shirly, ôm theo phần còn lại của cái điện đàm sát ngực, dây ăng ten kéo lết đằng sau cô. Walker nhảy nhót và múa may trên cặp chân già để không bị vướng vào nó.

“Đi mau! Đi mau! Đi mau!” ai đó hét lên. Mọi người đều đang xô đẩy. Tiếng súng nổ lạch tạch như đang mỗi lúc một to hơn đằng sau lão, trong khi một trận mưa tia lửa vàng từ trên trời rắc xuống vỗ vào mặt Walker. Lão nheo mắt và xông qua làn mưa rực sáng trong lúc một đội thợ mỏ mặc quần yếm sọc chen lấn leo lên từ chiếu nghỉ bên dưới, mang theo một tấm thép lớn nữa.

“Lối này!” Shirly hét lên, tay kéo lão đi. Xuống đến tầng tiếp theo, cô kéo lão tránh qua một bên. Cặp chân tội nghiệp của lão nhọc nhằn lắm mới theo kịp. Một túi quai xách bị rơi xuống; một thanh niên cầm súng quay ngoắt lại, vội vã trở lại nhặt nó.

“Phòng máy phát điện,” Shirly bảo lão, giơ tay chỉ.

Bấy giờ đã có một dòng người di chuyển qua cửa đôi. Jenkins đang có mặt ở đó, điều tiết luồng người. Một số người có súng trường vào vị trí gần một máy bơm dầu, đầu mang đối trọng nằm bất động hoàn toàn như thể đã tử nạn trong trận chiến sắp nổ ra.

“Cái gì thế kia?” Jenkins hỏi lúc họ lại gần cửa. Cậu ta hất hàm về phía đống dây nhợ trong tay Shirly. “Kia có phải là...?”

“Cái điện đàm, thưa sếp.” Cô gật đầu.

“Giờ nó chẳng ích gì với chúng ta nữa rồi.” Jenkins vẫy tay bảo hai người khác vào trong. Shirly và Walker ép dẹp mình né đường.

“Sếp này...”

“Đưa ông già vào bên trong đi,” Jenkins quát, ý chỉ Walker. “Tôi không cần ông già đứng vướng đường.”

“Nhưng thưa sếp, tôi tin cậu cần phải nghe...”

“Nhanh nào, đi mau đi!” Jenkins hét lên với những người chậm chân đi ở cuối. Cậu ta xoay cánh tay bảo họ nhanh chân lên. Chỉ những người thợ đã đổi cờ lê lấy súng là còn lưu lại. Họ dàn đội hình như thể đã quen với trò này, cánh tay tì lên lan can, các nòng thép dài chĩa về cùng một hướng.

“Không vào trong là ở ngoài đấy,” Jenkins bảo Shirly, bắt đầu đóng cửa lại.

“Đi thôi,” cô bảo với Walker và thở một hơi thật dài. “Cùng vào trong nào.”

Walker đờ đẫn nghe lời, vừa đi vừa nghĩ về tất cả những món linh kiện và dụng cụ mà lão đáng lẽ phải quờ theo, những món đồ nằm trên kia một vài tầng mà bây giờ lão đã để mất, có khi vĩnh viễn.

“Này, mấy người kia ra khỏi phòng điều khiển đi!”

Shirly chạy ngang qua phòng máy phát điện ngay khi vào trong phòng, dây nhợ kéo theo đằng sau, những mẩu ăng ten nhôm cứng nẩy tưng tưng trên sàn. “Ra ngay!”

Một nhóm thợ cơ khí lẫn với vài người mặc đồ vàng của Vật Tư tẽn tò nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng điều khiển nhỏ. Họ ra đứng cùng những người khác quanh một lan can bao quanh cỗ máy khổng lồ choán hầu hết không gian rộng lớn này, lý do khiến phòng máy phát điện có cái tên đó. Ít nhất tiếng ồn vẫn còn ở mức chịu đựng được. Shirly tưởng tượng cảnh tất cả những con người này bị kẹt dưới đây hồi tiếng gầm của cây trục xộc xệch và chân đế động cơ bị lỏng đủ sức gây điếc tai.

“Tất cả mấy người, ra khỏi phòng điều khiển của tôi ngay.” Cô phẩy tay xua nốt vài người còn lại ra. Shirly biết tại sao Jenkins đã niêm kín tầng này lại. Thứ lực duy nhất họ còn sở hữu là điện lực. Cô đuổi người cuối cùng ra khỏi căn phòng nhỏ chứa đầy những núm vặn, đồng hồ đo và màn hình hiển thị nhạy cảm, và ngay lập tức kiểm tra mức nhiên liệu.

