Chương 77 Tháp giống 17
“A LÔ? BÁC WALK? SHIRLY?”
Juliette gào vào cái điện đàm, mấy đứa trẻ mồ côi và Độc Một Mình nhìn cô từ dưới đó mấy bậc. Cô đã lùa bọn trẻ con qua khu nông trại, vội vàng giới thiệu hai bên, đồng thời không ngừng kiểm tra cái điện đàm. Đã đi hết mấy tầng, đám kia lê bước leo lên đằng sau cô, thế mà vẫn không thấy họ nói năng gì, đầu kia im ắng kể từ lúc cô bị ngắt lời, tiếng súng nổ điểm nhịp cho lời Walker. Cô cứ nghĩ rằng có lẽ mình chỉ cần leo lên cao hơn, có lẽ mình chỉ cần thử thêm một lần nữa. Cô kiểm tra đèn báo cạnh nút nguồn để cho chắc là pin chưa hết, vặn âm lượng lên cho đến khi nghe thấy tiếng nhiễu, biết rằng thứ này vẫn đang hoạt động.
Cô nhấn cái nút. Tiếng nhiễu lặng đi, cái điện đàm đợi cô cất tiếng. “Xin hãy nói gì đi, mọi người ơi. Juliette đây. Mọi người có nghe thấy tôi không? Nói gì đi.”
Cô nhìn sang Độc Một Mình, bấy giờ đang được chính thằng bé đã đánh choáng gã đỡ đi. “Tôi nghĩ chúng ta cần leo lên cao hơn. Nhanh nào. Khẩn trương lên.”
Cả đội rên rỉ; đám tị nạn tội nghiệp của tháp giống mười bảy này làm bộ như thể cô mới là người mất trí. Nhưng tất cả vẫn nện chân leo thang đằng sau cô, nhanh hay chậm tùy vào Độc Một Mình. Ban nãy gã có vẻ đã lại sức nhờ chút trái cây và nước, nhưng càng leo cao thì càng chậm lại.
“Mấy người bạn của cô mà chúng tôi đã nói chuyện sống ở đâu thế?” Rickson hỏi. “Họ có đến giúp được không?” Nó phì phò khi Độc Một Mình bổ nhào sang một bên. “Ông ta nặng quá.”
“Họ không đến giúp ta đâu,” Juliette nói. “Không thể đi từ đó đến đây được.” Hoặc ngược lại , cô tự nhủ.
Bụng cô quặn lên vì lo lắng. Cô cần lên bộ phận IT và gọi Lukas, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Cô cần cho anh biết kế hoạch của cô đã thất bại thảm hại nhường nào, cô đi một bước lại hỏng một bước như thế nào. Cô nhận ra mình không cách nào quay trở lại được nữa. Không cách nào cứu bạn bè cô nữa. Không cách nào cứu cái tháp giống này nữa. Cô liếc nhìn lại sau. Cuộc sống của cô bây giờ sẽ là đóng vai bà mẹ của đám trẻ mồ côi này, đám trẻ sống được chỉ đơn thuần bởi những người còn sót lại, những người đã dùng bạo lực với nhau, không đủ can đảm để giết chúng. Hoặc, cô thầm nghĩ, đủ nhẫn tâm .
Và bây giờ nhiệm vụ chăm sóc chúng rơi vào tay cô. Và cả Độc Một Mình nữa, nhưng ít hơn. Gã chắc sẽ chỉ là một đứa trẻ nữa cần cô chăm lo.
Họ dần dần leo lên thêm một tầng cầu thang nữa, Độc Một Mình có vẻ đã tỉnh lại đôi chút, đã tiến bộ phần nào. Nhưng chặng đường phía trước hãy còn dài lắm.
Họ dừng lại ở khu giữa để đi vệ sinh, đổ đầy thêm các bồn vệ sinh trống không xả nước được. Juliette giúp mấy đứa nhỏ. Chúng không thích đi kiểu này, thích đi thẳng ra đất hơn. Cô bảo chúng rằng làm vậy là đúng, rằng họ chỉ đi kiểu này khi đang trên đường. Cô không kể cho chúng nghe về những năm Độc Một Mình phá hoại biết bao nhiêu tầng căn hộ. Cô không kể cho chúng nghe về các đám mây ruồi mình đã nhìn thấy.
