Chương 75 Tháp giống 18
“CÓ CHUYỆN GÌ VẬY? Tại sao họ không đáp?” Courtnee nhìn từ Walker sang Shirly, như thể bọn họ có ai biết nổi.
“Nó bị hỏng rồi à?” Shirly nhấc cái núm vặn nhỏ sơn các dấu lên xem thử xem có phải nó đã vô tình dịch đi đâu không. “Bác Walk, chúng ta làm hỏng nó rồi à?”
“Không, nó vẫn còn hoạt động,” lão nói. Lão giơ tai nghe lên cạnh má, mắt liếc nhìn khắp các bộ phận khác nhau.
“Này mọi người, tôi không biết chúng ta còn bao lâu nữa đâu.” Courtnee đang theo dõi khung cảnh trong phòng máy phát điện qua cửa sổ quan sát. Shirly đứng dậy và ngó ra trên bảng điều khiển, về phía lối vào chính. Jenkins và một vài người lính của cậu ta đang ở trong, súng trường ghì vào vai, hò hét gọi nhau. Lớp cách âm làm cô không nghe thấy những gì đang diễn ra.
“A lô?” Một giọng người lạch xạch vang lên từ đôi bàn tay Walker. Những câu chữ cứ như lăn qua các ngón tay lão.
“Ai đấy?” lão bật công tắc lên gọi. “Ai đang gọi đấy?”
Shirly vội vã chạy đến bên Walker. Cô nắm hai bàn tay quanh cánh tay lão, không thể tin nổi điều đang xảy ra. “Juliette!” cô hét tướng.
Walker giơ tay lên, cố bắt cô và Courtnee giữ im lặng. Đôi bàn tay lão run run lần mò bộ kích nổ, cuối cùng cũng bấm được cái công tắc đỏ.
“Jules hả?” Cái giọng già yếu của lão nghe run rẩy. Shirly bóp cánh tay lão. “Có phải mày đó không?”
Có một khoảng lặng, và sau đó một tiếng thét lên từ bộ loa, một tiếng khóc nghẹn. “Bác Walk à? Walk, có phải bác đó không? Có chuyện gì vậy? Bác đang ở đâu? Cháu tưởng...”
“Cô ấy ở đâu thế?” Shirly thì thầm.
Courtnee nhìn cả hai người bọn họ, hai tay ấp má, miệng há hốc.
Walker nhấn công tắc. “Jules, mày đang ở đâu?”
Một tiếng thở dài thườn thượt truyền qua bộ loa tí hon. Giọng cô nghe nhỏ tí và xa xăm. “Walk, cháu đang ở trong một tháp giống khác . Không chỉ có một tháp giống đâu. Bác sẽ chẳng tin nổi...”
Giọng cô chuyển thành tiếng nhiễu. Shirly tì người vào Walker trong khi Courtnee đi qua đi lại phía trước mặt họ, hết nhìn cái điện đàm rồi lại ngó sang cửa sổ.
“Bọn tao biết có những người khác rồi,” Walker nói, giữ micro dưới bộ râu. “Bọn tao nghe thấy họ, Jules à. Tất cả bọn họ.”
Lão buông công tắc ra. Giọng Juliette lại vang lên.
“Bác thế nào... Cơ Khí thế nào rồi ạ? Cháu đã hay tin về cuộc chiến. Có phải bác đang ở giữa cuộc chiến không?” Trước khi ngưng phát, Juliette nói gì đó với ai đó, giọng gần như chẳng thể nghe ra nổi.
Walker nhướn mày khi thấy cô nhắc đến cuộc chiến.
“Làm thế nào mà cô ấy hay tin được nhỉ?” Shirly hỏi.
“Giá mà cô ấy có ở đây,” Courtnee nói. “Jules sẽ biết phải làm gì.”
“Kể cho cô ấy nghe về vụ khí thải đi. Về cái kế hoạch đi.” Shiry vẫy tay đòi micro. “Đây, để cháu.”
Walker gật đầu. Lão đưa cho Shirly tai nghe và kíp nổ.
Shirly nhấn công tắc. Nó cứng hơn cô tưởng. “Jules à? Cô cô nghe thấy tôi không? Là Shirly đây.”
“Shirly...” giọng Juliette run rẩy. “Chào cô. Cô vẫn bám trụ ngon lành chứ?”
Vẻ xúc động trong giọng bạn cô làm Shirly ứa nước mắt. “Ừ...” Cô gật đầu và nuốt nước bọt. “Này, nghe này, có một đội đang chuyển hướng ống xả khí thải vào các lỗ thông hơi làm mát của bộ phận IT. Nhưng nhớ cái lần chúng ta mất đối áp không? Tôi lo là động cơ có thể...”
“Đừng.” Juliette ngắt lời cô. “Cô phải ngăn họ lại. Shirly, cô có nghe thấy tôi không? Cô phải ngăn họ lại. Làm thế chẳng ích gì đâu. Hệ thống làm mát đi vào chỗ máy chủ . Những người duy nhất trên đó...” Cô hắng giọng. “Nghe tôi đi. Hãy bảo họ dừng lại...”