Cả hai thùng đều đầy ắp, thế nên ít nhất họ cũng đã chuẩn bị tử tế cho khoản đó . Ít nhất họ cũng có điện đủ dùng trong vài tuần. Cô nhìn sang tất cả những núm vặn và đồng hồ đo khác, mớ dây rối rắm vẫn ấp sát vào ngực.

“Tao để đâu...?”

Walker chìa cái hộp của lão ra. Các mặt phẳng trong phòng đều phủ kín công tắc và những thứ không ai muốn đụng phải. Lão xem chừng hiểu điều đó.

“Chắc trên sàn nhà thôi.” Cô đặt mớ đồ xuống và đi đóng cửa. Những người cô đã xua ra ngoài thèm thuồng nhìn qua cửa số, ngắm dăm ba chiếc ghế cao bên trong căn phòng có điều hòa. Shirly mặc kệ họ.

“Chúng ta có đủ mọi thứ chưa? Tất cả đều có ở đây rồi chứ?”

Walker lôi các bộ phận điện đàm ra khỏi thùng, tặc lưỡi nhìn số dây bị xoắn và linh kiện lẫn hết vào nhau. “Chúng ta có điện không?” lão hỏi, giơ phích cắm một cái máy biến áp lên.

Shirly bật cười. “Walk, bác biết mình hiện đang ở đâu mà. Tất nhiên chúng ta có điện rồi.” Cô lấy dây cắm vào một ổ trên bảng điều khiển chính. “Chúng ta có đủ mọi thứ chưa? Chúng ta có thể cho nó hoạt động lại được không? Bác Walk, chúng ta cần cho Jenkins nghe những gì mình đã nghe thấy.”

“Tao biết.” Lão gật đầu và phân loại mớ đồ nghề, vặn lại mấy sợi dây bị tuột. “Chúng ta cần giăng nó lên.” Lão hất đầu về phía mớ ăng ten nhùng nhằng cô cầm trong tay.

Shirly ngước lên nhìn. Không có xà rầm.

“Vắt nó qua lan can ngoài kia đi,” lão nói với cô. “Treo cho thẳng, đảm bảo đầu dây kia kéo vào được tận trong này.”

Cô đi ra cửa, kéo những vòng dây theo đằng sau.

“À, mà đừng để mấy phần kim loại chạm vào lan can!” Walker gọi với theo cô.

Shirly gọi một vài người làm cùng ca với mình để trợ giúp. Sau khi biết cần phải làm gì, họ tiếp quản ngay, phối hợp theo đội để gỡ các nút thắt trong khi cô quay trở lại với Walker.

“Một phút nữa là xong ngay,” cô bảo lão, đóng cửa lại đằng sau lưng, sợi dây dễ dàng lọt vào giữa khe cửa và khung cửa có gioăng.

“Tao nghĩ là ổn rồi,” lão nói. Lão ngước lên nhìn cô, mắt sụp xuống, tóc tai bù xù, mồ hôi lấp loáng trong bộ râu bạc. “Chó thật,” lão nói. Lão vỗ lên trán. “Chúng ta không có loa.”

Shirly thấy tim rớt ra ngoài khi nghe Walker chửi thề, cứ tưởng họ đã quên thứ gì rất quan trọng. “Đợi nhé,” cô bảo lão, rồi chạy ra ngoài đến chỗ đặt mấy bộ bịt tai. Cô chọn một bộ có dây treo lủng lẳng, loại dùng để liên lạc giữa phòng điều khiển và bất cứ ai xử lý máy phát điện chính hoặc phụ. Cô chạy qua chỗ đám đông đầy tò mò và sợ hãi về phòng điều khiển. Cô nhận ra rằng mình đáng lẽ phải cảm thấy run hơn trước tình cảnh một cuộc chiến tranh thật sự đang mỗi lúc một lại gần, giống hệt như họ vậy. Nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến là những giọng nói mà cuộc chiến đã ngắt ngang. Óc tò mò của cô mạnh hơn hẳn nỗi sợ của cô. Cô vốn luôn như thế.

“Cái này có dùng được không?”

Cô đóng cửa lại và cho lão xem bộ tai nghe.

