Chương 68 Tháp giống 18
“A LÔ? ĐỘC MỘT MÌNH? Xin hãy nói gì đi.”
Cái giọng ấy không thể lẫn vào đâu được, ngay cả qua bộ loa nhỏ trong cặp tai nghe đã bị tháo tung ra kia. Giọng người vô chủ kia vang vọng trong phòng điều khiển, đúng căn phòng điều khiển đã chứa đựng chính cái giọng ấy suốt bao nhiêu năm. Chính vị trí ấy khiến Shirly cảm thấy tin chắc như đinh đóng cột; cô nhìn dán mắt vào bộ loa tí hon đã được nối vào chiếc điện đàm nhiệm mầu, biết rằng đó không thể là ai khác.
Cả cô lẫn Walker đều không dám thở. Họ đợi một hồi tưởng như bất tận, rồi cô cuối cùng cũng phá vỡ im lặng.
“Đó là Juliette,” cô thì thầm. “Làm thế nào mà chúng ta...? Có phải giọng cô ấy bị kẹt lại dưới này không? Trong không khí ấy? Nó được nói cách đây bao lâu rồi?”
Shirly không hiểu chút gì nguyên lý khoa học của vụ này cả; tất cả đều vượt quá bậc lương của cô. Walker tiếp tục nhìn tai nghe, không nhúc nhích, không nói lời nào, nước mắt lấp lánh trong bộ râu.
“Những... những gợn sóng mà chúng ta đang dùng ăng ten để tóm lấy này, chúng cứ nẩy tưng tưng khắp dưới này à?”
Cô tự hỏi liệu có khi nào tất cả các giọng nói bọn họ nghe thấy đều như vậy không. Có khi họ chỉ đơn thuần bắt được các cuộc trò chuyện từ quá khứ. Điều đó có thể không nhỉ? Giống như một loại tiếng vọng điện nào đó ấy? Chẳng hiểu sao, điều này xem chừng ít sốc hơn giả thuyết còn lại.
Walker quay sang phía cô, mặt mang một biểu cảm kỳ lạ. Miệng lão hơi trễ xuống, nhưng hai mép môi lại hơi nhếch lên, một đường cong bắt đầu rõ thêm.
“Nó không hoạt động như thế đâu,” lão nói. Đường cong biến thành một nụ cười. “Đây là bây giờ . Điều này đang xảy ra .” Lão tóm lấy cánh tay Shirly. “Mày cũng nghe thấy, phải không? Tao không điên. Đúng là nó, đúng không? Nó vẫn còn sống. Nó đã thoát được.”
“Không...” Shirly lắc đầu. “Walk, bác đang nói gì thế? Juliette vẫn còn sống ư? Thoát được đến đâu?”
“Mày nghe thấy rồi đó thôi.” Lão chỉ vào điện đàm. “Lúc nãy. Những người nói chuyện. Vụ lau chùi. Ngoài kia còn nhiều người khác nữa. Nhiều người như chúng ta nữa. Nó đang ở cùng họ, Shirly à. Chuyện này đang diễnrangaylúcnày .”
“Còn sống.”
Shirly nhìn chằm chằm vào điện đàm, diễn giải thông tin này. Bạn cô vẫn đang còn sống ở đâu đó . Vẫn đang hít thở. Hình ảnh thi thể Juliette đã hằn rất rõ vào đầu cô, nằm ngay bên kia những ngọn đồi, nghỉ ngơi trong im lặng, gió tạt vào người. Thế mà bây giờ cô phải hình dung Juliette đang đi lại, hít thở, nói vào điện đàm ở đâu đó.
“Chúng ta có thể nói chuyện với cô ấy không?” cô hỏi.
Cô biết đó là một câu hỏi ngu ngốc. Nhưng Walker có vẻ giật mình, tay chân lão nẩy lên.
“Ôi lạy Chúa. Lạy Chúa, được.” Lão đặt mớ linh kiện hổ lốn xuống sàn nhà, đôi bàn tay run lẩy bẩy, nhưng giờ Shirly nhận ra là do phấn khích. Nỗi sợ hãi trong lòng cả hai bọn họ đã biến mất, trôi tuột ra khỏi căn phong, phần thế giới bên ngoài khoảng không gian nhỏ ấy trở thành một miền vô nghĩa.
