Chương 72 Tháp giống 17
CHỖ NƯỚC BÊN TRONG BỘ ĐỒ GIÁ BĂNG VÔ CÙNG, không khí thì lạnh buốt, một sự kết hợp chết chóc. Răng Juliette gõ lập cà lập cập trong khi cô hí hoáy con dao. Cô luồn lưỡi dao vào làn da sũng nước của bộ đồ, cảm thấy như thể mình đã từng lâm vào tình cảnh này, từng thực hiện tất cả những điều ấy, không thể lẫn vào đâu được.
Găng tay bị cắt ra đầu tiên, bộ đồ bị phá hủy, nước tràn ra khỏi mọi vết cứa. Juliette xoa hai tay vào nhau, hầu như không cảm thấy tay mình. Cô cưa đi cưa lại mớ vải đệm trên ngực, mắt liếc xuống Độc Một Mình, bấy giờ đã nằm bất động như một xác chết. Cô thấy chiếc cờ lê lớn của gã đã mất tích. Túi đồ tiếp tế của họ cũng biến mất nốt. Cái máy nén nằm lật sang bên, cái ống bị gập đè bên dưới, nhiên liệu rò rỉ ra từ cái nắp bị lỏng.
Juliette đang chết rét. Cô gần như chẳng thở nổi. Một khi phần ngực bộ đồ đã được rạch ra, cô ngó ngoáy thò đầu gối và chân qua cái lỗ, xoay phần lưng ra phía trước mặt, cố bóc lớp băng dính gai ra.
Ngón tay cô tê dại đến mức việc ấy còn không làm nổi. Thay vào đó, cô thọc dao dọc miếng dính, cưa đứt lớp băng dính gai cho đến khi tìm được khóa kéo.
Cuối cùng, siết đến khi ngón tay trắng dã, cô cũng bóc được miếng nêm nhỏ ra khỏi cổ áo và quẳng được bộ đồ ra khỏi người. Bên trong chứa đầy nước, thứ của nợ này nặng gấp đôi. Cô chỉ còn mặc độc hai lớp đồ lót đen, vẫn ướt sũng và run lẩy bẩy, trong bàn tay run run cầm con dao, nằm bên cạnh cô là xác một con người tử tế, một người đã sống sót qua mọi thứ cái thế giới kinh tởm này quẳng vào mặt mình, cho tới khi cô xuất hiện.
Juliette đến bên Độc Một Mình và thò tay sờ cổ gã. Đôi bàn tay cô lạnh như băng; cô không cảm thấy mạch đập, không chắc liệu mình có thể cảm thấy hay không. Những ngón tay đóng băng của cô khó khăn lắm mới cảm nhận được cổ gã.
Cô gồng người đứng dậy, suýt nữa thì ngã gục, tay ôm lấy lan can của chiếu nghỉ. Cô chao đảo tiến về phía cái máy nén, biết rằng mình cần sưởi ấm. Cô cảm thấy một ham muốn mạnh mẽ vô cùng là lăn ra ngủ, nhưng biết rằng nếu làm vậy thì mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Bình nhiên liệu vẫn đang đầy. Cô thử vặn nắp, nhưng đôi bàn tay cô vô dụng mất rồi. Tay cô tê liệt và run bần bật vì lạnh. Hơi thở của cô đọng thành sương trước mặt, một lời nhắc nhở lạnh người về lượng nhiệt ít ỏi còn sót lại trong người mà cô đang để mất.
Cô nắm lấy con dao. Giữ lấy nó bằng cả hai tay, cô nhấn mũi dao vào cái nắp. Chuôi dao phẳng dễ cầm hơn so với cái nắp nhựa; cô xoay dao và nắp đậy bình nhiên liệu nứt ra. Khi nắp đã lỏng, cô rút lưỡi dao ra và áp lòng bàn tay xoay nốt cho nắp mở, con dao để trong lòng.
Cô nghiêng bình xăng trên máy nén, tưới ướt mấy bánh xe cao su lớn, thân máy, toàn bộ động cơ. Đằng nào cô cũng không đời nào muốn sử dụng lại nó nữa đâu, không bao giờ trông cậy vào nó hay bất cứ thứ gì khác để lấy không khí thở nữa. Cô đặt cái bình hãy còn đầy phân nửa xuống và đẩy bàn chân dịch nó ra xa cái máy nén. Nhiên liệu chảy tong tỏng qua sàn lưới kim loại và va xuống làn nước bên dưới ngân nga như nhạc, dội lại từ mấy bức tường bê tông giữa lồng cầu thang rồi nhập vào bề mặt trơn mượt sặc sỡ và độc hại của bể nước ngập.
