← Quay lại trang sách

Chương 74 Tháp giống 17

JULIETTE RUN RẨY vì lạnh lúc đỡ Độc Một Mình đứng dậy. Gã chao đảo và tự lấy lại thăng bằng, chống cả hai bàn tay lên lan can.

“Ông liệu có đi được không?” cô hỏi. Cô để mắt theo dõi cầu thang trống đâm xuống chỗ họ theo đường xoắn ốc, cảnh giác đề phòng kẻ đang lẩn khuất ngoài kia, kẻ đã tấn công gã và suýt nữa thì giết chết cô.

“Tôi nghĩ là được,” gã nói. Gã đưa lòng bàn tay chấm chấm trán, rồi rụt lại săm soi vệt máu nhoe nhoét trên tay. “Nhưng không biết lết được xa cỡ nào.”

Cô đỡ gã về phía cầu thang, mùi cao su chảy và xăng làm mũi cô cay sè. Bộ đồ lót đen vẫn đang ướt nhẹp dính vào da cô; hơi thở của cô cuộn thành khói trước mặt; và cứ ngừng nói là răng cô lại gõ lập cộp không ngăn được. Cô cúi xuống lấy dao trong khi Độc Một Mình bấu lấy lan can bên ngoài. Cô ngước lên, nghiền ngẫm nhiệm vụ đặt ra trước mắt họ. Phóng thẳng lên bộ phận IT xem chừng là bất khả thi. Phổi cô đã kiệt quệ sau màn bơi lội, cơ bắp đã co rút cả vì run rẩy và vì lạnh. Và Độc Một Mình trông thậm chí còn thảm hơn. Miệng gã trề ra, mắt gã đảo đi đảo lại. Gã trông có vẻ gần như không nhận thức được mình đang ở đâu.

“Ông có leo được lên đồn phó cảnh sát không?” cô hỏi. Juliette từng nghỉ đêm lại đó trong những chuyến kiếm đồ. Phòng giam là một chốn ngủ dễ chịu đến kỳ quặc. Chìa khóa vẫn còn trong hộp - có khi họ sẽ có thể an tâm nghỉ ngơi nếu khóa cửa giam mình bên trong và giữ chìa.

“Cách đây bao nhiêu tầng nhỉ?” Độc Một Mình hỏi.

Gã không thạo khu dưới sâu tại tháp giống của chính mình bằng Jules. Gã hiếm khi mạo hiểm đi xa đến thế.

“Tầm một chục hay gì đó. Ông có leo được không?”

Gã nhấc giày đặt lên nấc thang đầu tiên, dồn trọng lực lên. “Thử xem.”

Họ lên đường mà chỉ có đúng một con dao, và có nó là Juliette đã may mắn lắm rồi. Chẳng hiểu làm thế nào mà nó còn ở lại được sau chuyến leo dây xuyên bộ phận Cơ Khí trong bóng tối. Cô giữ chặt lấy nó, phần chuôi lạnh buốt, nhưng bàn tay cô còn lạnh hơn. Món dụng cụ nấu ăn đơn giản ấy đã trở thành vật hỗ trợ tinh thần đối với cô, đã thế chân chiếc đồng hồ trong vai trò vật bất ly thân của cô. Trên đường họ leo lên cầu thang, chuôi dao gõ keng keng vào lan can trong mỗi lần cô thò tay ra bám cho khỏi ngã. Tay bên kia cô choàng quanh người Độc Một Mình, bấy giờ đang chật vật leo từng bậc thang, phì phò và rên rỉ mãi.

“Ông nghĩ chúng có bao nhiêu tên?” cô vừa hỏi vừa theo dõi bước chân của gã, rồi lại lo lắng liếc nhìn lên cầu thang.

Độc Một Mình gầm gừ. “Đáng lẽ phải không có ai.” Gã hơi chao đảo, nhưng Juliette giữ lấy gã. “Chết hết rồi. Tất cả.”

Họ dừng lại nghỉ ngơi ở chiếu nghỉ tiếp theo. “ Ông đã thoát nạn đấy thôi,” cô chỉ ra. “Suốt bao năm nay, ông vẫn sống sốt.”

Gã nhíu mày, chùi râu bằng mu bàn tay. Gã đang thở hồng hộc. “Nhưng tôi là Độc Một Mình,” gã nói. Gã buồn bã lắc đầu. “Tất cả bọn họ đều đã chết rồi. Tất cả bọn họ.”

Juliette dõi mắt nhìn ngược lên khoảng không hình trụ ở giữa, khoảng trống giữa cầu thang và tường bê tông. Lồng cầu thang, cái ống hút màu xanh mờ, dâng lên trong bóng tối mịt mùng. Cô nghiến răng lại để chúng khỏi va nhau lạch cạch trong khi dỏng tai nghe xem có âm thanh nào, có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào không. Độc Một Mình loạng choạng tiến tới, đi về đợt thang tiếp theo. Juliette vội vàng đến bên cạnh gã.

“Ông nhìn thấy hắn rõ không? Ông nhớ những gì?”

“Tôi nhớ... tôi nhớ đã nghĩ rằng tên kia giống hệt như mình.”

