← Quay lại trang sách

Chương 69 Tháp giống 17

JULIETTE KÉO MÌNH QUA LÀN NƯỚC BUỐT GIÁ tối tăm, mù dở va vào trần, hoặc một bức tường, không cách nào xác định được nó là gì. Cô lôi cái ống khí mềm oặt về theo từng cú nhào tới mù quáng và tuyệt vọng, không biết mình đang đi nhanh cỡ nào - cho đến khi đâm sầm vào cầu thang. Mũi cô nhấn bẹp vào mặt trong mũ bảo hộ, và bóng tối thoáng bị xua tan bởi một quầng sáng lóe. Cô trôi đi, mụ mẫm cả đầu, ống khí tuột ra khỏi tay.

Khi dần dần tỉnh táo lại, Juliette mò mẫm quờ tìm cái đường ống quý giá kia. Găng tay của cô đập trúng cái gì đó, cô liền tóm lấy, sắp sửa kéo người đi thì cô nhận ra là sợi dây điện nhỏ hơn. Cô buông ra và quờ quạng trong làn nước mịt mù, giày va trúng một vật nào đó. Chẳng thể nào phân biệt nổi đâu là trên đâu là dưới nữa. Cô bắt đầu cảm thấy mình như bị xoay tròn, choáng váng, mất phương hướng.

Một bề mặt cứng áp vào người cô; cô đoán rằng mình hẳn đang nổi lên , rời xa cái ống khí.

Cô đạp vào thứ cô đoán là trần nhà và bơi về hướng mà cô hy vọng là xuống dưới. Hai tay cô vướng vào một thứ gì đó, cảm thấy nó quẹt trên phần ngực đệm dày, tóm được nó vào tay, những tưởng lại sẽ chỉ là sợi dây điện, nhưng vui mừng nhận ra cái ống khí trống không xốp mềm. Nó không còn cung cấp không khí cho cô nữa, nhưng nó vẫn dẫn ra ngoài.

Sau khi kéo thử theo một hướng thấy toàn bị chùng, cô kéo theo hướng ngược lại. Cái ống căng lên. Cô lại kéo mình đập vào cầu thang, hự lên một tiếng khi bị bật tưng ra, và cứ tiếp tục kéo lấy ống. Cái ống dẫn lên trên và vòng qua khúc quanh - và cô cứ kéo mãi, thò một tay ra chặn các đòn đánh khuất mắt từ tường, trần, bậc thang - vừa va đập vừa trồi lên sáu tầng cầu thang. Đó là một trận chiến giành giật từng phân, một cuộc vật lộn tưởng như kéo dài vĩnh viễn.

Lúc lên đến trên đỉnh, cô đã hết hơi và phải thở hổn hển. Thế rồi cô nhận ra mình không hết hơi, mình đang hết không khí . Cô đã hít hết lượng khí còn sót lại trong bộ đồ. Hàng chục mét ống dẫn khí cạn kiệt nằm khuất mắt phía đằng sau cô, đã bị hút khô cả.

Cô lại thử gọi điện đàm trong lúc kéo mình qua hành lang, bộ đồ chậm rãi dâng lên trên trần, không còn nổi được như trước nữa.

“Độc Một Mình! Ông có nghe thấy tôi không?”

Cô đến ngạt thở khi nghĩ về lượng nước vẫn còn nằm phía trên đầu, hàng bao tầng nước nhấn xuống, hàng chục mét nước ngập đặc cứng. Khí trong bộ đồ còn đủ cho bao lâu? Vài phút à? Bơi hay nổi lên đỉnh lồng cầu thang thì mất bao lâu? Lâu hơn rất, rất nhiều. Chắc một trong những hành lang đen ngòm kia sẽ có bình oxy, nhưng cô biết tìm ra kiểu gì? Đây không phải nhà cô. Cô không có thời gian tìm kiếm. Tất cả những gì cô có thể làm là hộc tốc lao theo cầu thang, phóng lên mặt nước.