Họ đã ăn hết chút đồ ăn cuối cùng, nhưng vẫn còn nhiều nước. Juliette muốn lên đến khu thủy canh trên tầng năm mươi sáu trước khi dừng chân nghỉ đêm. Ở đó có đủ đồ ăn thức uống để thực hiện nốt chuyến hành trình. Cô liên tục thử đi thử lại cái điện đàm, biết rõ rằng mình đang làm cho pin cạn kiệt. Không có lời đáp. Cô còn không hiểu làm thế nào mà mình nghe được họ; hẳn các tháp giống phải dùng những thứ khác nhau, có cách gì đó để không nghe thấy nhau. Hẳn là nhờ Walker, lão đã chế ra thứ gì đó. Lúc quay trở lại bộ phận IT, liệu cô có phát hiện ra phương thức ấy không? Liệu cô có thể liên lạc với lão hay Shirly không? Cô không chắc, và Lukas vô phương nói chuyện với bộ phận Cơ Khí từ nơi ở hiện tại của mình, vô phương nối máy cho cô. Cô đã hỏi hàng chục lần rồi.
Lukas...
Và rồi Juliette sực nhớ .
Cái điện đàm trong hang ổ của Độc Một Mình. Lukas từng bảo gì một đêm nọ nhỉ? Hôm ấy họ nói chuyện đến tận khuya và anh ước giá mà họ có thể trò chuyện ở bên dưới, chỗ thoải mái hơn. Chẳng phải đó là nơi anh được cập nhật tình hình về cuộc nổi loạn sao? Anh nghe tin qua cái điện đàm. Giống như cái trong nhà Độc Một Mình, dưới chỗ máy chủ, trong cái lồng thép bị khóa mà gã chẳng thấy chìa đâu.
Juliette quay người lại nhìn cả nhóm; chúng ngừng leo và nắm lấy lan can, ngước lên nhìn cô. Helena, bà mẹ trẻ thậm chí còn không biết tuổi chính mình, cố gắng dỗ dành đứa con bắt đầu quấy khóc. Đứa bé sơ sinh chưa có tên thích cái cảm giác đu đưa của hành trình leo.
“Tôi phải lên đây,” cô bảo cả đám. Cô nhìn sang Độc Một Mình. “Ông thấy thế nào?”
“Tôi hả? Tôi không sao đâu.”
Trông gã thì rất là có sao.
“Cháu dẫn mọi người lên được không?” Cô gật đầu với Rickson. “Cháu ổn chứ?”
Thằng bé gục gặc. Sự chống đối của nó xem chừng đã tan rã trong chuyến leo, đặc biệt là trong lúc nghỉ chân đi vệ sinh. Trong khi ấy, mấy đứa bé hơn thì lại cực kỳ phấn khích khi được nhìn ngắm những khu mới của tháp giống, được cảm thấy mình có thể lớn tiếng hò hét mà không gặp phải điều khủng khiếp gì hết. Chúng đang dần chấp nhận thực tại là chỉ còn lại có hai người lớn, và đều không có vẻ gì là quá tồi tệ.
“Trên tầng số năm mươi sáu có đồ ăn,” cô nói.
“Số à...” Rickson lắc đầu. “Tôi không...”
Tất nhiên rồi. Tại sao nó lại cần phải biết đếm những con số mình sẽ không bao giờ thấy trong đời, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cơ chứ?
“Độc Một Mình sẽ cho cháu biết khi đến nơi,” cô bảo nó. “Bọn cô từng lưu lại đó rồi. Đồ ăn ngon lắm. Có cả đồ ăn đóng hộp nữa. Độc Một Mình?” Cô đợi cho đến khi gã ngước lên nhìn cô, vẻ đờ đẫn phần nào tan bớt. “Tôi phải quay lại nhà của ông. Tôi có người cần gọi, hiểu chứ? Bạn bè của tôi. Tôi cần tìm hiểu xem họ có sao không.”
Gã gật đầu.
“Mọi người sẽ ổn chứ?” Cô không muốn bỏ mặc chúng chút nào, nhưng lại cần phải làm thế. “Tôi sẽ cố gắng xuống với mọi người ngay ngày mai. Cứ từ tốn leo lên thôi nhé? Không cần vội vã về nhà làm gì đâu.”
