← Quay lại trang sách

Chương 66 Tháp giống 17

JULIETTE NẮM LẤY CÁI ỐNG KHÍ OẶT XUỐNG bằng cả hai tay và bóp. Phần thưởng cô nhận được là một vài bong bóng yếu ớt cuộn lên kính che mắt của cô - áp lực bên trong ống đã biến mất.

Cô thầm buông một câu chửi, nghiêng cằm ấn cái điện đàm và réo tên Độc Một Mình. Cái máy nén đã gặp phải chuyện gì đó. Gã hẳn đang xử lý nó, có khi đang đổ thêm nhiên liệu. Cô đã bảo gã đừng tắt nó đi khi đổ nhiên liệu. Gã sẽ không biết phải làm gì, không thể khởi động lại nó được. Cô chưa hề nghĩ kỹ về chuyện này; cô ở cách dưỡng khí, cách mọi hy vọng sống sót một khoảng xa ngoài sức tưởng tượng.

Cô ngập ngừng hít một hơi. Cô còn lượng khí nằm trong bộ đồ và chỗ khí vẫn còn sót lại trong ống. Chỉ dùng lực phổi thì cô có thể hút được bao nhiêu khí trong vòi nhỉ? Cô tin sẽ chẳng nhiều nhặn gì.

Cô nhìn cái máy bơm bể lắng lớn nốt lần cuối, nhìn thành quả nối dây vội vã của mình, những sợi dây lỏng chạy luồn trong nước mà cô từng hy vọng sẽ có thời gian buộc chặt, đề phòng rung và vô tình bị giật ra. Nhiều khả năng mấy thứ đó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa, đối với cô. Cô quẫy chân rời xa chỗ cái bơm và khoát tay qua nước, lội qua thứ chất lỏng nhơn nhớt vừa cản trở cô, vừa trơn tuồn tuột chẳng thể đẩy hay bám vào kéo người đi được.

Các quả tạ đang níu cô lại. Juliette cúi xuống tháo ra, và nhận thấy mình không tháo được. Hai ống tay cô nổi, bộ đồ cứng đờ... cô dò dẫm tìm mấy chỗ dán bằng băng dính gai, nhưng chỉ thấy qua mũ bảo hiểm và làn nước phóng đại cảnh ngón tay mình ve vẩy cách mấy thứ chết giẫm kia chỉ vài phân.

Cô hít một hơi thật sâu, mồ hôi nhỏ xuống từ mũi văng tung tóe vào mặt trong khối vòm. Cô thử lại lần nữa và tới được rất sát, đầu ngón tay suýt nữa thì quệt được vào mấy miếng dính đen, cả hai bàn tay đều duỗi căng, phì phò và vặn vai thực hiện một hành động đơn giản là với đến cái ống đồng chết tiệt của mình...

Nhưng cô không thể. Cô bỏ cuộc và lê chân thêm vài bước dọc hành lang, lần theo dây điện và ống dẫn khí, cả hai đều thấy được lờ mờ trong nón ánh sáng trắng tỏa ra từ trên đầu cô. Cô cố gắng không va vào dây điện, nghĩ về một cú kéo vô tình có thể gây ra những gì, về mối nối đất với máy bơm đã làm mong manh đến nhường nào. Ngay giữa lúc đang chật vật lấy hơi, tâm trí cô vẫn cứ đóng vai người thợ cơ khí. Cô tự nguyền rủa bản thân vì đã không dành thêm thời gian chuẩn bị.

Con dao của cô! Cô nhớ ra con dao và ngưng lê chân. Nó trượt ra khỏi cái vỏ tự chế khâu trên bụng cô và lấp lánh trong quầng sáng đèn pin.

Juliette cúi người xuống và tận dụng lưỡi dao để nối dài tay; cô thọc mũi dao vào giữa bộ đồ và một miếng băng dính gai. Làn nước bao quanh cô tối thẫm và dày đặc. Trong lượng ánh sáng ít ỏi từ mũ bảo hộ, ở đáy bộ phận Cơ Khí dưới không biết bao nhiêu nước ngập, cô cảm thấy cách biệt và cô độc, cảm thấy sợ hãi hơn hẳn có bao giờ từng thấy trong đời.

Cô nắm chặt con dao, hãi sợ những gì có thể xảy đến nếu làm rơi nó, và gập người lên xuống, dùng cơ bụng. Chẳng khác gì tập gập bụng trong tư thế đứng. Cô nhọc nhằn kéo đi kéo lại con dao trên miếng dính như đang cưa, chửi đổng trong mũ bảo hộ vì phải gắng sức, vì phải gồng người, vì cơn đau trong bụng do lao người tới trước, do cúi đầu xuống... thế rồi quả tạ tập cuối cùng cũng rời ra. Khi khối sắt tròn lặng lẽ va xuống nền sàn bằng tấm thép, bắp chân cô tự nhiên sao mà trần trụi và nhẹ nhàng hẳn.

