← Quay lại trang sách

Chương 80

JULIETTE LÁCH QUA CỬA KHOANG CHỐT GIÓ và leo lên con dốc, phớt lờ những người chết xung quanh mình, chỉ tập trung vào từng bước đi, và thế là đã qua phần khó nhất. Quãng đường còn lại chỉ là không gian quang đãng và những thi hài rải rác mà cô ước gì mình có thể giả vờ là đá. Tìm đường không có gì khó khăn. Cô chỉ cần quay lưng lại cái đô thị đổ nát ở phía xa kia, nơi cô từng nhắm đến cách đây rất lâu, và đi xa khỏi nó.

Trên đường băng qua miền đất ấy, cô thấy những thi thể thỉnh thoảng xuất hiện giờ sao mà buồn hơn so với chuyến đi hồi trước, bi kịch hơn bởi lẽ cô từng ở dưới mái nhà của họ một thời gian. Juliette cẩn thận không động đến họ, băng qua chỗ họ với dáng điệu nghiêm trang đúng mực dành cho họ, thầm ước mình có thể làm được gì đó hơn là chỉ thương tiếc bọn họ.

Dần dần, họ thưa thớt đi, và cô cùng cảnh vật chỉ còn có một mình. Trên đường lê bước lên ngọn đồi lộng gió, cô thấy tiếng bụi mịn vỗ lắc rắc lên mũ bảo hộ trở thành quen thuộc đến lạ và khiến cô an lòng khác thường. Đây là thế giới nơi cô sống, nơi tất cả bọn họ cùng chung sống. Qua khối vòm mũ bảo hộ trong suốt, cô nhìn thấy nó rõ ràng hết mức có thể. Những đám mây trôi nhanh lơ lửng giận dữ và xám xịt; những cơn mưa bụi vụt ngang là là mặt đất; những hòn đá lởm chởm trông như thể bị xẻ ra từ một tảng đá lớn hơn, có thể là bởi những cái máy đã tạo ra các ngọn đồi này.

Lúc lên đến đỉnh đồi, cô ngừng lại nhìn ngắm khung cảnh xung quanh mình. Gió trên đó thổi rất dữ dội, người cô thì lại tơ hơ giữa trời. Cô giạng chân rộng để khỏi ngã và nhìn xuống cái lòng bát phía trước mặt, về phía mái nhà phẳng của mình. Phấn khích và sợ hãi pha trộn vào nhau. Vầng dương sát đất chỉ vừa mới nhô qua những ngọn đồi xa, và tháp cảm biến bên dưới vẫn còn khuất trong bóng tối, vẫn đang trong giai đoạn ban đêm. Cô sẽ đến kịp. Nhưng trước khi bắt đầu leo xuống đồi, cô dõi mắt như bị hớp hồn quan sát những khoảng trũng rải rác trải về phía đường chân trời. Chúng giống hệt như trong bản sơ đồ tháp giống, các khoảng trũng cách đều nhau, năm mươi cả thảy.

Và cô sực giật mình nhận ra rằng biết bao nhiêu người khác đang sống cuộc đời thường nhật ngay gần đó. Những con người còn sống. Hàng bao nhiêu tháp giống ngoài tháp giống của cô và của Độc Một Mình. Các tháp giống không hề hay biết gì, đầy nhóc những con người đang thức dậy đi làm, đến trường, thậm chí có khi còn cả đi lau chùi.

Cô quay tròn tại chỗ và nhìn ngắm tất cả, tự hỏi liệu có ai đang đứng trong khung cảnh này cùng một lúc với mình, khoác trên người một bộ đồ tương tự, chạy trong tâm trí là một nỗi hãi sợ hoàn toàn khác. Nếu có thể cất tiếng gọi người ấy, cô sẽ gọi luôn. Nếu có thể vẫy tay với tất cả những cảm biến giấu kín, cô sẽ vẫy luôn.

Từ trên độ cao này, thế giới mang một tầm vóc khác hẳn, sở hữu một quy mô mới toanh. Sinh mạng cô đã bị vứt bỏ từ mấy tuần trước, đáng lẽ đã phải chấm hết từ lâu - nếu không phải trên sườn quả đồi trước nhà cô thì chắc hẳn cũng trong vùng nước ngập sâu của tháp giống mười bảy. Nhưng đời cô không kết thúc như vậy. Thay vào đó, nó chắc sẽ đi đến hồi kết ở đây, ngay sáng hôm nay cùng với Lukas. Họ có thể sẽ cùng nhau cháy rụi bên trong cái chốt gió kia nếu linh cảm của cô là sai. Hoặc có thể họ sẽ nằm trong cái rãnh của quả đồi ấy và cùng nhau mục ruỗng dần đi như một cặp uyên ương, một cặp uyên ương xích lại bên nhau nhờ những cuộc trò chuyện tuyệt vọng dông dài đến tận đêm hôm khuya khoắt, một mối gắn bó mãnh liệt giữa hai linh hồn mắc cạn chưa từng được nói ra hay thừa nhận.