Juliette nghe thấy hình như gã khóc, nhưng có khi đó chỉ là do gắng sức bước thêm mấy bậc thang nữa. Cô ngoái lại nhìn cánh cửa họ đi ngang qua, bên trong tối om, không có điện câu trộm từ bộ phận IT. Có phải họ đang đi ngang chỗ kẻ đã tấn công Độc Một Mình không? Có phải họ đang bỏ một con ma sống lại đằng sau không?

Cô thực sự hy vọng là như thế. Họ còn cả một quãng đường dài cần phải đi, dù chỉ để đến đồn phó cảnh sát, chứ còn chưa nói đến bất cứ nơi đâu cô có thể gọi là nhà.

Họ im lặng lê bước tầm một tầng rưỡi, Juliette run lẩy bẩy còn Độc Một Mình thì phì phò và nhăn nhó. Cô thỉnh thoảng lại xoa lên cánh tay, mồ hôi túa ra từ chuyến leo và vì phải đỡ gã. Nếu không vì bộ đồ lót ẩm ướt thì chừng ấy gần như là đủ để giúp cô ấm lên, và lúc họ leo xong ba tầng, cô đói đến mức cứ đinh ninh rằng cơ thể mình sẽ cứ thế lăn quay ra. Nó cần nhiên liệu, một thứ gì đó để đốt và giữ ấm cho mình.

“Thêm một tầng nữa thì tôi sẽ cần nghỉ chân,” cô bảo Độc Một Mình. Gã lầm bầm đồng ý. Thật dễ chịu khi lấy chuyến nghỉ ngơi làm phần thưởng ở mục tiêu - các bậc thang dễ leo hơn khi chúng hữu hạn có thể đong đếm được. Tại chiếu nghỉ tầng một trăm ba mươi hai, Độc Một Mình dùng lan can để hạ mình xuống sàn, nắm tay nọ rồi tay kia vào mấy thanh lan can như leo thang. Lúc mông gã chạm xuống sàn, gã nằm ngửa ra và ụp hai tay lên mặt.

Juliette hy vọng đây chỉ là một ca choáng não thông thường. Cô đã chứng kiến nhiều ca như thế trong quá trình làm việc với những người hổ báo không buồn đội mũ bảo hộ - nhưng mất sạch vẻ hổ báo khi bị một món dụng cụ hay thanh thép đập trúng đầu. Độc Một Mình chẳng thể làm được gì ngoài nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi bị một vấn đề là nó làm cô thấy lạnh hơn. Juliette giậm chân để giữ cho máu lưu thông. Ít mồ hôi toát ra từ chuyến leo đang hại cô. Cô cảm thấy một luồng gió thổi quanh lồng cầu thang, hàn khí từ bên dưới bay trên vùng nước lạnh như một cỗ máy điều hòa tự nhiên. Vai cô run lẩy bẩy, con dao rung rinh trong tay cho đến khi bóng cô trên lưỡi dao chỉ còn là một vệt nhòe màu bạc. Di chuyển khó khăn vô cùng; ở im một chỗ thì cô sẽ chết mất. Và cô vẫn không biết kẻ tấn công kia ở đâu, chỉ có thể hy vọng kẻ ấy đang ở bên dưới bọn họ.

“Chúng ta lên đường thôi,” cô bảo Độc Một Mình. Cô nhìn sang cánh cửa đằng sau gã, khung cửa sổ tối om. Cô sẽ làm gì nếu có kẻ nào xông ra ngay lúc ấy tấn công họ? Cô có thể đánh đấm kiểu gì đây?

Độc Một Mình nhấc tay lên và phẩy về phía cô. “Đi đi,” gã nói. “Tôi sẽ ở lại đây.”

“Không, ông sẽ đi cùng tôi.” Cô xoa hai tay vào với nhau, phà hơi vào đó, thu gom sức mạnh để đi tiếp. Cô lại chỗ Độc Một Mình toan nắm lấy bàn tay gã, nhưng gã rụt lại.

“Nghỉ thêm đã,” gã nói. “Tôi sẽ đuổi theo sau.”

“Còn lâu mới có chuyện tôi...” Răng cô gõ lộp cộp. Cô rùng mình và lợi dụng cơn co thắt không tự nguyện kia để lắc hai tay, vung vẩy ép máu dồn đến các đầu ngón tay. “... Có chuyện tôi để ông ngồi đây một mình,” cô nói nốt.

“Khát quá,” gã nói với cô.

Mặc dù đã thấy đủ nước để tởn đến già, Juliette cũng cảm thấy khát. Cô liếc nhìn lên. “Thêm một tầng nữa là đến khu nông trại dưới sâu. Đi thôi nào. Hôm nay chừng ấy là đủ rồi. Kiếm đồ ăn thức uống, kiếm cho tôi thứ gì đó khô ráo. Nào, Độc Một Mình, dậy đi. Nếu phải mất một tuần mới về được đến nhà thì cũng được thôi, nhưng chúng ta sẽ không bỏ cuộc ngay tại đây.”

Cô nắm lấy cổ tay gã. Lần này gã không rụt đi.

Tầng cầu thang tiếp theo leo lâu đến vô cùng. Độc Một Mình mấy lần dừng lại dựa người vào lan can và đờ đẫn nhìn bậc thang tiếp theo. Máu tươi chảy xuống cổ gã. Juliette giậm cặp chân lạnh cóng thêm mấy phát và thầm chửi đổng. Toàn bộ vụ này thật là ngu xuẩn. Cô thật là ngu xuẩn kinh khủng.

