← Quay lại trang sách

Chương 73 Tháp giống 18

LUKAS KHÔNG THỂ ÉP MÌNH HỌC, ít ra là cái thứ anh cần phải học. Bản Trật Tự để mở nằm trên cái bàn gỗ, cái đèn nhỏ cúi cái cổ ngàn khớp xuống sưởi ấm cho nó trong một vùng ánh sáng. Thay vào đó, anh đứng trước bức tường treo sơ đồ, ngắm thật lâu các tháp giống, được dàn ra như số máy chủ trong căn phòng trên đầu anh, và nghe cái điện đàm lạch xạch phát tiếng chiến tranh nơi xa.

Đợt tấn công cuối cùng đang được triển khai. Đội của Sims đã bị thiệt mất một vài người trong một vụ nổ kinh khủng, liên quan gì đó đến cầu thang - nhưng không phải cầu thang chính - và bây giờ họ đang lao vào một trận chiến mà họ hy vọng sẽ là trận cuối cùng. Bộ loa nhỏ cạnh cái điện đàm lèo xèo tiếng nhiễu khi đội quân phối hợp với nhau, trong khi Bernard thét lệnh từ văn phòng của gã trên đây một tầng, và đằng sau mấy cái giọng ấy luôn là tiếng súng nổ tạch tạch.

Lukas biết mình không nên nghe, ấy nhưng anh không thể ngừng được. Bất cứ lúc nào thôi, Juliette cũng có thể gọi anh nhờ cập nhật tình hình. Cô sẽ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hồi kết đến như thế nào, và điều duy nhất tệ hơn nói cho cô biết sẽ là thừa nhận rằng mình chẳng biết gì, rằng anh không dám nghe.

Anh vươn tay chạm vào phần mái tròn của tháp giống mười bảy. Cứ như thể anh là một vị chúa quan sát các tòa nhà từ trên cao. Anh mường tượng cảnh bàn tay mình thọc qua những đám mây đen trên đầu Juliette và trùm lấy cả một mái nhà được xây để che chở cho hàng ngàn người. Anh xoa ngón tay lên cái dấu X đỏ gạch chéo qua tháp giống, hai nhát vạch thừa nhận rằng đã có một mất mát lớn xảy ra. Anh cảm thấy mấy cái dấu dưới ngón tay mình bền bệt, như thể chúng được vẽ bằng sáp màu hay một thứ gì đó tương tự. Anh cố gắng tưởng tượng cảnh một ngày nào đó, mình nhận được tin tức rằng nguyên một tháp giống người đã biến mất, bị xóa sổ. Anh sẽ phải lục lọi trong bàn của Bernard - bàn của anh - và lấy cây bút sáp đỏ, gạch bỏ thêm một cơ hội nữa khôi phục Di Sản của họ, thêm một hạt giống hy vọng chôn vùi nữa.

Lukas ngước lên nhìn những ngọn đèn trần, tỏa sáng ổn định và liên tục, không nhấp nháy. Tại sao cô chưa gọi nhỉ?

Móng tay anh quẹt vào một dấu đỏ làm bong mất một mẩu. Lớp sáp kẹt dưới móng tay anh, tờ giấy bên dưới vẫn còn ố màu máu đỏ. Không thể rút nó lại, không thể lau sạch được nó đi, không làm cho nó nguyên lành được như trước nữa...

Tiếng súng rộn lên từ cái điện đàm. Lukas đến bên cái kệ gắn chiếc điện đàm nhỏ, lắng nghe mệnh lệnh được phun ra, người bị giết. Trán anh lớp nhớp mồ hôi. Anh biết cảm giác ấy là như thế nào, cảm giác bóp cò, kết liễu một sinh mạng. Anh ý thức được lồng ngực trống rỗng của mình, hai đầu gối đang nhũn xuống. Lukas tóm lấy cái kệ để đứng cho vững, lòng bàn tay ướt nhẹp, và nhìn vào bộ phát treo ở đó, trong cái lồng khóa chặt của nó. Sao mà anh thèm được gọi cho những người đó và bảo họ đừng làm thế, thèm được ngăn chặn toàn bộ cái sự điên rồ này, toàn bộ cảnh bạo lực, cảnh chém giết vô nghĩa này. Có thể rồi sẽ có một dấu X đỏ đè lên tất cả bọn họ. Đây mới là những gì họ nên lấy làm hãi sợ, không phải sợ lẫn nhau.

