Chương 70 Tháp giống 18
CÁI ẤM TRÊN BẾP ÙNG ỤC SỦI BỌT, bề mặt bốc hơi nghi ngút, mấy giọt nước tí hon nhảy vọt qua rìa đào thoát tìm tự do. Lukas lắc cái hộp thiếc kín khí cho một nhúm lá trà đổ vào miếng lọc tí hon. Lúc hạ cái giỏ nhỏ tí vào cốc, đôi bàn tay anh run run. Khi anh nhấc ấm lên, một ít nước tràn thẳng xuống bếp; những giọt nước kêu xèo xèo và tỏa ra mùi cháy. Anh nhìn Bernard từ khóe mắt trong lúc đổ nước sôi qua mớ lá trà.
“Tôi chỉ không tài nào hiểu nổi,” anh nói, cầm cốc bằng cả hai tay, để cho hơi ấm ngấm sâu vào lòng bàn tay mình. “Sao trên đời lại có người...? Sao lại có ai có thể cố tình làm một điều như thế chứ?” Anh lắc đầu và nhìn vào cốc, một vài mảnh lá gan dạ đã thoát được ra và bơi ngoài giỏ lọc. Anh ngước lên nhìn Bernard. “Và ông biết chuyện này ư? Làm sao...? Làm sao mà ông biết chuyện này được?”
Bernard nhíu mày. Gã đưa một tay vuốt ria, tay kia đặt trên bụng quần yếm. “Tôi ước mình không biết,” gã bảo Lukas. “Và giờ thì cậu đã hiểu tại sao một số sự thật, một số thông tin phải đập bẹp đi ngay khi hình thành. Sự tò mò sẽ thổi qua những tàn lửa ấy và bùng lên thiêu rụi tháp giống này.” Gã nhìn xuống giày. “Tôi cũng đã xâu chuỗi mọi việc lại với nhau như cậu, chỉ biết những gì mình cần phải biết để thực hiện công việc này. Đấy là lý do tôi chọn cậu, Lukas à. Cậu và một vài người khác đã đại khái hình dung những gì được lưu trữ trên máy chủ. Cậu đã được chuẩn bị để học hỏi thêm. Cậu có thể tưởng tượng nổi nếu mình hở ra bất cứ lời nào với một người mặc đồ đỏ hay xanh đi làm hằng ngày thì sẽ thế nào không?”
Lukas lắc đầu.
“Cậu biết đấy, chuyện này đã từng xảy ra trước đây rồi. Tháp giống mười đã sụp đổ vì thế. Tôi ngồi đằng đó...” gã chỉ về phía văn phòng nhỏ với những cuốn sách, máy tính, cái điện đàm lạch xạch, “... và tôi lắng nghe nó xảy ra. Tôi nghe bóng đeo của một người đồng nghiệp phát sóng cơn điên loạn của hắn cho bất cứ ai chịu nghe.”
Lukas nhìn ngắm cốc trà đang nhúng. Một nắm lá cưỡi dòng chảy nóng bơi quanh làn nước đang thẫm dần; phần còn lại vẫn nằm trong vòng giam cầm của giỏ lọc. “Chính thế mà bộ điều khiển điện đàm mới bị khóa lại,” anh nói.
“Và đó là lý do cậu bị khóa lại.”
Lukas gật đầu. Anh đã đoán sự tình là như thế.
“Ông bị giữ lại trong này bao lâu?” Anh liếc nhìn Bernard, và trong tâm trí anh vụt lóe lên một hình ảnh, cảnh sát trưởng Billings kiểm tra súng trong khi mẹ anh ghé thăm anh. Có phải hồi đó họ bị nghe lén không? Nếu lúc ấy mà nói ra điều gì, có khi nào anh sẽ bị bắn bỏ, cả mẹ anh cũng thế không?