Khi còn vài bậc nữa là đến chiếu nghỉ tiếp theo, cô để Độc Một Mình lại và đi kiểm tra cửa khu nông trại. Các sợi cáp điện nối bừa từ bộ phận IT thòng xuống uốn éo đâm vào bên trong là di sản từ mấy thập kỷ trước, thời những người sống sót, giống như Độc Một Mình, tự chế tất cả những gì có thể để cầm chân cái chết của mình. Juliette ngó vào trong và thấy đèn gieo trồng đều đã tắt ngóm.

“Độc Một Mình này? Tôi sẽ đi bật đồng hồ hẹn giờ. Ông nghỉ ngơi ở đây đi.”

Gã không đáp. Juliette giữ cửa mở và cố gắng thọc dao vào sàn lưới kim loại cạnh bàn chân, chừa chuôi để chặn cửa. Tay cô run mạnh đến mức chỉ riêng nhắm nó vào cái khe mà cô đã phải gắng sức vô cùng. Cô để ý thấy bộ đồ lót của mình có mùi như cao su cháy, như khói bốc từ đống lửa.

“Đây,” Độc Một Mình nói. Gã giữ cửa mở và ngồi sụm xuống, dựa lưng vào nó, ép cứng nó vào lan can.

Juliette siết con dao vào ngực. “Cảm ơn nhé.”

Gã gật đầu và phẩy tay. Mắt gã sụp xuống. “Nước,” gã nói, thè lưỡi liếm môi.

Cô vỗ vai gã. “Tôi sẽ quay trở lại ngay.”

Tiền sảnh của nông trại nuốt chửng những ngọn đèn thoát hiểm từ cầu thang, ánh xanh mờ mau chóng chuyển thành đen ngòm. Một chiếc máy bơm tuần hoàn kêu ro ro ở xa, cũng cái âm thanh từng chào đón cô ở khu nông trại trên đỉnh từ biết bao nhiêu tuần trước. Nhưng giờ thì cô đã biết âm thanh ấy là gì, biết rằng sẽ có nước. Nước và đồ ăn, có thể là quần áo sạch. Cô chỉ cần bật đèn lên để nhìn thấy được. Cô tự nguyền rủa mình vì đã không mang theo đèn pin dự phòng, vì đã để mất túi đồ và dụng cụ của họ.

Sau khi cô leo qua cổng an ninh, bóng tối đón lấy cô. Cô biết đường. Những nông trại này đã nuôi dưỡng cô và Độc Một Mình suốt mấy tuần liền trong lúc họ loay hoay với mấy cái máy bơm thủy canh thảm hại cùng cả đống đường ống. Juliette nghĩ về cái máy cô mới nối dây; người thợ cơ khí trong cô tò mò về mối nối, tự hỏi liệu nó có hoạt động được không, liệu có phải đáng lẽ cô nên bật công tắc ở chiếu nghỉ trước khi đi không. Đó là một ý nghĩ điên rồ, nhưng ngay cả nếu cô không sống được đến khi chứng kiến thành quả của mình, một phần trong cô vẫn muốn cái tháp giống này được khô ráo, muốn nước ngập được bơm cạn. Ách nạn cô vừa trải qua sâu bên dưới nó bấy giờ đã kịp xa xăm đến lạ, như một chuyện cô thấy trong mơ chứ không thực sự trải nghiệm, ấy nhưng cô vẫn muốn nó có ý nghĩa . Cô muốn các vết thương của Độc Một Mình có ý nghĩa.

Bộ đồ lót kêu sột soạt theo nhịp bước của cô, chân cô cọ vào với nhau, đôi bàn chân ẩm ướt kêu lẹp nhẹp khi cô nhấc lên khỏi sàn nhà. Cô lướt một tay trên tường không rời, trong khi tay kia nắm con dao, giúp cô yên lòng. Cô bấy giờ đã có thể cảm nhận hơi ấm còn sót lại trong không khí từ lần cuối cùng đèn gieo trồng được bật. Cô rất lấy làm biết ơn vì đã ra khỏi cây cầu thang lạnh lẽo. Trên thực tế, cô cảm thấy khá hơn . Mắt cô bắt đầu quen với bóng tối. Cô sẽ kiếm chút đồ ăn, chút nước, tìm cho họ một nơi an toàn để ngủ. Ngày mai, họ sẽ tiến lên đồn phó cảnh sát khu giữa. Họ có thể vũ trang, dưỡng sức. Khi ấy, Độc Một Mình đã khỏe hơn. Cô sẽ cần gã khỏe lên.

Ở cuối hành lang, Juliette sờ soạng tìm cửa dẫn vào phòng điều khiển. Theo thói quen, bàn tay cô đưa lên cái công tắc bên trong, nhưng nó đã được bật sẵn rồi. Nó đã ngưng hoạt động hơn ba thập kỷ.

Cô quờ quạng băng qua căn phòng, tay chìa ra phía trước mặt chờ đụng vào tường nhưng phải mãi sau mới sờ thấy. Mũi dao cào lên một hộp điều khiển. Juliette với tay lên thì thấy sợi dây điện treo lủng lẳng trên trần, bị ai đó gắn lên trên đấy từ lâu. Cô lần theo sợi dây ra đến chỗ chiếc đồng hồ hẹn giờ nó được gắn vào, lần mò tìm cái núm hẹn giờ và chậm rãi vặn cho đến khi nó kêu tách một tiếng.