“Hoàn hảo,” lão nói, mắt mở lớn vì ngạc nhiên. Trước khi cô kịp phàn nàn, lão cầm dao đa năng cắt cụt giắc cắm và bắt đầu tuốt trần dây ra. “May là trong này im lặng,” lão vừa cười vừa nói.

Shirly cũng bật cười, và cô tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra. Họ định sẽ làm gì đây, ngồi lì trong này nghịch ngợm dây nhợ trong khi các phó cảnh sát và đám nhân viên an ninh IT đến lôi họ đi?

Walker đã nối được mấy miếng tai nghe vào, và một tiếng nhiễu khẽ lọt ra từ đó. Shirly vội vã chạy lại ngồi cùng lão; cô ngồi xuống nắm lấy cổ tay lão để giữ cho lão được vững tay. Tai nghe run rẩy trong đôi tay lão.

“Mày có thể sẽ phải...” Lão cho cô xem cái núm với mấy dấu trắng lão đã sơn lên.

Shirly gật đầu và nhận ra họ đã quên mang theo sơn. Cô giữ núm vặn và nhìn ngắm các dấu gạch. “Cái nào đây?” cô hỏi.

“Không.” Lão chặn cô lại khi cô bắt đầu quay ngược về phía một trong những giọng nói họ đã tìm thấy. “Quay bên kia. Tao cần xem có bao nhiêu...” Lão ho vào trong nắm tay. “Chúng ta cần xem có bao nhiêu cả thảy.”

Cô gật đầu và từ từ xoay núm về phía phần màu đen không sơn. Hai người nín thở trong tiếng kêu ro ro gần như không nhận thấy của máy phát điện chính sau cánh cửa dày và tấm kính hai lớp.

Shirly quan sát Walker trong lúc quay núm. Cô tự hỏi số phận lão sẽ ra sao một khi họ đã bi tóm hết. Liệu tất cả bọn họ có bị tống đi lau chùi không? Hay lão và một vài người khác có thể tuyên bố mình là người ngoài cuộc? Cô buồn bã khi nghĩ về hậu quả cơn giận của họ, khao khát trả thù của họ. Chồng cô đã chết, đã bị tước đoạt khỏi cô, và vì lẽ gì cơ chứ? Bao người đang chết, và vì lẽ gì cơ chứ? Cô nghĩ về cách mọi chuyện đáng ra có thể đã khác, về việc họ từng mơ rằng sẽ thực sự có một màn thay đổi quyền lực, rằng sẽ có một giải pháp dễ dàng cho những vấn đề vô phương hóa giải và đầy khó khăn, bất kể giấc mơ đó có phi thực tế đến nhường nào. Hồi đó cô đã bị đối đãi không công bằng, nhưng ít nhất cô cũng được an toàn. Đã có bất công, nhưng hồi đó cô đang yêu. Thế liệu có giúp biện minh cho việc kia không? Sự hy sinh nào hợp lý hơn đây?

“Nhanh hơn chút đi,” Walker nói, mất kiên nhẫn với sự im lặng. Họ nghe thấy một vài tiếng nhiễu lạch xạch, nhưng không ai nói cả. Shirly kẽ xoay núm nhanh hơn một chút.

“Bác có nghĩ rằng ăng ten...” cô dợm hỏi.

Walker giơ tay lên. Loa tai nghe nhỏ trong lòng lão vừa bật kêu. Lão xỉa ngón cái sang bên, bảo cô quay ngược lại. Shirly tuân theo. Cô cố gắng nhớ xem mình đã vặn đi bao xa kể từ khi âm thanh kia xuất hiện, sử dụng khá nhiều những kỹ năng cô đã học được trong chính căn phòng này để điều chỉnh cái máy phát điện từng ồn ào một thời...

“Độc Một Mình? Juliette đây. Ông có nghe thấy tôi không? Đang có chuyện gì trên đó thế?”

Shirly buông rơi cái núm. Cô nhìn nó đung đưa trên sợi dây hàn vào rồi va xuống sàn.

Cô cảm thấy đôi bàn tay mình tê dại. Đầu ngón tay cô ngứa râm ran. Cô quay lại, há hốc miệng nhìn vào lòng Walker nơi cái giọng ma quái kia vừa mới vang lên, và thấy lão đờ đẫn nhìn xuống tay mình.

Cả hai đều không nhúc nhích. Cái giọng, cái tên kia, không thể nhầm đi đâu được.

Những giọt nước mắt mừng vui bối rối chảy qua râu Walker và rơi vào trong lòng lão.