Chương 76 Tháp giống 18
LUKAS ĐỨNG CHÊNH VÊNH trên cái thùng rác lật úp, mũi giày làm móp lớp nhựa mềm, cảm thấy như thể nó sẽ bắn vọt đi dưới chân hay sập xuống vì trọng lượng của mình bất cứ lúc nào. Anh bám lấy nóc máy chủ mười hai để giữ thăng bằng, lớp bụi dày trên đó cho anh biết rằng đã mấy năm rồi chưa có ai mang thang và giẻ đến đây lau chùi. Anh áp mũi vào ống thông khí điều hòa và ngửi thêm lần nữa.
Cánh cửa gần đó kêu bíp, khóa leng keng rút vào trong khung cửa. Có tiếng rít nhẹ, mấy bản lề lớn nhúc nhích và cánh cửa nặng nề vung mở vào trong.
Lukas suýt nữa tuột tay khỏi nóc cái máy chủ bụi bặm lúc Bernard đẩy cửa bước vào. Gã trưởng bộ phận IT ngước lên nhìn anh với vẻ tò mò.
“Cậu không lọt vừa đâu,” Bernard nói. Gã vừa cười vừa quay người đóng cửa lại. Các chốt ổ khóa đóng xoạch, bảng điều khiến kêu bíp lên, và ánh đèn đỏ lại tiếp tục canh gác căn phòng.
Lukas đẩy người lùi xa cái máy chủ bụi bặm và nhảy xuống khỏi thùng rác, cái thùng nhựa lật đổ và trượt lông lốc trên sàn. Anh phủi tay, chùi vào đít quần, và rặn ra một tiếng cười.
“Tôi nghĩ mình ngửi thấy mùi gì đó,” anh giải thích. “Ông có thấy trong này lắm khói không?”
Bernard nheo mắt nhìn không khí. “Tôi lúc nào cũng thấy trong này mờ mờ ảo ảo. Và tôi không ngửi thấy mùi gì hết. Chỉ mùi máy chủ nóng thôi.” Gã thò tay vào túi ngực lôi ra mấy mảnh giấy gấp. “Đây. Thư mẹ cậu. Tôi bảo bà thuê người chuyển đến cho tôi và tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Lukas mỉm cười ngượng nghịu và nhận lấy thư. “Tôi vẫn nghĩ ông nên hỏi về...” Anh liếc nhìn lên ống thông khí điều hòa và nhận ra dưới bộ phận Cơ Khí không còn ai để hỏi nữa. Tin cuối cùng anh nghe thấy từ cái điện đàm bên dưới là Sims và những người khác đang dọn dẹp. Hàng chục người đã thiệt mạng. Nhiều gấp ba, gấp bốn số ấy đã bị bắt giữ. Các khu căn hộ tại khu giữa đang được chuẩn bị để giam tất cả bọn họ. Nghe chừng họ sẽ có đủ người để tống đi lau chùi suốt mấy năm liền.
“Tôi sẽ bảo một thợ cơ khí thay thế kiểm tra thử,” Bernard hứa. “Tiện nhắc mới nhớ, tôi muốn bàn lại chuyện ấy với cậu. Sẽ có một cuộc đại chuyển giao từ xanh lá sang xanh dương, chúng ta sẽ thuyên chuyển nông dân vào bộ phận Cơ Khí. Tôi muốn biết cậu nghĩ sao nếu để Sammi quản cả bộ phận dưới đó.”
Lukas gật đầu trong lúc đọc lướt một bức thư mẹ mình gửi. “Cho Sammi giữ chức trưởng bộ phận Cơ Khí à? Tôi nghĩ ông ấy thừa tiêu chuẩn mất rồi, nhưng sẽ rất phù hợp với việc ấy. Tôi đã học hỏi được rất nhiều từ ông ấy.” Anh liếc nhìn lên trong lúc Bernard mở tủ hồ sơ cạnh cửa và lật giở các yêu cầu sửa chữa. “Ông ấy là một giáo viên giỏi lắm, nhưng liệu ông ấy có phải giữ hẳn chức kia không?”
“Chẳng có gì là hẳn cả.” Bernard tìm thấy thứ mình cần và nhét vào túi ngực. “Cậu cần gì nữa không?” Gã đẩy kính lên mũi. Lukas có cảm tưởng sau tháng vừa rồi gã trông có vẻ già hơn. Già và tiều tụy hơn. “Bữa tối sẽ được đem đến trong vài tiếng nữa...”
Lukas quả thực đang muốn một điều. Anh muốn nói rằng mình đã sẵn sàng, rằng anh đã ngấm đủ sự kinh hoàng của công việc tương lai của mình, đã học được những gì mình cần mà không mất trí. Và bây giờ anh có thể làm ơn về nhà được chưa?