Nhà . Cô đã chấp nhận số phận ấy rồi ư?
Nhóm kia gật đầu. Một trong hai thằng em rút chai nước ra khỏi túi đứa kia và tháo nắp. Juliette quay người lại và bắt đầu leo hai bậc thang một lúc, dù chân cô cầu xin cô đừng làm thế.
Khi leo đến các tầng đầu bốn thì Juliette nhận ra rằng có khả năng cô sẽ không leo lên được đến nơi. Mồ hôi đang túa ra khiến da cô lạnh ngắt; chân cô đã hơn cả nhức nhối, hơn cả đau: chúng tê dại vì kiệt sức. Cô thấy mình đang leo lên chủ yếu là nhờ hai tay, nhơm nhớp nắm lấy lan can và lôi cô lên thêm hai bậc một.
Cô thở phì phờ; suốt nửa tá tầng rồi đều vậy. Cô băn khoăn có phải mình đã bị hỏng phổi sau quãng lặn ngụp dưới nước không. Mà có thể không nhỉ? Bố cô chắc biết. Cô nghĩ đến việc sống nốt phần đời còn lại mà không có bác sĩ, răng vàng như răng Độc Một Mình, chăm sóc một đứa bé đang lớn và vất vả ngăn không cho đứa nào sinh ra thêm nữa, cho đến khi lũ trẻ này đã lớn hơn.
Ở chiếu nghỉ tiếp theo, cô lại chạm lên hông nơi thiết bị phòng tránh thai gắn dưới da. Chứng kiến tình hình tháp giống mười bảy, những thứ thế này trở nên hợp lý hơn. Vô số khía cạnh trong cuộc đời trước của cô đã trở nên hợp lý. Những thứ một thời ngỡ tưởng điên rồ giờ lại mang một quy luật, một sự logic. Chi phí gửi điện, khoảng cách giữa các tầng, lồng cầu thang duy nhất và chật hẹp, đồng phục sáng màu cho một vài công việc, phân chia tháp giống thành các khu, thúc đẩy sự nghi kỵ sinh sôi... tất cả đều có chủ đích. Cô từng ngờ ngợ nhận ra những điều như thế, nhưng chưa bao giờ biết lý do. Giờ thì cái tháp giống trống không này đã cho cô biết, sự hiện diện của những đứa trẻ này đã cho cô biết. Hóa ra nếu vuốt phẳng một số thứ méo mó thì sẽ nhận ra chúng còn tệ hơn. Một số nút thắt chỉ trở nên hợp lý một khi đã bị tháo tung.
Tâm trí cô suy nghĩ vẩn vơ trong khi leo, vẩn vơ để lờ đi những cơn đau nhức trong cơ bắp, để thoát ly những thách thức cam go của ngày hôm ấy. Lúc cô cuối cùng cũng lên đến các tầng đầu ba, nó giúp cô có được, dù không phải là kết thúc cho bao nhọc nhằn, thì cũng là một sự tập trung mới. Cô không còn thử bật bộ đàm thường xuyên nữa. Tiếng nhiễu mãi chẳng thay đổi, và cô đã nghĩ ra một cách khác để liên hệ với Walker, mà đáng lẽ cô phải luận ra sớm hơn, một cách bỏ qua chỗ máy chủ để liên lạc thẳng với các tháp giống khác. Nó ở đó suốt bấy lâu nay, ngay trước mắt cô và Độc Một Mình. Cô vẫn hơi lo lắng rằng mình có thể nhầm, nhưng nếu thế thì tại sao phải khóa kỹ một cái điện đàm đã bị khóa theo hai cách khác rồi? Chỉ hợp lý nếu thiết bị kia nguy hiểm cực kỳ. Và cô hy vọng đúng là thế thật.
