Chương 2 CHỔNG MÔNG LÊN-*-CHÀO MỪNG ĐẾN BUD/S
“Nhào xuống! Chống đẩy một trăm lần! Bắt đầu!” Hai trăm hai mươi thân người lao xuống mặt đường nhựa và bắt đầu chống đẩy. Tất cả chúng tôi đều mặc đồ rằn ri - đồ ngụy trang BDU[*] hay đồng phục chiến đấu với mũ sắt sơn màu xanh mới tinh. Đó là khởi động cho chương trình huấn luyện BUD/S. Chúng tôi đều liều lĩnh, phấn khích và cũng lo sợ nữa.
Chu thich: Battle Dress Uniform: Đồng phục chiến đấu.
Chúng tôi chống đẩy liên hồi và chúng tôi say mê nó.
Huấn luyện viên thậm chí còn không thèm ra khỏi văn phòng của ông ta bên trong tòa nhà cách đấy không xa. Giọng ông ta trầm, có phần hơi tàn nhẫn, dễ dàng thoát từ tòa nhà ra ngoài sân nơi chúng tôi đang tập trung.
“Tiếp tục chống đẩy! Bốn mươi lần! Bốn mươiiii!”
Hai cánh tay tôi vẫn chưa hề thấy mỏi nhưng khi tôi nghe thấy một tiếng rít lạ tai, tôi ngước mắt nhìn lên xem chuyện gì đang diễn ra.
Tôi được “thưởng” ngay một luồng nước vào trúng mặt.
Một vài sĩ quan huấn luyện khác đã có mặt và dùng vòi nước cứu hỏa xịt chúng tôi. Bất cứ kẻ ngốc nào nhìn lên đều hứng trọn một vòi.
Chào mừng đến với BUD/S.
“Đạp nước! BẮT ĐẦU.”
BUD/S là chữ viết tắt của Basic Underwater Demolition/SEAL (chương trình huấn luyện căn bản hoạt động phá hủy mục tiêu dưới nước của SEAL) và đó là khóa mở đầu mà tất cả các ứng viên phải vượt qua trước khi trở thành một SEAL. Hiện nay chương trình do trung tâm Chiến tranh Đặc biệt Hải quân[*] ở Coronado, California, tổ chức. Chương trình thường được bắt đầu bằng việc “nhồi thể lực” hay dạy học phi học thuyết, được thiết kế để giới thiệu cho các ứng viên biết về những việc yêu cầu họ đáp ứng. Có ba giai đoạn sau: rèn luyện thể lực, lặn và tác chiến mặt đất.
Chu thich: Naval Special Warfare Center: Trung tâm Chiến tranh Đặc biệt Hải quân, thuộc Quân chủng Hải quân Hoa Kỳ.
Có rất nhiều câu chuyện và tài liệu viết về BUD/S trong những năm qua, và kiểu huấn luyện đó khổ ải như thế nào. Hầu hết những gì họ nói đều là sự thật. (Hoặc chí ít thì đa phần đều là sự thật. Hải quân và những người huấn luyện đã nói giảm đi chút ít về chỉ tiêu quốc gia trong các chương trình truyền hình thực tế cũng như các kênh phát thanh khác. Nhưng kể cả các phiên bản nói giảm đó thì vẫn là thật thôi.) Về cơ bản, các huấn luyện viên sẽ táng ta liên hồi, rồi lại táng thêm vài trận nữa. Cho đến khi mọi việc xong xuôi, họ lại đá vào mông ta rồi lại nện cho ta tơi tả lần nữa.
Các bạn thủng rồi đấy.
Tôi thích nó. Ghét nó, ghê sợ nó, nguyền rủa nó... rồi lại thích nó.
NHỒI THỂ LỰC VÀ TINH THẦNTôi mất hơn nửa năm để hoàn thành chương trình huấn luyện. Tôi gia nhập Hải quân và báo cáo kết quả huấn luyện cơ bản vào tháng Hai năm 1999. Trại lính thủy mới tuyển khá nhàm. Tôi nhớ có lần tôi đã gọi điện cho cha tôi và nói rằng huấn luyện cơ bản dễ hơn so với công việc ở nông trại. Điều đó chẳng hay ho gì. Tôi đã gia nhập Hải quân để trở thành một SEAL và thử thách bản thân. Thay vào đó, tôi mập lên và mất dáng.
Các bạn biết đấy, trại lính thủy được thiết kế để chuẩn bị cho bạn ngồi trên tàu. Họ dạy bạn rất nhiều về Quân chủng Hải quân, điều này tốt thôi, nhưng tôi muốn thứ gì đó nhiều hơn thế như việc huấn luyện cơ bản của Lính thủy đánh bộ chẳng hạn - một thử thách về thể lực. Em trai tôi gia nhập lực lượng Lính thủy đánh bộ và vượt qua trại huấn luyện tân binh khắc nghiệt và trong điều kiện hàng đầu. Tôi đã vượt qua và có lẽ sẽ bị đánh trượt chương trình huấn luyện BUD/S nếu tôi được tuyển trực tiếp ngay từ đầu. Họ đã thay đổi quy trình. Bây giờ họ có một trại huấn luyện quân sự riêng biệt của Chương trình BUD/S, tập trung nhiều hơn vào việc rèn luyện thể lực và thể hình.
Chương trình này của BUD/S kéo dài hơn nửa năm, đòi hỏi rất cao về cả thể chất lẫn tinh thần; như tôi từng nói, tỉ lệ rớt lên tới 90%. Phần tồi tệ nhất của chương trình huấn luyện BUD/S là Tuần Địa ngục, kéo dài 132 giờ liên tục với việc rèn luyện và các bài tập về thể lực. Một vài thông lệ đã thay đổi và được kiểm nghiệm trong nhiều năm, tôi cho rằng nó sẽ còn tiếp tục cải tiến nữa. Tuần Địa ngục gần như vẫn là bài kiểm tra đòi hỏi về thể lực gắt gao nhất và có lẽ sẽ tiếp tục là một trong những bài có điểm cao nhất hoặc thấp nhất tùy thuộc vào cách đánh giá của bạn. Khi tôi bắt đầu tham gia, Tuần Địa ngục đã đi vào hồi kết của Giai đoạn Đầu tiên. Nhưng hồi sau sẽ rõ.
May mắn cho tôi là đã không phải tham gia trực tiếp vào BUD/S ngay từ đầu. Tôi tham gia một chương trình huấn luyện khác và phải vượt qua trước đã, và việc thiếu người hướng dẫn trong các lớp học của BUD/S đã giúp tôi (và nhiều người khác nữa) thoát khỏi được việc bị ngược đãi một thời gian.
Theo quy chế của Lực lượng Hải quân, tôi phải chọn một chuyên ngành hay Chuyên môn Nghiệp vụ Quân sự (Military Occupation Specialty - MOS, như nó được biết đến trong quân chủng) trong trường hợp tôi không thể vượt qua được BUD/S và không đủ tiêu chuẩn thành SEAL. Tôi chọn ngành tình báo và cứ nghĩ một cách ngây thơ rằng mình sẽ trở thành kiểu như một James Bond. Hẳn các bạn đã cười phá lên phải không?
Nhưng trong suốt giai đoạn huấn luyện đó, tôi bắt đầu tập luyện nghiêm túc hơn. Tôi dành thời gian ba tháng để học những vấn đề cơ bản của các ngành tình báo Hải quân, và quan trọng hơn là tôi đã có thân hình chuẩn hơn. Thật tình cờ tôi được nhìn thấy tận mắt một nhóm biệt kích SEAL thực sự ở căn cứ quân sự, và họ đã thôi thúc tôi tập luyện. Tôi đã đi đến phòng tập thể dục và luyện tất cả các bộ phận quan trọng của cơ thể: chân, ngực, cơ tam đầu, bắp tay, v.v... Tôi cũng bắt đầu chạy ba lần một tuần, từ 6 đến 12 ki lô mét một ngày, và cứ tăng lên 3 ki lô mét sau mỗi buổi tập.
Tôi ghét chạy, nhưng tôi đã bắt đầu phát triển lối tư duy đúng đắn: Làm những gì cần phải làm.
Đây là nơi tôi học bơi, hay ít nhất là làm sao để bơi giỏi hơn.
Tôi đến từ Texas, nơi cách khá xa vùng sông nước. Trong số rất nhiều kỹ năng, tôi phải thuần thục bơi nghiêng - một kiểu bơi tối quan trọng đối với một SEAL.