Juliette đã hứa với mình là sẽ không bao giờ bí mật yêu đương nữa, hoàn toàn không bao giờ yêu đương nữa. Và chẳng hiểu sao, lần này thậm chí còn tệ hơn: cô giữ bí mật điều ấy với cả chính anh. Thậm chí còn giấu cả chính cô.

Có khi cô cảm thấy như thế là bởi cái chết đang cận kề, bởi tử thần đang quăng cát và chất độc quật túi bụi lên chiếc mũ bảo hộ trong suốt. Điều đó có nghĩa lý gì cơ chứ, khi thế giới rộng lớn và tràn đầy nhường ấy? Tháp giống của cô chắc sẽ tiếp tục tồn tại. Các tháp giống khác thì hẳn vậy rồi.

Một cơn gió mạnh quật vào người cô, suýt nữa giật tung cái chăn gấp ra khỏi tay cô. Juliette lấy lại thăng bằng, trấn tĩnh tinh thần, và bắt đầu thực hiện hành trình leo xuống dễ dàng hơn hẳn, về phía nhà mình. Cô thụt xuống khỏi đỉnh đồi cùng với khung cảnh làm tỉnh người cũng như chiều cao buồn lòng của nó, thoát khỏi làn gió ăn mòn khắc nghiệt. Cô men theo cái rãnh nơi hai quả đồi giao nhau, tiến về cặp vợ chồng thảm thương bị vùi lồ lộ giữa trời, đánh dấu con đường về nhà định mệnh, tuyệt vọng và mỏi mệt của cô.

Lúc cô đến đầu dốc thì vẫn còn sớm. Chẳng có ai ngoài miền đất ấy, mặt trời vẫn náu mình đằng sau những ngọn đồi. Trong lúc vội vã bước xuống dốc, cô băn khoăn nếu có ai nhìn trên cảm biến thấy mình loạng choạng lại gần tháp giống thì họ sẽ nghĩ gì.

Khi xuống đến dưới chân con dốc, cô đứng gần cánh cửa thép nặng trịch và đợi. Cô kiểm tra cái chăn bằng băng dán nhiệt, thầm nhẩm lại các bước hành động. Cô đã tính hết mọi trường hợp trong lúc leo thang, trong những cơn mơ điên rồ, và trong chuyến lội bộ xuyên miền hoang dã bên ngoài. Cô tự nhủ rằng kế hoạch này sẽ hiệu nghiệm. Phần kỹ thuật của nó không có vấn đề gì cả. Lý do duy nhất không ai từng sống sót qua một vụ lau chùi nào là bởi họ chưa bao giờ được trợ giúp; họ không được mang theo công cụ hay vật phẩm gì. Nhưng cô thì có mang.

Thời gian cứ như bất động. Chẳng khác nào chiếc đồng hồ tinh tế và quý giá của cô khi bị quên lên dây cót. Phần đất bị kẹt lại ven rìa con dốc cũng nôn nóng rục rịch cùng với cô, và Juliette tự hỏi có khi nào cuộc lau chùi đã bị hủy không, có khi nào cô sẽ chết một mình không. Cô tự nhủ rằng như vậy sẽ tốt hơn. Cô hít một hơi thật sâu, thầm ước giá mà mình mang theo nhiều không khí hơn, đủ cho một chuyến trở về, phòng trường hợp điều ấy xảy ra. Nhưng cô quá mải lo nghĩ về vụ lau chùi sẽ diễn ra, không tính đến chuyện có thể nó sẽ bị dẹp bỏ. Sau một hồi chờ đợi thật lâu, thần kinh căng hết cả lên và tim đập thình thịch, cô nghe thấy một tiếng động bên trong, tiếng bánh răng kim loại cạ vào nhau.