Một tràng tiếng lụp bụp lớn vang lên từ các rơ le bên ngoài vang vọng trên hành lang gieo trồng. Một quầng sáng mờ xuất hiện. Sẽ phải mất vài phút thì chúng mới ấm lên hoàn toàn được.

Juliette rời phòng điều khiển và bước dọc một trong những lối đi bị cây cỏ mọc tràn lan bao phủ, giữa những khoảnh đất dài được quây rào chắn. Khoảnh gần nhất đã bị vặt sạch. Cô lách qua không gian xanh ngợp ấy, cây cối hai bên lối đi thò vào giữa bắt tay nhau, và cô tìm đến chỗ cái bơm tuần hoàn.

Nước cho Độc Một Mình, hơi ấm cho cô. Cô lặp lại câu thần chú này, van xin đèn đuốc hãy nóng lên nhanh hơn. Không khí xung quanh cô vẫn tù mù và mơ hồ như khung cảnh bên ngoài trong buổi sáng mây mù che phủ.

Cô đi qua mấy cây đậu đã lâu không ai chăm sóc. Cô bứt một vài quả khỏi dây leo, cho dạ dày thêm việc để làm ngoài chuyện cứ quặn lên đau. Tiếng ro ro của cái bơm dần to hơn khi nó cố đẩy nước qua các ống tưới nhỏ giọt. Juliette nhai một hạt đậu, nuốt xuống, lách qua lan can và đến khoảng đất trống nhỏ quanh cái bơm.

Phần đất dưới cái bơm đen lại và bị đạp phẳng bởi cô cùng Độc Một Minh đã có mấy tuần uống nước ở đó và đổ đầy bình chứa. Vài cái tách nằm rải rác trên mặt đất. Juliette quỳ xuống cạnh cái bơm và chọn lấy một cái cốc cao. Đèn phía trên đầu cô đang chậm rãi sáng lên. Cô đã bắt đầu tưởng tượng mình cảm nhận được hơi ấm của chúng rồi.

Gắng sức một chút, cô xoay xở vặn lỏng được vài vòng cái nút xả ở đáy bơm. Áp suất đẩy nước phun ra thành một tia mỏng. Cô gí cốc vào sát cái bơm để giảm thiểu lượng nước tràn. Cái cốc kêu òng ọc khi nước đầy dần.

Cô uống nước trong một cốc trong khi rót đầy cốc khác, một ít đất vương bị nghiến răng rắc trong răng cô.

Sau khi cả hai cốc đã đầy, cô ấn và xoáy chúng vào lớp đất ướt để tránh bị đổ, rồi vặn cái nút xả cho đến khi tia nước ngừng phun. Juliette kẹp dao vào nách và tóm lấy hai cái cốc. Cô lại chỗ lan can, chuyền mấy món đồ sang bên kia, rồi vung chân qua thanh ngang dưới cùng và trèo ra ngoài.

Giờ thì cô cần hơi ấm. Cô để mấy cái cốc lại đó và nắm lấy con dao. Đằng sau khúc quanh là các văn phòng, cùng một phòng ăn. Cô nhớ bộ trang phục đầu tiên của mình khi tới tháp giống mười bảy: cái khăn trải bàn rạch ở giữa. Cô cười một mình khi rẽ qua khúc quanh, cảm thấy như thể mình đang thụt lùi, như thể công sức mấy tuần lao động để cải thiện tình hình đang đưa cô trở lại xuất phát điểm.

Hành lang dài giữa hai trạm gieo trồng tối om. Một mớ dây treo vào các đường ống phía trên đầu, rủ xuống giữa những điểm chúng đã bị vội vã gắn lên. Chúng theo những bước nhảy lộn đầu này tiến về phía tiếng rì rầm và ánh sáng của những khoảnh đất gieo trồng ở phía xa.

Juliette ngó vào các văn phòng và chẳng tìm thấy gì có thể giúp mình sưởi ấm cả. Không có quần yếm, không có rèm cửa. Cô đi về phía phòng ăn, và lúc đang quay người chuẩn bị bước vào thì cảm tưởng mình nghe thấy tiếng gì sau khoảnh đất trồng cây cạnh đó. Một tiếng tách. Một tiếng răng rắc. Thêm rơ le đèn được kích hoạt ư? Bị kẹt chẳng hạn?

Cô nhìn dọc hành lang săm soi trạm gieo trồng đằng sau nó. Đèn đuốc ở đó sáng hơn, đang dần ấm lên. Có khi chúng đã bật lên trước. Cô rón rén men theo hành lang bước về phía ánh đèn, chẳng khác nào một con ruồi run rẩy bị thu hút về ngọn lửa, hai tay nổi đầy da gà khi nghĩ đến chuyện được hong khô, được sưởi ấm thực sự.

Khi ra đến mép trạm, cô nghe thấy một âm thanh khác. Một tiếng rít, chắc là kim loại cạ vào kim loại, có thể một máy bơm tuần hoàn khác đang cố gắng khởi động. Cô và Độc Một Mình chưa nhòm ngó gì đến các máy bơm khác ở tầng này. Mấy khoảnh đất đầu đã dư thừa đồ cho hai người ăn uống.

Juliette đông cứng người và quay ngoắt lại nhìn sau lưng.