Kết thúc khóa đào tạo, thân hình tôi trông đã khá chuẩn, nhưng hẳn là vẫn chưa đủ để tôi tham gia vào chương trình huấn luyện BUD/S. Mặc dù lúc đó tôi đã không nghĩ như vậy, nhưng tôi rất may mắn vì việc thiếu huấn luyện viên cho Chương trình BUD/S, dẫn đến việc tồn đọng nhiều học viên. Hải quân đã quyết định cử tôi hỗ trợ các sĩ quan biệt phái (Detailer) của SEAL trong vài tuần, cho đến khi khai giảng chương trình huấn luyện mới. (Detailer là các chuyên viên dân sự trong quân đội, giải quyết các công tác nhân sự khác nhau, tương tự như những nhân viên của bộ phận nhân sự trong các tập đoàn/công ty lớn.)
Tôi phải làm việc nửa ngày cùng họ, hoặc là từ 8 giờ sáng đến giữa trưa, hoặc là từ giữa trưa đến 4 giờ chiều. Khi không phải làm việc, tôi tập luyện với các ứng viên khác của SEAL. Chúng tôi cùng rèn luyện thể lực theo kiểu mà các thầy cô dạy môn thể dục ở trường cũ gọi là kỹ thuật ép dẻo, trong vòng hai giờ. Chắc bạn biết những bài tập kiểu đấy: gập bụng, chống đẩy và nâng tạ.
Chúng tôi đã không còn phải tập nặng nữa. Với ý tưởng rõ ràng rằng bạn không muốn trở thành kẻ vai u thịt bắp; bạn muốn khỏe mạnh nhưng linh hoạt tối đa.
Trong những ngày thứ Ba và thứ Năm, chúng tôi bơi đến kiệt sức, về cơ bản có cảm giác như bơi đến khi ta chìm nghỉm. Còn những ngày thứ Sáu là ngày chạy đường trường, khoảng 16 đến 19 ki lô mét. Thật khó nhằn, nhưng trong Chương trình BUD/S, bạn được kỳ vọng phải chạy được bán marathon.
Cha mẹ tôi nhớ đã nói chuyện với tôi vào khoảng thời gian này. Tôi đã cố gắng chuẩn bị tinh thần cho họ về những gì có thể diễn ra phía trước. Cha mẹ tôi không biết nhiều về SEAL cả; hẳn đó lại là điều hay.
Có người đã đề cập việc căn cước của tôi có thể sẽ bị xóa khỏi hồ sơ chính thức. Khi nói với cha mẹ, tôi có thể thấy họ hơi nhăn mặt khó chịu.
Tôi đã hỏi xem mọi việc có ổn không. Tôi cho rằng họ chưa chuẩn bị gì cho điều đó.
Cha tôi thì khăng khăng “ổn cả”. Còn mẹ tôi thì im lặng. Cả hai đều rất lo lắng nhưng cố gắng giấu đi và không bao giờ nói bất cứ điều gì ngăn cản tôi tiến lên phía trước.
Cuối cùng, sau sáu tháng chờ đợi hoặc khoảng tầm đó, tập luyện, rồi chờ đợi thêm chút nữa, lệnh triệu tập tôi cũng đã đến: trình diện BUD/S.
BỊ KÍCH ĐỘNG MẠNHTôi rời khỏi ghế sau của chiếc taxi và sửa sang lại quân phục. Xách túi ra khỏi xe, tôi thở sâu và bắt đầu bước vào lối lên boong tàu, tòa nhà mà tôi phải đến đó để trình diện. Lúc đó tôi hai mươi tư tuổi, sắp thực hiện được ước mơ của mình.
Và sau đó tôi đã bị kích động mạnh.
Trời đã tối nhưng không quá muộn, chỉ khoảng hơn 5 hay 6 giờ tối gì đó. Tôi phấp phỏng chờ đợi mình sẽ nhảy dựng lên ngay sau khi bước qua cánh cửa. Các bạn hẳn đã nghe rất nhiều tin đồn về BUD/S và nó khắc nghiệt ra sao, nhưng các bạn không bao giờ được nghe trọn cả. Việc phỏng đoán làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Tôi phát hiện ra một gã ngồi sau cái bàn. Tôi bước đến và tự giới thiệu về mình. Anh ta kiểm tra tôi và đưa tôi vào một căn phòng và đủ các thủ tục hành chính linh tinh khác cần phải giải quyết.
Lúc nào tôi cũng nghĩ: “Việc này chắc cũng chẳng khó khăn gì.”
Và: “Mình có thể sẽ bị tấn công bất cứ lúc nào.”
Tất nhiên tôi thấy khó ngủ. Tôi luôn giữ suy nghĩ là đám sĩ quan huấn luyện sẽ xông vào và quất vào mông tôi. Tôi vừa phấn khích, và vừa có chút lo lắng khi đó.
Buổi sáng trôi qua không hề có mảy may xáo trộn nào. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi thực sự không nằm trong chương trình của BUD/S; chưa thì đúng hơn, chưa chính thức. Tôi mới chỉ tham gia chương trình được gọi là “nhồi thể lực” thôi. Khóa nhồi thể lực này nhằm chuẩn bị cho bạn vào BUD/S. Nó giống như Chuông trình BUD/S với những bánh xe huấn luyện, còn lính SEAL thực thi các bánh xe huấn luyện đó.
Khóa nhồi thể lực kéo dài một tháng. Họ cũng la hét chúng tôi vài lần nhưng không có gì giống như BUD/S. Chúng tôi dành ra một ít thời gian để học được những điều căn bản của thứ họ mong đợi ở chúng tôi, chẳng hạn như chạy trong cuộc chạy đua vượt chướng ngại vật như thế nào. Ý tưởng là khi tình hình trở nên nghiêm trọng, chúng tôi biết cách tự đảm bảo an toàn cho mình. Chúng tôi cũng bỏ khá nhiều thời gian giúp đỡ những việc nho nhỏ khi các lớp học khác đã đi vào huấn luyện thực tế.
Nhồi thể lực cũng vui. Tôi thích các bài tập thể hình, thúc đẩy cơ thể và cải thiện các kỹ năng thể lực. Đồng thời tôi cũng quan sát các ứng viên khác đang bị đối xử như thế nào trong BUD/S. Tôi nghĩ, Mẹ kiếp, mình phải nghiêm túc và tập luyện tích cực hơn.
Và khi đó, trước khi tôi kịp nhận ra, Giai đoạn Đầu tiên đã bắt đầu. Bây giờ, việc huấn luyện là cho thực tế và tôi đang bị kích động rất mạnh. Thường là với rất nhiều cảm xúc.
Điều này dẫn chúng ta quay trở lại điểm bắt đầu chương này, khi tôi hứng trọn một vòi nước vào mặt trong lúc tập luyện. Tôi đã tập thể lực hàng tháng trời, thế nhưng chương trình này còn nặng hơn nhiều. Điều khôi hài là, mặc dù tôi đã ít nhiều biết điều gì sẽ xảy ra, tôi vẫn không hiểu một cách trọn vẹn là nó khó khăn đến mức nào. Chừng nào chưa thực sự trải nghiệm nó, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được.
Cùng buổi sáng hôm đó, tôi đã nghĩ, Chết tiệt, những gã này sẽ giết mình mất. Hai cánh tay mình như rụng rời còn mình sắp tan tành trên cái mặt đường này luôn.
Dù thế nào tôi vẫn tiếp tục.
Lần đầu bị vòi nước xịt thẳng vào mặt, tôi đã tránh. Điều đó khiến cho tôi thu hút được bao nhiêu là chú ý - sự chú ý tồi tệ.
‘Không được tránh!” Huấn luyện viên gào lên, thêm vào vài từ có chọn lọc liên quan đến sự thiếu ý chí và năng lực của tôi. “Quay lại và nhận nó đi.”
Tôi đã làm theo. Tôi không biết là chúng tôi đã chống đẩy và tập các bài tập khác mấy trăm lần. Tôi chỉ biết rằng tôi cảm thấy mình sẽ bị trượt. Điều đó khích lệ tôi, tôi không muốn bị trượt.
Tôi đã đối mặt với nỗi sợ hãi đó và đi tới cùng một kết cục hằng ngày, đôi khi còn mấy lần trong ngày.