Walker thọc tay vào thùng đựng linh kiện. Lão đổ mấy món dụng cụ ra và bới xuống tận đáy thùng.
“Không,” lão nói. Lão quay người lại và săm soi các linh kiện trên mặt đất. “Không, không, không.”
“Sao thế?” Shirly lùi xa khỏi chuỗi các bộ phận để lão quan sát được rõ hơn. “Chúng ta thiếu gì vậy? Có một cái micro ngay đó kìa.” Cô chỉ vào cái tai nghe đã bị tháo rời một phần.
“Bộ phát. Nó là một bảng mạch nhỏ. Tao nghĩ nó ở trên bàn làm việc của tao.”
“Cháu gạt mọi thứ vào trong thùng rồi.” Giọng cô cao vống và căng thẳng. Cô dợm đi về phía cái xô nhựa.
“Bàn làm việc kia của tao cơ. Lúc đấy không cần đến nó. Jenks chỉ muốn nghe lỏm thôi.” Lão khoát tay về phía điện đàm. “Tao làm đúng những gì nó muốn. Sao mà tao biết mình sẽ cần phát đi chứ...”
“Bác không biết mà,” Shirly nói. Cô đặt tay lên cánh tay lão. Cô thấy lão đang trôi về phía một nơi tệ hại. Cô từng thấy lão đến đó rất thường xuyên, biết rằng lão có những lối tắt để nhoằng một phát đến nơi luôn. “Trong này có gì chúng ta sử dụng được không? Nghĩ đi, bác Walk. Tập trung nào.”
Lão lắc đầu, ngoe nguẩy ngón tay chỉ vào tai nghe. “Cái micro này ngu lắm. Nó chỉ cho âm thanh đi qua. Mấy cái màng nhỏ rung động...” Lão quay người lại nhìn cô. “Đợi đã... có một thứ đấy.”
“Dưới này à? Ở đâu cơ?”
“Nhà kho mỏ sẽ có. Một mớ bộ phát.” Lão làm điệu bộ giơ một cái hộp lên và vặn một công tắc. “Để dùng cho kíp nổ. Tao đã sửa một cái vừa tháng trước thôi. Nó sẽ dùng được.”
Shirly đứng dậy. “Cháu đi lấy nó,” cô nói. “Bác ở yên đây nhé.”
“Nhưng cầu thang...”
“Cháu sẽ an toàn thôi. Cháu đi xuống chứ không phải đi lên.”
Lão gật đầu.
“Đừng chỉnh sửa nó tí gì nhé.” Cô chỉ vào cái điện đàm. “Đừng tìm thêm giọng người gì nữa nhé. Chỉ giọng của cô ấy thôi. Để yên nó ở đó.”
“Tất nhiên.”
Shirly cúi xuống bóp vai lão. “Cháu sẽ quay trở lại ngay.”
Bên ngoài, cô thấy hàng chục gương mặt quay về phía mình, cặp mắt mở lớn đầy vẻ sợ hãi và dò hỏi, miệng thì há hốc. Cô chỉ muốn gân cổ gào lên, át tiếng máy phát điện, rằng Juliette vẫn còn sống, rằng họ không chỉ có một mình, rằng có những người khác đang sống và hít thở tại thế giới cấm kỵ bên ngoài kia. Cô muốn thế, nhưng cô không có thời gian. Cô vội vã đến bên lan can và thấy Courtnee.
“Này...”
“Mọi thứ trong đó ổn cả chứ?” Courtnee hỏi.
“Ừ, ổn. Giúp tôi một việc thế này nhé? Để mắt canh chừng Walker giúp tôi với.”
Courtnee gật đầu. “Cô định đi..?”
Nhưng Shirly đã đi mất rồi, chạy về phía cửa chính. Cô lách qua một nhóm người túm tụm tại lối vào. Jenkins đang ở ngoài cùng với Harper. Họ ngừng nói khi thấy cô hối hả chạy qua.