Cô chĩa lưỡi dao xuống, sống hướng ra ngoài, đập mạnh vào các lá tản kim loại của bộ trao đổi nhiệt. Cô giật mạnh tay lại mỗi lần chém, những tưởng sẽ lập tức có lửa bùng lên. Nhưng không có tia lửa nào bắn ra hết. Cô đập mạnh hơn, đau lòng vì phải ngược đãi món dụng cụ quý giá kiêm món đồ tự vệ duy nhất của mình. Cái thân thể bất động của Độc Một Mình ngay cạnh như nhắc nhở rằng cô có thể sẽ cần đến nó nếu sống sót được qua cái lạnh chết người này...
Con dao chém xuống nghe cạch một phát, có một tiếng bụp, nhiệt truyền lên tay cô, một luồng nhiệt phả vào mặt cô.
Juliette buông dao và vung vẩy bàn tay, nhưng tay không bị cháy. Cái máy nén mới là thứ bốc cháy. Cả một phần sàn lưới nữa.
Lúc ngọn lửa bắt đầu lụi đi, cô tóm lấy bình hắt thêm một ít nhiên liệu ra, và nhận lại được những quả cầu lửa cam lớn, phừng phừng phóng lên không trung. Các bánh xe cháy lách tách. Juliette sụp xuống gần đống lửa, cảm nhận sức nóng từ lưỡi lửa nhảy múa đang bùng lên thiêu đốt toàn bộ cỗ máy kim loại. Cô bắt đầu cởi bỏ quần áo, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Độc Một Mình, tự hứa với mình rằng cô sẽ không bỏ thi thể của gã ở lại đó, rằng cô sẽ trở lại tìm gã.
Tứ chi của cô đã lấy lại được cảm giác - mới đầu chỉ dần dần, nhưng sau đó một cơn đau râm ran khắp người. Cô cuộn tròn tấm thân trần bên ngọn lửa nhỏ yếu ớt và xoa hai tay vào với nhau, phà hơi thở ấm và hữu hình vào lòng bàn tay. Cô phải hai lần tiếp thêm nhiên liệu cho ngọn lửa háu đói nhưng keo kiệt. Chỉ có mỗi bánh xe mới cháy đều, nhưng nhờ có chúng mà cô không cần thêm một tia lửa nào nữa. Sức nóng huy hoàng truyền một phần qua sàn lưới của chiếu nghỉ, sưởi ấm phần da trần tiếp xúc với kim loại của cô.
Răng cô gõ lộc cộc. Juliette đánh mắt nhìn cầu thang, trong người chảy giần giật một nỗi sợ mới, e ngại rằng giày ủng có thể sẽ ầm ầm nện trên đó bất cứ lúc nào, rằng cô đang bị mắc kẹt giữa những người sống sót còn lại kia và làn nước buốt giá. Cô lấy lại con dao, chĩa nó ra trước mặt bằng cả hai tay, cố gắng ép bản thân đừng run lẩy bẩy đến mức ấy nữa.
Nhìn thấy mặt mình trong lưỡi dao càng khiến cô thêm lo lắng. Trông cô nhợt nhạt như ma. Môi tím thẫm, mắt thâm quầng và trông thật trống rỗng. Cô suýt nữa thì phá lên cười khi trông thấy môi mình rung rinh, thấy hàm răng lập cập đang nhòe đi. Cô nhích đến gần ngọn lửa hơn. Ánh sáng màu cam nhảy múa trên lưỡi dao, chỗ nhiên liệu không cháy nhỏ xuống thành những mảng bạc sặc sỡ bên dưới.
Khi đốt đến lượng xăng cuối cùng và ngọn lửa yếu dần, Juliette quyết định rời đi. Cô vẫn còn run, nhưng ở tít dưới sâu này lạnh lắm, vì cách xa điện của bộ phận IT. Cô vỗ lên hai bộ đồ lót đen vừa cởi bỏ. Một trong hai, cô lột ra thành một cục và vẫn còn ướt sũng. Bộ còn lại thì ít nhất cũng được cô để phẳng khi tháo ra; nếu ban nãy suy nghĩ thấu đáo thì cô đã treo nó lên rồi. Nó vẫn ẩm, nhưng mặc nó vào và tự mình sưởi ấm cho nó còn hơn để cho khí lạnh bòn rút thân nhiệt của cô. Cô thọc chân vào, chật vật thò tay qua tay áo, kéo khóa đằng trước lên.
