Chương 71 Tháp giống 18
CỬA PHÒNG MÁY PHÁT ĐIỆN đóng sầm lại đằng sau cô, khiến cho tiếng súng nhạt nhòa như tiếng búa gõ xa xăm. Shirly chạy về phía phòng điều khiển trên cặp chân đau nhức, phớt lờ bạn bè và đồng nghiệp hỏi han xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Tiếng nổ lớn và tiếng súng lẻ tẻ khiến họ rúm lại nấp vào các bức tường và đằng sau lan can. Ngay trước khi đến phòng điều khiển, cô để ý thấy một số người thợ ca hai trên nóc máy phát điện chính hí húi chỉnh sửa hệ thống xả ngoại cỡ của cỗ máy đang rung ầm ầm.
“Cháu lấy được rồi này,” Shirly thở khò khè, đóng sầm cửa phòng điều khiển lại đằng sau lưng. Courtnee và Walker nhìn lên từ dưới sàn nhà. Nhìn cặp mắt mở lớn và quai hàm há hốc của Courtnee, Shirly nhận ra mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó.
“Sao thế?” cô hỏi. Cô trao hai bộ phát cho Walker. “Cô nghe thấy rồi à? Bác Walk, Courtnee biết chuyện chưa?”
“Sao có thể như thế được?” Courtnee hỏi. “Cô ấy sống sót kiểu gì thế? Và mặt cô bị sao vậy?”
Shirly chạm lên môi, lên cái cằm đau nhức. Ngón tay cô ướt máu. Cô dùng tay áo lót chấm miệng.
“Nếu cái này hoạt động được,” Walker gầm gừ, hí hoáy gắn một bộ phát, “thì chúng ta có thể hỏi thẳng Jules.” Shirly quay người lại nhìn qua cửa sổ quan sát cửa phòng điều khiển. Cô hạ tay áo xuống khỏi mặt. “Karl và mấy người kia làm gì ống xả thế?” cô hỏi.
“Họ tính chuyển hướng cho nó,” Courtnee nói. Cô đứng dậy khỏi sàn nhà trong khi Walker bắt đầu hàn thứ gì đó, cái mùi gợi cho cô nhớ về xưởng của lão. Lão cằn nhằn than mắt kém trong khi Courtnee đến cạnh cô bên cửa.
“Chuyển hướng nó đi đâu?”
“Bộ phận IT. Ít nhất thì Heline nói thế. Ống làm mát cho phòng máy chủ của chúng chạy qua trần nhà ở đây trước khi xả lên ống của bộ phận Cơ Khí. Ai đó nhìn sơ đồ phát hiện ra nó ở rất gần, nghĩ ra một cách để đánh lại từ đây.”
“Vậy là, chúng ta bơm khói dưới này cho chúng chết ngạt à?” Shirly cảm thấy không yên tâm về kế hoạch đó. Cô tự hỏi Knox sẽ nói gì nếu ông ta vẫn còn sống, vẫn nắm vai trò lãnh đạo. Chắc chắn đám người ngồi bàn giấy trên kia không phải vấn đề cần xử lý. “Bác Walk, bao lâu nữa thì chúng ta mới nói chuyện được? Mới có thể thử liên hệ với cô ấy?”
“Gần được rồi. Bố mấy cái kính lúp...”
Courtnee đặt tay lên cánh tay Shirly. “Cô ổn chứ? Tình hình cô thế nào?”
“Tôi ấy à?” Shirly cười và lắc đầu. Cô kiểm tra mấy vết máu trên tay áo, cảm thấy mồ hôi chảy dài xuống ngực. “Tôi vẫn còn đang sốc. Tôi chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Tai tôi vẫn còn ù sau cái trò họ làm ở chỗ cầu thang. Tôi nghĩ mắt cá chân tôi vứt đi được rồi. Và tôi đang chết đói đây. À, mà tôi đã kể là bạn của tôi không chết như tôi tưởng chưa?”
Cô hít một hơi thật sâu.
Courtnee vẫn nhìn cô với vẻ lo lắng. Shirly biết những điều mình vừa nói chẳng phải ý cô muốn hỏi chút nào.
“Và ừ, tôi nhớ Marck,” cô khẽ nói.
Courtnee choàng tay ôm lấy cô siết vào mình. “Tôi rất tiếc,” cô nói. “Tôi không có ý...”
Shirly phẩy tay bảo cô im. Hai người lặng lẽ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi một đội thợ nhỏ thuộc ca hai chỉnh máy phát điện, tìm cách chuyển hướng lượng khói độc hại từ cỗ máy to ngang căn hộ lên các tầng đầu ba ở tít trên kia.
“Nhưng cô biết sao không? Có những lúc tôi lấy làm mừng anh ấy không có ở đây. Những lúc tôi biết mình cũng không còn sống được bao lâu nữa, một khi chúng đến được chỗ chúng ta, và tôi lấy làm mừng anh ấy không có ở đây để mà lo lắng về chuyện ấy, để lo chúng sẽ làm gì với chúng ta. Với tôi. Và tôi mừng không phải chứng kiến anh ấy chiến đấu như thế này, ăn cơm khẩu phần, lăn vào những trò điên rồ kiểu thế này.” Cô hất hàm chỉ đội thợ bên ngoài. Cô biết Marck hoặc sẽ cưỡi trên máy chỉ đạo công việc kinh khủng kia, hoặc ngồi bên ngoài với một khẩu súng áp vào má.
“A lô. Thử máy nghe rõ trả lời. A lô, a lô.”
Hai cô quay lại thấy Walker đang bấm vào công tắc kích nổ màu đỏ, micro của tai nghe giơ dưới cằm lão, trán lão nhăn lại đầy vẻ tập trung.
“Juliette?” lão hỏi. “Mày có nghe thấy tao không? A lô?”
Shirly đến bên Walker, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai lão. Ba người nhìn chằm chằm vào tai nghe, đợi một lời đáp.
“A lô?” Một cái giọng khẽ khàng lọt ra từ bộ loa tí hon.
Shirly ấp tay lên ngực, quên cả thở vì lời đáp kỳ diệu kia. Phải một tích tắc sau, sau khi niềm hy vọng tột cùng kia lắng xuống, cô mới nhận ra đó không phải Juliette. Đây là giọng một người khác.
“Không phải cô ấy,” Courtnee tuyệt vọng thì thầm. Walker xua tay bảo cô giữ im lặng. Cái công tắc đỏ ồn ã nhấp tanh tách khi lão chuẩn bị phát sóng.
“Xin chào. Tên tôi là Walker. Chúng tôi nhận được tin truyền đến từ một người bạn. Ở đó có còn ai khác nữa không?”
“Hỏi xem họ đang ở đâu,” Courtnee gắt thầm.
“Chính xác thì mấy người ở đâu vậy?” Walker nói thêm, trước khi nhả công tắc ra.
Bộ loa tí hon lốp bốp phát tiếng.
“Chúng tôi không ở đâu cả. Mấy người sẽ không bao giờ tìm thấy chúng tôi. Tránh xa chúng tôi ra.”
Một khoảng lặng bao trùm, một tràng tiếng nhiễu.
“Và bạn của mấy người chết rồi. Chúng tôi đã giết lão.”