“Tôi dành ra hơn hai tháng ở dưới này cho đến khi thầy mẫu của tôi biết tôi đã sẵn sàng, rằng tôi đã chấp nhận và hiểu mọi thứ tôi đã học được.” Gã khoanh tay trên bụng. “Tôi thực tình ước giá mà cậu không hỏi, không luận ra sớm như vậy. Phát hiện ra khi ta già hơn sẽ tốt hơn nhiều!”
Lukas mím môi và gật đầu. Thật kỳ lạ khi nói chuyện kiểu như thế này với một người lớn tuổi hơn mình, một người biết nhiều hơn hẳn, khôn ngoan hơn rất nhiều. Anh nghĩ một nguời con nói chuyện với bố mình cũng sẽ giống như vậy - chỉ có điều không phải là bàn về kế hoạch hủy diệt toàn bộ thế giới từng được triển khai thực hiện.
Lukas cúi đầu và hít vào cái mùi lá trà đang nhúng. Hương bạc hà vạch một đường xuyên thẳng qua cơn run rẩy vì căng thẳng, xộc trực tiếp vào vùng trung tâm khoái cảm bình tĩnh ở sâu trong não anh. Anh hít vào và nín thở, cuối cùng thở ra. Bernard lại chỗ cái bếp nhỏ ở góc nhà kho và bắt đầu pha trà cho mình.
“Họ làm cách nào thế?” Lukas hỏi. “Giết nhiều người đến vậy. Ông có biết họ đã làm như thế nào không?”
Bernard nhún vai. Gã gõ nhẹ một ngón tay vào hộp thiếc, lắc một lượng trà rất chính xác vào một giỏ lọc khác. “Biết đâu được đấy, có thể họ vẫn đang tiếp tục. Không ai bàn về việc sẽ phải kéo dài bao lâu. Người ta sợ rằng có thể vẫn còn một vài nhóm nhỏ người sống sót ẩn náu ở đâu đó khác trên địa cầu. Nếu còn bất kỳ ai khác sống sót thì Chiến dịch Năm mươi sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Dân cư phải đồng nhất...”
“Cái người tôi đã nói chuyện, ông ta nói chúng ta là tất cả . Chỉ năm mươi tháp giống này...”
“Bốn mươi bảy,” Bernard nói. “Và đúng là chúng ta là tất cả, theo như những gì ta biết. Thật khó tưởng tượng có ai khác chuẩn bị được kỹ càng đến nhường ấy. Nhưng luôn có khả năng. Mới chỉ vài trăm năm trôi qua thôi mà.”
“Vài trăm ư?” Lukas dựa lưng vào bếp. Anh nhấc cốc trà lên, nhưng hơi bạc hà đang dần yếu đi, không còn tác động đến anh nữa. “Vậy là hàng trăm năm trước, chúng ta quyết định...”
“ Họ .” Bernard đổ đầy nước vẫn còn bốc hơi vào cốc của gã. “Họ đã quyết định vậy. Đừng tính cả cậu vào đó. Đặc biệt là đừng tính cả tôi vào.”
“Thôi được rồi, họ quyết định phá hủy thế giới. Xóa sạch mọi thứ. Tại sao thế?”
Bernard đặt cốc xuống cái bếp để trà ngấm. Gã bỏ kính ra, lau sạch hơi nước, sau đó giơ kính chỉ về phía phòng làm việc, về phía bức tường với những kệ sách đồ sộ. “Lý do nằm ở những phần tồi tệ nhất trong Di Sản của chúng ta. Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ họ sẽ nói nếu họ vẫn còn sống.” Gã hạ giọng và lẩm bẩm, “Nhưng mà họ không còn sống nữa, ơn Chúa!”
Lukas rùng mình. Anh vẫn không tin trên đời lại có ai dám đưa ra cái quyết định ấy, bất kể tình hình lúc bấy giờ có như thế nào. Anh nghĩ đến hàng tỷ người được cho là từng sống dưới những vì sao hàng trăm năm trước. Không ai có thể giết nhiều người đến vậy. Ai lại có thể coi rẻ từng ấy sinh mạng cơ chứ?