Mọi người thường hỏi tôi việc luyện tập khó đến mức nào, chúng tôi đã phải chống đẩy bao nhiêu lần, gập bụng bao nhiêu lần. Để trả lời cho câu hỏi đầu tiên là cả trăm lần cho mỗi lần tập, nhưng bản thân số lần không quan trọng. Tôi nhớ, lúc đó mọi người đều có thể chống đẩy hàng trăm lần hoặc hơn nữa. Nó lặp đi lặp lại và áp lực không ngừng, việc ngược đãi luôn đồng hành với các bài tập cũng làm cho Chương trình BUD/S trở nên vô cùng khắc nghiệt. Tôi đồ rằng quả là khó giải thích nếu anh chưa từng trải nghiệm nó.
Thường có sự hiểu nhầm là tất cả các SEAL đều là những gã khổng lồ với thể trạng thuộc hàng đỉnh. Nói chung, phần nhận định sau thì đúng, tất cả các SEAL trong đội đều phong độ tuyệt vời. Nhưng vóc dáng rất khác nhau. Tôi cao khoảng 1,88 mét và nặng 79 kilôgam, còn những người khác cao trong khoảng từ 1,73 đến 2 mét. Điểm chung của tất cả chúng tôi không phải là cơ bắp, mà là ý chí thực hiện bất cứ nhiệm vụ nào.
Vượt qua Chương trình BUD/S và trở thành lính SEAL thì tinh thần cứng cỏi cao hơn bất kỳ điều gì khác. Lì lợm và không chịu đầu hàng là chìa khóa của thành công. Đôi lúc, tôi suýt sẩy chân khỏi công thức thành công này.
TRÚNG TẦM RA-ĐATuần đầu tiên tôi cố gắng cách tầm theo dõi của ra-đa càng xa càng tốt. Bị soi là điều tồi tệ. Dù là khi rèn thể lực hay tập những bài tập khác, hay thậm chí chỉ là đứng trong hàng thôi, chỉ cần sơ suất nhỏ nhất cũng có thể khiến bạn trở thành trung tâm chú ý. Nếu bạn đứng vào hàng không ngay ngắn, họ sẽ chỉnh đốn ngay lập tức. Khi huấn luyện viên yêu cầu làm gì, tôi cố gắng là người thực hiện đầu tiên. Nếu tôi làm đúng, và tôi chắc chắn là mình cố gắng làm đúng, thì họ sẽ bỏ qua tôi và tập trung chú ý vào người khác.
Tôi không thể thoát hoàn toàn khỏi sự chú ý. Bất chấp tất cả các bài tập của mình, bất chấp tất cả các bài rèn thể lực và mọi thứ khác nữa, tôi đã có cả mớ phiền toái với bài kéo xà đơn.
Hẳn là các bạn biết động tác này, đặt tay lên xà và kéo người lên. Rồi hạ người xuống. Lặp đi lặp lại. Lặp đi lặp lại.
Trong Chương trình BUD/S, chúng tôi phải treo người trên xà và đợi cho đến khi huấn luyện viên ra lệnh bắt đầu. Vậy là, trong giờ học đầu tiên, anh ta tình cờ đứng ngay bên cạnh tôi.
“Bắt đầu!” Huấn luyện viên ra lệnh.
“Ôi,” tôi rên lên, tự kéo mình lên trên.
Sai lầm lớn. Ngay lập tức tôi bị gán cho mác yếu đuối.
Lúc đầu tôi không thể kéo xà được nhiều lần mà chỉ hít được khoảng sáu cái (thực sự đạt yêu cầu). Nhưng giờ đây, với tất cả chú ý dồn vào, tôi không thể để chệch cái nào. Tôi phải thực hiện những cú kéo xà hoàn hảo. Các huấn luyện viên đã lọc tôi ra rồi bắt đầu yêu cầu tôi luyện nhiều hơn, và đưa ra cho tôi cả đống bài tập bổ sung nữa.
Nó đã có tác dụng, kéo xà trở thành một trong những phần tập luyện trội hơn của tôi. Tôi có thể kéo liền ba mươi phát mà không gặp khó khăn gì. Rốt cuộc, tôi không phải là người giỏi nhất môn này nhưng tôi không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Còn bơi lội thì sao? Tất cả những gì tôi đã làm trước khi tham gia BUD/S nay đã mang lại kết quả. Bơi thực sự đã trở thành phần tập luyện tốt nhất của tôi. Nếu tôi không phải là người bơi nhanh nhất thì cũng là một trong số những tay bơi nhanh nhất lớp.
Nhưng, khoảng cách tối thiểu không nói lên điều gì cả. Để đạt yêu cầu, ta phải bơi hàng nghìn mét[*] ở đại dương. Cho đến khi ta hoàn thành khóa huấn luyện BUD/s, một nghìn mét chẳng là cái gì cả. Ta bơi suốt ngày. Hai hải lý[*] chỉ là súc miệng mỗi ngày. Có lần chúng tôi bị đưa lên thuyền rồi đẩy xuống bơi bảy hải lý vào bờ.
Chu thich: Nguyên văn là hàng nghìn yard, 1 yard tương đương 0,914 mét.
Chu thich: Khoảng hơn 3 ki lô mét. (1 hải lý tương đương 1,85 ki lô mét).
“Chỉ có một cách để trở về nhà, hỡi các chàng trai,” huấn luyện viên nói. “Bắt đầu bơi đi.”
HẾT BỮA NÀY ĐẾN BỮA KHÁCChắc hẳn mọi người từng nghe về SEAL cũng đều nghe về Tuần Địa ngục. Nó kéo dài năm ngày rưỡi liên tục nhằm kiểm tra xem sức chịu đựng và ý chí của bạn liệu có trở thành một chiến binh thực thụ hay không.
Mỗi một người lính SEAL đều có một câu chuyện về Tuần Địa ngục khác nhau. Câu chuyện của tôi thực sự bắt đầu trước Tuần Địa ngục một hay hai ngày gì đó, trên các ngọn sóng và tảng đá. Nhóm của chúng tôi ở trên một chiếc xuồng phao nhỏ (inflatable boat, small - IBS), loại xuồng cao su đơn giản dành cho sáu người, chúng tôi phải lái nó vượt qua các tảng đá để quay vào bờ. Tôi là lính chốt, nghĩa là tôi có nhiệm vụ trèo lên và giữ chặt chiếc IBS trong khi những người khác xuống xuồng và nâng nó lên.
Thế rồi, ngay khi tôi vừa chuẩn bị sẵn sàng thì một cơn sóng lớn đổ ập xuống giằng lấy chiếc xuồng và đẩy ập xuống chân tôi. Nó đau khủng khiếp, và ngay lập tức khiến tôi tê cứng.
Tôi cố hết sức để lờ đi, rốt cuộc thì cũng chế ngự được nó. Sau đó, khi chúng tôi đã hoàn thành công việc trong ngày, tôi đi cùng một cậu bạn thân có bố là bác sĩ đến chỗ bố cậu ta để nhờ ông kiểm tra chân cho tôi. Ông chụp X quang và phát hiện tôi bị rạn xương.
Tất nhiên, ông muốn bó bột, nhưng tôi từ chối. Trình ra trước BUD/S cái chân bó bột có nghĩa là tôi sẽ phải hoãn chương trình huấn luyện lại. Và nếu làm vậy trước Tuần Địa ngục tôi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, không đời nào bắt tôi vượt qua mọi thứ rồi lại phải vượt qua thêm lần nữa.
(Thậm chí trong suốt chương trình huấn luyện BUD/S, bạn được phép rời căn cứ nếu có giấy phép cho thời gian nghỉ ấy. Hiển nhiên là tôi đã không tới gặp bác sĩ của Hải quân để khám chân, bởi vì ông ấy sẽ trả tôi ngược về - được gọi là “đúp xuống khóa dưới” - ngay lập tức.)
Buổi tối mà Tuần Địa ngục dự kiến sẽ bắt đầu, chúng tôi được đua đến một căn phòng rộng, được ăn pizza và thưởng thức một chuỗi phim lê thê - Black Hawk Down, We Were Soldiers, Braveheart. Tất cả chúng tôi được thư giãn trong một tâm trạng không thư giãn, vì chúng tôi biết Tuần Địa ngục sắp bắt đầu. Giống như bữa tiệc trên tàu Titanic. Những bộ phim làm tất thảy chúng tôi căng thẳng, nhưng chúng tôi đều biết là tảng băng trôi đang đâu đó ngoài kia, lờ mờ ẩn khuất trong bóng tối.
