Chương 79 Tháp giống 17
JULIETTE TỈNH DẬY TRÊN SÀN NHÀ, bị ai đó lay người. Một người có râu. Đó là Độc Một Mình, và cô đã lăn ra ngất trong phòng gã, cạnh bàn của gã.
“Chúng tôi lên đến nơi rồi,” gã nói, phô ra bộ răng vàng ệch. Trông gã khá hơn cô nhớ. Tràn trề sinh lực hơn. Cô cảm thấy như thể mình đã chết rồi.
Chết.
“Mấy giờ rồi?” cô hỏi. “Hôm nào rồi?”
Cô cố gắng ngồi dậy. Mọi thớ cơ như đã rách toác, đứt tung, trôi nổi dưới da cô.
Độc Một Mình lại chỗ cái máy tính và bật màn hình lên. “Những người khác đang chọn phòng và sau đó sẽ đi lên các nông trại khu trên.” Gã quay lại nhìn cô. Juliette day thái dương. “Có người khác ,” gã long trọng nói, như thể đấy vẫn còn là tin tức mới.
Juliette gật đầu. Lúc bấy giờ, cô chỉ có thể nghĩ đến một người khác duy nhất. Các giấc mơ ùa về với cô, những giấc mơ về Lukas, về tất cả bạn bè cô đang trong ngục tù, một căn phòng đầy các bộ đồ bảo hộ đang được chuẩn bị cho từng người trong số họ, không buồn quan tâm họ có lau chùi hay không. Đây sẽ là một cuộc đại tàn sát, một biểu tượng răn đe những người còn sót lại. Cô nghĩ về toàn bộ những thi thể bên ngoài tháp giống này , tháp giống mười bảy. Thật dễ tưởng tượng ra những gì tiếp theo sẽ xảy đến.
“Thứ Sáu,” Độc Một Mình nhìn máy tính nói. “Hoặc đêm thứ Năm, tùy cô chọn. Hai giờ sáng.” Gã gãi râu. “Tôi cứ có cảm tưởng ta đã ngủ lâu hơn thế cơ.”
“Hôm qua là ngày nào?” Cô lắc đầu. Câu này nghe chẳng có nghĩa chút nào.
“Tôi lặn xuống vào ngày nào? Bằng cái máy nén ấy?” Não cô đang không hoạt động.
Độc Một Mình nhìn cô như thể gã cũng đang nghĩ điều tương tự. “Vụ lặn là hôm thứ Năm. Hôm nay là ngày mai.” Gã day đầu. “Bắt đầu lại từ đầu nào...”
“Không có thời gian đâu.” Juliette rên rỉ và cố gắng đứng lên. Độc Một Mình lao đến và lồng hai bàn tay vào dưới hai tay cô, đỡ cô dậy. “Phòng đồ bảo hộ,” cô nói. Gã gật đầu. Cô nhận thấy gã đang kiệt quệ, có khi mệt bằng phân nửa cô, nhưng gã vẫn sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô. Cô lấy làm buồn bã khi thấy có người trung thành với mình nhường ấy.
Cô dẫn gã bước dọc hành lang hẹp, và hành trình leo thang lại khiến cho một binh đoàn những cơn đau nhức ập đến. Juliette bò lên tầng phòng máy chủ; Độc Một Mình leo thang đằng sau cô và đỡ cô đứng dậy. Họ cùng nhau đi tới Phòng làm đồ bảo hộ.
“Tôi cần tất cả số băng dán nhiệt chúng ta có,” cô bảo gã, hướng dẫn trong lúc gã hộ tống mình. Cô lảo đảo bước qua chỗ máy chủ, va trúng một máy. “Cần phải là loại lõi vàng, lấy từ bộ phận Vật Tư. Không phải loại đỏ.”
Gã gật đầu. “Loại tốt. Giống loại chúng ta dùng cho cái máy nén.”
“Đúng rồi.”
Họ rời phòng máy chủ và lê bước dọc hành lang. Juliette nghe thấy tiếng bọn trẻ hò hét phấn khích bên kia khúc quanh, tiếng bàn chân chúng giẫm bèm bẹp. Đó là một âm thanh kỳ lạ, như vọng âm của những hồn ma. Nhưng lại là một điều bình thường. Một điều bình thường đã quay trở lại với tháp giống mười bảy.
Bên trong Phòng làm đồ bảo hộ, cô cho Độc Một Mình xử lý mớ băng. Gã trải từng dải dài ra trên một bàn làm việc, đặt các mép chồng lên nhau, sử dụng mỏ hàn để nung nóng và hàn kín các mối nối.