Anh chạm vào cái lồng kim loại giữ cho bộ điều khiển điện đàm xa tầm tay anh, thấm thía sự thật ấy đúng đến đâu và việc loan truyền nó cho tất cả những người khác sẽ ngớ ngẩn chừng nào. Làm thế thật ngây thơ. Nó sẽ chẳng thay đổi bất cứ điều gì cả. Cơn thịnh nộ ngắn hạn chỉ cần họng súng là xoa dịu được có thể giải quyết quá dễ dàng. Ngăn chặn sự tuyệt chủng đòi hỏi một tố chất khác, một tố chất nhìn xa trông rộng hơn, một sự kiên nhẫn phi thường.

Bàn tay anh lướt trên mặt lưới kim loại. Anh nhìn vào một núm vặn bên trong, mũi tên chỉ vào số “18”. Có năm mươi con số được xếp thành một vòng tròn trông muốn xây xẩm mặt mày, mỗi con số ứng với một tháp giống. Lukas giật cái lồng một phát vô ích, thầm ước mình có thể nghe một thứ gì khác. Điều gì đang xảy ra ở tất cả những vùng đất xa xôi kia? Chắc là những điều vô hại. Tiếng đùa cợt và trò chuyện. Bàn tán lăng nhăng. Anh có thể mường tượng được cảm giác phấn khích khi chen vào một trong những cuộc trò chuyện đó và tự giới thiệu với những người không biết sự thật. “Tôi là Lukas từ tháp giống mười tám,” anh có thể nói vậy. Và họ sẽ muốn biết tại sao tháp giống lại có số. Và Lukas sẽ nói với họ rằng hãy đối xử tử tế với nhau, rằng chỉ có duy nhất từng ấy người bọn họ còn tồn tại, và rằng tất cả những cuốn sách và tất cả những ngôi sao trong vũ trụ sẽ đều vô nghĩa nếu không còn ai đọc chúng, không ai nhìn qua những đám mây hé ra để tìm kiếm chúng.

Anh bỏ lại cái điện đàm, mặc cho nó chìm đắm trong cuộc chiến của mình, và đi qua bàn giấy có vùng ánh sáng hăm hở đổ ngang cuốn sách chán ngấy kia. Anh lướt qua các hộp thiếc để xem có thứ gì đáng chú ý không. Anh cảm thấy bồn chồn, đi đi lại lại như con lợn trong chuồng. Anh nên làm thêm một chuyến chạy bộ nữa giữa mấy cái máy chủ, nhưng thế tức là phải đi tắm, và chẳng hiểu sao, tắm táp đã trở nên một nhiệm vụ nhọc nhằn vô cùng.

Anh ngồi thụp xuống ở đầu bên kia dãy kệ, lục lọi các chồng giấy rời, không được nhét trong hộp. Đây là nơi các ghi chú viết tay và những phần bổ sung cho Di Sản đã dồn lại sau bao năm tháng. Ghi chú gửi những nhà lãnh đạo tương lai của tháp giống, hướng dẫn, cẩm nang, vật lưu niệm. Anh lôi ra cuốn hướng dẫn sử dụng phòng điều khiển máy phát điện, do Juliette viết. Anh đã thấy Bernard cất mớ giấy tờ này lên kệ nhiều tuần trước, nói rằng nó có thể sẽ hữu ích nếu tình hình khu dưới sâu trầm trọng hơn.

Và tin phát ra từ cái điện đàm nghe rất trầm trọng.

Lukas lại bàn và vặn cổ cây đèn xuống để đọc được nội dung viết tay bên trong. Có những ngày anh sợ bị cô gọi, sợ bị bắt quả tang hay bị Bernard nghe máy hay cô yêu cầu làm những việc mà anh không thể, những việc anh sẽ không đời nào thực hiện lần nữa. Và bây giờ, khi đèn trần sáng đều và không có gì réo gọi cả, anh lại chỉ thèm có một cuộc gọi. Anh thèm đến nhức nhối cả ngực. Một phần trong anh biết rằng điều cô đang thực hiện rất nguy hiểm, rằng có thể đã có chuyện xấu xảy ra. Xét cho cùng, cô đang sống bên dưới một dấu X đỏ, một dấu đồng nghĩa với cái chết cho bất cứ ai nằm dưới nó.