Trên đôi chân trần, tê tái và chao đảo, cô quay trở về chỗ Độc Một Mình. Lần này cô có thể cảm nhận được cổ gã. Gã còn ấm. Cô không nhớ nổi một cái xác sẽ giữ nhiệt được trong vòng bao lâu. Và rồi cô cảm thấy một nhịp đập yếu ớt và chậm rãi trên cổ gã. Một nhịp tim.
“Độc Một Mình!” Cô lắc vai gã. “Này...” Gã đã thì thầm cái tên gì ấy nhỉ? Cô nhớ rồi: “Jimmy!”
Đầu gã ngật từ bên này sang bên kia trong lúc cô lắc vai gã. Cô kiểm tra da đầu gã bên dưới mớ tóc bù xù, trông thấy rất nhiều máu. Hầu hết là máu khô. Cô lại nhìn ngó xung quanh tìm túi - họ đã mang tới đây đồ ăn, nước và quần áo khô để cô sử dụng lúc leo lên - nhưng cái túi đã biến mất. Thay vào đó, cô tóm bộ đồ lót còn lại. Cô không chắc thứ nước ngấm trong vải có ra gì không, nhưng hẳn còn tốt hơn là chẳng có gì cả. Vo chặt mớ vải thành một khối tròn, cô nhỏ chút nước vắt được ra lên môi gã. Cô vắt thêm một ít lên đầu gã, chải ngược tóc gã ra sau để kiểm tra vết thương, ấn ngón tay thăm dò vết cắt ghê rợn kia. Khoảnh khắc nước nhỏ xuống vết thương hở giống như nhấn vào một cái nút. Độc Một Mình nhào người sang bên, tránh xa bàn tay cô và nước nhỏ xuống từ bộ đồ lót. Bộ răng vàng ệch nhe ra giữa bộ râu khi gã đau đớn gào lên, hai tay giơ lên khỏi sàn chiếu nghỉ và lơ lửng ở đó, cánh tay căng cứng, vẫn mê man.
“Độc Một Mình. Này, không sao đâu.”
Cô giữ im người gã lúc gã tỉnh lại, mắt đảo loạn, mí mắt chớp chớp.
“Không sao đâu,” cô nói. “Ông sẽ ổn thôi.”
Cô dùng bộ đồ lót vo viên chấm vào vết thương của gã. Độc Một Mình làu bàu và giữ cổ tay cô nhưng không lùi đi.
“Buốt quá,” gã nói. Gã chớp mắt và nhìn ngó xung quanh. “Tôi đang ở đâu đây?”
“Khu dưới sâu,” cô nhắc gã, mừng rỡ khi nghe thấy gã nói. Cô muốn khóc vì nhẹ nhõm. “Tôi nghĩ ông đã bị tấn công...”
Gã cố gắng ngồi dậy, nghiến răng rít, một tay siết mạnh cổ tay cô.
“Bình tĩnh nào,” cô nói, cố gắng ghì gã xuống. “Trên đầu ông có một vết cắt rất nặng. Sưng kinh lắm.”
Gã thả lỏng người.
“Chúng đâu rồi?” gã hỏi.
“Tôi không biết,” Juliette nói. “Ông nhớ những gì? Có bao nhiêu tên?”
Gã nhắm mắt lại. Cô tiếp tục chấm vết thương của gã.
“Chỉ một thôi. Tôi nghĩ thế.” Gã mở lớn mắt như thể bị sốc bởi ký ức về cuộc tấn công. “Tên đó bằng tuổi tôi.”
“Chúng ta cần lên khu trên đỉnh,” cô bảo gã. “Chúng ta cần đến nơi ấm áp, lau sạch người cho ông, lau khô người cho tôi. Ông liệu có di chuyển được không?”
“Tôi không điên,” Độc Một Mình nói.
“Tôi biết mà.”
“Những thứ đồ di chuyển, mớ đèn đóm, không phải do tôi. Tôi không điên.”
“Vâng,” Juliette đồng ý. Cô nhớ lại tất cả những lần bản thân cô cũng đã nghĩ về mình tương tự, luôn là tại khu dưới sâu của nơi này, thường là trong lúc lục lọi quanh bộ phận Vật Tư. “Ông không điên,” cô an ủi gã. “Ông không điên chút nào hết.”