Juliette căng cứng người, hai tay nổi da gà, họng co thắt lại. Đến lúc rồi. Cô rục rịch người, nghe tiếng mấy cánh cửa nặng nề nghiến ầm ầm, chuẩn bị nhả ra Lukas tội nghiệp. Cô mở một phần cái chăn nhiệt ra và đợi. Nó sẽ bị thiêu rụi rất nhanh chóng thôi. Cô biết. Nhưng cô sẽ nắm quyền kiểm soát. Không ai có thể đến cản cô được.

Với một tiếng rít kinh thiên động địa, cửa tháp giống mười tám mở ra, và một luồng khí argon rin rít ập vào người cô. Juliette nhoài người vào luồng khí ấy. Làn sương nuốt chửng lấy cô. Cô mù quáng lao về phía trước, tay mò mẫm trước mặt, cái chăn vỗ phần phật vào ngực cô. Cô cứ ngỡ mình sẽ đâm sầm vào anh, sẽ phải vật lộn với một con người giật bắn mình và hoảng sợ, đã sẵn sàng ghì anh xuống, quấn chặt anh trong cái chăn - nhưng bên ngưỡng cửa không có ai cả, không tấm thân nào vật lộn tìm cách thoát ra, tìm cách trốn chạy ngọn lửa thanh tẩy sắp sửa bùng lên.

Juliette gần như ngã ụp vào chốt gió; cơ thể cô đang trông mong gặp phải kháng cự, hệt như một chiếc giày trên đầu cầu thang tối bỗng đạp vào thinh không.

Khi luồng khí argon tan đi và cửa bắt đầu đóng lại, cô thoáng nảy ra một hy vọng, một mộng tưởng nhỏ nhoi, rằng không có vụ lau chùi nào hết. Rằng cửa chỉ đơn thuần được mở để đón cô, chào mừng cô trở lại. Có khi ai đó đã nhìn thấy cô trên sườn đồi và đã thử liều, đã tha thứ cho cô, và tất cả rồi sẽ ổn thôi...

Nhưng ngay khi nhìn được qua làn khí cuồn cuộn, cô nhận thấy không phải vậy. Một người mặc đồ lau chùi đang quỳ chính giữa chốt gió, bàn tay đặt trên đùi, xoay mặt về phía cửa trong.

Lukas.

Juliette lao vọt đến chỗ anh vừa đúng lúc một quầng sáng bùng lên trong phòng, các vòi phun lửa thò ra và phản chiếu trên lớp ni lông lấp loáng. Cửa đóng thịch lại đằng sau lưng cô, nhốt cả hai người bên trong.

Juliette giũ bung cái chăn ra và bước vòng ra trước để anh nhìn thấy mình, để anh biết mình không đơn độc.

Bộ đồ không giấu nổi vẻ sững sờ. Lukas giật mình, tay thảng thốt vung lên, đúng lúc các lưỡi lửa phụt ra.

Cô gật đầu, biết rằng anh có nhìn thấy mình qua khối vòm trong suốt trên đầu, mặc dù cô không nhìn thấy anh. Làm động tác xoay vòng đã tập dượt trong tâm trí cả ngàn lần, cô trải cái chăn trùm kín đầu anh và nhanh chóng quỳ thụp xuống, phủ kín nốt mình.

Dưới lớp băng dán nhiệt tối om om. Nhiệt độ bên ngoài đang tăng lên. Cô cố gắng gào lên bảo với Lukas rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng ngay cả trong mũ bảo hộ của mình, giọng cô nghe cũng nghèn nghẹt. Cô nhét các mép chăn xuống dưới đầu gối và bàn chân, ngọ nguậy cho đến khi ghim chặt xuống đất. Cô với tay tới tìm cách nhét chăn xuống dưới anh nữa, sao cho lưng anh được che chắn hoàn toàn.

Lukas có vẻ hiểu cô đang làm gì. Đôi bàn tay mang găng của anh hạ xuống cánh tay cô và đặt yên đó. Cô cảm thấy anh rất tĩnh lặng, rất bình thản. Cô không thể tin nổi rằng anh lại đợi, chọn chết thiêu thay vì lau chùi. Cô không nhớ nổi có ai từng chọn lựa như thế chưa. Điều này làm cô lo lắng trong lúc họ chui rúc bên nhau trong bóng tối, còn xung quanh mỗi lúc một ấm lên.

Ngọn lửa liếm láp lớp băng dán nhiệt, vụt lên cái chăn mạnh đến mức ở trong cũng cảm nhận được, như một luồng gió quất. Nhiệt độ tăng vọt lên, mồ hôi túa ra từ môi và trán cô, bất chấp lớp lót chất lượng cao trong bộ đồ của cô. Cái chăn chẳng đủ đâu. Nó sẽ không giữ cho Lukas toàn mạng được trong bộ đồ của anh. Trong lòng cô chỉ lo sợ cho anh, cho dù da cô đã bắt đầu nóng lên.