Shirly lóng nga lóng ngóng nhấn cái công tắc đỏ. Walker với tay tới như thể muốn giúp, nhưng cô cuối cùng cũng kiểm soát được. “Đợi đã,” cô phát đi. “Làm sao mà cô biết mấy cái lỗ thông hơi dẫn đến đâu?”
“Tôi biết, thế thôi. Nơi này kết cấu y hệt. Khốn kiếp, cho tôi nói chuyện với họ. Cô không được để họ...”
Shirly lại nhấn công tắc. Có một tràng âm thanh vọng vào từ phòng máy phát điện khi Courtnee mở toang cửa chạy ra bên ngoài. “Courtnee đang đi,” cô nói. “Cô ấy đang đi ngay đây. Jules... làm sao cô...? Cô đang ở với ai thế? Họ có giúp đỡ được chúng ta không? Tình hình ở đây không khả quan mấy.”
Bộ loa tí hon lại kêu lạch xạch. Shirly nghe thấy Juliette hít một hơi thật sâu, nghe thấy những giọng nói khác đằng sau, nghe thấy cô ra lệnh hay chỉ thị cho ai đó. Shirly cảm thấy bạn cô nghe có vẻ mệt mỏi. Kiệt quệ. Buồn bã.
“Tôi chẳng thể làm gì hết,” Juliette nói. “Không có ai ở đây cả. Một người lớn. Vài đứa trẻ con. Tất cả mọi người chết hết rồi. Những người sống ở đây thậm chí còn không thể tự giúp lấy mình.” Đường truyền im lặng, và rồi tiếng cô lại lạch xạch truyền qua. “Cô phải ngăn cuộc chiến lại,” cô nói. “Bằng bất cứ giá nào. Làm ơn đi... đừng để tôi trở thành nguyên nhân. Làm ơn dừng lại đi...”
Cánh cửa lại mở ra, Courtnee quay trở lại. Shirly nghe thấy tiếng thét trong phòng máy phát điện. Tiếng súng.
“Cái gì thế?” Juliette hỏi. “Mọi người đang ở đâu vậy?”
“Trong phòng điều khiển.” Shirly ngước lên nhìn Courtnee, bấy giờ đang mở lớn mắt vì sợ. “Jules, tôi không nghĩ chúng tôi có nhiều thời gian. Tôi...” Có quá nhiều điều cô muốn nói. Cô muốn kể cho Juliette nghe về Marck. Cô cần thêm thời gian. “Chúng đang đến giết chúng tôi,” là tất cả những gì cô nghĩ ra. “Tôi rất mừng cô không sao.”
Cái điện đàm kêu lạch xạch. “Ôi lạy Chúa, bảo họ dừng lại đi. Đừng đánh nhau nữa! Shirly, nghe tôi...”
“Chuyện đó không còn quan trọng nữa,” Shirly nói, nhấn lên công tắc và chùi má. “Họ không dừng tay đâu.” Tiếng súng đang đến gần hơn, có thể nghe rõ tiếng pằng pằng qua cánh cửa dày. Người của cô đang chết dần trong khi cô náu trong phòng điều khiển, nói chuyện với một hồn ma. Người của cô đang chết dần.
“Cô hãy bảo trọng nhé,” Shirly nói.
“Đợi đã!”
Shirly đưa tai nghe cho Walker. Cô ra đứng bên Courtnee cạnh cửa sổ nhìn nhóm người túm tụm phía bên kia máy phát diện, những ánh lửa và những cú giật của nòng súng tì vào lan can, một người mặc đồ xanh Cơ Khí nằm bất động trên mặt đất. Thêm nhiều tiếng pằng pằng văng vẳng. Thêm những tiếng tành tạch xa xăm và khe khẽ.
“Jules!” Walker lóng ngóng cầm cái điện đàm. Lão gào tên cô, vẫn đang cố gắng nói chuyện với cô.
“Cho cháu nói chuyện với họ!” Juliette hét lên, giọng cô xa xôi vô cùng. “Bác Walk, tại sao cháu nghe được bác nhưng không nghe thấy họ? Cháu cần nói chuyện với phó cảnh sát trưởng, với Peter và Hank. Bác Walk, bác gọi cho cháu kiểu gì đấy? Cháu cần nói chuyện với họ!”
Walker lắp bắp nói về mấy cái mỏ hàn, về bộ kính lúp của lão. Lão đang khóc, ôm ấp mớ bảng mạch và dây nhợ và linh kiện điện tử như thể đấy là một đứa trẻ bị hỏng, thì thầm với chúng và đong đưa tới lui, nước mắt mặn chát nhỏ tong tỏng một cách nguy hiểm lên món đồ lão đã chế ra.
Lão lảm nhảm nói chuyện với Juliette trong khi thêm nhiều người mặc đồ xanh ngã xuống, cánh tay vắt qua lan can, những khẩu súng trường kém cỏi lặng lẽ rơi xuống đất. Những kẻ họ hãi sợ suốt một tháng nay đã lọt vào đến bên trong. Kết thúc rồi. Shirly quờ quạng tìm Courtnee, đan tay vào nhau trong khi bất lực đứng nhìn. Đằng sau họ, tiếng khóc và những lời mê sảng điên dại của lão Walk già hòa vào tiếng súng nghèn nghẹt rống loạn xạ, một tiếng nổ như tiếng làu bàu của một cỗ máy mất cân bằng, dần mất kiểm soát...