Cô sẽ dựng trại ở đâu nếu phải loay hoay sinh tồn trong nơi này? Tại bộ phận IT để có điện dùng ư? Hay là ở đây để có đồ ăn thức uống? Cô mường tượng một người khác giống như Độc Một Mình, luồn lách qua các kẽ hở giữa cảnh bạo lực, giữ kín hành tung và sống sót suốt bao năm dài. Có khi ban nãy, nhân vật đó nghe thấy tiếng cái máy nén khí, xuống xem thử, phát hoảng, đập lên đầu Độc Một Mình và bỏ chạy. Có khi hắn lấy túi đồ nghề của họ chỉ đơn giản bởi nó nằm ngay đó, hay có khi nó đã vô tình bị hất qua dưới lan can và đã rơi xuống tận đáy chỗ bộ phận Cơ Khí.

Cô chĩa dao ra trước mặt và khẽ chân bước dọc hành lang giữa mớ cây đang sum suê. Bức tường xanh ngắt trước mắt loạt soạt tẽ ra lúc cô đâm xuyên qua đó. Ở đây cây cối mọc tràn lan hơn. Không chút hoan nghênh. Không bị bứt sạch. Thấy cảnh đó, một loạt xúc cảm hỗn tạp dấy lên trong lòng cô. Chắc cô đã nhầm, chắc lại nghe bóng nghe gió gì đấy, hệt như suốt mấy tuần nay, nhưng cô vẫn phần nào muốn mình nghĩ đúng. Cô muốn tìm thấy cái nhân vật giống như Độc Một Mình này. Cô muốn tiếp xúc với hắn. Thà thế còn hơn sống trong cảnh e sợ một kẻ nào đó lẩn khuất bên trong mọi bóng tối, đằng sau mọi góc quanh.

Nhưng nếu có hơn một người thì sao? Liệu một nhóm người có thể sống sót được lâu đến như vậy không nhỉ? Có thể có bao nhiêu người không bị phát hiện ra đây? Tháp giống thật khổng lồ, nhưng cô và Độc Một Mình đã ở tại khu dưới sâu nhiều tuần rồi, đã ra vào những nông trại này mấy lần rồi. Chắc chỉ có hai người, một cặp đôi già già, không hơn. Độc Một Mình đã nói tên kia ngang tuổi gã. Hẳn phải là như thế.

Những tính toán này cùng với nhiều phép tính khác được cô nhẩm trong đầu, thuyết phục cô rằng mình chẳng việc gì phải sợ hết. Cô đang run lẩy bẩy, nhưng adrenalin đang chảy giần giật trong người cô. Cô có vũ khí. Những tán lá cây dại không được cắt tỉa quẹt vào mặt cô; Juliette đâm xuyên qua bức tường rào ngoài dày đặc này và biết mình sẽ tìm thấy thứ gì đó phía bên kia.

Phần nông trại ở đây trông khác. Được chăm sóc. Cắt tỉa. Được bàn tay con người lo đến gần đây. Một cơn sợ hãi đi đôi với nhẹ nhõm xâm chiếm lấy Juliette, hai thái cực xoắn xít vào nhau như cây cầu thang và lan can. Cô không muốn phải chịu cảnh đơn độc, không muốn tháp giống này hoang vắng và trống rỗng đến thế, nhưng cô không muốn bị tấn công. Cái không muốn đầu xui cô cất tiếng gọi, bảo với kẻ nào ở trong đó rằng cô không định làm hại gì ai hết. Cái không muốn sau làm cô siết chặt con dao, nghiến chặt hàm răng đang gõ lộp cộp, và khẩn nài cô quay đầu bỏ chạy.

Cuối trạm gieo trồng được chăm sóc cẩn thận, hành lang rẻ vào chỗ tối. Cô ngó nhìn qua góc quanh, vào vùng lãnh thổ chưa được khám phá tiếp theo. Một mảng bóng tối dài trải rộng về phía bên kia tháp giống, và có một quảng sáng xa xăm từ thứ chắc là một trạm gieo trồng khác câu điện từ bộ phận IT.

Ở đây có người. Cô biết mà. Cô có thể cảm nhận được chính cặp mắt mình đã cảm thấy suốt mấy tuần nay, có thể nghe thấy tiếng thì thầm phà lên da mình, nhưng lần này thì không phải do cô tưởng tượng ra; cô không cần phải cố gạt đi nhận thức ấy hay tưởng rằng mình đã hóa điên. Giơ dao ở tư thế sẵn sàng và mang ý nghĩ dễ chịu rằng mình đang chắn giữa nhân vật này và cái gã Độc Một Mình vô phương tự vệ kia, cô tiến từng bước chậm rãi nhưng can đảm vào hành lang tối, băng qua các văn phòng để mở và phòng nếm đồ ở hai bên, một tay chống lên tường để vừa dò đường, vừa giữ cho mình khỏi ngã...

Juliette dừng lại. Có gì đó không ổn. Có phải cô vừa nghe thấy gì không? Tiếng người khóc à? Cô lùi lại cánh cửa vừa đi qua, chỉ lờ mờ nhìn thấy nó trước mặt mình, và nhận ra cửa đóng kín. Trong số tất cả các cánh cửa cô trông thấy dọc hành lang, chỉ mình cửa này bị đóng.