Lại một lần nữa, trí tưởng tượng làm tôi lo lắng. Tôi biết, đến một lúc nào đó một huấn luyện viên sẽ nhảy bổ qua cánh cửa kia với một khẩu súng máy M-60 nã đạn lên trần nhà, còn tôi sẽ phải lao bắn ra ngoài và đứng nghiêm bên cái máy nghiền (khu vực luyện tập rải nhựa đường). Nhưng là khi nào?
Mỗi một phút trôi qua lại càng khiến cho dạ dày tôi thêm nhộn nhạo. Tôi ngồi ở đó và tự nói với mình, “Lạy Chúa.” Hết lần này đến lần khác. Rất hào hùng và sâu kín.
Tôi cố gắng chớp mắt một lát nhưng không tài nào ngủ được. Cuối cùng, ai đó đã thình lình xuất hiện và bắt đầu nổ súng.
Ơn Chúa!
Tôi không nghĩ là mình từng hạnh phúc như vậy trong đời khi bị người khác ngược đãi. Tôi chạy ra ngoài. Các huấn luyện viên ném rất nhiều pháo sáng và vặn vòi phun nước phun hết cỡ. (Pháo sáng flash-crash là những quả lựu đạn gây choáng phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh và tạo ra tiếng ồn lớn khi chúng phát nổ, nhưng không gây sát thương cho con người. về mặt kỹ thuật, Bộ binh và Hải quân sử dụng nhiều thuật ngữ đối với các loại lựu đạn khác nhau, nhưng nói chung, chúng tôi gọi chúng bằng những cái tên có thể thay thế cho nhau được.)
Tôi rất phấn khích, sẵn sàng chuẩn bị cho những điều mà mọi người đều nghĩ là bài kiểm tra cuối cùng đối với các học viên SEAL. Nhưng cùng lúc đó tôi đang nghĩ, Việc quái gì đang xảy ra vậy? Bởi vì mặc dù tôi biết mọi thứ về Tuần Địa ngục hoặc tôi nghĩ là mình biết, nhưng khi chưa từng trải qua, tôi thực sự không hiểu thấu được nó.
Chúng tôi đã bị tách ra. Họ cử chúng tôi đến các địa bàn khác nhau và chúng tôi bắt đầu tập luyện chống đẩy, kỹ thuật bơi dùng chân đạp nước nhanh, bật nhảy cao...
Rồi sau đó, mọi thứ cùng lúc diễn ra. Chân tôi ư? Đó là nơi ít đau nhất. Chúng tôi bơi, chúng tôi tập thể chất, chúng tôi đưa thuyền ra xa. Hầu hết chúng tôi cứ thế vận động. Một trong những gã đồng hành kiệt sức đến mức hắn tưởng có một con cá mập cưỡi xuồng kayak đến kiểm tra chúng tôi và bắt đầu la hét cảnh báo. (Thực ra, đó là sĩ quan chỉ huy của chúng tôi. Tôi cũng không chắc là ông ta có coi đó là một lời khen ngợi hay không.)
Trước khi chương trình huấn luyện BUD/S bắt đầu, có người đã chỉ cho tôi cách tốt nhất để đối phó với nó là tập luyện từ bữa ăn này tới bữa ăn khác. Tập chăm chỉ hết mức có thể cho đến khi bạn được cho ăn. Cứ sáu tiếng người ta lại cho bạn ăn một lần, giống như một cái đồng hồ. Vì thế, tôi đã tập trung vào điều đó. Đội nhà bếp không bao giờ đến muộn hơn 5 giờ 59 phút cả.
Tuy nhiên, có nhiều lúc tôi nghĩ mình sẽ không làm được điều đó. Tôi đã bị dụ dỗ đứng dậy và chạy đến rung cái chuông để chấm dứt việc tra tấn mình, nếu rung cái chuông này, bạn sẽ được đi uống cà phê và ăn bánh rán. Và tạm biệt, vì khi rung chuông (hoặc đơn giản là đứng lên và nói “Tớ chuồn đây”) đồng nghĩa với việc kết thúc chương trình của bạn.
Dù tin hay không, một tuần trôi qua cái chân rạn xương của tôi cũng dần dần bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn. Có thể tôi đã quen nên cảm thấy nó bình thường. Điều tôi không thể chịu được chính là cái lạnh. Nằm trên bãi biển trong làn sóng vỗ, tôi cởi trần, lạnh đến tận xương tủy, đó là điều tồi tệ nhất. Tôi khoác chặt tay đồng đội ở cả hai bên và “chổng mông lên” nữa, người tôi vẫn run lên ghê gớm với từng con ớn lạnh. Tồi cầu cho ai đó đi tiểu lên người tôi.
Tôi tin chắc là tất cả mọi người đã làm vậy. Nước tiểu là thứ ấm áp duy nhất có sẵn lúc đó. Nếu tình cờ nhìn ra ngoài ngắm sóng biển trong một buổi học của Chương trình BUD/S và thấy một nhóm đang túm tụm vào nhau, đó là vì có một người nào trong đó đang đi tiểu còn tất cả thì đang tận dụng cơ hội này.
Nếu cái chuông đó mà ở gần hơn chút nữa thì có lẽ tôi đã đứng phắt dậy, chạy ra và rung chuông cho rồi, rồi nhận lấy ly cà phê ấm áp và chiếc bánh rán phần mình. Nhưng tôi đã không làm.
Hoặc là tôi quá cứng đầu để bỏ cuộc, hoặc chỉ là lười đến mức chả buồn đứng dậy. Tùy bạn nghĩ.
Tôi có đủ loại động lực để vững bước. Tôi nhớ từng người đã nói tôi sẽ bị loại khỏi Chương trình BUD/S. Tôi bám chặt vào chương trình cũng hệt như họ đã dính vào nó. Và khi nhìn tất cả các con thuyền rời bờ là một mối khích lệ khác, tôi tự hỏi liệu mình có muốn ráng sức ngoài kia không.
Không đời nào.
Tuần Địa ngục bắt đầu vào tối Chủ nhật. Đến khoảng thứ Tư tôi mới có cảm giác là sẽ vượt qua được. Tới lúc đó, mục tiêu chính của tôi là phải thức. (Suốt thời gian đó tôi chỉ ngủ khoảng hai tiếng, và không liên tục.) Rất nhiều cú đánh đã xa dần và nó đòi hỏi thử thách tinh thần cao hơn bất cứ điều gì khác. Nhiều huấn luyện viên nói Tuần Địa ngục có 90% là về tinh thần, và họ đã đúng. Bạn cần phải thể hiện rằng mình có một tinh thần thép để tiếp tục sứ mệnh ngay cả khi đã kiệt sức. Đó chính là ý nghĩa sâu xa của bài kiểm tra này.
Rõ ràng đó là một cách rất hiệu quả để loại bỏ các ứng viên. Thật lòng mà nói, lúc đó tôi không hiểu điều này. Dù trong chiến đấu tôi có thể hiểu được. Bạn không thể bước qua rồi rung chiếc chuông để trở về nhà khi đang bị nã đạn vào người. Cũng không thể nói, “Hãy đưa cho tôi tách cà phê và chiếc bánh rán mà ông đã hứa.” Nếu bỏ cuộc, bạn chết và vài người anh em của bạn cũng chết theo.
Những huấn luyện viên của tôi trong Chương trình BUD/S luôn nói những điều như, “Các cậu nghĩ đây đã là tệ rồi ư? Nó sẽ còn tồi tệ hơn nữa khi các cậu gia nhập Đội. Các cậu sẽ còn lạnh hơn và mệt hơn khi vào đó.”
Nằm dưới làn sóng, tôi đã nghĩ đó toàn là những điều nhảm nhí. Nhưng vài năm sau tôi vỡ vạc được ra đôi điều, tôi đã nghĩ Tuần Địa ngục chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Bị lạnh đã trở thành cơn ác mộng của tôi.
Tôi nói theo nghĩa đen của từ này. Sau Tuần Địa ngục tôi thường choàng tỉnh trong run rẩy. Dù tôi đã đắp một đống chăn nhưng vẫn thấy lạnh, bởi trong tâm trí, tôi luôn trải qua cơn lạnh đó.