“Và bây giờ chúng ta làm việc cho họ,” Lukas giận dữ nói. Anh lại chỗ bồn rửa và kéo cái giỏ lọc ra khỏi cốc, đặt lên mặt thép không gỉ cho ráo nước. Anh thận trọng uống một ngụm, húp khẽ đề phòng bị bỏng. “Ông bảo tôi đừng tính chúng ta vào, nhưng bây giờ chúng ta đã dự phần vào đó rồi.”
“Không.” Bernard rời khỏi bếp và đứng trước tấm bản đồ thế giới nhỏ treo trên bàn ăn. “Chúng ta không dự phần tí gì vào những chuyện lũ rồ chó đẻ kia thực hiện. Nếu tôi mà túm được bòn đó, những thằng làm trò khốn này, nếu tôi ở cùng một phòng với bọn chó đó, tôi sẽ giết hết không chừa thằng nào.” Bernard đập lòng bàn tay lên tấm bản đồ. “Tôi sẽ tự tay bóp chết chúng nó.”
Lukas không nói gì hết. Anh không nhúc nhích.
“Chúng chẳng cho chúng ta cơ hội nào hết. Đây không phải cơ hội gì cả.” Gã chỉ căn phòng quanh mình. ”Đây là nhà tù. Lồng nhốt, không phải nhà ở. Không nhằm bảo vệ chúng ta, mà dùng cái chết đe dọa nhằm ép buộc chúng ta biến giấc mơ của chúng thành hiện thực.”
“Giấc mơ về thứ gì cơ?”
“Một thế giới nơi chúng ta quá giống nhau, nơi chúng ta quá lệ thuộc vào nhau nên chẳng thể lãng phí thời gian vào việc gây gổ, lãng phí tài nguyên để bảo vệ chính những tài nguyên hạn chế đó.” Gã nhấc cốc lên và húp một ngụm soàn soạt. “Ít nhất thì đó là giả thuyết của tôi. Sau bao thập kỷ đọc sách. Những kẻ gây ra chuyện này, chúng cai quản một quốc gia hùng mạnh đang trên đà sụp đổ. Chúng có thể nhìn thấy hồi kết, hồi kết của bản thân mình , và chúng sợ đến nỗi muốn tự kết liễu mình. Khi thời gian bắt đầu cạn kiệt - đừng quên mọi chuyện diễn ra trong hàng thập kỷ - chúng tin mình có một cơ hội để tự bảo tồn mình, bảo tồn những gì chúng coi là lối sống của mình. Và thế là, trước khi chúng để mất cơ hội có lẽ là duy nhất mình có, chúng triển khai một kế hoạch.”
“Mà không một ai biết ư? Làm kiểu gì?”
Bernard nhấp thêm một ngụm. Gã chép môi và chùi ria mép. “Ai mà biết được? Có khi đằng nào cũng không ai tin được điều ấy. Có khi phần thưởng cho những người biết giữ bí mật là sẽ được tham gia dự án. Chúng còn xây dựng nhiều thứ khác trong các nhà máy lớn hơn nhiều những gì cậu có thể tưởng tượng ra mà chẳng ai biết đến. Chúng chế tạo bom trong các nhà máy tương tự thế này, và tôi ngờ rằng nó có góp phần gây ra mọi chuyện. Tất cả những thứ như thế mà không ai biết hết. Và trong Di Sản có nhiều chuyện kể về những người từ rất lâu xưa kia tại một vùng đất có những vị vua vĩ đại, giống như thị trưởng nhưng cai trị nhiều người hơn hẳn. Khi những người này chết đi, người ta xây dựng các căn buồng công phu dưới lòng đất và chất đầy kho báu vào đó. Công việc đó đòi hỏi phải có hàng trăm người góp công. Cậu có biết chúng giữ bí mật vị trí các căn buồng này kiểu gì không?”
Lukas nhún vai. “Trả cho công nhân một đống tem xu?”