“Này!” Jenkins tóm lấy tay cô. “ Chị đang đi chỗ quái nào đấy?”
“Nhà kho mỏ.” Cô vặn tay ra khỏi nắm tay cậu ta. “Tôi sẽ không đi lâu đâu...”
“Chị sẽ không đi đâu cả. Chúng ta sắp sửa cho nổ cầu thang đó rồi. Cái lũ ngu kia đang mắc mưu của ta.”
“Cậu định làm gì cơ?”
“Cầu thang.” Harper lặp lại. “Nó được gài để cho nổ rồi. Một khi chúng xuống dưới đó và bắt đầu tìm cách xộc vào...” Cậu ta chụm hai bàn tay lại thành khối cầu, sau đó xòe rộng ra, mô phỏng một vụ nổ.
“Cậu không hiểu rồi.” Cô quay sang phía Jenkins. “Tôi đi lấy đồ cho cái điện đàm.”
Cậu ta nhíu mày. “Walk đã hết cơ hội thử rồi.”
“Chúng tôi thu được nhiều tiếng trò chuyện lắm,” cô bảo cậu ta. “Ông ấy cần đúng một món này thôi. Tôi sẽ quay trở lại ngay, thề đấy.”
Jenkins nhìn Harper. “Bao lâu nữa thì chúng ta triển khai?”
“Năm phút, thưa sếp.” Cằm cậu ta lắc lư rất khẽ, gần như không thấy.
“Chị có bốn phút,” cậu ta bảo Shirly. “Nhưng nhớ đảm bảo...”
Cô không nghe thấy nốt câu. Giày cô đã nện sầm sập lên sàn thép, đưa cô về phía lồng cầu thang. Cô phóng vọt qua máy bơm dầu đang gục cái đầu buồn thảm, băng qua hàng người ngơ ngẩn và bồn chồn, tất cả đều giơ súng ống chỉ đường cho cô.
Cô ra đến bậc thang trên cùng và chạy vòng qua khúc quanh. Ai đó trên cô nửa lượt cầu thang giật mình la lên. Shirly thoáng thấy hai người thợ mỏ cầm mìn TNT trước khi phóng xuống cầu thang.
Ở tầng tiếp theo, cô quay người chạy về phía hầm mỏ. Hành lang im phăng phắc, chỉ có tiếng thở hổn hển của cô và tiếng cộp, cộp, cộp của giày cô.
Juliette. Còn sống.
Một người bị tống đi lau chùi , vẫn còn sống.
Cô quay ngoắt vào hành lang tiếp theo và băng qua dãy căn hộ cho công nhân khu dưới sâu, những người thợ mỏ và thợ khai thác dầu, những người bây giờ mang súng thay vì khoan lỗ vào trong lòng đất, cầm vũ khí thay vì công cụ.
Và cái hiểu biết mới này, cái tin tức bất khả thi này, cái bí mật này, khiến cho cuộc chiến như trở thành phi thực. Vặt vãnh. Ai trên đời lại có thể đi đánh nhau được chứ nếu còn có những nơi khác để mà đến bên ngoài mấy bức tường này? Nếu bạn cô vẫn đang ở ngoài kia? Không phải họ cũng nên ra ngoài luôn sao?
Cô ra đến nhà kho. Chắc đã được hai phút. Tim cô đập thình thịch. Jenkins hẳn sẽ không làm gì cây cầu thang đó cho đến khi cô quay trở lại. Cô di chuyển dọc các ngăn kệ, nhìn vào các thùng đựng và ngăn kéo. Cô biết món linh kiện kia trông như thế nào. Sẽ phải có mấy cái đâu đó trong này. Chúng đâu ấy nhỉ?
Cô kiểm tra tủ khóa, quẳng các bộ quần yếm bẩn thỉu treo bên trong xuống đất, quăng mũ bảo hộ ra cho đỡ vướng. Cô không thấy gì cả. Cô còn bao lâu nữa đây?