Cơn hoảng loạn của cô dường như đã thấm qua anh, hay có khi anh đang bị thiêu đốt nặng hơn. Đôi bàn tay anh run rẩy trên tay cô. Và rồi cô cảm thấy anh thực sự hóa điên, cảm thấy anh đổi ý, bắt đầu bốc cháy, một chuyện gì đó đang diễn ra.

Lukas đẩy cô ra xa. Ánh sáng chói lòa lọt vào mái vòm bảo vệ họ khi anh bắt đầu bò ra ngoài dưới chăn, đạp chân chạy đi.

Juliette gào lên bảo anh dừng lại. Cô lồm cồm đuổi theo anh, tóm lấy cánh tay anh, chân anh, giày anh, nhưng anh giãy chân đá cô, nắm tay nện lên người cô, điên cuồng tìm cách trốn chạy.

Cái chăn rơi xuống khỏi đầu cô, và ánh sáng suýt nữa làm cô mù mắt. Cô cảm thấy sức nóng dữ dội, nghe thấy vòm mũ nổ tanh tách và phát ra các tiếng ồn, nhìn thấy cái mũ trong suốt lõm xuống trên đầu mình và méo mó. Cô không nhìn thấy Lukas, không cảm thấy anh nữa, chỉ thấy quầng sáng chói lòa và cảm nhận được cái nóng hừng hực, thiêu đốt người cô ở những chỗ bộ đồ nhăn nhúm dính sát vào cơ thể. Cô đau đớn rú lên và kéo chăn trùm lại lên đầu mình, che đậy lớp nhựa trong.

Và ngọn lửa cứ tiếp tục bùng cháy.

Cô không cảm thấy anh. Không nhìn thấy anh. Chẳng có cách nào tìm được anh hết. Hàng ngàn vết bỏng loang khắp cơ thể cô như hàng ngàn lưỡi dao khoét vào thịt da cô. Juliette ngồi một mình dưới lớp màng bảo vệ mỏng, nóng chín người, chịu đựng ngọn lửa cuồng nộ, và trút những giọt nước mắt nóng hổi. Cơ thể cô co giật vì khóc lóc và giận dữ, nguyền rủa ngọn lửa, nỗi đau, tháp giống, toàn bộ thế giới.

Thế rồi cuối cùng... cô không còn nước mắt nữa và chỗ nhiên liệu đã cháy hết. Nhiệt độ sôi sùng sục tụt xuống mức chỉ còn nóng rẫy, và Juliette có thể an toàn giũ cái chăn bốc khói tuột khỏi người. Cô cảm thấy da mình như đang bốc cháy. Bất cứ chỗ nào chạm phải mặt trong bộ đồ đều bỏng rát. Cô đưa mắt tìm Lukas và phát hiện ra mình không cần phải nhìn đi đâu xa xôi.

Anh đang nằm dựa người vào cửa, bộ đồ cháy đen và mấy mảng còn nguyên thì đang bong tróc ra. Mũ bảo hộ của anh vẫn còn ở nguyên trên đầu, giúp cô đỡ phải hãi hùng trông thấy gương mặt trẻ trung của anh, nhưng nó bị nung chảy và bóp méo còn nghiêm trọng hơn hẳn mũ cô. Cô bò đến gần, biết rằng cánh cửa đằng sau lưng đang mở ra, rằng chúng đang đến bắt cô, rằng mọi chuyện đã kết thúc. Cô đã thất bại.

Juliette nấc lên khi nhìn thấy những phần cơ thể anh lộ ra, nơi bộ đồ và lớp lót bằng carbon đã bị đốt rụi. Kia là cánh tay anh, cháy đen thành than. Bụng của anh phình to một cách khác thường. Đôi bàn tay tí hon của anh, vừa nhỏ tí vừa gầy gò, bị thiêu rụi thành...

Không.

Cô không hiểu. Cô lại bật khóc. Cô ụp đôi bàn tay mang găng đang bốc khói lên cái bong bóng mũ bảo hộ của mình và thét lên vì sốc, vừa giận dữ mà lại vừa nhẹ nhõm.

Nằm chết trước mặt cô không phải Lukas.

Đây là một kẻ chẳng xứng cho cô phải nhỏ giọt lệ nào.