Bernard cười phá lên. Gã nhón tay lôi một lá trà lạc dính trên lưỡi. “Chúng không có tem xu. Và không, chúng đảm bảo chắc chắn rằng những người kia sẽ giữ mồm giữ miệng. Chúng giết hết.”
“Giết chính người của mình sao?” Lukas liếc nhìn về phía căn phòng chứa sách, băn khoăn nghĩ câu chuyện này được cất trong hộp nào.
“Chúng ta cũng không phải không dám giết người để giữ bí mật đâu.” Mặt Bernard đanh lại lúc nói điều này. “Rồi sẽ đến ngày nó trở thành một phần công việc của cậu, khi cậu đứng ra tiếp quản.”
Lukas cảm thấy ruột gan đau nhói khi ngộ ra sự thật. Anh lần đầu tiên chợt hiểu công việc mình thực sự nhận làm. So với nó, vác súng bắn người xem ra còn rất trong sạch.
“Chúng ta không phải kẻ đã tạo ra thế giới này, Lukas à, nhưng chúng ta có nghĩa vụ tồn tại trong nó. Cậu cần hiểu điều đó.”
“Chúng ta không thể kiểm soát chỗ mình đang ở,” anh lẩm bẩm, “nhưng có thể kiểm soát hành động của bản thân mình từ nay về sau.”
“Nói vậy là khôn ngoan đấy.” Bernard nhấp thêm một ngụm trà nữa.
“Vâng. Tôi chỉ vừa mới bắt đầu hiểu giá trị những lời đó.”
Bernard đặt cốc vào bồn rửa và nhét một tay vào bụng quần yếm tròn ủng. Gã săm soi Lukas một lát, sau đó lại nhìn sang tấm bản đồ thế giới nhỏ.
“Những kẻ ác độc đã gây ra điều này, nhưng chúng đã biến mất rồi. Hãy quên chúng đi. Chỉ cần biết thế này thôi: chúng nhốt con cháu của mình lại như một cách sinh tồn bệnh hoạn cho chính chúng. Chúng vứt chúng ta vào cuộc chơi này, một trò chơi mà phá luật thì tất cả chúng ta sẽ lăn ra chết, không chừa một người nào. Nhưng sống theo những luật lệ đó, tuân thủ chúng, thì tất cả chúng ta sẽ phải chịu khổ.”
Gã chỉnh lại kính và bước tới chỗ Lukas, vỗ lên vai anh khi đi ngang. “Tôi tự hào về cậu, con trai ạ. Cậu thu nhận điều này tốt hơn hẳn tôi ngày trước. Bây giờ hãy nghỉ ngơi chút đi. Hãy dành chỗ trong đầu và tim cậu. Ngày mai sẽ tiếp tục học hành.” Gã tiến về phía văn phòng, về phía hành lang, về phía cái thang đằng xa.
Lukas gật đầu và chẳng nói năng gì. Anh đợi cho đến khi Bernard đi mất, cho đến khi tiếng kim loại va leng keng đằng xa báo cho anh biết nắp lưới đã được đặt trở lại, sau đó mới bước vào phòng làm việc để ngước lên nhìn tấm sơ đồ lớn, tấm vẽ các tháp giống bị gạch bỏ. Anh nhìn mái của tháp giống một, tự hỏi kẻ quái nào chịu trách nhiệm điều hành mọi thứ và liệu có phải họ cũng biện minh rằng mình đã bị ép phải thực hiện những hành động như thế, rằng mình không phải người có lỗi mà chỉ làm theo một thứ họ đã kế thừa, một trò chơi đểu giả với các quy tắc khốn nạn trong khi gần như mọi người đều bị giữ cho không biết gì và nhốt kín.
Cái lũ chó chết kia là ai vậy? Liệu anh có thể thấy mình trở thành một kẻ trong số chúng không? Sao mà Bernard lại có thể không nhận thấy mình là một kẻ như chúng cơ chứ?