Cô vừa kéo vừa đạp vòng qua khúc quanh cuối cùng và vào trong hành lang chính, cơ bắp gào thét vì bị bắt làm những việc không quen, vì phải chiến đấu với bộ đồ cứng đờ và cồng kềnh, với môi trường nhơn nhớt, thì bỗng nhận ra làn nước đen như mực đã sáng hơn, giống với màu than thay vì đen ngòm như trước. Cảnh mù lòa của cô giờ nhuộm ánh xanh .

Juliette khua hai chân và kéo ống, va vấp trôi dọc trần, cảm nhận được đằng trước là trạm an ninh và lồng cầu thang chính. Cô đã đi trong những hành lang tương tự thế này cả ngàn lần rồi, hai lần trong cảnh tối mịt khi cầu dao chính bị sập. Cô nhớ mình từng loạng quạng đi qua hành lang hệt như thế này, nói với những người đồng nghiệp rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng cứ ở yên đấy, cô sẽ giải quyết nó.

Bây giờ cô cố gắng làm như vậy với chính mình, nói dối rằng tất cả sẽ ổn thôi, cứ tiếp tục di chuyển đi, đừng phát hoảng.

Lúc cô đến chỗ cổng an ninh thì cơn xây xẩm bắt đầu. Làn nước phía trước tỏa sáng xanh lét trông đầy mời mọc, một dấu chấm hết cho hành trình bò lê mù quáng, không còn va mũ bảo hộ vào những thứ không nhìn thấy nữa.

Tay cô thoáng vướng phải sợi dây điện; cô lắc cho nó tuột ra và lôi mình về phía cột nước cao đằng trước, cái ống hút bị ngập kia, lồng cầu thang chìm kia.

Trước khi cô kịp đến nơi, cơn co thắt đầu tiên ập xuống, hệt như một cú nấc, một nhịp hung bạo và tự động hớp đòi không khí. Tay cô tuột khỏi ống dẫn khí và ngực muốn bục tung vì phải gắng sức hít thở. Ham muốn vứt bỏ mũ bảo hộ và hít một hơi sâu đầy nước lấn át cô. Một thứ gì đó trong tâm trí cô khẳng định rằng cô sẽ thở được thứ nước này. Nó bảo cô hãy cứ thử đi. Hít nước vào cho đầy phổi. Hãy hít vào bất cứ thứ gì ngoài các độc chất cô đã xả vào trong bộ đồ, vốn được thiết kế để ngăn những thứ như vậy lọt vào.

Họng cô lại co thắt, và cô bắt đầu ho vào trong mũ bảo hộ trong lúc cố gắng lôi thân vào lồng cầu thang. Sợi dây thừng nằm ngay đó, được chiếc cờ lê giữ lại. Cô bơi về phía nó, biết rằng đã quá muộn rồi. Lúc giật mạnh dây, cô cảm thấy đoạn dây chùng tuột xuống - đầu lỏng của sợi dây thừng quay vòng xoắn ốc theo từng nút thắt chìm về phía cô.

Cô chậm rãi nổi lên phía mặt nước. Áp lực tích lũy trong bộ đồ còn rất ít, không thể phóng nhanh lên đỉnh được. Họng lại thêm một cơn co thắt, mũ bảo hộ cần phải tháo ra thôi. Cô đang choáng váng, chẳng bao lâu nữa sẽ bất tỉnh.

Juliette dò dẫm tìm móc cài trên cái vành cổ kim loại. Cô có ấn tượng rõ ràng rằng mình đã làm điều này một lần rồi. Chỉ có điều lần này, cô không suy nghĩ được thông suốt. Cô nhớ lại cái chất dịch xúp, cái mùi hôi thối, cái chuyến bò ra khỏi phòng lạnh tối tăm. Cô nhớ lại con dao.