Đã có rất nhiều sách cũng như video nói về Tuần Địa ngục nên tôi không muốn tốn thêm thời gian để mô tả về nó nữa. Tôi sẽ chỉ nói một điều thôi: trải nghiệm tồi tệ hơn nhiều so với việc chỉ đọc về nó.
BỊ ĐÚPTuần lễ sau Tuần Địa ngục là giai đoạn phục hồi ngắn được gọi là Tuần đi bộ. Đến khi đó họ đã đập ta tơi bời đến mức người ngợm ta lúc nào cũng sưng vù và thâm tím. Bạn mang giày tennis mà không chạy, chỉ đi bộ nhanh đến mọi nơi. Đó là một sự nhượng bộ chẳng dài được bao lăm; sau vài ngày, họ lại bắt đầu nện bạn tới số.
“Ngon rồi, nuốt hận đi,” các viên sĩ quan huấn luyện hét lớn. “Các cậu đã qua rồi.”
Họ nói với bạn cả lúc bị đau lẫn lúc không đau.
Sống sót qua Tuần Địa ngục, tôi đã nghĩ mình không còn lo bị trả về nhà nữa. Tôi đổi cái áo sơ mi trắng sang cái màu nâu và bắt đầu giai đoạn hai của Chương trình BUD/S, giai đoạn tập lặn. Rủi thay, trong lúc luyện tập tôi bị nhiễm trùng. Không lâu sau khi giai đoạn hai bắt đầu, tôi đang ở trong một tháp lặn, một thiết bị huấn luyện đặc biệt mô phỏng cú nhảy cắm đầu. Trong bài tập đặc biệt này tôi phải luyện tập với một chiếc chuông lặn, thứ giúp nâng người nổi lên trong khi vẫn giữ áp lực để tạo sự cân bằng giữa bên trong và bên ngoài tai người lặn. Có vài cách để luyện bài tập này; cách thông thường là mím miệng lại, bịt chặt lỗ mũi, rồi nhẹ nhàng thở bằng mũi. Nếu bạn không làm hoặc làm không đúng cách, thì sẽ gặp rắc rối...
Tôi đã được dạy điều đó, nhưng vì nhiễm bệnh nên tôi không thể tiếp thu được điều đó. Vì tôi đang tham gia Chương trình BUD/S và chẳng có kinh nghiệm gì, tôi quyết định chỉ ngậm ống thở và làm một ngụm khí. Đó là điều sai lầm: tôi lặn xuống và rốt cuộc là bị thủng màng nhĩ. Khi trồi lên mặt nước, tôi bị chảy máu tai, mũi và mắt.
Họ sơ cứu cho tôi tại chỗ rồi chuyển tôi đi điều trị tai. Vì lý do sức khỏe, tôi phải hoãn khóa huấn luyện, và đúp xuống khóa sau khi bình phục.
Khi bị hoãn tập, bạn có phần nào ở tình trạng bị lãng quên. Vì tôi đã vượt qua Tuần Địa ngục nên tôi không phải quay lại tập từ đầu - không phải tập lại Tuần Địa ngục, ơn Chúa. Dù tôi không thể nào nằm ngửa được cho đến tận khi khóa học tiếp theo bắt đầu. Ngay sau khi bình phục, tôi đã giúp các huấn luyện viên thực hiện việc rèn luyện thể lực hằng ngày, và chạy cùng với lớp áo trắng (giai đoạn một) khi họ bắt đầu bị sút vào mông.
Một điều cần biết về tôi là tôi thích thuốc là nhai.
Tôi đã xài từ khi tôi còn ở tuổi thiếu niên. Cha tôi bắt gặp tôi nhai thuốc khi tôi đang học trung học. Ông phản đối việc này, và quyết định sẽ loại trừ thói quen đó ở tôi vĩnh viễn. Vì vậy, ông đã bắt tôi phải ăn hết cả một hộp sợi thuốc lá tẩm vị bạc hà của cây lộc đề. Cho đến tận giờ, tôi thậm chí còn không thể dùng được kem đánh răng có vị bạc hà của cây lộc đề nữa.
Còn các loại thuốc lá nhai khác lại là một câu chuyện khác. Hồi đó, tôi dùng thuốc lá hiệu Copenhagen.
Bạn không được phép dùng thuốc lá khi là ứng viên tham gia Chương trình BUD/S. Nhưng giai đoạn bị đúp, tôi đoán và đinh ninh rằng tôi có thể tránh được mọi sự soi xét. Một hôm, tôi nhét chút thuốc lá hiệu Copenhagen vào miệng và nhập vào đội hình chạy bộ. Tôi đã giấu trong ba lô kín đến nỗi chẳng ai phát hiện ra cả. Hoặc là tôi đã nghĩ như vậy.
Bạn không tài nào hình dung nổi, một huấn luyện viên quay lại và bắt đầu nói chuyện với tôi. Ngay khi tôi trả lời, ông ta đã thấy ít sợi thuốc lá trong miệng tôi.
“Nhả ra ngay!”
Tôi bị loại ra khỏi đội hình và làm động tác chống đẩy.
‘Hộp thuốc đâu?” ông hỏi gặng.
“Trong tất của tôi.”
“Lấy nó ra.”
Tất nhiên tôi phải lấy nó ra trong khi vẫn phải ở tư thế chống đẩy, vì vậy tôi với một tay ra sau và lấy hộp thuốc ra. Ông ta mở hộp thuốc và đặt nó trước mặt tôi. “Ăn đi.”
Cứ mỗi lần tôi hạ người xuống khi làm động tác chống đẩy, tôi phải cắn một miếng to thuốc lá Copenhagen và nuốt chửng nó. Tôi đã nhai thuốc lá từ khi mới 15 tuổi, và tôi đã thường xuyên nuốt hết cả hộp thuốc lá khi có thể, do đó nó không đến nỗi tệ như bạn tưởng. Hiển nhiên là cũng không tệ như vị huấn luyện viên của tôi mong muốn. Có thể, nếu đó là vị của cây lộc đề thì sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nó làm cho ông ta cáu tiết vì tôi đã không ọe ra. Vì thế ông ta đã bắt tôi phải thực hiện tất cả các bài luyện tập trong vài giờ nữa. Tôi gần như đã nôn mửa, nhưng không phải vì thuốc lá Copenhagen mà vì kiệt sức.
Cuối cùng, ông cũng tha cho tôi. Sau đó, chúng tôi lại khá hợp nhau. Té ra bản thân ông ta cũng là người nghiện thuốc lá. Đến khi kết thúc Chương trình BUD/S, ông ta và một huấn luyện viên khác nữa người Texas rất quý tôi. Tôi học được rất nhiều từ cả hai người khi tham gia khóa học.
Rất nhiều người ngạc nhiên khi nghe nói rằng những chấn thương không nhất thiết ngăn bạn trở thành một SEAL, trừ phi những chấn thương đó nghiêm trọng đến mức chúng chấm dứt luôn sự nghiệp Hải quân của bạn. Điều này có lý, vì trở thành một SEAL thì độ dẻo dai về tinh thần được coi trọng hơn năng lực thể chất, nếu bạn kiên cường về tâm lý để quay trở lại tập luyện sau khi bị chấn thương và hoàn thành chuơng trình huấn luyện thì bạn vẫn có cơ hội xứng đáng để trở thành một SEAL giỏi. Cá nhân tôi biết một SEAL khi tập luyện đã bị gãy xương hông nặng đến mức phải thay xương hông. Anh ta phải ngồi không cả năm rưỡi trời, nhưng anh đã vượt qua được Chương trình BUD/S.
Bạn hẳn đã nghe chuyện về các ứng viên bị đá văng khỏi Chương trình BUD/S vì đánh lộn với các huấn luyện viên và bị họ đánh cho vãi đái. Họ đang kể những chuyện nhảm nhí. Không ai đánh nhau với sĩ quan huấn luyện cả. Bạn không được làm như vậy. Tin tôi đi, nếu bạn làm vậy thì họ sẽ họp nhau lại hấp diêm bạn toét đít, đến mức bạn chẳng bao giờ lết nổi chân nữa.
MARCUSBạn có thể không thân thiết với mọi người trong chương trình BUD/S, nhưng cố gắng đừng quá thân mật với ai cho đến khi Tuần Địa ngục kết thúc. Đó chính là điều mệt mỏi nhất. Chúng tôi tốt nghiệp được khoảng 24 học viên ở tất cả các lớp học, chưa đến 10% con số lúc bắt đầu.