“Phải chồng lên nhau ít nhất hai phân rưỡi,” cô bảo với gã khi thấy gã làm ăn xem chừng rón rén. Gã gật đầu. Juliette liếc nhìn giường mình và tính chuyện nằm lăn ra đấy. Nhưng không có thời gian nữa. Cô vớ lấy bộ đồ nhỏ nhất trong phòng, mà cô biết có thể phần cổ sẽ chật. Cô nhớ mình chui vào tháp giống mười bảy rất nhọc nhằn và không muốn phải lặp lại việc ấy.
“Tôi không có thời gian lắp thêm công tắc cho bộ đồ, thế nên sẽ không có điện đàm đâu.” Cô kiểm tra bộ đồ lau chùi, từng bộ phận một, gỡ các phần được thiết kế để hỏng ra và lục tìm trong mớ đồ khiêng lên từ Vật Tư để thay bằng phiên bản tử tế hơn. Cô sẽ phải dùng băng dán tốt dán đè lên một số phần. Bộ đồ này trông sẽ không gọn ghẽ và tươm tất như bộ Walker từng giúp chế ra cho cô, nhưng vẫn sẽ ăn đứt bộ đồ Lukas được nhận. Cô vớ lấy tất cả mớ linh kiện mình từng ngẩn người hàng bao tuần tìm hiểu, sững sờ hâm mộ trình độ kỹ thuật để làm cho món đồ yếu hơn vẻ ngoài. Cô kiểm tra thử một vòng đệm lấy từ một chồng linh kiện không rõ tốt hay xấu bằng cách bấu móng tay. Vòng đệm nứt ra nhẹ tênh. Cô lục lọi tìm miếng khác.
“Bao lâu đây?” Độc Một Mình hỏi, ồn ã bóc một đoạn băng dán khác ra. “Cô sẽ đi nguyên một ngày à? Hay là một tuần?”
Juliette ngẩng lên khỏi bàn và nhìn sang Độc Một Mình đang loay hoay. Cô không muốn bảo với gã rằng có thể cô sẽ không sống sót được. Cô sẽ giữ kín cái suy nghĩ tiêu cực ấy. ”Chúng tôi sẽ tìm ra cách đến đón ông,” cô nói. “Đầu tiên, tôi phải cố gắng cứu một người cái đã.” Câu ấy nghe cứ như một lời dối trá. Cô muốn bảo với gã rằng có thể cô sẽ đi vĩnh viễn.
“Bằng cái thứ này à?” Độc Một Mình sột soạt lắc tấm chăn làm từ băng dán nhiệt.
Cô gật đầu. “Cửa nhà tôi không bao giờ mở ra hết,” cô bảo gã. “Trừ phi họ tống ai đó ra ngoài lau chùi.”
Độc Một Mình gật đầu. “Ở đây cũng thế, hồi nơi này còn điên.”
Juliette ngước lên nhìn gã, chẳng hiểu gì cả, và thấy gã đang mỉm cười. Độc Một Mình vừa mới pha trò. Cô cười phá lên, cho dù thực tâm chẳng vui gì, sau đó nhận thấy làm vậy khiến lòng mình nhẹ nhõm phần nào.
“Chúng ta còn sáu hay bảy tiếng nữa thì mấy cánh cửa kia mở ra,” cô bảo gã. “Và khi cửa mở, tôi muốn có mặt ở đó.”
“Và sau đó thì sao?” Độc Một Mình tắt mỏ hàn đi và kiểm tra thành phẩm của mình. Gã ngước lên nhìn cô.
“Sau đó tôi muốn xem bọn chúng giải thích việc tôi còn sống kiểu gì. Tôi nghĩ...” cô thay một vòng gioăng và lật bộ đồ lại để xử lý tay áo bên kia, “... tôi nghĩ bạn bè tôi đang chiến đấu ở một bên, và những kẻ đã tống tôi ra đây đang chiến đấu ở bên còn lại. Tất cả những người khác, tức đại đa số đồng bào tôi, thì đang quan sát. Họ quá sợ hãi, không dám ngả về phe nào hết, và thế tức là họ về cơ bản chọn đứng ngoài.”
Cô ngừng lại trong lúc dùng cái kìm nhỏ để gỡ cái gioăng nối cổ tay vào găng. Khi đã lôi được nó ra, cô nhặt lấy một cái gioăng xịn.
“Cô nghĩ rằng làm thế này sẽ giúp sự tình thay đổi ư? Cái hành động đi cứu bạn của cô ấy?”
Juliette ngước lên quan sát Độc Một Mình, bấy giờ đã gần xong mớ băng dán.
“Tôi cứu bạn mình chỉ để cứu bạn mình thôi,” cô nói. “Điều tôi nghĩ sẽ xảy ra là thế này: Khi tất cả những người còn đang ngả nghiêng ở giữa kia thấy một người lau chùi đã quay trở về nhà, tôi tin họ sẽ ngả về phe chính nghĩa, và một khi đã được nhường ấy người ủng hộ, súng ống và chiến tranh sẽ trở nên vô nghĩa ngay.”