Các trang cuốn hướng dẫn chứa đầy các ghi chú đã được cô ghi bằng chì sắc nhọn. Anh xoa lên một chữ, cảm nhận các đường rãnh bằng ngón tay mình. Phần nội dung thực thì rất khó hiểu. Mức thiết lập các đồng hồ đo đủ mọi thể loại, vị trí van, sơ đồ điện. Lần giở các trang, anh thấy quyển hướng dẫn này cũng là một dự án không khác với các bản đồ sao của anh, được tạo ra bởi một tâm trí không khác với tâm trí của chính anh. Nhận thức ấy làm cho khoảng cách giữa họ càng như khó chịu đựng hơn. Tại sao họ không thể quay trở lại? Quay lại thời trước cuộc lau chùi, trước chuỗi những đám tang. Cô sẽ tan làm sau mỗi đêm và ra ngồi với anh trong khi anh nhìn sâu vào bóng tối, suy nghĩ và quan sát, trò chuyện và đợi chờ.

Anh xoay ngược quyển hướng dẫn lại và đọc những chữ in, một số câu từ vở kịch, khó hiểu chẳng kém gì. Bên lề là các ghi chú do một người khác viết - Lukas đoán là mẹ Juliette, hay có khi một diễn viên. Trên một số trang có sơ đồ, những mũi tên nhỏ chỉ cách di chuyển. Anh kết luận đây là ghi chép của một diễn viên. Chỉ dẫn sân khấu. Tập kịch hẳn là một món quà lưu niệm dành cho Juliette, cho người phụ nữ anh đem lòng thương mến mang cái tên được ghi trong tiêu đề.

Anh đọc lướt các dòng, tìm kiếm một câu gì thơ mộng để thể hiện tâm trạng đen tối của mình. Trong lúc dòng theo dòng trôi qua, mắt anh thoáng liếc thấy một đoạn chữ nguệch ngoạc quen thuộc, không phải của người diễn viên. Anh lật lại, tìm kiếm từng trang một cho đến khi tìm thấy nó.

Đó là chữ Juliette, không thể lẫn đi đâu được. Anh ghé cuốn kịch vào ánh đèn để đọc được những con chữ đã mờ:

George:

Anh nằm đó, thật thanh thản. Các nếp nhăn trên trán và bên mắt anh đã biến mất hết. Một cái chạm tay khi những người khác nhìn đi chỗ khác, tìm manh mối, nhưng chỉ mình em biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Đợi em nhé. Đợi em. Đợi em ở đó nhé, anh yêu. Xin hãy để những lời khẩn cầu nhẹ nhàng này lọt đến tai anh, và chôn vùi ở đó, để nụ hôn lén lút này có thể đâm chồi trên tình yêu lặng im mà không ai khác biết.

Lukas cảm thấy một thanh sắt lạnh đâm xuyên ngực. Anh cảm thấy lòng thương nhớ của mình biến mất dưới cơn giận nháng lên. Nhân vật George này là ai? Một vụ dan díu thời thơ ấu ư? Juliette chưa bao giờ tham gia vào một mối quan hệ được cho phép nào hết; anh đã kiểm tra hồ sơ chính thức ngay sau ngày họ gặp nhau. Nhờ có quyền tiếp cận máy chủ, anh có một số quyền hành khá tội lỗi. Hay là một đợt cảm nắng? Một người tại bộ phận Cơ Khí đang yêu một cô gái khác chăng? Đối với Lukas, nếu thế thì thậm chí còn tệ hơn. Một người được cô khao khát theo kiểu cô sẽ không bao giờ cảm thấy đối với anh. Có phải đó là lý do cô nhận một công việc xa nhà đến vậy không? Để tránh xa cái tay George mà cô không thể chiếm được, những cảm xúc cô đã giấu bên lề một vở kịch về tình yêu bị cấm đoán?

Anh quay lại và ngồi phịch xuống trước máy tính của Bernard. Anh lắc con chuột, đăng nhập từ xa vào máy chủ trên tầng, má nóng bừng trong cái cảm giác như phát bệnh này, cái cảm xúc mới này, biết rằng nó gọi là ghen tuông nhưng không quen thuộc với cơn sốt hừng hực xộc lên đầu đi kèm. Anh truy cập vào các tập tin nhân sự và tìm kiếm những hồ sơ tên “George” ở khu dưới sâu. Có bốn kết quả. Anh sao chép số thẻ căn cước của từng người và dán vào một tập tin văn bản, sau đó nhập vào bộ phận thẻ căn cước. Khi hình ảnh mỗi người xuất hiện, anh đọc lướt hồ sơ của họ, cảm thấy hơi chút tội lỗi vì đã lạm dụng quyền lực, hơi chút lo lắng về khám phá này, và bớt hẳn cơn buồn chán đến phát điên vì đã tìm được việc để làm.