Cô bước xa khỏi cửa và quỳ xuống. Bên trong vừa có tiếng động phát ra. Cô tin chắc là như thế. Gần như một tiếng rên dài. Cô ngước lên, và trong ánh sáng nhợt nhạt, cô thấy một số sợi dây phía trên đầu đã bị kéo đi vuông góc với phần còn lại và chui qua tường phía trên cửa.

Juliette lại gần hơn. Cô ngồi xổm xuống và áp tai vào cửa. Chẳng thấy gì hết. Cô với tay lên và thử vặn tay đấm, cảm thấy nó đã bị khóa. Sao nó lại có thể bị khóa được, trừ phi...

Cánh cửa bật tung ra - bàn tay cô vẫn còn nắm lấy tay đấm - kéo giật cô vào trong căn phòng tối. Có một chớp sáng, và rồi một kẻ hiện ra phía trên cô, bổ thứ gì đó xuống đầu cô.

Juliette lăn ngửa ra. Một vệt màu bạc loang loáng phóng vù qua mặt cô, một cái cờ lê nặng trịch nện đánh rắc vào vai cô, khiến cô gục hẳn xuống.

Có tiếng hét the thé vọng lại từ cuối phòng, nhấn chìm tiếng rú đau đớn của Juliette. Cô vung dao ra trước mặt, cảm thấy nó quết trúng chân kẻ kia. Cái cờ lê rơi xoảng xuống đất, thêm nhiều tiếng hét nữa vang lên, tiếng người la lối. Juliette đạp chân vào cửa lùi ra xa và đứng dậy, ôm lấy vai. Cô đã sẵn sàng đối phó khi hắn chồm đến, nhưng kẻ tấn công cô thì đang lùi lại, đi khập khiễng, một thằng bé không quá mười bốn tuổi, cùng lắm mười lăm.

“Ở yên đấy!” Juliette chĩa con dao vào nó. Mắt thằng bé mở lớn vì sợ. Một đám trẻ con túm tụm trên chồng đệm và chăn rải rác sát tường cuối phòng. Chúng ôm lấy nhau, mắt mở lớn nhìn Juliette.

Thật khó hiểu vô cùng. Cô hoang mang vì cảm giác bất thường. Những người khác đâu cả rồi? Đám người lớn đâu? Cô cảm thấy những kẻ mang mưu đồ xấu xa lén lút bước dọc hành lang tối sau lưng mình, sẵn sàng vồ lấy cô. Đây là con cái họ, nhốt ở đây để được an toàn. Chuột mẹ sẽ trở lại ngay thôi, trừng phạt cô vì đã động vào ổ của mình.

“Những người khác đâu?” cô hỏi, bàn tay run rẩy vì lạnh, vì bối rối, vì sợ. Cô liếc nhìn khắp phòng và thấy rằng thằng bé đang đứng, đứa tấn công cô, là đứa lớn nhất. Một con bé tầm mười mấy ngồi đông cứng trên mớ chăn, hai thằng bé con và một đứa con gái nhỏ xíu bấu lấy nó.

Thằng bé lớn nhất liếc nhìn xuống chân. Một vết máu đang loang trên bộ quần yếm xanh lá cây của nó.

“Có bao nhiêu người tất cả?” Cô bước một bước gần hơn. Những đứa trẻ này hiển nhiên sợ cô hơn cô sợ chúng.

“Để bọn tôi yên!” đứa con gái lớn hét lên. Nó ôm một thứ gì đó vào sát ngực. Con bé con bên cạnh áp mặt vào lòng nó, tìm cách biến đi. Hai thằng nhóc trừng mắt nhìn như chó bị dồn vào chân tường, nhưng không nhúc nhích.

“Mấy đứa đến đây bằng cách nào?” cô hỏi chúng. Cô chĩa con dao về phía thằng bé cao ngồng, nhưng bắt đầu cảm thấy ngớ ngẩn khi cầm dao. Thằng bé bối rối nhìn cô, không hiểu câu hỏi, và Juliette hiểu ra. Tất nhiên rồi. Làm sao xung đột lại có thể tồn tại suốt hàng bao thập kỷ trong tháp giống này mà thiếu đi cái xúc cảm thứ hai kia của con người cơ chứ?

“Mấy đứa được sinh ra dưới này, có phải không?”

Không ai đáp. Gương mặt thằng bé nhăn lại vì bối rối, như thể câu hỏi ấy thật điên rồ. Cô ngoái ra sau nhìn.

“Bố mẹ mấy đứa đâu? Khi nào họ quay trở lại? Bao lâu nữa?”

“Không bao giờ!” đứa con gái rít lên, đầu nó ngỏng về phía trước vì gắng sức. “Chết hết rồi!” Miệng nó cứ há hốc ra, cằm run rẩy. Những đường gân nổi gồ trên cái cổ trẻ con của nó.

Thằng bé lớn quay người lại trừng mắt nhìn đứa con gái, dường như muốn nó im lặng. Juliette vẫn đang cố gắng hiểu rằng đây chỉ là một đám trẻ con. Cô biết không thể nào chỉ có chúng được. Ai đó đã tấn công Độc Một Mình.

Như thể để trả lời, mắt cô hướng về phía cái cờ lê trên sàn. Đó là cờ lê của Độc Một Mình. Các vết gỉ trông rất đặc trưng. Sao lại có thể như vậy được? Độc Một Mình đã nói là...