Cô vỗ lên ngực, sờ thấy chuôi dao thò ra khỏi bao. Một số công cụ khác đã bị xê dịch tòi ra khỏi túi; chúng treo lủng lẳng trên những sợi dây nhằm giữ cho khỏi bị thất lạc, nhưng bây giờ lại khiến chúng thêm phiền toái, biến chúng thành những khối nặng ghìm giữ cô.

Cô nhẹ nhàng dâng lên trong cầu thang, cơ thể run rẩy vì lạnh và co giật do thiếu không khí thở được. Cô mất sạch lý trí, chẳng còn nhớ mình đang ở đâu nữa, chỉ còn ý thức được sắc bén về làn sương mù độc hại giăng quanh đầu cô, bị khối vòm kia nhốt lại, đang dần giết chết cô. Cô luồn lưỡi dao vào cái chốt đầu tiên trên cổ áo và ấn thật mạnh.

Có một tiếng tách và một tia nước lạnh mỏng tang phun vào cổ cô. Một bong bóng yếu ớt lọt ra khỏi bộ đồ và dâng lên trước kính che mắt. Cô mò mẫm tìm cái chốt còn lại, thọc dao vào đó, và mũ bảo hộ bật tung, nước ngập khắp mặt cô, đổ ngập bộ đồ của cô, cái lạnh tê buốt làm cô bị sốc và kéo cô chìm xuống nơi cô vừa thoát khỏi.

Cái lạnh tê cóng khiến Juliette giật mình bừng tỉnh. Cô chớp mắt trong làn nước xanh lá cay sè và nhìn thấy con dao trong tay mình, khối vòm mũ bảo hộ xoay mòng mòng qua lớp nước tăm tối như một quả bong bóng đi ngược hướng. Cô đang chậm rãi chìm xuống theo nó, phổi không có khí, người bị hàng chục mét nước đè lên.

Cô thọc con dao vào túi ngực nhưng nhầm túi, thấy tua vít và cờ lê treo ở đầu dây sau màn vật lộn trong bóng tối, và đạp chân lao về phía cái ống vẫn còn bốn tầng nước nữa mới dẫn lên bề mặt.

Bong bóng khí rò ra khỏi cổ áo cô, quanh cổ cô, dâng lên qua tóc cô. Juliette túm lấy cái ống và ngăn mình khỏi rơi tiếp xuống, kéo người lên, họng kêu gào đòi được hít một hơi không khí, hoặc nước, hoặc bất cứ thứ gì. Ham muốn nuốt lấy một ngụm mới mãnh liệt làm sao. Cô vừa bắt đầu kéo mình lên thì thấy, ở mặt dưới các bậc thang, lấp lánh một ánh hy vọng.

Bong bóng bị kẹt. Có lẽ là từ lúc cô lặn xuống. Chúng di chuyển như chì hàn lỏng ở phần rỗng mặt dưới bậc thang.

Juliette gừ lên trong họng, một tiếng gào man dã tuyệt vọng, gắng sức. Cô cào qua làn nước, kháng cự đà chìm của bộ đồ, và nắm lấy lan can của cây cầu thang chìm dưới nước. Cô kéo mình lên và đạp chân vào lan can, ra được đến lũ bong bóng lóng lánh gần nhất, tóm lấy mép cầu thang và chồm ghé miệng vào sát mặt dưới bậc thang kim loại.

Cô tuyệt vọng hít vào một hơi không khí, đồng thời hút kèm cả một đống nước. Cô chúi đầu xuống dưới mặt nước và ho vào trong nước, khiến cả đống chất lỏng xộc vào trong mũi cô rất buốt. Cô suýt nữa thì hít vào nguyên một phổi đầy nước, cảm thấy tim mình đập thình thịch sẵn sàng nhảy tung ra khỏi ngực, sâu đó lại ụp mặt vào mặt dưới bậc thang ướt át và gỉ sét, và với cặp môi run rẩy chu ra, cô xoay xở húp được một ngụm khí nhẹ.