Tôi là một trong số đó. Tôi bắt đầu từ khóa 231 nhưng bị đúp nên tôi tốt nghiệp cùng khóa 233.
Sau Chương trình BUD/S, các SEAL tiếp tục huấn luyện nâng cao, tên chính thức là Huấn luyện SEAL Tiêu chuẩn (SEAL Qualifying Training - SQT). Trong khi huấn luyện ở khóa này, tôi đã gặp lại một trong những người bạn tôi từng biết trong Chương trình BUD/S, Marcus Luttrell.
Marcus và tôi hợp nhau ngay lập tức. Điều này thật tự nhiên: vì chúng tôi là một cặp trẻ trâu cùng đến từ Texas.
Tôi không nghĩ các bạn hiểu được điều này nếu các bạn không phải là người Texas. Dường như có một mối quan hệ đặc biệt giữa những người đến từ cùng một bang. Tôi không biết có phải là vì cùng chung những trải nghiệm không, hoặc có thể vì cái gì đó như trong nguồn nước hoặc nguồn bia thì phải. Dân Texas thường dễ thân nhau, và trong trường hợp này chúng tôi đã trở thành bạn thân ngay tức thì. Điều này có lẽ cũng chẳng có nhiều bí hiểm; chúng tôi có chung quá nhiều trải nghiệm, từ lớn lên cùng thú vui săn bắn cho đến cùng gia nhập Hải quân và tốt nghiệp Chương trình BUD/S gian khổ.
Marcus đã hoàn thành Chương trình BUD/S trước tôi, sau đó anh tham gia khóa huấn luyện nâng cao đặc biệt trước khi trở lại SQT. Được huấn luyện làm một y tá quân y, anh tình cờ đến kiểm tra tôi đúng lúc tôi bị sốc ôxy lần đầu tiên trong khi lặn. (Trong ngôn ngữ thông thường, “sốc ôxy” xảy ra khi bị quá nhiều ôxy tràn vào mạch máu trong khi lặn, có thể do nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra và có thể vô cùng nghiêm trọng. Trường hợp của tôi rất nhẹ.)
Tôi lại tiếp tục lặn. Tôi luôn nói rằng tôi chỉ là một “...L” thôi, chứ chưa phải là một SEAL. Tôi là lục quân (Land guy); còn trời (Air) và biển (Sea) thì dành cho người khác.
Ngày xảy ra sự cố tôi đang bơi cùng một trung úy, chúng tôi quyết định thi xem ai sẽ giành được chiếc vây vàng của ngày, một phần thưởng cho cú lặn đỉnh nhất trong ngày. Bài tập bao gồm việc bơi dưới một con tàu và gài mìn dính vào đáy tàu. (Mìn dính là một loại chất nổ đặc biệt được đặt sát vào vỏ tàu. Thông thường nó sẽ có hẹn giờ.)
Chúng tôi đang làm rất tốt cho đến khi đang ở dưới thân tàu, đột nhiên tôi bị chóng mặt và não tôi chuyển sang trạng thái thực vật. Tôi cố bám được vào một cái trụ và ôm ghì lấy nó. Trung úy cố gắng chuyển cho tôi một quả mìn, rồi ra sức ra tín hiệu cho tôi trong khi tôi không nhận thấy. Tôi đờ đẫn nhìn ra đại dương mênh mông. Cuối cùng, đầu óc tôi cũng sáng suốt trở lại, tôi có thể thoát ra ngoài và tiếp tục công việc.
Chúng tôi không được chiếc vây vàng nào ngày hôm đó. Cho đến khi tôi nổi lên mặt nước, tôi đã ổn, cả Marcus và các sĩ quan huấn luyện đều đã giúp tôi.
Mặc dù cuối cùng chúng tôi về các Đội khác nhau, Marcus và tôi vẫn giữ liên lạc với nhau nhiều năm sau đó. Dường như cứ mỗi lần tôi trở về sau một đợt hành quân chiến đấu, anh lại đến động viên tôi. Chúng tôi ăn trưa cùng nhau và trao đổi thông tin qua lại.
Khi kết thúc khóa SQT, chúng tôi nhận được lệnh thông báo chúng tôi sẽ gia nhập Đội SEAL nào. Mặc dù đã hoàn thành Chương trình BUD/S, nhưng chúng tôi chưa hề coi mình là những SEAL thực thụ; chỉ đến khi chúng tôi gia nhập vào một Đội mà chúng tôi sẽ giành được huy hiệu Trident, thậm chí cho đến lúc đó chúng tôi phải chứng minh bản lĩnh của mình trước đã. (Huy hiệu Đinh Ba Trident của SEAL trông giống như nắp chai bia Budweiser là một huy hiệu bằng kim loại được các SEAL đeo. Ngoài cây Đinh Ba của Thần Biển, còn có biểu tượng của con đại bàng và cái mỏ neo.) Lúc bấy giờ có sáu Đội, tương đương ba lựa chọn trên mỗi vùng duyên hải: Đông và Tây; lựa chọn hàng đầu của tôi là Đội SEAL số 3, đóng quân ở vùng Coronado, California. Tôi chọn vì đội này từng chiến đấu ở Trung Đông và có khả năng sắp trở lại. Tôi muốn dấn thân vào vùng có chiến sự nóng bỏng, nếu có thể. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi cũng đều làm vậy.
Hai lựa chọn tiếp theo của tôi là các Đội đóng quân ở vùng duyên hải phía Đông, bởi vì tôi đã từng đến Virginia, vốn là nơi họ đóng quân. Tôi chẳng phải là người hâm mộ Virginia cho lắm, nhưng tôi thích Virginia hơn California rất nhiều. San Diego, thành phố gần Coronado có khí hậu rất tuyệt, còn Nam California lại là miền đất của hạnh nhân. Tôi muốn sống ở vùng nào có khí hậu ôn hòa một chút.
Viên sĩ quan biệt phái phụ trách nhân sự nói với tôi anh ta sẽ đảm bảo để tôi nhận được lựa chọn hàng đầu của mình. Tôi không dám chắc 100% việc đó sẽ xảy ra, nhưng ở thời điểm đó tôi sẽ chấp nhận bất cứ nhiệm vụ nào được giao, bởi vì rõ ràng là tôi chẳng có tiếng nói gì trong việc này cả.
Lễ giao nhiệm vụ không hề trịnh trọng. Họ đưa chúng tôi đến một phòng học lớn và trao cho một tờ công lệnh. Tôi nhận được lựa chọn hàng đầu của mình: Đội 3.
TÌNH YÊUMột việc khác đến với tôi vào mùa xuân năm đó, ảnh hưởng lớn lao không chỉ đến binh nghiệp mà cả cuộc đời tôi.
Tôi đã yêu.
Tôi không biết các bạn có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không; tôi không nghĩ mình sẽ yêu như vậy cho đến đêm tháng Tư năm 2001 khi tôi nhìn thấy Taya đứng ở quầy bar của câu lạc bộ ở San Diego đang trò chuyện với một người bạn của tôi. Cô ấy biết cách làm cho chiếc quần da màu đen cô đang mặc trông bốc lửa và đẳng cấp. Sự kết hợp đó rất hợp với tôi.
Tôi vừa mới gia nhập Đội 3. Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu bước vào huấn luyện nên tôi được hưởng một tuần nghỉ phép trước khi đưa xuống nhiệm vụ nặng nề trở thành một SEAL và giành được vị trí của mình trong Đội.
Lúc chúng tôi gặp nhau, Taya đang làm trình dược viên cho một công ty dược phẩm. Cô người gốc Oregon, học đại học ở Wisconsin và chuyển tới vùng biển này hai năm trước khi chúng tôi gặp nhau. Ấn tượng đầu tiên của tôi là Taya rất xinh đẹp, mặc dù cô ấy có vẻ đang bực mình về điều gì đó. Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi còn phát hiện ra cô ấy rất thông minh và có khiếu hài hước. Tôi ngay lập tức có cảm giác cô ấy thật xứng đôi vừa lứa với tôi.
Nhưng có lẽ nên để cho cô ấy kể; cách kể của cô ấy nghe hay hơn.