Cô hồng hộc lao thẳng lên tầng ba mươi lăm trên đôi chân hóa đá. Cơ thể cô chưa bao giờ bị ép phải ráng sức đến độ này, kể cả hồi vận hành cái máy bơm nhỏ, kể cả hồi cuốc bộ ở thế giới bên ngoài. Ý chí là thứ duy nhất giúp cô nhấc từng bàn chân lên, đặt xuống, duỗi thẳng chân mình, đưa tay kéo, lao về phía trước để lại túm vào lan can. Bây giờ thì leo từng bậc một thôi. Ngón chân cô va vào nấc thang tiếp theo: cô khó khăn lắm mới nhấc nổi giày lên đủ cao. Sắc xanh của những ngọn đèn thoát hiểm không giúp cô cảm nhận được thời giờ chảy trôi, không biết đêm đã buông chưa, bao giờ thì đến sáng. Cô nhớ chiếc đồng hồ của mình vô cùng. Bây giờ cô chỉ có độc mỗi con dao. Cô bật cười trước sự hoán đổi ấy, chuyển từ chờ đợi từng giây của cuộc đời trôi qua sang giành giật lấy từng tích tắc một.
Ba mươi tư. Cô chỉ thèm được ngã lăn xuống sàn lưới thép, thèm được ngủ, được cuộn tròn người lại như đêm đầu tiên cô ngủ tại nơi đây, chỉ đơn thuần biết ơn là mình hãy còn sống. Thay vào đó, cô kéo cửa mở ra, ngạc nhiên khi thấy hành động cỏn con này lại đòi hỏi mình phải nỗ lực nhường ấy, và bước lại vào nền văn minh. Ánh sáng. Điện. Hơi ấm.
Cô loạng choạng bước dọc hành lang, tầm nhìn hạn chế đến mức cô như thể chỉ đang quan sát qua một cái ống hút đặt chính giữa người cô, mọi thứ khác đều nhòe đi và quay mòng mòng.
Vai cô quệt vào tường. Đến bước đi cũng cần gồng người. Tất cả những gì cô muốn là gọi cho Lukas, là nghe giọng anh. Cô tưởng tượng được ngủ thiếp đi đằng sau cỗ máy chủ kia, để luồng không khí ấm áp từ quạt tản nhiệt thổi qua người, tai nghe áp sát lên tai. Anh cứ thì thầm kể cho cô nghe về những ngôi sao xa xôi trong khi cô cứ ngủ triền miên, hết ngày này sang ngày khác...
Nhưng Lukas đợi được. Lukas đang bị nhốt cứng và an toàn. Cô có dư thừa thời gian để gọi cho anh.
Thay vào đó, cô rẽ vào Phòng làm đồ bảo hộ, lê bước về phía tường treo dụng cụ, không dám nhìn giường. Chỉ cần liếc nhìn cái giường một phát thôi là cô phải đến ngày hôm sau mới dậy. Bất kể ngày hôm ấy có là hôm nào.
Cô vớ lấy kìm cộng lực, sắp sửa đi, nhưng rồi quay trở lại lấy cả cái búa nhỏ nữa. Mấy món này nặng ghê gớm, nhưng dễ chịu làm sao khi được cầm chúng trong tay, mỗi bên một món, ghì cả hai tay cô xuống, kéo căng cơ bắp của cô và neo cô xuống đất, giữ cho cô được thăng bằng.
Đến cuối hành lang, cô tì vai vào cánh cửa nặng nề dẫn vào phòng máy chủ. Cô dựa hẳn vào cho đến khi nó kẽo kẹt mở ra. Chỉ một khe bé tí thôi. Vừa đủ rộng cho cô. Juliette hối hả đi về phía cái thang nhanh hết mức mớ cơ bắp tê dại của cô cho phép.
Lê chân mà đi. Lê hết tốc lực.
Nắp lưới đang đóng; cô kéo nó ra và thả mớ dụng cụ xuống. Tiếng va đập kinh khủng. Cô không quan tâm - mấy thứ này không vỡ được. Cô leo xuống, tay trơn nhẫy, cằm va vào một nấc thang, sàn nhà xộc lên nhanh hơn cô dự đoán.
Juliette ngã sõng soài xuống sàn, ống đồng đập mạnh vào cái búa. Cần phải vận toàn ý chí, cầu thánh thần đến giúp mới đứng dậy nổi. Nhưng cô đã dậy được.
Đi dọc hành lang và băng qua cái bàn nhỏ. Ở đó có một cái lồng thép, một chiếc điện đàm, khá lớn. Cô nhớ thời mình làm cảnh sát trưởng. Có một cái điện đàm hệt như thế trong văn phòng cô, dùng để gọi Marnes mỗi khi ông đi tuần tra, gọi cho Hank và phó cảnh sát Marsh. Nhưng cái điện đàm này thì lại khác.