Độc Một Mình gật đầu. Gã bắt đầu gấp cái chăn lại mà chẳng cần đợi sai bảo. Cái sự chủ động nhỏ nhoi ấy, biết tiếp theo cần làm gì, khiến Juliette tràn đầy hy vọng. Có khi gã cần những đứa trẻ này, cần ai đó để chăm sóc. Gã dường như đã trưởng thành thêm cả một chục năm tuổi rồi.
“Tôi sẽ quay lại đón ông và mấy người kia,” cô bảo gã.
Gã gục đầu, dán mắt vào cô một hồi, hình như não đang ro ro hoạt động. Gã lại bàn cô và đặt cái chăn được gấp gọn gàng xuống, vỗ lên hai lần. Một nụ cười vụt hiện trong bộ râu của gã, và rồi gã phải quay đi, phải gãi má như thể có một chỗ ngứa.
Juliette nhận thấy riêng khoản đó thì gã vẫn là một thiếu niên. Vẫn xấu hổ không dám khóc.
Hành trình khiêng mớ trang thiết bị nặng nề lên tầng ba tiêu mất gần bốn tiếng trong quỹ thời gian ngắn ngủi còn sót lại của Lukas. Lũ trẻ có giúp một tay, nhưng cô bắt chúng dừng ở dưới một tầng, bởi lo chất lượng không khí ở khu trên đỉnh. Độc Một Mình hỗ trợ cô mặc đồ vào, lần thứ hai trong vòng hai ngày. Gã nghiêm nghị nhìn cô.
“Cô có chắc về vụ này không?”
Cô gật đầu và nhận lấy cái chăn băng dán nhiệt. Có thể nghe tiếng Rickson ở tầng dưới, ra lệnh cho một thằng em ngồi im lại.
“Cố gắng đừng lo lắng làm gì,” cô bảo gã. “Cho dù chuyện gì có xảy ra thì nó cũng sẽ xảy ra. Nhưng tôi phải thử.”
Độc Một Mình nhíu mày và gãi cằm. Gã gật đầu. “Cô đã quen sống bên đồng bào của mình,” gã nói. “Đằng nào thì chắc ở đó cũng hạnh phúc hơn ở đây.”
Juliette đưa tay qua bóp cánh tay gã bằng một bên găng dày. “Không phải tôi khổ sở khi ở đây đâu, vấn đề là tôi sẽ khổ sở vì biết mình để cho anh ấy đi ra ngoài mà không thử làm gì hết.”
“Tôi chỉ vừa mới bắt đầu quen có cô ở đây thôi.” Gã quay đầu đi, cúi xuống và nhấc mũ bảo hộ của cô lên khỏi sàn nhà.
Juliette kiểm tra găng tay cho chắc chắn mọi thứ đều được quấn chặt, và ngước lên nhìn. Khoác trên người bộ đồ này thì hành trình leo lên đỉnh sẽ nhọc nhằn lắm đây. Cô hãi sợ chuyến leo ấy. Và sau đó còn phải luồn lách qua từng ấy thi hài trong văn phòng cảnh sát trưởng và băng qua cửa khoang chốt gió. Cô nhận lấy mũ bảo hộ, sợ cái điều mình sắp sửa thực hiện, bất chấp lòng đã hạ quyết tâm.
“Cảm ơn vì mọi thứ nhé,” cô nói. Cô cảm thấy mình đang không chỉ đơn thuần nói tạm biệt. Cô biết khả năng cao mình đang tự nguyện thực hiện điều Bernard đã tìm cách làm nhiều tuần trước. Vụ lau chùi của cô đã bị trì hoãn, nhưng bây giờ thì cô đang quay trở lại thực hiện công việc ấy.
Độc Một Mình gật đầu và bước ra đằng sau kiểm tra phần lưng cô. Gã vỗ lớp băng dính gai, kéo thử cổ áo cô. “Cô ngon lành rồi,” gã nói, giọng run run.
“Bảo trọng nhé, Độc Một Mình.” Cô giơ tay ra vỗ vai gã. Cô đã quyết định sẽ cầm mũ bảo hộ đi thêm một tầng nữa rồi mới đội vào để tiết kiệm không khí.
“Jimmy,” gã nói. “Tôi nghĩ mình giờ sẽ quay trở lại làm Jimmy thôi.”
Gã mỉm cười với Juliette. Gã buồn bã lắc đầu, nhưng vẫn mỉm cười.
“Tôi sẽ không còn độc một mình nữa,” gã nói với cô.