Và Juliette nhớ lại gã đã nói gì. Cô nhận ra những đứa trẻ này, cái thằng nhóc này, bằng tuổi gã theo cách gã vẫn còn tự nhìn nhận bản thân. Bằng cái tuổi gã bắt đầu bị bỏ mặc một mình. Phải chăng những người sống sót cuối cùng của khu dưới sâu đã qua đời trong những năm gần đây, nhưng vẫn kịp để lại thứ gì đó đằng sau?

“Tên cháu là gì?” Juliette hỏi thằng bé. Cô hạ dao xuống và xòe tay kia giơ lên cho nó xem. “Tên cô là Juliette,” cô nói. Cô muốn nói thêm rằng mình đến từ một tháp giống khác, một thế giới bớt điên rồ hơn, nhưng không muốn làm chúng rối loạn hay hoảng sợ.

“Rickson,” thằng bé gầm gừ. Nó ưỡn ngực ra. “Bố tôi là thợ sửa ống nước Rick.”

“Thợ sửa ống nước Rick.” Juliette gật đầu. Cô nhìn thấy nằm dọc một bên tường, ở chân một đống vật tư và đồ nhặt nhạnh cao như núi là túi dụng cụ chúng ăn cắp của cô. Bộ quần áo sạch của cô nằm thò ra ngoài miệng túi toang hoác. Có khăn tắm của cô trong đó. Cô nhích về phía cái túi, vẫn để mắt canh chừng mấy đứa trẻ rúc vào nhau trên chiếc giường tạm bợ, cái ổ của cả nhóm, đề phòng thằng anh lớn.

“Rồi, Rickson, cô muốn cháu thu thập đồ đạc lại.” Cô quỳ xuống bên cái túi, thọc tay vào trong tìm cái khăn tắm. Cô tìm thấy nó, lôi nó ra lau mái tóc ẩm ướt của mình, một trải nghiệm xa hoa không lời nào tả được. Cô chẳng đời nào bỏ mặc những đứa trẻ này ở đây. Cô quay lại nhìn mấy đứa bé hơn, chiếc khăn tắm vắt qua gáy, trong khi tất cả bọn chúng nhìn cô chằm chằm.

“Làm đi,” cô nói. “Gom hết đồ đạc lại đi. Mấy đứa sẽ không sống như thế này...”

“Để chúng tôi yên,” đứa con gái lớn nói. Nhưng hai thằng bé con thì đã tụt khỏi giường, và bấy giờ đang lục lọi các núi đồ. Chúng nhìn đứa con gái, sau đó nhìn Juliette, không chắc phải làm gì.

“Quay về chỗ của cô đi,” Rickson nói. Hai đứa lớn xem chừng nhờ nhau mà trở nên mạnh mẽ hơn. “Mang mấy cái máy ồn ào của cô biến đi.”

Vậy ra nguyên nhân là thế. Juliette nhớ lại cảnh cái máy nén nằm lật nghiêng, bị hành hung có khi còn nặng nề hơn Độc Một Mình. Cô gật đầu với hai thằng bé nhỏ hơn, đoán rằng chúng tầm mười hay mười một tuổi. “Cứ làm tiếp đi,” cô bảo chúng. “Mấy đứa sẽ giúp cô và bạn của cô về nhà. Bọn cô có đồ ăn ngon trên đấy. Điện tử tế. Nước nóng. Thu thập đồ đạc đi...”

Đến đoạn này, con bé nhỏ nhất rú lên khóc inh ỏi, chính là tiếng khóc Juliette đã nghe thấy từ ngoài hành lang tối. Rickson đi đi lại lại, để mắt theo dõi cô và cái cờ lê trên sàn nhà. Juliette nhích ra xa khỏi nó và đi về phía giường để an ủi con bé, thế rồi cô nhận ra đứa khóc không phải nó.

Một cái gì đó nhúc nhích trong vòng tay đứa con gái lớn.

Juliette đông cứng người bên mép giường.

“Không,” cô thì thầm.

Rickson bước một bước về phía cô.

“Ở im đấy!” Cô chĩa mũi dao về phía nó. Nó liếc nhìn xuống vết thương trên chân mình, đổi ý. Hai thằng bé ngưng nhét đồ vào túi. Cả phòng không có gì nhúc nhích ngoại trừ đứa trẻ ré khóc và ngọ nguậy trong vòng tay con bé kia.

“Mới đẻ à?”

Con bé quay vai lại. Đó là cử chỉ bao bọc của một người mẹ, nhưng con bé không thể quá mười lăm tuổi được. Juliette không biết lại có thể như thế. Cô tự hỏi phải chăng đó là lý do người ta cấy thiết bị vào người sớm đến vậy. Bàn tay cô dịch về phía hông, như muốn chạm vào đó, xoa chỗ u lên dưới da.

“Đi đi,” con bé thút thít. “Không có cô chúng tôi vẫn ổn.”

Juliette đặt dao xuống. Từ bỏ nó mới kỳ lạ làm sao, nhưng cầm nó trong tay lúc lại gần giường thì càng sai trái tợn. “Cô có thể giúp cháu,” cô nói. Cô quay người lại và nói sao cho thằng bé nghe được mình. “Cô từng làm việc tại một nơi chăm sóc trẻ sơ sinh. Để cô...” Cô chìa hai tay ra. Con bé càng quay thêm về phía tường, che chắn đứa bé khỏi cô.