Cô đặt búa xuống và cặp bộ hàm của cái kìm cắt vào một bản lề. Siết tay lại khó khăn vô cùng. Hai tay cô rung bần bật. Rồi run rẩy.
Juliette điều chỉnh lại tư thế, tì một bên tay cầm vào cổ mình, dùng xương đòn và vai kẹp lấy nó. Cô nắm lấy bên kia tay cầm bằng cả hai tay và kéo về phía mình, ôm lấy cái kìm. Bóp siết. Cô cảm thấy tay cầm nhúc nhích.
Một tiếng rắc ồn ã, tiếng keng của thép tẽ đôi. Cô chuyển sang bản lề còn lại và lại làm như thế. Tay cầm thọc vào xương đòn đau nhói, như thể chính xương mới sắp sửa nứt vỡ, không phải cái bản lề.
Lần nữa kim loại dữ dội bật tung.
Juliette nắm lấy cái lồng thép và kéo. Bản lề rời ra khỏi tấm gắn. Cô hùng hục giằng cái lồng, cố gắng với đến món chiến lợi phẩm bên trong, đầu nghĩ về Walker và toàn bộ gia đình cô, toàn bộ bạn bè cô, tiếng người la hét đằng xa. Cô cần phải bắt họ ngưng đánh nhau. Bắt mọi người ngưng đánh nhau.
Khi lớp thép bị vặn đi đã cách tường một khoảng vừa đủ, cô siết ngón tay và kéo mạnh, khiến cạnh trước cái lồng bảo vệ cong đi, cái hộp nghiêng ra khỏi tường, khỏi cái kệ, để lộ toàn bộ điện đàm bên dưới. Ai cần chìa khóa cơ chứ? Kệ bố chìa khóa. Cô đập bẹp cái lồng, sau đó đè toàn bộ trọng lượng lên trên nó, biến mặt trước thành cái bản lề mới, vặn nó ra giải phóng đường.
Núm vặn ở mặt trước trông quen quen. Cô vặn nó để bật nguồn lên và thấy rằng nó ấn được chứ không vặn được. Juliette quỳ xuống, thở hổn hển và kiệt sức, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ. Có một công tắc khác để bật nguồn; cô vặn nó, và tiếng nhiễu vang lên từ loa, một tiếng ro ro tràn ngập khắp phòng.
Cái núm kia. Đây là thứ cô muốn, thứ cô đã trông mong sẽ tìm thấy. Cô đã tưởng nó sẽ là cáp nối giống như ở mặt sau máy chủ, hay công tắc chuyển mạch như bộ điều khiến máy bơm, nhưng nó lại là các con số tí hon xếp quanh mép núm vặn. Juliette mỉm cười, mệt lử người, và vặn mũi kim về phía số “18”. Nhà. Cô nắm lấy micro và bóp chặt cái nút.
“Walker? Bác có ở đó không?”
Juliette trượt người xuống đất và tựa lưng vào bàn. Cô nhắm nghiền mắt, micro đặt sát mặt, tin rằng mình có thể thiếp đi như thế. Cô đã hiểu ý Lukas. Thế này thoải mái thật.
Cô lại bóp cái nút. “Bác Walk? Shirly? Xin hãy trả lời tôi đi.”
Cái điện đàm lạch xạch bật lên.
Juliette mở mắt ra. Cô ngước lên nhìn cái máy, đôi tay run rẩy.
Một giọng người nói, “Có phải là người tao nghĩ không thế?”
Cái giọng quá cao, không thể là Walker được. Cô biết cái giọng này. Cô biết nó vì đâu nhỉ? Cô đang mệt mỏi và ù đầu. Cô bóp cái nút trên micro.
“Juliette đây. Ai đang gọi đấy?”
Có phải Hank không nhỉ? Cô nghĩ rằng đây có thể là Hank. Ông ta có điện đàm. Có khi cô gọi nhầm sang tháp giống khác. Có khi cô đã làm hỏng việc rồi.
“Tôi cần tắt sạch điện đàm,” cái giọng yêu cầu. “Tắt hết tất cả đi. Ngay.”