Tiếp theo cô thử tìm trong văn phòng nhỏ của quản đốc, mở tung cửa ra và xộc đến bên bàn. Trong ngăn kéo không có gì hết. Trên kệ gắn tường không có gì hết. Một ngăn kéo lớn ở dưới cùng bị kẹt. Khóa mất rồi.
Shirly bước lùi lại và đưa giày đá vào mặt trước cái ngăn kéo kim loại. Cô dộng mũi giày thép một, hai phát. Mép ngăn oằn xuống, tẽ khỏi ngăn kéo bên trên. Cô thò tay vào, giật cái khóa mỏng manh ra, và cái ngăn kéo méo mó kẽo kẹt mở ra.
Thuốc nổ. Những cây mìn. Có một vài rơ le nhỏ mà cô biết được gắn vào mìn để điểm hỏa. Bên dưới mấy thứ này, cô tìm thấy ba bộ phát Walker đang cần.
Shirly vớ lấy hai bộ phát, vài cái rơ le, bỏ tất cả vào trong túi. Cô cũng vớ thêm cả hai cây mìn nữa - đơn giản vì chúng nằm ngay đó và có thể sẽ hữu ích - chạy ra khỏi văn phòng, xuyên qua nhà kho, quay về cầu thang.
Cô đã mất quá nhiều thời gian. Cô khó nhọc thở, cảm thấy ngực mình mát lạnh và trống rỗng, khò khè. Cô chạy nhanh hết mức có thể, tập trung vào việc thúc giày tới trước, nhào lên hòng ăn thêm mấy phân sàn nữa, ngấu nghiến lấy nó.
Lúc quay người rẽ ở cuối hành lang, cô lại nghĩ về sự lố bịch của cuộc chiến này. Thật khó mà nhớ nó bắt đầu vì lý do gì. Knox đã chết, cả McLain cũng vậy. Liệu người của họ có còn chiến đấu tiếp không nếu những thủ lĩnh lớn ấy vẫn còn sống? Liệu họ có làm một điều gì đó khác từ lâu rồi không? Một điều bớt điên rồ hơn?
Cô nguyền rủa cái sự điên rồ của toàn bộ vụ này lúc ra đến cầu thang. Chắc chắn đã hết năm phút rồi. Cô đợi một vụ nổ bùng lên trên đầu mình, đợi cơn chấn động hung hãn làm cô điếc tai. Cô phóng hai bậc thang một lúc, quay người khi lên đến trên đỉnh và thấy hai người thợ mỏ đã biến mất. Những cặp mắt lo lắng theo dõi cô sau mấy nòng súng tự chế.
“Đi mau!” ai đó hét lên, khua tay hai bên, thúc giục cô hãy mau chân lên.
Shirly tập trung vào Jenkins, đang ngồi thụp xuống với cây súng trường, Harper bên cạnh cậu ta. Cô suýt vấp phải những sợi dây dẫn từ cầu thang ra trong lúc chạy về phía hai người bọn họ.
“Khai hỏa!” Jenkins hét lên.
Ai đó nhấn một công tắc.
Nền sàn chao đảo và oằn mình dưới chân Shirly, khiến cô ngã nhào. Cô va mạnh người xuống mặt sàn thép, cằm cạ vào những gờ hình quả trám, mớ thuốc nổ tí nữa thì văng khỏi tay cô.
Lúc chống được đầu gối dậy, tai cô vẫn còn ù. Cả đống người di chuyển đằng sau lan can, súng nổ đùng đùng vào trong màn khói trào ra từ cái mõm thép vẹo vọ và nham nhở mới bị rạch. Tiếng la hét của những người bị thương phía đằng xa từ bên kia vọng lại. Trong lúc mọi người chiến đấu, Shirly vỗ túi, lục tìm mấy bộ phát bên trong.
Một lần nữa, tiếng ồn của cuộc chiến như mờ nhạt đi, trở thành vặt vãnh trong khi cô hộc tốc xộc qua cánh cửa dẫn vào phòng máy phát điện, trở lại với Walker, môi chảy máu, tâm trí tập trung vào những điều quan trọng hơn.