Những đốm sáng tí hon trước mắt cô phai đi. Cô chúi đầu xuống và thở ra, tránh xa bậc thang, nhìn những bong bóng do mình tạo thành dâng lên, và rồi áp mặt vào sát bậc thang để làm thêm hơi nữa.

Không khí.

Cô chớp mắt dưới nước để rửa trôi những giọt nước mắt vì kiệt quệ, vì bực bội, vì nhẹ nhõm. Cô ngước lên nhìn qua mê cung những bậc thang kim loại xoắn ốc, nhiều bậc lay động như những tấm gương di động khi động tác quạt điên dại của cô khuấy đảo chỗ không khí kẹt dưới bậc thang, và cô nhìn thấy một lối đi không giống ai. Cô đạp chân dâng lên, mỗi lần mấy bậc, lần lượt níu tay vào khoảng giữa các bậc kéo người lên, uống những bong bóng khí tí hon từ các hốc rỗng sâu có vài phân dưới mỗi bậc thang, ngợi khen các mối hàn chặt chẽ nơi các bậc thang thép hoa văn quả trám đã được hàn vào nhau từ hàng trăm năm trước. Các bậc thang đã được gắn vào một cách rất chắc chắn, để có thể chịu đựng được hàng triệu cú giày nện lên, và giờ thì chúng lưu giữ chỗ khí trào ra trong chuyến hành trình lặn xuống của cô. Môi cô quẹt vào mỗi bậc, nếm vị kim loại và gỉ sét, hôn lên sự cứu rỗi cho mình.

Sắc xanh của những ngọn đèn thoát hiểm khắp xung quanh cô vẫn đều đều không đổi, thế nên Juliette không hề để ý thấy các chiếu nghỉ trôi qua. Cô chỉ tập trung vào việc leo năm bậc thang với mỗi nhịp thở, sáu bậc, một quãng dài gần như chẳng có không khí, thêm một mồm đầy nước nơi bong bóng quá mỏng không thở được, nguyên một kiếp đời cưỡng lại bộ đồ ngập nước cùng mớ công cụ lủng lẳng đang trì xuống để còn dâng lên, không buồn nghĩ đến chuyện dừng lại cắt bỏ đồ nghề, chỉ có đạp rồi kéo, hết tay này đến tay kia, lên đến mặt dưới bậc thang, hít một hơi không khí thật sâu và đều, hút cạn cái bậc thang nông ấy, đừng xả khí vào bậc thang trên, bình tĩnh thôi. Năm bậc nữa. Đây là một trò chơi, giống như nhảy lò cò, một bước năm ô, không được gian lận, dè chừng vệt phấn, cô giỏi trò này, đang dần thạo hơn.

Và rồi trên môi cô xuất hiện một cảm giác bỏng rát hôi hám, vị nước trở nên độc hại, đầu cô thò vào mặt dưới một bậc thang và trồi lên qua một lớp dầu nhầy nhụa đầy mùi xăng.

Juliette thở hắt ra hơi vừa hít và ho khùng khục, vuốt mặt, đầu còn mắc kẹt dưới bậc thang tiếp theo. Cô thở khò khè rồi cười và đẩy mình ra xa, đập đầu vào cạnh thép sắc nhọn của cầu thang. Cô đã thoát được. Cô thụp xuống dưới mặt nước một lúc khi bơi vòng quanh lan can, mắt cay sè vì lớp dầu và xăng nổi lênh phênh trên bề mặt. Cô vừa ổn ã quẫy nước, vừa gọi Độc Một Mình, rồi cũng lội được qua lan can. Đưa đầu gối bọc đệm run rẩy, cô cuối cùng cũng mò thấy bậc thang.