Nhưng đó không phải cách ra khỏi đây. Lukas đã tự mình luận ra điều ấy.
“À,” anh nói. “Nếu có gì để đọc thêm thì tôi cũng chẳng ngại đâu...”
Những điều anh đã phát hiện trong máy chủ mười tám hằn in trong não anh. Anh lo rằng Bernard sẽ đọc thấy trong đó. Lukas tin rằng mình đã biết sự thật, nhưng anh cần hỏi mượn tập hồ sơ đó để cho chắc chắn.
Bernard mỉm cười. “Cậu chưa có đủ thứ đọc sao?”
Lukas phe phẩy mấy lá thư mẹ mình gửi. “Mớ này ấy à? Chắc là đủ cho tôi đi từ đây ra chỗ cái thang ...”
“Ý tôi là bên dưới ấy. Bản Trật Tự. Công việc học tập của cậu.” Bernard nghiêng đầu.
Lukas thở dài một hơi. “Ừ, đúng, nhưng không thể bắt tôi đọc cái mớ đó mười hai tiếng một ngày được. Ý tôi muốn thứ gì ít hũ nút hơn.” Anh lắc đầu. “Thôi, quên chuyện ấy đi. Nếu ông không thể...”
“Cậu cần gì?” Bernard nói. “Tôi chỉ đang hành cậu thôi.” Gã dựa vào tủ hồ sơ và đan ngón tay vào nhau trên bụng. Gã nhìn Lukas qua nửa dưới cặp kính.
“À, nghe chắc có vẻ lạ, nhưng có một vụ án. Một vụ án cũ . Máy chủ nói nó được cất trong văn phòng của ông cùng với tất cả các cuộc điều tra đã khép lại khác...”
“Một cuộc điều tra ư?” Bernard lên giọng với vẻ ngạc nhiên.
Lukas gật đầu. “Ừ. Liên quan đến một người bạn của một người bạn ấy mà. Tôi chỉ tò mò muốn biết nó được giải quyết kiểu gì. Trên máy chủ không có bất kỳ bản sao mềm nào...”
“Không phải là vụ Holston, đúng không?”
“ Ai cơ ? À, cảnh sát trưởng cũ ấy à? Không, không. Tại sao thế?”
Bernard phẩy tay gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
“Tập hồ sơ này để tên Wilkins,” Lukas nói, quan sát kỹ lưỡng Bernard. “George Wilkins.”
Mặt Bernard rắn đanh lại. Ria mép gã rủ xuống trên môi như một bức rèm hạ xuống.
Lukas hắng giọng. Những gì anh nhìn thấy trên mặt Bernard gần như đã đủ lắm rồi. “George chết vài năm trước dưới bộ phận Cơ...” anh dợm nói.
“Tôi biết anh ta chết thế nào.” Bernard hất hàm. “Tại sao cậu lại muốn đọc tập hồ sơ đó?”
“Chỉ tò mò thôi mà. Tôi có một người bạn...”
“Tên người bạn này là gì?” Đôi bàn tay nhỏ của Bernard trượt khỏi bụng và gã đút tay vào túi quần yếm. Gã rời tủ hồ sơ và tiến đến gần hơn một bước.
“Hả?”
“Cái người bạn này, anh ta có liên quan gì đến George không? Anh ta là bạn thân cỡ nào?”
“Không. Theo như tôi biết thì không. Nghe này, nếu đây là chuyện lớn, không việc gì phải...” Lukas chỉ đơn thuần muốn hỏi, hỏi tại sao gã lại làm việc đó. Nhưng Bernard có vẻ sẵn sàng nói cho anh biết mà không cần thúc giục gì hết.
“Đây là một chuyện rất lớn,” Bernard nói. “George Wilkins là một kẻ nguy hiểm. Một kẻ lắm ý tưởng . Kiểu người chúng ta bắt quả tang đang thì thầm, cái ngữ chuyên đầu độc những người xung quanh...”
“Hả? Ý ông là sao?”
“Phần mười ba của bản Trật Tự. Học đi. Tất cả các cuộc nổi dậy sẽ bắt đầu ngay tại mốc đó nếu chúng ta cho qua, bắt đầu với những người như hắn.”
Cằm Bernard bấy giờ đã gục xuống ngực, mắt gã nhìn qua vành kính, sự thật cứ thế tuôn ra chẳng cần đến những mánh mung lừa lọc mà Lukas toan tính.
Lukas chẳng cần tập hồ sơ đó làm gì; anh đã tìm thấy những biên bản du hành trùng với thời điểm cái chết của George, hàng chục bức điện yêu cầu Holston giải quyết dứt điểm. Bernard chẳng chút xấu hổ. George Wilkins không chết; anh ta đã bị sát hại. Và Bernard sẵn sàng cho anh biết tại sao.
