← Quay lại trang sách

Chương 78 Tháp giống 18

MỘT ĐÁM TRẺ CON huỳnh huỵch chạy xuống cầu thang trong khi Lukas được hộ tống đến chỗ chết. Một đứa rú lên hãi hùng khoái trá như thể đang bị đuổi. Chúng xuống gần hơn theo đường xoắn ốc, lọt vào trong tầm mắt, và Lukas với Peter phải ép người sang một bên cho chúng chạy qua.

Peter làm đúng vai cảnh sát trưởng, quát bảo bọn trẻ chạy chậm lại, đi đứng cho cẩn thận. Chúng cười khúc khích và tiếp tục cuộc chạy điên rồ. Hôm nay được nghỉ học; không phải lắng nghe người lớn nữa.

Trong lúc Lukas áp sát vào lan can ngoài, anh thoáng cân nhắc cái cám dỗ trước mắt. Tự do chỉ cách anh một cú nhảy. Một cái chết do chính anh lựa chọn, theo cách anh từng có lần cân nhắc khi tâm trạng trở nên u ám.

Trước khi Lukas kịp hành động, Peter đã kéo anh đi, tay nắm lấy cùi chỏ anh. Anh chỉ còn nước ngưỡng mộ cái thanh thép tao nhã kia, ngắm nhìn đường cong của nó xoay vòng mãi không thêm không bớt, trải dài bất tận. Anh mường tượng nó bắt vít vào lòng đất, cảm nhận được các rung động của nó như một sợi dây vũ trụ, như một nhánh ADN đơn lẻ nằm ở tâm tháp giống, được mọi sinh mệnh bám lấy.

Những suy nghĩ như thế cứ xoay vòng trong óc anh trong lúc cái chết của anh lại cận kề thêm một tầng nữa. Anh nhìn ngắm các mối hàn trôi qua, được thực hiện với tay nghề khi hơn khi kém. Một vài mối đùn lên như sẹo; mấy mối lại được mài nhẵn đến mức anh suýt nữa thì không thấy chúng. Mỗi mối đều như một chữ ký chủ nhân của nó để lại: chỗ này là một thành quả tự hào, chỗ kia là một sản phẩm qua quýt sau một ngày dài đằng đẵng, một bóng đeo lần đầu tiên học việc, một người thợ lành nghề, dạn dày kinh nghiệm sau hàng bao thập kỷ, khiến ai nhìn vào cũng ngỡ làm dễ lắm.

Anh quẹt đôi bàn tay bị còng lên lớp sơn thô, các mấu lồi và các nếp nhăn, những mảng sơn tróc để lộ các lớp sơn chồng chất suốt bao thế kỷ, những sắc màu thay đổi theo thời gian, nguồn cung thuốc nhuộm hay chi phí mua sơn. Các lớp sơn gợi cho anh nhớ lại cái bàn gỗ mình đã chúi đầu nhìn suốt gần một tháng. Mỗi một rãnh nhỏ lại đánh dấu sự chảy trôi của thời gian, hệt như mỗi cái tên khắc lên mặt nó lại đánh dấu cái ham muốn điên rồ của một con người được có thêm thời gian, không để cho nó tước đi linh hồn tội nghiệp của mình.

Họ tiến bước trong im lặng suốt một hồi lâu. Một người khuân vác mang món hàng cồng kềnh bước qua, một cặp đôi trẻ trông đầy vẻ tội lỗi. Hành trình rời khỏi hầm máy chủ không phải là chuyến về với tự do như những gì Lukas khao khát suốt mấy tuần vừa qua. Nó là một cuộc mai phục, một hành trình bêu riếu, những gương mặt bên khung cửa, những gương mặt trên chiếu nghỉ, những gương mặt trên lồng cầu thang. Những gương mặt vô cảm, không chớp mắt. Mặt những người bạn tự hỏi có phải anh là kẻ thù của họ không.

Và có khi đúng là thế thật.

Họ sẽ nói anh đã suy sụp và thốt ra cái điều cấm kỵ chết chóc ấy, nhưng Lukas giờ đã biết tại sao người ta lại bị tống ra ngoài. Anh là con virus. Nếu hắt xì ra những từ có hại thì anh sẽ giết chết tất cả mọi người thân quen. Juliette cũng đã đi qua con đường y hệt, và cũng vì chính cái lý do không tồn tại đó. Anh tin cô, vẫn luôn tin cô, luôn biết cô chẳng làm gì sai trái hết, nhưng bây giờ thì anh đã thực sự hiểu. Cô giống anh về rất nhiều khía cạnh. Chỉ có điều anh biết rằng mình sẽ không sống sót. Bernard đã bảo với anh như vậy.

Lúc họ leo được mười tầng từ bộ phận IT lên thì điện đàm của Peter lạch xạch vọng ra tiếng người nói. Cậu ta buông tay khỏi cùi chỏ Lukas để vặn to âm lượng lên, xem có phải gọi mình không.

“Juliette đây. Ai đang gọi đấy?”

Cái giọng ấy.

Tim Lukas hơi nhảy lên trước khi chùng hẳn xuống. Anh dán chặt mắt vào lan can và dỏng tai nghe.

Bernard trả lời, yêu cầu im lặng. Peter với lấy điện đàm, vặn nhỏ xuống nhưng không tắt hẳn. Hai giọng nói ấy leo cùng với họ, cãi cọ tới lui. Mỗi một bước đi và mỗi một lời nói lại như bào mòn Lukas, bòn rút anh. Anh săm soi cái lan can và lại một lần nữa cân nhắc đi tìm tự do đích thực .

Một phát chộp và một cú nhảy ngắn thôi; một chuyến bay dài.

Anh có thể cảm thấy mình thực hiện những động tác ấy, khuỳnh đầu gối xuống, vung chân sang bên kia.

Những giọng người trong cái điện đàm cứ cãi vã. Họ nói ra những điều cấm đoán. Họ bừa bãi phun ra các bí mật, những tưởng rằng không còn cặp tai nào nghe thấy được.

Lukas ngắm nhìn cái chết của bản thân tua đi tua lại. Số phận anh chờ đợi anh ở bên kia lan can. Hình ảnh ấy thật mạnh mẽ, làm lệch cả nhịp leo của anh, kéo trì đôi chân của anh.

Anh bước chậm lại, Peter chậm bước cùng với anh. Bọn họ đều bắt đầu lưỡng lự, không còn vững tin vào hành trình leo nữa trong khi lắng nghe Juliette và Bernard cãi nhau. Lukas mất sạch sức lực, và anh quyết định không nhảy nữa.

Cả hai người đều đang suy nghĩ lại.