“Thôi được rồi.” Juliette giơ hai tay lên, xòe tay cho nó thấy. “Nhưng các cháu sẽ không sống như thế này nữa.” Cô gật đầu vơi hai thẳng bé, sau đó quay sang Rickson, nãy giờ chưa nhúc nhích. “Tất cả các cháu. Chẳng ai đáng phải sống như thế này cả, ngay cả trong những ngày cuối đời.”

Cô gật đầu trong lòng, đã hạ quyết tâm. ”Rickson? Gom đồ của cháu lại đi. Chỉ những thứ cần thiết thôi. Chúng ta sẽ quay lại lấy các thứ khác sau.” Cô gật đầu với hai thằng nhóc, thấy quần yếm của chúng đã bị cắt ngang gối, chân bám đầy đất bùn từ khu nông trại. Chúng coi đó là lời cho phép mình tiếp tục gói ghém hành lý. Hai đứa này có vẻ háo hức khi có người khác đứng ra chỉ đạo, có khi ai chỉ đạo chúng cũng ưng hết, miễn là không phải ông anh của chúng, nếu thằng bé kia quả thật là anh bọn nó.

“Cho cô biết cháu tên gì.” Juliette ngồi xuống giường bên hai đứa con gái trong khi mấy đứa kia lục lọi đồ đạc. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, dứt khoát không đầu hàng cảm giác buồn nôn khi thấy trẻ con mà lại sinh con đẻ cái.

Đứa bé sơ sinh khóc ré lên đòi ăn.

“Cô đến giúp các cháu,” Juliette nói với con bé lớn. “Cô xem được không? Con gái hay con trai thế?”

Bà mẹ trẻ buông lỏng hai tay. Một chiếc chăn được gấp lại, để lộ cặp mắt nheo và cặp môi đỏ chu ra của một đứa bé không hơn vài tháng tuổi. Một cánh tay tí hon giơ ra vẫy mẹ nó.

“Con gái,” nó nói khẽ.

Đứa em gái đang bấu vào người nó lén nhìn Juliette qua sườn cô chị.

“Cháu đặt tên cho nó chưa?”

Nó lắc đầu. “Chưa.”

Rickson nói gì đó với hai thằng nhóc đằng sau lưng cô, cố ngăn chúng tranh giành một món gì đó.

“Tên cháu là Elise,” đứa em gái nói, thò đầu ra từ sau sườn con bé kia. Elise chỉ vào miệng mình. ”Cháu có một cái răng lung lay đấy.”

Juliette bật cười. “Cô có thể giúp cháu xử nó nếu cháu muốn.” Cô liều với tay ra bóp tay con bé. Những ký ức thời thơ ấu tại khu dưỡng nhi của bố ùa về, ký ức về những bậc phụ huynh lo lắng, về những đứa trẻ con quý báu, về biết bao hy vọng và giấc mơ được hình thành và đập tan quanh cuộc quay số kia. Dòng suy nghĩ của Juliette lại tràn về phía em trai mình, người không được trời run rủi cho chào đời, và cô cảm thấy nước mắt trào dâng. Không biết lũ trẻ này đã phải trải qua những gì? Ít nhất Độc Một Mình đã có những trải nghiệm bình thường từ hồi trước. Gã biết sống trong một thế giới nơi ta có thể được an toàn là thế nào. Năm - sáu đứa trẻ này đã lớn lên trong một môi trường như thế nào? Đã chứng kiến những điều gì? Cô cảm thấy thương chúng vô cùng. Lòng thương hại ấy mấp mé trở thành một ham muốn bệnh hoạn, sai trái, sầu thảm, muốn chúng chẳng đứa nào từng được sinh ra... rồi lập tức ham muốn đó cũng lại bị nhấn chìm bởi làn sóng ăn năn vì đã dám nghĩ đến điều ấy.

“Bọn cô sẽ đưa các cháu ra khỏi đây,” cô bảo với hai đứa con gái. “Thu dọn đồ đạc của các cháu đi.”

Một thằng bé chạy lại và thả túi của cô xuống gần đó. Đang lúc nó bỏ đồ vào lại bên trong, miệng xin lỗi cô, thì Juliette nghe thấy một tiếng léo nhéo kỳ lạ khác.

Bây giờ là gì nữa đây?

Cô chấm miệng vào khăn tắm, nhìn hai đứa con gái miễn cưỡng tuân lệnh người lớn, tìm đồ đạc và nhìn nhau để xác nhận làm thế này là ổn. Juliette nghe thấy tiếng lột sột trong túi dụng cụ của mình. Cô dùng quai túi để tách khóa kéo miệng túi, e dè không biết có những thứ gì sống trong cái ổ chuột của mấy đứa nhóc này. Thế rồi cô nghe thấy một cái giọng lí nhí.

Gọi tên cô.

Cô buông rơi khăn tắm và lục tung túi lên, đào qua mớ đồ nghề và chai nước, dưới bộ quần yếm dự phòng và tất lẻ, cho đến khi tìm thấy cái điện đàm. Cô tự hỏi làm sao mà Độc Một Mình có thể gọi cho cô được. Máy kia đã bị phá hỏng trong bộ đồ bảo hộ của cô rồi mà...

“...Xin hãy nói gì đi,” cái điện đàm rít lên. “Juliette, mày có ở đó không? Walker đây. Làm ơn, trời đất ơi, trả lời tao đi...”