← Quay lại trang sách

Chương 5 LÍNH BẮN TỈA-*-TAYA:

Lần đầu tiên Chris trở về nhà, anh thật sự cảm thấy chán ngấy với mọi thứ. Nhất là với nước Mỹ.

Trong xe trên đường về nhà, chúng tôi nghe đài. Người ta không nói gì về chiến tranh; cuộc sống diễn ra như thể không có chuyện gì xảy ra ở Iraq cả.

“Người ta chỉ toàn nói những chuyện vớ vẩn,” anh nói. “Bọn anh đang chiến đấu vì tổ quốc, nhưng chẳng ma nào thèm quan tâm.”

Anh thật sự thất vọng khi cuộc chiến bắt đầu. Anh trở lại Kuwait và thấy họ toàn nói những điều chẳng hay ho gì về đám binh lính trên ti vi. Anh đã gọi điện cho tôi và nói, “Em biết gì không? Nếu bọn họ nghĩ như thế, mẹ nhà chúng nó chứ. Anh đang ở đây sẵn sàng chết vì tổ quốc, còn chúng nó thì đang làm cái đếch gì vậy.”

Tôi đã phải nói với anh rằng vẫn còn rất nhiều người quan tâm, không chỉ đến binh lính nói chung, mà đến anh. Anh có em, có bạn bè ở San Diego và Texas, và cả gia đình nữa.

Nhưng hòa hợp với cuộc sống ở nhà thật khó khăn. Anh thường hay bật dậy đấm đá. Anh thường hay giật mình, nhưng bây giờ, khi tôi thức giấc vào lúc nửa đêm, tôi sẽ ngăn anh tại và gọi tên anh trước khi ngủ lại. Tôi phải đánh thức anh dậy trước khi ngủ lại để chắc rằng tôi không bị dính đòn do phản xạ tự nhiên của anh nữa.

Có một lần tôi thức giấc thấy anh nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay của anh. Một tay anh để trên cẳng tay còn tay kia anh đặt nhẹ trên khuỷu tay tôi. Anh ngủ ngon lành và có vẻ như sẵn sàng chộp lấy cánh tay tôi. Tôi nằm im thin thít và luôn nhắc đi nhắc lại tên anh, mỗi lúc một to hơn để anh khỏi bị giật mình, mà cũng ngăn mối đe dọa với tay tôi. Cuối cùng, anh thức dậy và buông tay ra.

Dần dần, chúng tôi thu xếp ổn thỏa với vài thói quen mới và thích ứng.

NỖI SỢ HÃI

Tôi đã không rời bỏ SEAL.

Có lẽ tôi đã làm thế nếu thời hạn hợp đồng của tôi không còn dài nữa. Tôi có thể chuyển sang Hải quân. Nhưng tôi đã không chọn như vậy.

Tôi có lý do để hy vọng. Khi bạn trở về nhà và Đội cũng quay về sau một đợt triển khai quân, có sự cải tổ ở cấp trên và sẽ có lãnh đạo mới. Thường thì cũng có cơ may là ban chỉ huy mới của chúng tôi sẽ tốt hơn.

Tôi trò chuyện với Taya và kể cho cô nghe tôi bực tức thế nào. Đương nhiên, cô có cách nhìn nhận khác: cô chỉ cảm thấy sung sướng vì tôi vẫn còn sống sót và trở về lành lặn. Trong khi đó, lũ trơ tráo được thăng chức ầm ầm cùng những lời chúc tụng vì góp phần trong cuộc chiến. Bọn họ giành được vinh quang.

Thứ vinh quang vớ vẩn.

Thứ vinh quang vớ vẩn cho một cuộc chiến mà bọn họ không hề chiến đấu và cho thái độ hèn nhát của bọn họ. Sự hèn nhát của họ đã kết liễu bao nhiêu mạng người mà chúng tôi có thể cứu được, nếu họ để cho chúng tôi thực hiện nhiệm vụ của mình. Nhưng đó là chính kiến của mỗi người: một lũ ăn không ngồi rồi chỉ chơi game đang chúc tụng nhau trong an toàn, trong khi những cuộc đời thật đang bị chôn vùi.

Mỗi khi trở về nhà sau một cuộc điều động, để khởi động trở lại, tôi sẽ không rời nhà trong khoảng một tuần. Tôi chỉ ở nhà. Nói chung, chúng tôi được nghỉ khoảng một tháng sau khi tháo dỡ và sắp xếp quân trang quân dụng của mình. Trong tuần đầu tiên tôi sẽ luôn ở nhà với Taya, và ở một mình. Chỉ sau đó tôi mới đi thăm gia đình và bè bạn.

Tôi không hề có chút hồi tưởng gì về các trận đánh hay bất cứ thứ gì kịch tính như vậy cả. Tôi chỉ cần được ở một mình.

Tôi rất nhớ một lần, sau cuộc điều động đầu tiên, tôi có chút gì đó giống như hồi tưởng, dù nó chỉ kéo dài vài giây. Tôi đang ngồi trong căn phòng được dùng như phòng làm việc ở căn nhà của chúng tôi tại Alpine gần San Diego. Chúng tôi có hệ thống báo động tự động, vì lý do gì đó, Taya đã vô tình làm hệ thống hú lên khi cô về nhà.