“Anh ta đã làm gì thế?” Lukas lặng lẽ hỏi.
“Tôi sẽ cho cậu biết hắn làm gì. Hắn là một tay cơ khí, một thằng vọc mỡ. Chúng tôi bắt đầu nghe đám khuân vác bàn tán về những kế hoạch đang được lan truyền, những ý tưởng về việc mở rộng mỏ, tiến hành một cuộc đào ngang. Như cậu biết đấy, đào ngang là hành vi bị cấm...”
“Ừ, hiển nhiên rồi.” Lukas mường tượng ra cảnh thợ mỏ từ tháp giống mười tám đục xuyên qua và giáp mặt thợ mỏ tháp giống mười chín. Thế sẽ khó xử lắm, và nói thế là còn nhẹ.
“Một cuộc trò chuyện dài với trưởng bộ phận Cơ Khí cũ là đủ dập tắt cái trò vớ vẩn ấy, và rồi George Wilkins nảy ra ý tưởng đào rộng xuống dưới . Hắn và một số người khác đã vẽ sơ đồ cho tầng một trăm năm mươi. Và rồi đến tầng một trăm sáu mươi.”
“ Mười sáu tầng nữa ư?”
“Mới chỉ là bắt đầu thôi đấy. Đằng nào thì cũng là nói vậy thôi. Chỉ mấy câu chuyện thì thầm và các bản vẽ phác thảo. Nhưng một số những lời thì thầm ấy lọt vào tai một người khuân vác, và sau đó tai của chúng tôi vểnh lên.”
“Vậy là ông đã giết anh ta?”
“Ai đó đã làm điều ấy, phải. Ai thì không quan trọng.” Bernard chỉnh lại kính bằng một tay. Tay còn lại ở yên trong bụng quần yếm. “Rồi sẽ có ngày cậu phải làm những điều này, con trai à. Cậu biết điều ấy mà, phải không?”
“Vâng, nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả.” Bernard chậm rãi lắc đầu. “Một số người giống như một chủng virus. Trừ phi cậu muốn thấy đại dịch bùng phát, cậu tiêm chủng cho tháp giống để phòng ngừa những kẻ như thế. Cậu loại bỏ chúng.”
Lukas lặng thinh.
“Chúng ta đã loại bỏ mười bốn mối đe dọa năm nay, Lukas ạ. Cậu có biết tuổi thọ trung bình sẽ là bao nhiêu nếu chúng ta không chủ động xử lý những chuyện thế này không?”
“Nhưng các vụ lau chùi...”
“Hữu ích khi phải đối phó với những người muốn ra ngoài . Những người mơ về một thế giới tốt đẹp hơn. Cuộc nổi loạn chúng ta hiện đang phải đối đầu đầy những kẻ như thế, nhưng nó chỉ là một loại bệnh chúng ta phải giải quyết. Lau chùi là một cách chữa trị. Kẻ mắc một chứng bệnh khác thì tôi không chắc sẽ chịu lau chùi nếu bị tống ra ngoài kia. Chúng phải muốn thấy những gì chúng ta phô ra thì mới công hiệu.”
Câu này gợi cho Lukas nhớ về những gì anh đã được biết về mũ bảo hộ, về kính che mắt. Anh từng nghĩ đây là chứng bệnh duy nhất trên đời. Anh bắt đầu ước mình đã đọc thêm về bản Trật Tự và không đọc Di Sản nhiều đến thế.
“Cậu đã nghe về vụ bùng phát dịch mới nhất này trên điện đàm rồi đấy. Toàn bộ vụ việc này đáng lẽ đã được ngăn chặn nếu chúng ta phát hiện ra bệnh sớm hơn. Thử nói tôi nghe rằng thế sẽ không tốt hơn đi.”
Lukas nhìn xuống giày. Cái thùng rác nằm gần đó, nghiêng sang một bên. Trông nó mới thảm làm sao. Không còn đựng đồ được nữa.
“Ý tưởng dễ lây lan lắm, Lukas à. Đây là nội dung cơ bản trong bản Trật Tự. Cậu biết mà.”
Anh gật đầu. Anh nghĩ về Juliette, tự hỏi tại sao đã lâu lắm rồi cô chưa gọi lại. Cô là một trong những con virus mà Bernard đang nhắc đến, lời lẽ của cô luồn lách trong tâm trí anh và tiêm nhiễm cho anh những giấc mơ kỳ quái. Anh cảm thấy toàn bộ cơ thể mình nóng bừng lên khi nhận ra mình cũng đã nhiễm bệnh. Anh muốn chạm lên túi ngực, sờ thấy những món đồ cá nhân của cô ở đó, sờ thấy cái đồng hồ, cái nhẫn, tấm thẻ căn cước. Anh đã lấy đi để tưởng nhớ về cô, nhưng chúng thậm chí còn quý giá hơn khi anh biết rằng cô vẫn còn sống.
