← Quay lại trang sách

Chương 81 Tháp giống 18

CÔ CỨ HẾT TỈNH RỒI LẠI MÊ, hệt như những cơn đau chập chờn từ các vết bỏng của cô.

Juliette nhớ có làn sương cuồn cuộn phà đến, giày giẫm cồm cộp khắp xung quanh cô, nhớ mình nằm nghiêng trong chốt gió như lò nung hầm hập. Cô nhìn ngắm thế giới méo đi khi mũ bảo hộ của cô, một vật thể lầy nhầy, tiếp tục trĩu xuống mặt cô, tan chảy đi. Một ngôi sao bạc sáng loáng lơ lửng trước mắt cô, đong đưa rồi dần dần yên vị ngoài khối vòm trên đầu cô. Peter Billings ngó nhìn cô qua mũ bảo hộ, lắc hai vai bỏng rát của cô, lớn tiếng gọi những người đang tràn đến xung quanh, bảo họ cùng giúp một tay.

Họ nâng cô lên và đưa cô ra khỏi cái chốn bốc hơi nghi ngút ấy, mồ hôi trên các gương mặt nhỏ tong tỏng xuống, một bộ đồ tan chảy được cắt khỏi cơ thể cô.

Juliette trôi qua văn phòng cũ của cô như một hồn ma. Nằm ngửa mặt, bên dưới có tiếng bánh xe rin rít, đi ngang bao hàng chấn song thép, một băng ghế trống trong một buồng giam rỗng không.

Họ khiêng cô đi theo từng vòng tròn.

Xuống dưới.

Cô bị đánh thức bởi tiếng bíp của tim mình, của những cỗ máy kiểm tra cô, một người đàn ông mặc đồ như bố cô.

Ông ta là người đầu tiên nhận thấy cô đã tỉnh. Lông mày ông ta nhướn lên, một nụ cười, một cái gật đầu với ai đó sau vai cô.

Và rồi Lukas hiện ra, mặt anh xuất hiện trước cặp mắt nhòe nhòe của cô - quen thuộc làm sao, lạ lẫm làm sao. Cô cảm thấy bàn tay anh đặt trong tay mình. Cô biết bàn tay đó đã ở đấy một hồi lâu rồi, rằng anh đã ở đấy một hồi lâu rồi. Anh đang vừa khóc vừa cười, vuốt má cô. Jules muốn biết có chuyện gì mà buồn cười thế. Có chuyện gì mà buồn thảm thế. Anh chỉ lắc đầu trong khi cô lại thiếp đi.

Những vết bỏng không chỉ nặng; chúng còn phủ khắp mọi nơi.

Quá trình hồi sức của cô là một chuỗi ngày hết ngập chìm trong màn sương thuốc giảm đau rồi lại trồi lên.

Mỗi lần nhìn thấy Lukas, cô lại xin lỗi. Mọi người đều nhặng xị hết cả lên. Peter ghé qua. Có hàng chồng thư gửi đến từ khu dưới sâu, nhưng không ai được cho lên hết. Không ai khác được phép gặp cô ngoại trừ cái người ăn mặc như bố cô và những người phụ nữ khiến cô nhớ đến mẹ mình.

Một khi đã được họ cho phép thì đầu óc cô tỉnh táo lại rất nhanh.

Juliette vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mơ mà cô cảm tưởng rất sâu, một cơn đờ đẫn kéo dài hàng tuần liền, những cơn ác mộng về bị chết đuối và chết cháy, về bị tống ra thế giới bên ngoài, về hàng chục tháp giống giống hệt như tháp giống của cô. Mớ thuốc đã giúp kìm nén cơn đau - nhưng cũng khiến tâm trí cô lù đù. Nếu có thể tỉnh trí lại thì cô không ngán mấy cơn đau nhức đâu. Quyết định dễ nghĩ quá mà.

“Này.”

Cô nghiêng đầu sang bên - và Lukas đã ở bên. Anh có bao giờ vắng mặt không chứ? Một tấm chăn rơi xuống khỏi ngực anh khi anh rướn tới, nắm lấy tay cô. Anh mỉm cười.

“Trông cô khá hơn rồi đấy.”

Juliette liếm môi. Miệng cô khô không khốc.

“Tôi đang ở đâu đây?”

“Bệnh viện tầng ba mươi ba. Cứ từ tốn thôi. Cô có muốn tôi lấy cho gì không?”

