← Quay lại trang sách

Chương 67 Tháp giống 18

LUKAS NGỒI VỚI MẸ MÌNH trên bậc cửa dày nơi cánh cửa phòng máy chủ để mở. Anh nhìn xuống đôi bàn tay bà, đang siết lấy một tay anh. Bà buông một tay ra gỡ mảnh xơ vải trên vai anh, sau đó vứt cái nút thắt vô lễ ấy khỏi cậu quý tử của mình.

“Và con nói mình sẽ được thăng chức à?” bà hỏi, vuốt phẳng vai áo lót của anh.

Lukas gật đầu. “Vâng, thăng chức kha khá.” Anh nhìn ra sau bà, tới chỗ Bernard và cảnh sát trưởng Billings đang đứng trong hành lang, hạ giọng nói chuyện. Bernard đút hai tay trong bụng quần yếm căng phồng. Billings thì nhìn xuống và kiểm tra súng.

“Thế thì tuyệt quá, con yêu. Như thế mẹ sẽ dễ chấp nhận cảnh con phải xa nhà hơn.”

“Con không nghĩ là chuyện này sẽ kéo dài lâu nữa đâu.”

“Liệu con có đi bầu được không? Mẹ không tin nổi là con mẹ giờ đã làm những việc lớn thế này rồi!”

Lukas quay sang bà. “Đi bầu ạ? Con tưởng cuộc bầu cử đã bị hoãn lại rồi chứ.”

Bà lắc đầu. Mặt bà trông có vẻ nhăn nheo hơn một tháng trước, tóc bà bạc hơn. Lukas cứ hỏi làm sao mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhường ấy lại có thể thay đổi như vậy được.

“Tổ chức lại rồi,” bà nói. “Cái vụ phiến quân kinh khủng này nghe bảo sắp chấm dứt rồi.”

Lukas liếc nhìn về phía Bernard và viên cảnh sát trưởng. “Con tin họ sẽ nghĩ ra cách để cho con đi bầu,” anh bảo mẹ.

“Ừ, thế thì tốt. Mẹ tin mình đã nuôi dạy con tử tế mà.” Bà hắng giọng vào trong nắm tay, sau đó đặt lại tay xuống mu bàn tay anh. “Với cả họ có cho con ăn uống tử tế chứ? Ý mẹ là đang chia khẩu phần thế này.”

“Hơn mức con có thể ăn được đấy ạ.”

Mắt bà mở lớn. “Vậy mẹ đoán là sẽ được tăng lương nhỉ...?”

Anh nhún vai. “Con không chắc. Con nghĩ là có. Và này, mẹ sẽ được lo liệu chu đáo...”

“Mẹ ấy à?” Bà áp bàn tay lên ngực, giọng cao vống lên. “Không việc gì phải lo cho mẹ đâu.”

“Mẹ biết con lo mà. Này, mẹ nghe này - con nghĩ chúng ta hết thời gian rồi đấy.” Anh hất đầu về cuối hành lang. Bernard và Peter bấy giờ đang tiến về phía họ. “Có vẻ con phải quay trở lại làm việc đây.”

“Ồ. Thôi, đành phải thế vậy.” Bà vuốt phẳng mặt trước bộ quần yếm đỏ và để Lukas đỡ mình đứng dậy. Bà chu môi ra, và anh chìa má.

“Cục cưng của mẹ,” bà nói, thơm anh một cái rất kêu và bóp cánh tay anh. Bà bước lùi lại và ngước nhìn anh với vẻ tự hào.

“Con nhớ giữ gìn đấy nhé.”

“Dạ vâng.”

“Nhớ đảm bảo vận động nhiều vào.”

“Vâng, mẹ à.”

Bernard đến bên họ, mỉm cười khi nghe cuộc trò chuyện. Mẹ Lukas quay người lại và nhìn từ đầu đến chân gã quyền thị trưởng tháp giống. Bà giơ tay vỗ lên ngực Bernard. “Cảm ơn anh,” bà nói, giọng bà run run.