TAYA:
Tôi nhớ cái buổi tối mà chúng tôi gặp nhau, hoặc chí ít cũng là một phần của cuộc gặp đó. Tôi không định sẽ đi chơi đêm ấy. Đó là một thời điểm tệ hại trong đời tôi. Hằng ngày tôi phải làm công việc mà mình không hề thích thú. Tôi mới đến thành phố này và vẫn đang tìm kiếm vài người bạn thân thiết. Thỉnh thoảng, tôi cũng hẹn hò với mấy anh chàng nhưng rồi chẳng đi đến đâu cả. Qua mấy năm, tôi cũng có những mối quan hệ với các anh chàng cả tử tế lẫn tệ bạc, với vài mối hẹn hò khác. Tôi nhớ đúng là trước khi gặp Chris, tôi đã cầu Chúa chỉ cần mang đến cho tôi một người đàn ông tử tế. Tôi đã nghĩ, những thứ khác không quan trọng. Tôi chỉ cầu có được một người tốt bụng và tử tế mà thôi.
Một cô bạn gọi điện và nói muốn đến San Diego. Lúc đó tôi đang sống ở Long Beach, cách đó gần 150 cây số. Tôi không muốn đi nhưng không hiểu sao cô ấy đã thuyết phục được tôi.
Tối đó, lúc chúng tôi đang đi dạo, và đi ngang qua một quán bar có tên Maloney. Họ đang thổi bài “Land Down Under” của nhóm Men at Work. Cô bạn tôi muốn vào nhưng vé vào cửa đắt chát lên được, khoảng 10 hay 15 đô la gì đó.
“Tớ không vào đâu,” tôi nói với cô bạn. “Không phải là vào quán bar nữa mà là đi nghe nhóm Men at Work biểu diễn rồi.”
“Ôi, cậu im đi,” cô bạn đáp lại. Cô ấy đã mua vé và chúng tôi bước vào quán bar.
Chúng tôi ở trong quán bar. Tôi đang uống rượu và cáu kỉnh. Gã đàn ông cao to ưa nhìn này bước tới và bắt chuyện với tôi. Tôi đã nói chuyện với một người bạn của anh ta, trông như một gã bựa. Tâm trạng của tôi vẫn khá chán, mặc dù anh ta có dáng vẻ đáng tin cậy. Anh ta nói anh ta tên là Chris và tôi cũng nói tên tôi.
“Anh làm nghề gì vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi lái xe bán kem.”
“Anh chỉ nói đùa thôi,” tôi nói với anh ta. “Rõ ràng anh là quân nhân.”
“Không, không,” anh ta bác lại. Anh ta kể cho tôi nghe đủ mọi chuyện. Các SEAL hầu như không bao giờ kể cho người lạ về việc họ thực sự làm, Chris đã kể cho tôi nghe những câu chuyện nhảm nhí hay ho nhất.
Câu chuyện khá hơn cả là về tẩy lông cá heo: anh ta quả quyết rằng cá heo bị nuôi nhốt cần được tẩy lông vì vậy da chúng mới không bị phân hủy. Câu chuyện khá thuyết phục nếu bạn là một cô gái trẻ trung, ngây thơ và hơi tây tây.
May mà anh ta đã không thử một câu chuyện đặc biệt đó với tôi, tôi hy vọng là vì anh ấy đã hiểu tôi không phải người dễ tin vào chuyện đó. Anh ấy cũng thuyết phục được nhiều cô gái rằng anh chính là người trong máy rút tiền tự động, anh ngồi bên trong và nhả tiền ra khi mọi người nhét thẻ vào. Tôi không ngây thơ hay say đến mức đấy để anh thử câu chuyện đó.
Ngay khi nhìn thấy anh ta tôi đã đoán ngay anh ta ở trong quân đội. Anh ta rắn rỏi, tóc ngắn, và có giọng nói thấy ngay là “không phải người vùng này.”
Cuối cùng anh ta đã thừa nhận là làm việc trong quân đội.
“Anh làm gì ở đó?” Tôi hỏi.
Anh ta kể cả đống chuyện này nọ nhưng cuối cùng thì tôi đã tìm ra sự thật:
“Tôi vừa mới hoàn thành chương trình huấn luyện BUD/S.”
Tôi nói đại loại như, vậy anh là một SEAL.
“Đúng vậy.”
“Tôi biết mọi điều về các anh rồi,” tôi nói với anh ta. Các bạn biết đấy, em gái tôi mới ly hôn. Em rể tôi muốn trở thành một SEAL, cậu ta đã trải qua vài khóa huấn luyện gì đó, vậy nên tôi biết (hoặc nghĩ là mình biết) SEAL có nghĩa là gì.
Vậy là tôi đã nói với Chris.
“Các anh ngạo mạn, tự cho mình là trung tâm và thích tìm kiếm vinh quang,” tôi nói. “Các anh nói dối và nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Đúng vậy, tôi ở vào trạng thái quyến rũ nhất.
Điều hấp dẫn là cách anh ta đáp lại. Anh ta không cười tự mãn hay tỏ ra thông minh hoặc thậm chí là hành xử kiểu bị xúc phạm. Anh ta có vẻ chân thành... lúng túng.
“Tại sao em lại nói vậy?” Anh ta hỏi, một cách ngây thơ và thật thà.
Tôi kể cho anh ta nghe về em rể tôi.
‘Tôi có thể hy sinh bản thân mình vì tổ quốc,” anh ta trả lời. “Tự cho mình là trung tâm của vũ trụ ư? Điều này thì ngược lại?”
Anh ta lý tưởng hóa và lãng mạn về mọi điều như lòng yêu nước và phụng sự tổ quốc đến mức tôi không thể làm gì ngoài tin tưởng anh ta.
Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc nữa, sau đó cô bạn qua chỗ tôi và tôi tập trung vào cô ấy. Chris nói điều gì đó như là anh chuẩn bị về nhà.
“Tại sao?” Tôi hỏi anh.
“À, em nói rằng em sẽ không bao giờ hẹn hò với một SEAL hay đi chơi với người đó còn gì.”
“Ồ, không. Em nói là em sẽ không bao giờ kết hôn với một SEAL cả. Em có nói là em không hẹn hò với người đó đâu.”
Mặt anh ta sáng bừng lên.
“Trong trường hợp này...,” anh ta nói với nụ cười có phần láu lỉnh, “Anh nghĩ là anh sẽ xin số điện thoại của em.”
Anh ta ngồi hết bàn này sang bàn kia. Tôi cũng vậy. Chúng tôi ở đó cho đến tận lúc quán gần đóng cửa. Khi tôi đứng dậy cùng đám đông đi ra, tôi đã bị đẩy sát vào anh. Anh ta rắn chắc, vạm vỡ và có mùi rất dễ chịu, vì vậy tôi đã hôn nhẹ vào cổ anh. Chúng tôi đi ra ngoài và anh tiễn chúng tôi ra tận bãi đỗ xe... Tôi bắt đầu thấy váng đầu vì đã uống quá nhiều rượu nặng loại Scotch.
Làm sao anh lại có thể không yêu một cô gái có vẻ hơi thiếu thành thạo ngay lần đầu gặp mặt được? Ngay từ đầu tôi đã biết đây chính là người tôi muốn luôn được ở bên. Nhưng lúc đầu việc đó khó có thể thực hiện. Tôi đã gọi điện cho cô ấy ngay sáng hôm sau để chắc là cô ổn cả. Chúng tôi đã trò chuyện và cười vui vẻ. Sau đó tôi gọi cô và để lại tin nhắn. Cô ấy không gọi lại.
Các bạn trong Đội bắt đầu trêu chọc tôi về việc đó. Họ đã cá cược xem cô ấy có chủ động gọi cho tôi không. Anh biết đấy, chúng tôi đã nói chuyện với nhau vài lần, khi cô ấy trả lời điện thoại, có thể cô ấy nghĩ đó là một người nào khác chẳng hạn. Sau một thời gian, tôi thấy rõ rằng cô ấy chưa bao giờ chủ động gọi cả.
Thế rồi có gì đó thay đổi. Tôi nhớ lần đầu cô gọi cho tôi. Chúng tôi đang tập huấn ở vùng duyên hải miền Đông.
Khi chúng tôi nói chuyện xong, tôi chạy vào phòng và nhảy lên giường của các đồng đội. Tôi coi cuộc gọi đó như một tín hiệu rằng cô ấy cũng thực sự quan tâm đến tôi. Tôi rất vui và kể chuyện đó với tất cả mọi người.