Cô lắc đầu. Thật phi thường khi có thể nhúc nhích được, có thể đáp lại lời người khác được. Cô cố gắng siết lấy bàn tay anh.

“Tôi đang đau lắm,” cô phều phào nói.

Lukas bật cười. Trông anh có vẻ nhẹ nhõm khi nghe thấy điều này. “Hẳn rồi.”

Cô chớp mắt và nhìn anh. “Tầng ba mươi ba có bệnh viện à?” Lời của anh lọt vào tai cô có độ trễ.

Anh nghiêm nghị gật đầu. “Tôi xin lỗi, nhưng đây là bệnh viện tốt nhất trong tháp giống. Và chúng tôi có thể giữ cho cô được an toàn. Nhưng quên chuyện ấy đi. Cứ nghỉ ngơi đã. Tôi sẽ đi gọi y tá.”

Anh đứng lên, một cuốn sách dày rơi ra khỏi lòng và ụp vào trong ghế, vùi mình trong cái chăn và mớ gối.

“Cô liệu có ăn uống được gì không?”

Cô gật đầu, quay lại nhìn trần nhà và những ngọn đèn sáng chói, dần nhớ lại mọi thứ, ký ức theo nhau trồi lên như những cơn đau trên da cô.

Suốt mấy ngày liền, cô chỉ đọc các bức thư gấp và khóc nức nở. Lukas ngồi bên cạnh cô, thu thập những thư rơi tràn xuống sàn như máy bay giấy phóng từ chiếu nghỉ. Anh cứ xin lỗi luôn miệng, khóc thút thít như thể mình chính là thủ phạm. Juliette đọc toàn bộ chỗ thư từ kia cả chục lần liền, cố gắng nhớ cho rạch ròi ai đã mất và ai vẫn đang ký tên cuối thư. Cô không thể tin nổi cái tin tức kinh khủng về Knox. Có những thứ trên đời mà ta cứ ngỡ tưởng là bất biến, hệt như cây cầu thang lớn. Cô khóc thương ông ta và Marck, muốn gặp Shirly khôn xiết, nhưng bị đáp là không được.

Những hồn ma luôn ghé thăm cô mỗi khi đèn đuốc tắt hết. Juliette thường tỉnh dậy, mắt nhoèn gỉ, gối ướt đẫm, thấy Lukas xoa trán và bảo với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Peter thường xuyên ghé qua. Juliette cứ cảm ơn cậu ta mãi. Tất cả là nhờ công Peter, hoàn toàn nhờ Peter hết. Cậu ta đã đưa ra quyết định. Lukas kể cho cô nghe về cây cầu thang, về hành trình đi lau chùi của anh, về giọng cô trên điện đàm của Peter, ý nghĩa của việc cô vẫn còn sống.

Peter đã mạo hiểm, đã lắng nghe. Nhờ đó mà cậu ta và Lukas đã nói chuyện với nhau. Lukas đã nói ra những điều cấm kỵ vì không còn phải lo bị tống đi nơi nào tệ hơn được nữa, nói gì đó về một con virus nguy hiểm mà cô không hiểu, về việc nhiễm bệnh. Cái điện đàm sấn sổ báo cáo những người thợ tại bộ phận Cơ Khí xin hàng. Bernard vẫn cứ kết án tử cho họ.

Và Peter cần phải ra quyết định. Cậu ta có phải luật pháp tối thượng không, hay cậu ta phải trả nợ những người đặt mình vào vị trí đó? Cậu ta sẽ làm điều đúng đắn, hay điều người ta kỳ vọng mình thực hiện? Làm điều thứ hai thì dễ lắm, nhưng Peter Billings là một người tử tế. Lukas đã nói với cậu ta như vậy trên lồng cầu thang đó. Anh bảo với cậu ta rằng định mệnh đã đặt họ vào đây, nhưng những gì mỗi người họ thực hiện sau khi bị định mệnh xô đẩy vào đấy sẽ quyết định họ là ai. Quyết định bản chất của họ.

Anh nói với Peter rằng Bernard đã từng giết người. Rằng anh có bằng chứng. Lukas chẳng làm gì đáng để bị như thế này cả.

Peter nhận định rằng toàn bộ lực lượng an ninh của bộ phận IT đều ở cách đây một trăm tầng. Khu trên đỉnh chỉ có duy nhất một khẩu súng. Duy nhất một bộ luật.

Là của cậu ta.