“Rất hân hạnh được gặp bà, bà Kyle.” Bernard nắm lấy tay bà và chỉ về phía Peter. “Cảnh sát trưởng sẽ tiễn bà về.”

“Tất nhiên.” Bà quay người lại nốt lần cuối và vẫy tay chào Lukas. Anh hơi xấu hổ nhưng vẫn vẫy tay chào lại.

“Bà cụ dễ thương quá,” Bernard nói trong lúc nhìn họ đi. “Giống như mẹ của tôi vậy.” Gã quay sang Lukas. “Cậu sẵn sàng chưa?”

Lukas những muốn nói lên sự lưỡng lự của mình, sự ngần ngừ của mình. Anh muốn nói, Chắc là rồi , nhưng thay vào đó anh ưỡn thẳng lưng, xoa hai bàn tay nhơm nhớp vào nhau và gật đầu. “Chắc chắn rồi,” anh cũng phun ra được, giả vờ phô một vẻ tự tin anh không thực sự cảm thấy trong lòng.

“Tuyệt. Ta đi chính thức hóa mọi thứ nào.” Gã bóp vai Lukas trước khi đi vào phòng máy chủ. Lukas bước vòng qua mép cánh cửa dày và tì người vào nó, chậm rãi tự nhốt mình lại trong khi mấy cái bản lề lớn ken két khép vào. Ổ khóa điện tự động chốt lại, đâm thụp vào khung cửa. Bảng điều khiển an ninh kêu bíp, ánh đèn xanh vui vẻ chuyển thành con mắt đỏ đầy đe dọa của một người lính gác.

Lukas hít thật sâu một hơi và lần đường đi giữa mấy cái máy chủ. Anh cố gắng không đi cùng đường với Bernard, cố gắng không bao giờ đi cùng một đường đến hai lần. Anh chọn một tuyến đường dài hơn chỉ để phá vỡ sự đơn điệu, để cuộc sống trong nhà tù này bớt được một sự lặp đi lặp lại.

Lúc anh đến nơi thì Bernard đã mở sẵn nắp lưng máy chủ. Gã chìa cái tai nghe quen thuộc ra cho Lukas.

Lukas nhận lấy và đeo ngược lên đầu, micro quay vòng ra sau gáy.

“Như thế này à?”

Bernard cười phá lên và xoay ngón tay. “Quay ngược lại,” gã lớn tiếng nói để Lukas có thể nghe thấy được qua phần tai nghe ụp trên tai.

Lukas lóng ngóng đeo lại tai nghe, tay vướng vào dây nối. Bernard kiên nhẫn đợi.

“Cậu đã sẵn sàng chưa?” Bernard hỏi sau khi tai nghe đã được đeo chuẩn. Một tay gã cầm cái giắc cắm chưa đút vào. Lukas gật đầu. Anh nhìn Bernard quay người và chĩa giắc vào ụ cổng cắm. Anh mường tượng cảnh bàn tay Bernard hạ xuống đưa lệch sang phải, cắm vào cổng số mười bảy, sau đó quay lại và tra hỏi Lukas về thú tiêu khiển yêu thích của anh, cơn cảm nắng bí mật của anh...

Nhưng bàn tay nhỏ nhắn của gã sếp anh không hề dao động; nó thọc vào đúng chỗ, Lukas biết rất rõ cái cảm giác ấy, cái cổng ôm chặt lấy giắc cắm, như thể chào đón nó vào nhà, biết cái cảm giác đệm thịt trên ngón tay nẩy bật một phát do cái hãm nhựa gắn lò xo đó bật lên...

Ngọn đèn phía trên giắc cắm bắt đầu nhấp nháy. Một tiếng ì ì quen thuộc vang vọng trong tai Lukas. Anh đợi giọng cô, đợi Juliette trả lời.