TAYA:
Chris luôn là người để ý đến các cảm xúc của tôi. Nói chung anh rất hay quan sát và điều đó cũng tương tự như việc anh luôn nhận thấy cảm xúc của tôi. Anh không nói nhiều, chỉ bằng một câu hỏi rất đơn giản hay là cách đưa các vấn đề ra ánh sáng một cách dễ dàng chứng tỏ anh hiểu 100% cảm giác của tôi. Anh không nhất thiết thích nói về tâm trạng hay tình cảm nhưng anh biết khi nào là cần thiết hay phù hợp để nói ra điều mà tôi có thể giữ kín trong lòng.
Tôi nhận ra điều này từ hồi đầu mối quan hệ chúng tôi. Chúng tôi thường nói chuyện điện thoại và anh tỏ ra rất quan tâm.
Trên nhiều phương diện, chúng tôi cũng có đối lập. Dẫu vậy, chúng tôi có vẻ rất hợp nhau. Một hôm anh gọi điện và hỏi tôi nghĩ điều gì khiến chúng tôi hợp nhau. Tôi đã quyết định nói cho anh nghe về vài trong số những điều khiến tôi bị anh thu hút.
“Em nghĩ anh thực sự là một người đàn ông tốt,” tôi nói với anh, “rất chu đáo và nhạy cảm.”
“Nhạy cảm ư?” Anh bất ngờ và có vẻ khó chịu. “Ý em là gì?”
“Anh không biết từ nhạy cảm nghĩa là gì sao?”
“Ý em là anh sẽ khóc lóc khi xem phim và những chuyện vớ vẩn ư?”
Tôi cười. Tôi giải thích rằng ý tôi là anh có vẻ bắt kịp cảm giác của tôi, đôi khi còn trước cả khi tôi có cảm giác đó nữa. Và anh đã để tôi bày tỏ cảm xúc của mình và điều quan trọng là anh dành cho tôi một không gian riêng.
Tôi không nghĩ rằng đó là hình ảnh mà phần lớn mọi người nghĩ về những SEAL, nhưng nó là như vậy và chính xác là như vậy, ít nhất là với con người này.
NGÀY 11 THÁNG CHÍN NĂM 2001Khi mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên gần gũi hơn, Taya và tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Cuối cùng, chúng tôi qua đêm ở căn hộ của mỗi người, không ở Long Beach thì ở San Diego.
Một buổi sáng thức dậy tôi nghe cô ấy hét. ”Chris! Chris! Dậy đi! Anh phải xem cái này!”
Tôi nhào vào phòng khách, Taya đã bật ti vi và mở tiếng hết cỡ. Tôi thấy khói phủ kín World Trade Center ở New York.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một phần là vì tôi vẫn đang ngái ngủ.
Chúng tôi tiếp tục xem, một chiếc máy bay bay thẳng vào mặt tòa tháp thứ hai.
“Mẹ bọn chó!” tôi lẩm bẩm.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tức giận và rối bời, không hoàn toàn tin nó là thật.
Bỗng nhiên tôi nhớ là đã tắt điện thoại di động. Tôi vồ lấy điện thoại thì thấy có cả đống tin nhắn bị bỏ lỡ. Tóm lại các tin nhắn đó chỉ là:
Kyle, quay về căn cứ đi. Ngay bây giờ!
Tôi vội vàng lấy chiếc SUV của Taya, nó còn rất nhiều xăng trong khi chiếc xe tải của tôi thì không còn nhiều, và lái thẳng về căn cứ. Tôi không biết chính xác là tôi đã đi nhanh thế nào, có thể lên tới ba con số, nhưng chắc chắn là một tốc độ rất cao.
Xuống đến đoạn đường San Juan Capistrano, tôi liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu và thấy ánh đèn đỏ đang nhấp nháy.
Tôi tấp xe vào lề đường. Một viên cảnh sát đến gần xe tôi đầy vẻ khó chịu.
“Lý do gì khiến anh chạy xe nhanh như vậy?” hắn tra hỏi.
“Vâng,” tôi nói với hắn ta. “Tôi xin lỗi. Tôi là lính và tôi vừa có lệnh triệu tập. Tôi hiểu là anh phải viết cho tôi một phiếu phạt. Tôi biết tôi sai nhưng với tất cả sự tôn trọng, anh có thể nhanh tay lên và viết phiếu phạt cho tôi để tôi có thể trở lại đơn vị ngay được không?”
“Anh ở ngạch nào?”
Đồ chó, tôi nghĩ. Tôi đã bảo anh là tôi phải trình diện. Anh không thể đưa ngay cho tôi cái phiếu phạt bỏ mẹ ấy hay sao? Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Tôi ở bên Hải quân,” tôi trả lời.
“Anh làm gì trong Lực lượng Hải quân?” hắn ta hỏi.
Đến giờ thì tôi khá bực mình. “Tôi là một SEAL.”
Hắn ta gập cuốn sổ ghi phạt lại.
“Tôi sẽ dẫn anh vào thành phố,” hắn nói với tôi. “Đi kiếm chút tiền hồi vốn chết tiệt nào.”
Hắn bật đèn nhấp nháy của cảnh sát lên và dẫn đường phía trước tôi. Chúng tôi chạy chậm hơn một chút so với lúc tôi đang chạy khi bị hắn tóm lại, nhưng vẫn vượt quá tốc độ quy định. Hắn đưa tôi đi xa hết mức trong quyền hạn cho phép, có thể xa hơn chút ít, rồi vẫy tay từ biệt.
HUẤN LUYỆNChúng tôi được đặt trong tình trạng khẩn cấp, nhưng té ra chúng tôi chưa cần thiết phải có mặt ở Afghanistan hay nơi nào khác ngay lúc bấy giờ. Trung đội chúng tôi phải chờ trong gần một năm trước khi bước vào chiến đấu, và khi chúng tôi chiến đấu thì đó là cuộc chiến chống lại Saddam Hussein chứ không phải Osama bin Laden.
Trong cuộc sống bình thường có rất nhiều nhầm lẫn về các SEAL và nhiệm vụ của chúng tôi. Hầu hết mọi người đều nghĩ chúng tôi chỉ là lính biệt kích hoạt động trên biển, nghĩa là chúng tôi luôn tác chiến ngoài tàu, và tấn công các mục tiêu trong nước hoặc gần bờ biển.
Phải thừa nhận là một lượng khá lớn hoạt động của chúng tôi đều liên quan đến biển, suy cho cùng chúng tôi nằm trong lực lượng Hải quân kia mà. Và dưới góc độ lịch sử như đã đề cập tóm tắt ở phần trên, tiền thân của SEAL là các đội phá hủy mục tiêu dưới nước của Hải quân hay UDT. Được thành lập trong Thế chiến 2, người nhái trong đội biệt động UDT chịu trách nhiệm trinh sát bờ biển trước khi tấn công và họ được huấn luyện cho vô số nhiệm vụ dưới nước khác nhau, như xâm nhập cảng và gài mìn dính vào vỏ tàu địch. Họ là những thợ lặn tác chiến vừa khủng vừa tinh nhuệ trong Thế chiến 2 cũng như trong thời hậu chiến, và các SEAL đều tự hào tiếp tục sứ mệnh đó.
Nhưng khi nhiệm vụ của UDT được mở rộng, Hải quân đã nhận ra, có các chiến dịch đặc biệt không chỉ giới hạn ở vùng bờ biển. Khi các đơn vị mới được gọi là SEAL được thành lập và huấn luyện cho nhiệm vụ mở rộng này, chúng đã thay thế các đơn vị UDT cũ.
Trong khi chữ “đất liền” là chữ viết tắt cuối cùng của từ SEAL nhưng đó không hẳn là việc cuối cùng mà chúng tôi thực hiện. Mỗi đơn vị hoạt động đặc biệt của quân đội Hoa Kỳ đều có chuyên môn riêng. Chương trình huấn luyện có rất nhiều hoạt động chồng chéo, và phạm vi nhiệm vụ của chúng tôi cũng tương đồng trên nhiều khía cạnh. Nhưng từng lực lượng lại có chuyên môn riêng. Lực lượng Đặc biệt (Mũ Nồi Xanh) được biết đến dưới cái tên SF (Special Forces) thực hiện nhiệm vụ xuất sắc trong huấn luyện quân đội nước ngoài, với cả chiến tranh quy ước lẫn chiến tranh không quy ước. Lực lượng Biệt