Cô sống rồi. Cô bám vào mấy bậc thang khô phía trên, cổ gục xuống, thở hổn hển khò khè, chân tê dại, cố gắng hô lên rằng mình đã thoát được, nhưng chỉ để thoát ra một tiếng rên rỉ. Cô đang lạnh. Cô đang rét cóng. Hai tay cô run lẩy bẩy trong lúc cô kéo người lên theo những bậc thang im lặng, không có tiếng máy nén lạch xạch, không cánh tay nào đưa ra đỡ cô.

“Độc Một Mình...?”

Cô bò hết nửa tá bậc thang dẫn lên chiếu nghỉ và nằm lăn ra. Một số món dụng cụ đã bị kẹt vào các bậc thang bên dưới, kéo căng những mối dây buộc vào túi. Nước chảy ra khỏi bộ đồ và tóe xuống cổ cô, đọng lại thành vũng quanh đầu cô, chảy vào trong tai cô. Cô quay đầu sang - cô cần cởi bỏ cái bộ đồ lạnh cóng này - và nhìn thấy Độc Một Mình.

Gã đang nằm nghiêng, mắt nhắm nghiền, máu chảy ròng ròng xuống mặt, một ít đã khô cứng lại.

“Độc Một Mình?”

Khi thò tay ra lắc gã, bfn tay cô run bần bật đến nhòe cả đi. Gã đã làm gì mình thế này?

“Này. Mẹkiếpdậyngay.”

Răng có gõ lập cập. Co tớm lấy vai gã và hung bạo lắc gã. “Độc Một Mình! Tôi cần được giúp đỡ!”

Một bên mắt gã hơi hé ra. Gã chớp mắt vài lần, sau đó gập người lại mà ho, máu văng lốm đốm phần chiếu nghỉ cạnh mặt gã.

“Giúp với,” cô nói. Cô dò dẫm tìm cái khóa kéo sau lưng, không nhận ra chính Độc Một Mình mới là người cần cô .

Độc Một Mình ho vào trong bàn tay, sau đó lăn người nằm ngửa trở lại. Máu trên đầu gã vẫn đang tuôn ra từ đâu đó, những vệt máu tươi chảy qua phần đã khô từ trước.

“Độc Một Mình ơi?”

Gã rên rỉ. Juliette kéo người lại gần hơn, gần như chẳng cảm thấy được cơ thể mình nữa. Gã thì thầm gì đó, giọng khàn đặc, gần như tắt lịm.

“Này...” Cô gí sát mặt vào mặt gã, cảm thấy môi mình sưng phồng và tê dại, vẫn còn nếm thấy vị xăng.

“Không phải tên tôi...”

Gã ho ra một làn sương đỏ. Một tay nâng lên khỏi chiếu nghỉ vài phân như để che miệng, nhưng nó chẳng có cơ hội đến nơi.

“Không phải tên tôi,” gã lại nói. Đầu gã ngật sang bên này rồi lại bên kia, và Juliette cuối cùng cũng nhận ra rằng gã đang bị thương nặng. Tâm trí cô đã bắt đầu đủ thông thoáng để thấy gã đang trong tình trạng như thế nào.

“Nằm yên nào,” cô rên lên. “Độc Một Mình, tôi cần ông nằm im.”

Cô cố gắng đẩy người đứng lên, dùng ý chí truyền sức mạnh cho bản thân di chuyển. Độc Một Mình chớp mắt nhìn cô, mắt gã dại đi, máu nhuộm đỏ thẫm những mảng râu bạc.

“Không phải Độc Một Mình,” gã nói, giọng khó nhọc. “Tên tôi là Jimmy...”

Gã lại ho, mắt trợn ngược.

“... và tôi không nghĩ...”

Mí mắt gã sụp xuống, và rồi nheo lại vì đau.

“... không nghĩ mình...”

“Cố trụ lại với tôi nào,” Juliette nói, nước mắt nóng hổi chảy dài xuống khuôn mặt buốt giá.

“... tôi không nghĩ mình có bao giờ chỉ một mình,” gã thì thầm, những đường nét trên mặt dãn ra, đầu gục xuống nền thép lạnh của chiếu nghỉ.