Một tiếng tách vang lên.

“Tên.”

Một cơn sợ hãi rùng mình chạy dọc lưng Lukas, da gà nổi khắp tay anh. Cái giọng trầm và trống rỗng, sốt ruột và kiêu kỳ, xuất hiện rồi biến đi hệt như một ngôi sao le lói. Lukas liếm môi.

“Lukas Kyle,” anh nói, cố gắng không ngắc ngứ.

Có một khoảng dừng. Anh tưởng tượng có một người ở đâu đó đang ghi chép hay lật giở các tập hồ sơ hay làm một chuyện gì khủng khiếp với thông tin kia. Nhiệt độ đằng sau máy chủ tăng lên. Bernard đang mỉm cười với anh, không hề biết đến sự im lặng ở đầu bên này.

“Cậu từng làm bóng đeo tại bộ phận IT.”

Câu ấy nghe như một lời khẳng định, nhưng Lukas vẫn gật đầu và đáp. “Vâng, thưa ông.”

Anh quẹt lòng bàn tay lên trán rồi chùi xuống mông quần yếm. Anh cực kỳ thèm được ngồi xuống, được dựa lưng vào máy chủ số bốn mươi, được thư giãn. Nhưng Bernard đang mỉm cười với anh, ria mép nhếch lên, mắt mở lớn đằng sau cặp kính.

“Nhiệm vụ chính của cậu với tháp giống là gì?”

Bernard đã luyện trước cho anh những câu có khả năng được hỏi.

“Là duy trì Trật Tự.”

Im lặng. Không phản hồi, không có gì cho anh biết mình trả lời thế là đúng hay sai.

“Cậu sẽ ưu tiên bảo vệ thứ gì trước nhất?”

Cái giọng kia nghe vô cảm nhưng lại nghiêm trọng đến mức quyền lực. Đáng sợ nhưng chẳng hiểu sao vẫn trầm tĩnh. Lukas cảm thấy miệng mình khô cong.

“Sự Sống và Di Sản,” anh đọc thuộc lòng. Nhưng cái vẻ am hiểu học vẹt này cứ sai sai. Anh muốn đi vào chi tiết, nói cho cái giọng như một ông bố mạnh mẽ và tỉnh táo này hiểu rằng anh biết tại sao điều này lại quan trọng. Anh không ngu. Anh có nhiều thứ để nói hơn là những điều học thuộc lòng...

“Để bảo vệ những thứ chúng ta trân trọng thì sẽ phải làm gì?”

Anh dừng lại.

“Cần phải hy sinh,” Lukas thì thầm. Anh nghĩ về Juliette - và thái độ bình tĩnh anh phô ra cho Bernard thấy suýt nữa thì sụp đổ. Có một số điều anh không chắc, một số điều anh không hiểu. Đây là một trong số đó. Anh cảm thấy câu trả lời của mình cứ như một lời dối trá. Anh không chắc sự hy sinh ấy là đáng, không chắc mối nguy lớn đến nỗi họ phải bắt người khác, những con người tử tế , đi vào chỗ...

“Cậu đã ở Phòng làm đồ bảo hộ bao lâu?”

Cái giọng đã thay đổi, đôi chút thoải mái hơn. Lukas tự hỏi có phải buổi lễ đã kết thúc rồi không. Có thế thôi ư? Anh qua chưa? Anh thở ra cái hơi mình nín nãy giờ, hy vọng micro không ghi lại, và cố gắng thư giãn.

“Chưa lâu lắm, thưa ông. Bernar... Ờm, sếp của tôi, ông ấy muốn tôi dành thời gian trong phòng đó sau khi, ông biết đấy...”

Anh nhìn sang Bernard, bấy giờ đang bóp một bên kính và quan sát anh.

“Có. Tôi biết. Vấn đề ở các tầng dưới sâu chỗ cậu thế nào rồi?”