Juliette đứng nghiêng, một bên chân níu xuống, trong khi chân còn lại thì tìm cách nổi lên. Cô cẩn thận luồn con dao vào dưới miếng dính còn lại, sợ cắt phải bộ đồ và nhìn thấy một dòng bong bóng quý giá rò ra. Cô tuyệt vọng dồn sức đẩy rồi kéo lưỡi dao vào miếng dính đen, hệt như ban nãy. Các sợi ni lông đứt toác ra trong tầm nhìn phóng đại của cô; mồ hôi nhỏ tung tóe trong mũ bảo hộ; con dao cắt qua lớp vải; quả tạ đã bung ra.

Juliette rú lên khi đôi giày đằng sau lưng bay ngược lên trần, quá đầu cô. Cô vặn người và quạt hai tay hết mức có thể, nhưng mũ bảo hộ đã đập rầm vào mớ đường ống trên trần hành lang.

Có một tiếng bốp - và làn nước khắp xung quanh cô chợt đen ngòm. Cô dò dẫm tìm đèn pin để bật lại, nhưng nó không còn ở đó. Một cái gì va vào tay cô trong bóng tối. Cô lần mò tìm nó bằng một tay, tay còn lại giữ con dao, cảm thấy thứ kia lọt qua mấy ngón tay đeo găng của mình, rồi vuột mất. Trong lúc cô lóng ngóng cất dao đi, nguồn ánh sáng duy nhất của cô, đã tàng hình, nhào xuống mặt đất bên dưới.

Juliette chẳng nghe thấy gì ngoài nhịp thở gấp của mình. Cô sẽ chết như thế này đây, ghim cứng trên trần, thêm một thi thể trương phềnh trong những hành lang ấy. Cứ như thể số phận ép cô phải bỏ mạng trong một bộ đồ kiểu này, không cách này thì cách khác. Cô đá vào mớ đường ống và cố gắng ngọ nguậy thoát thân. Ban nãy cô đi theo hướng nào ấy nhỉ? Cô đang nhìn về hướng nào đây? Bức màn đen thật mịt mùng. Cô thậm chí còn không nhìn thấy tay mình ngay trước mặt. Biết rằng mắt mình vẫn hoạt động nhưng chẳng hiểu sao lại không ghi nhận được gì còn tệ hơn cả bị mù nữa. Nó làm cô thêm phần hoảng loạn, trong khi không khí trong bộ đồ như ngày một tù đọng hơn.

Không khí.

Cô sờ lên cổ áo và tìm thấy cái ống dẫn khí, chỉ lờ mờ cảm thấy nó qua găng tay. Juliette bắt đầu kéo nó lại, hết tay này đến tay kia, hệt như kéo một xô khai khoáng lên khỏi một hố sâu.

Cô cảm thấy như thể hàng dặm dây đã tuồn qua tay mình. Số dây chùng lùng bùng quanh cô như những sợi mì thắt nút, va và trượt qua người cô. Nhịp thở của Juliette càng lúc càng nghe có vẻ tuyệt vọng. Cô đang phát hoảng. Hơi thở gấp này có bao nhiêu phần là do adrenalin, do sợ? Bao nhiêu phần là bởi cô đã sử dụng hết không khí quý giá của mình? Cô chợt hãi hùng nghĩ đến chuyện ống dẫn khí mình đang kéo về đã bị cắt, rằng nó đã bị cây cầu thang cưa đứt, rằng chỉ chốc nữa thôi, phần đầu bị tuột sẽ trôi qua ngón tay cô, rằng bàn tay cô đang hốt hoảng quờ tới lôi về sợi dây cứu sinh đây sẽ chộp vào nước đen ngòm chứ chẳng có gì khác...

Nhưng rồi cô vớ được một đoạn ống căng, có sinh lực . Một đường dây cứng chẳng chứa không khí, nhưng dẫn ra ngoài.

Juliette thốt lên trong mũ bảo hộ và vươn tay nắm xa thêm một đoạn. Cô kéo mình đi, mũ bảo hộ va vào một đường ống khiến cô nẩy xa khỏi trần. Cô tiếp tục vung tay về phía trước trong làn nước đen tới nơi hẳn có ống dẫn khí, tìm thấy nó, túm lấy nó, giật mạnh, lôi mình lên qua làn xúp đen kịt chứa những người chết đuối và quá cố, tự hỏi mình sẽ đi được bao xa trước khi gia nhập hàng ngũ bọn họ và trút hơi thở cuối cùng.