Có phải lệnh đó là dành cho cô không? Tâm trí Juliette xoay mòng mòng. Một vài giọng nói chen vào, hết người này đến người khác. Có tiếng nhiễu nổ bôm bốp. Cô có cần phải nói gì không? Cô chẳng hiểu gì hết.
“Đáng lẽ mày không được truyền phát trên băng tần này,” cái giọng nói. “Đáng lẽ mày phải bị tống đi lau chùi vì mấy tội kiểu này cơ.”
Bàn tay Juliette rơi thõng vào lòng. Cô sụp người vào cái bàn gỗ, cảm thấy tuyệt vọng. Cô đã nhận ra cái giọng ấy.
Bernard.
Suốt mấy tuần liền, cô cứ hy vọng sẽ được nói chuyện với gã, lặng lẽ cầu trời khấn phật hãy để cho gã nghe máy. Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ thì cô chẳng có gì để nói cả. Cô muốn nói chuyện với bạn bè mình, để dàn xếp mọi thứ cho ổn trở lại.
Cô siết cái điện đàm.
“Đừng đánh nhau nữa,” cô nói. Cô mất sạch mọi quyết tâm. Mọi ham muốn báo thù. Cô chỉ muốn thế giới tự trở nên im lặng, muốn mọi người sống và già đi tới một ngày trở thành thức ăn cho rễ cây...
“Tiện nhắc đến lau chùi,” cái giọng kia rít lên. “Ngày mai sẽ là vụ đầu tiên trong số rất nhiều vụ sắp sửa được thực hiện. Bạn bè của mày đã xếp hàng và sẵn sàng lên đường rồi đấy. Và tao tin mày quen đứa may mắn được đi tiên phong.”
Có một tiếng tách, theo sau là tiếng nhiễu lè xè. Juliette không nhúc nhích. Cô cảm thấy như đã chết. Tê tái. Ý chí đã bị rút cạn khỏi cơ thể cô.
“Hãy tưởng tượng xem tao ngạc nhiên đến nhường nào,” cái giọng nói. “Hãy tưởng tượng cái khoảnh khắc tao phát hiện ra một thanh niên tử tế, một người tao tin tưởng, đã bị mày đầu độc.”
Cô đưa nắm tay nhấn nút micro nhưng không giơ nó lên miệng. Thay vào đó, cô chỉ đơn thuần lên giọng.
“Mày xuống chết thiêu dưới địa ngục đi,” cô bảo gã.
“Chắc chắn rồi,” Bernard nói. “Nhưng từ giờ đến lúc đó, tao đang giữ mấy thứ mà tao tin là của mày. Một thẻ căn cước có hình mày, một chiếc vòng tay nhỏ xinh, và cái nhẫn cưới trông không chính thức chút nào. Tao thấy tò mò đấy...”
Juliette rên rỉ. Cô không cảm thấy phần nào trên cơ thể mình nữa. Cô khó khăn lắm mới nghe được suy nghĩ của mình. Cô xoay xở bóp được micro, nhưng phải vận toàn bộ sức lực còn sót lại.
“Mày đang sủa cái gì thế, thằng bệnh hoạn?”
Cô gằn giọng phun ra từ chót, đầu nghiêng sang bên, cơ thể thèm khát được ngủ.
“Ý tao muốn nói đến Lukas, kẻ đã phản bội tao. Bọn tao vừa mới phát hiện ra nó mang theo người mấy món đồ của mày. Chính xác thì nó nói chuyện với mày đã bao lâu rồi? Trước khi xuống chỗ máy chủ rất lâu, đúng không? Rồi, biết gì không? Tao sắp tống nó đến chỗ mày đấy. Và tao cuối cùng cũng đã phát hiện ra lần trước mày làm cái trò gì, cái lũ ngu ở Vật Tư đã giúp mày làm gì, và tao xin cam đoan với mày, cam đoan chắc cú luôn, rằng bạn của mày sẽ không được hỗ trợ như thế đâu. Tao sẽ đích thân chế bộ đồ của nó. Tao đây. Tao sẽ thức trắng đêm nếu cần. Để cho sáng ra, khi nó đi ra ngoài, tao có thể đảm bảo rằng nó đừng hòng đến gần được mấy quả đồi chết giẫm kia.”