“À, ờm, tôi chỉ được thông báo về tiến triển chung, và nghe chừng có vẻ ổn.” Anh hắng giọng và nghĩ về tất cả những tiếng súng nổ và bạo lực đã nghe thấy qua cái điện đàm trong phòng dưới. “Ý tôi là, nghe có vẻ tình hình đã có tiến triển, và sẽ không còn lâu nữa đâu.”

Một khoảng lặng dài bao trùm. Lukas ép mình phải hít thở thật sâu, mỉm cười với Bernard.

“Nếu là cậu thì cậu có làm gì khác không, Lukas? Từ đầu ấy?”

Lukas cảm thấy cơ thể mình đong đưa, đầu gối hơi tê dại. Anh đã trở lại bên cái bàn họp kia, thép đen áp vào má anh, một đường dẫn thẳng từ mắt qua một hình chữ thập nhỏ, qua một cái lỗ tí hon, như một tia laser chĩa vào một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc bạc và một quả bom cầm trong tay. Đạn đang bay theo cái đường đó. Đạn của anh.

“Không, thưa ông,” anh cuối cùng cũng nói. “Mọi thứ đều được thực hiện đúng theo Trật Tự, thưa ông. Mọi việc đều trong vòng kiểm soát.”

Anh đợi. Anh có cảm tưởng mình đang được đánh giá ở đâu đó.

“Cậu sẽ là người kế nhiệm trọng trách kiểm soát và điều hành tháp giống mười tám,” cái giọng kia đều đều nói.

“Cảm ơn ông, thưa ông.”

Lukas đưa tay lên tai nghe, chuẩn bị tháo ra đưa cho Bernard trong trường hợp gã cần nói gì đó, cần nghe rằng mọi thứ đã được chính thức hóa.

“Cậu có biết phần tồi tệ nhất trong công việc của tôi là gì không?” cái giọng trống rỗng kia hỏi.

Lukas buông tay xuống. “Là gì vậy, thưa ông?”

“Đứng đây, nhìn vào một tháp giống trên bản đồ này, và gạch một chữ thập đỏ lên trên nó. Cậu có thể tưởng tượng cảm giác đó là như thế nào không?”

Lukas lắc đầu. “Tôi không thể, thưa ông.”

“Như một ông bố mất đi hàng ngàn đứa con, cùng một lúc.”

Lặng im một hồi.

“Cậu phải tàn nhẫn với con cái nhằm không để mất chúng.”

Lukas nghĩ về bố của anh. “Vâng, thưa ông.”

“Chào mừng cậu đến với Chiến dịch Năm mươi của Trật tự Thế giới, Lukas Kyle. Bây giờ, nếu cậu có một, hai câu hỏi gì đó, tôi có thời gian để trả lời, nhưng chỉ ngắn gọn thôi.”

Lukas muốn nói rằng anh không có câu hỏi gì hết; anh muốn ngắt máy; anh muốn gọi và nói chuyện với Juliette, để được cảm nhận một làn hơi tỉnh táo thổi vào trong căn phòng điên rồ và ngột ngạt này. Nhưng anh nhớ rằng Bernard đã dạy mình về việc thừa nhận sự thiếu hiểu biết của bản thân, rằng đây là chìa khóa để có kiến thức.

“Chỉ một thôi, thưa ông. Và tôi đã được bảo rằng nó không quan trọng, và tôi hiểu tại sao lại như thế, nhưng tôi tin rằng nếu được biết thì tôi sẽ làm việc này dễ dàng hơn.”

Anh dừng lại chờ một câu trả lời, nhưng cái giọng như thể đang đợi anh đi vào câu hỏi.

Lukas hắng giọng. “Có gì...?” Anh tóm lấy micro dịch vào gần môi hơn, liếc nhìn Bernard. “Tất cả mọi chuyện bắt đầu như thế nào?”