Chỉ có một George làm việc tại bộ phận Cơ Khí. Một người già. Trong lúc cái điện đàm lạch xạch đằng sau anh, Lukas tự hỏi số phận người này sẽ thế nào nếu vẫn còn đang dưới đó. Có khả năng là ông ta không còn sống nữa, rằng hồ sơ đã lạc hậu mất vài tuần, cuộc vây hãm đã trở thành một rào cản không cho người ta đến với sự thật.

Hai kết quả quá trẻ. Một đứa bé thậm chí chưa đầy một tuổi. Một thì đang làm bóng đeo cho một người khuân vác. Chỉ còn lại một người đàn ông, ba mưoi hai tuổi. Anh ta làm việc tại khu chợ, nghề nghiệp được liệt kê là “tự do”, đã kết hôn và có hai con. Lukas nghiên cứu bức ảnh nhòe chụp anh ta mà bên căn cước gửi lên. Để ria mép. Đầu đang hói. Một nụ cười nhếch môi. Mắt anh ta cách quá xa nhau, Lukas nhận định, lông mày anh ta quá thẫm và quá rậm.

Lukas giơ quyển hướng dẫn lên và đọc lại bài thơ.

Anh kết luận rằng người này đã chết. Chôn vùi những lời khẩn cầu này.

Anh chạy tìm kiếm thêm lần nữa, lần này thì tìm kiếm toàn diện, bao gồm cả các hồ sơ đã đóng. Hàng trăm kết quả trong khắp tháp giống xuất hiện, tên tuổi từ tận thời nổi loạn. Lukas không vì thế ngã lòng. Anh biết Juliette ba mươi tư tuổi, thế nên anh cho cô một khung thời gian mười tám năm, nghĩ rằng nếu cô phải lòng con người này hồi chưa đủ mười sáu, anh sẽ không dấn thêm, anh sẽ buông bỏ cái cảm giác ghen tuông cháy bỏng đáng xấu hổ trong mình.

Trong danh sách những người tên George, chỉ có duy nhất ba người đã chết là ở khu dưới sâu trong quãng thời gian mười tám năm. Một người mất hồi năm mấy tuổi, người còn lại sáu mấy. Cả hai chết vì nguyên nhân tự nhiên. Lukas tính chuyện rà lại họ theo thông tin của Juliette, xem liệu họ từng làm chung ở bất kỳ đâu không, xem họ biết đâu có họ có hàng xa gần gì không.

Và rồi anh thấy tệp hồ sơ thứ ba. Đây là George của anh. George của cô . Lukas biết ngay. Sau khi tính nhẩm, Lukas thấy nếu vẫn còn sống thì anh ta giờ sẽ ba mươi tám tuổi. Anh ta mới chết hơn ba năm trước, từng làm việc tại bộ phận Cơ Khí, chưa bao giờ kết hôn.

Anh tìm theo thẻ căn cước, và bức ảnh xác nhận nỗi sợ của anh. Anh ta là một người đẹp trai, một quai hàm vuông vắn, một cái mũi rộng, một cặp mắt sẫm màu. Anh ta mỉm cười với máy ảnh, bình tĩnh, thư thái. Thật khó mà ghét cái nhân vật này. Đặc biệt bởi vì anh ta đã chết.

Lukas tìm nguyên nhân và thấy rằng đã có điều tra và sau đó được liệt vào dạng tai nạn lao động. Điều tra. Anh nhớ mình từng nghe đồn đại về Jules khi khu trên đỉnh được phân cảnh sát trưởng mới. Trình độ chuyên môn của cô làm dấy lên bao tranh luận và căng thẳng, một chuỗi những thì thầm. Đặc biệt là ở bộ phận IT. Nhưng người ta cũng kháo nhau rằng cô từng giúp điều tra một vụ án từ rất lâu trước kia, rằng đó là lý do cô được chọn.

Đây chính là vụ án ấy. Có phải cô yêu anh ta từ trước khi anh ta chết không? Hay cô phải lòng ký ức về người này sau khi anh ta mất? Anh kết luận câu trả lời hẳn phải là từ trước. Lukas lục lọi trong ngăn bàn xem có miếng than nào không, tìm thấy một miếng, và ghi lại số thẻ căn cước và số hiệu vụ án của người kia. Đây là một thứ giúp anh giết thời gian, một cách để biết rõ hơn về cô. Ít nhất nó cũng sẽ giúp anh sao nhãng cho đến khi cô cuối cùng cũng gọi lại được cho anh. Anh thả lỏng người, kéo bàn phím vào lòng, và bắt đầu tìm hiểu.