“Cuộc nổi loạn này còn xa mới tệ như cuộc lần trước,” Bernard bảo anh. “Và ngay cả sau vụ đó, mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết, thiệt hại được hàn gắn lại, mọi người được làm cho lãng quên đi. Lần này sẽ lại y hệt như vậy. Đã rõ cả chưa?”
“Vâng, thưa ông.”
“Tuyệt vời. Nào, có phải đó là tất cả những gì cậu muốn biết về tập hồ sơ này không?”
Lukas gật đầu.
“Tốt. Đằng nào thì cũng có vẻ cậu cần đọc một thứ khác.” Ria mép gã hơi giần giật với một nụ cười nửa miệng. Bernard quay người bỏ đi.
“Là ông, đúng không?”
Bernard dừng lại, nhưng không quay người nhìn anh.
“Người giết George Wilkins. Chính là ông, đúng không?”
”Chuyện ấy có quan trọng không?”
“Có. Nó quan trọng với... với tôi... Thế tức là...”
“Hoặc với bạn của cậu?” Bernard quay lại nhìn anh. Lukas cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng thêm một bậc nữa.
“Có phải cậu đang suy nghĩ lại không, con trai? Về công việc này? Có phải tôi đã nhầm về cậu không? Bởi vì tôi đã từng nhầm rồi.”
Lukas nuốt nước bọt. “Tôi chỉ muốn biết nếu đó là một điều tôi sẽ phải làm... Ý tôi là, bởi vì tôi đang học việc...”
Bernard tiến vài bước về phía anh. Lukas cảm thấy mình lùi lại nửa bước đáp lại gã.
“Tôi không nghĩ mình nhầm về cậu. Nhưng quả là nhầm rồi, đúng không?” Bernard lắc đầu. Gã trông có vẻ ghê tởm. “Khốn kiếp,” gã chửi.
“Không, thưa ông. Ông không nhầm đâu. Tôi nghĩ vấn đề chỉ là tôi đã ở trong này quá lâu.” Lukas gạt tóc ra khỏi trán. Da đầu anh ngứa ngáy. Anh cần đi vệ sinh. “Có khi tôi chỉ cần một chút không khí, ông hiểu chứ? Về nhà một thời gian? Ngủ trên giường của mình. Đã bao lâu rồi nhỉ, một tháng à? Tôi cần phải ở trong này bao...?”
“Cậu muốn ra khỏi đây à?”
Lukas gật đầu.
Bernard nhìn xuống giày và xem chừng cân nhắc một hồi. Lúc gã ngước lên, một vẻ buồn bã hiện rõ trên mặt gã, trong cái dáng ủ rũ của ria mép gã, trên lớp màng ươn ướt trong mắt gã.
“Có phải đó là điều cậu muốn không? Ra khỏi đây ấy?”
Gã chỉnh lại tay trong quần yếm.
“Vâng, thưa ông.” Lukas gật đầu.
“Nói đi.”
“Tôi muốn ra khỏi đây.” Lukas liếc nhìn cánh cửa thép nặng trịch đằng sau Bernard. “Xin hãy làm ơn. Tôi muốn ông cho tôi ra ngoài.”
“Ra ngoài.”
Lukas gật đầu, trong lòng bực tức, mồ hôi lăn trên má anh buồn buồn dọc quai hàm. Anh bỗng dưng cảm thấy rất sợ người này, cái người vừa bất chợt làm anh nhớ về bố mình hơn nữa.
“Xin ông,” Lukas nói. “Chỉ là... Tôi bắt đầu cảm thấy bí bách. Xin hãy cho tôi ra ngoài.”
Bernard gật đầu. Má gã giật giật. Gã trông như thể sắp sửa khóc đến nơi. Lukas chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt gã.
“Cảnh sát trưởng Billings, cậu có đó không?”
Bàn tay nhỏ của gã rút điện đàm ra khỏi quần yếm và giơ nó lên sát bộ ria mép buồn bã, run rẩy.
Giọng Peter lạch xạch đáp. “Tôi đây, thưa ông.”
Bernard bấm vào bộ truyền. “Cậu nghe anh ta nói rồi đấy,” gã nói, nước mắt ứa ra. “Lukas Kyle, kỹ sư cấp một của bộ phận IT, nói mình muốn ra ngoài ...”