Anh không chắc - có thể chỉ là một cái quạt trên máy chủ ro ro bừng tỉnh - nhưng anh tin rằng mình nghe thấy cái người giọng trầm kia thở dài.

“Cậu muốn biết cỡ nào?”

Lukas không dám trả lời trung thực câu hỏi này. “Nó không quan trọng lắm đâu,” anh nói, “nhưng tôi sẽ rất mừng nếu được biết chúng ta đang thành công thế nào, đã sống sót qua chuyện gì. Tôi cảm thấy như thể nó sẽ mang lại cho mình... cho chúng ta một mục đích, ông hiểu không?”

“Lý do chính là mục đích,” nhân vật kia nói một cách bí hiểm. “Trước khi tôi cho cậu biết, tôi muốn nghe xem cậu nghĩ gì.”

Lukas nuốt nước bọt. “Tôi nghĩ gì ư?”

“Tất cả mọi người đều có những hình dung riêng. Cậu định nói là mình không có gì ư?”

Cái giọng trống rỗng đó nghe chừng pha lẫn chút vẻ hài hước.

“Tôi nghĩ rằng đó là một chuyện mà chúng ta đã tiên liệu được sắp xảy đến,” Lukas nói. Anh nhìn Bernard, và gã nhíu mày nhìn đi chỗ khác.

“Đó là một khả năng.”

Bernard tháo kính ra và bắt đầu chùi lên tay áo lót, mắt nhìn xuống chân.

“Nghĩ thử thế này nhé..” Cái giọng trầm ngưng lại. “Nếu tôi bảo với cậu rằng chỉ có năm mươi tháp giống trên toàn thế giới, và chúng ta hiện đang ở trong một góc nhỏ vô cùng của thế giới?”

Lukas ngẫm nghĩ. Đây cứ như một bài kiểm tra nữa vậy.

“Tôi sẽ nói rằng chúng ta là những người duy nhất..” Anh suýt nữa thì nói rằng họ là những người duy nhất có đủ nguồn lực, nhưng anh đã nhìn thấy đủ thứ trong bộ Di Sản để biết là không phải. Nhiều nơi trên thế giới có những tòa nhà vươn cao hơn ngọn đồi. Đáng lẽ nhiều nơi khác cũng đã có thể chuẩn bị trước được. “Tôi sẽ nói rằng chúng ta là những người duy nhất biết ,” Lukas ướm thử.

“Rất tốt. Và tại sao lại thế?”

Anh ghét cái kiểu này. Anh không muốn tự luận ra, anh chỉ muốn được nói cho nghe.

Thế rồi, như sợi cáp được nối vào nhau, như điện chạy qua mạch nối lần đầu tiên, anh nhận ra sự thật.

“Đó là bởi...” Anh cố gắng lý giải cái câu trả lời trong đầu mình ấy, cố gắng hình dung rằng một ý nghĩ như thế lại có thể gần sát với sự thật. “Không phải bởi vì chúng ta biết,” Lukas nói, hồn hển hít vào một hơi. “Đó là bởi chúng ta đã gây ra nó .”

“Phải,” cái giọng nói. “Và giờ thì cậu biết rồi đấy.”

Ông ta nói thêm một câu nữa mà anh chỉ loáng thoáng nghe được, như thể nó được nói cho người khác. “Chúng ta hết thời gian rồi, Lukas Kyle. Chúc mừng cậu đã được bổ nhiệm vị trí mới.”

Tai nghe dính lớp nhớp vào đầu anh, mặt anh ướt mồ hôi.

“Cảm ơn ông,” anh rặn ra được.

“À, mà Lukas này?”

“Vâng, thưa ông?”

“Từ nay, tôi đề nghị cậu hãy tập trung vào những gì ở dưới chân mình. Đừng bày đặt sao trăng gì nữa nhé, hiểu chứ, con trai? Chúng ta biết phần lớn bọn chúng nằm ở đâu.”