Hệ thống báo động này làm tôi sợ vãi đái. Ngay lập tức, tôi nhớ lại những ngày ở Kuwait. Tôi nhào xuống dưới gầm bàn làm việc. Tôi tưởng đó là một cuộc tấn công của tên lửa Scud.

Bây giờ, chúng tôi đã cười vang về chuyện này, nhưng chỉ trong vài giây đó tôi đã sợ phát khiếp, sợ hơn cả hồi tôi ở Kuwait lúc tên lửa Scud thực sự bay qua đầu.

Tôi còn có chuyện buồn cười hơn nữa về hệ thống báo động tự động. Một hôm tôi thức dậy sau khi Taya đã đi làm. Ngay khi tôi vừa ra khỏi giường, hệ thống báo động rú lên. Đây là hệ thống sử dụng kiểu báo bằng giọng nói, nên nó cảnh báo tôi bằng giọng nói đã được cài đặt sẵn:

“Báo động có kẻ đột nhập! Có kẻ đột nhập trong nhà! Báo động có kẻ đột nhập!”

Tôi chộp lấy khẩu súng ngắn và lao ra để đối phó với tên tội phạm. Nhưng chẳng có thằng chó đẻ nào đột nhập vào nhà tôi cả, và hệ thống vẫn cảnh báo.

“Kẻ đột nhập ở phòng khách!”

Tôi thận trọng tiến vào phòng khách và dùng mọi kỹ năng SEAL của mình để kiểm tra phòng khách.

Chẳng có ai cả. Tên tội phạm thật thông minh.

Tôi chạy xuống phòng ăn.

“Kẻ đột nhập ở trong bếp!”

Nhà bếp cũng chẳng có ma nào cả. Thằng chó đẻ đó đã chạy thoát khỏi tôi rồi.

“Kẻ đột nhập ở phòng ăn!”

Mẹ cha nó chứ!

Tôi không thể nói với các bạn là mất bao lâu tôi mới nhận ra tôi chính là kẻ đột nhập, hệ thống báo động đã theo sát tôi. Taya đã đặt báo động ở chê độ mặc định trong nhà không có ai, rồi bật bộ phận máy dò chuyển động lên.

Các bạn cứ việc thoải mái cười phá lên. Cười với tôi, chứ không phải cười tôi, đúng không nào?

Tôi dường như dễ bị tổn thương hơn khi ở nhà. Sau mỗi đợt triển khai quân, có điều gì đó sẽ xảy ra với tôi, thường là trong thời gian huấn luyện. Tôi gãy một ngón chân, một ngón tay, các kiểu chấn thương nho nhỏ như vậy. Ở nước ngoài, trong đợt điều động, trong cuộc chiến, tôi có vẻ không bị đánh bại.

“Anh hãy bỏ cái mác siêu anh hùng ra khi trở về nhà với em sau mỗi đợt điều động đi nhé,” Taya thường nói đùa với tôi.

Về sau, tôi thấy đúng là như vậy.

Cha mẹ tôi luôn căng thẳng suốt thời gian tôi đi xa. Họ muốn gặp tôi ngay khi tôi về đến nhà, và tôi nghĩ việc tôi cần ở một mình lúc đầu có thể làm tổn thương cha mẹ tôi nhiều hơn mức độ các cụ thổ lộ. Nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã bên nhau và đó là một ngày thật hạnh phúc.

Cha tôi tiếp nhận đợt điều động của tôi hết sức khó khăn, ông thể hiện ra ngoài nỗi âu lo nhiều hơn cả mẹ tôi. Thật buồn cười, đôi lúc những người mạnh mẽ nhất lại cảm thấy mọi chuyện thật tệ mỗi khi sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát của họ, còn họ không thể ở sát bên cạnh những người mà họ yêu thương. Tôi cảm nhận được điều này trong chính bản thân tôi.

Đây là một việc lặp đi lặp lại mỗi lần tôi ra nước ngoài. Mẹ tôi chịu đựng như một người kiên cường; người cha vốn kiên cường của tôi lại trở thành người lo âu của gia đình.

ĐI HỌC

Tôi bớt mấy ngày nghỉ phép và quay lại đơn vị sớm hơn một tuần để tham dự lớp học bắn tỉa. Lẽ ra tôi nên nghỉ ít hơn nữa để nắm lấy cơ hội này.

Lính bắn tỉa thuộc lực lượng Lính thủy đánh bộ xứng đáng có được sự quan tâm rất nhiều trong những năm qua và chương trình huấn luyện của họ vẫn được coi là một trong những chương trình tốt nhất thế giới. Thực tế, lính bắn tỉa của SEAL thường được đào tạo tại đây. Nhưng chúng tôi đã đến trước và bắt đầu học ở lớp riêng, áp dụng rất nhiều những gì mà bên Lính thủy đánh bộ được huấn luyện, và bổ sung một số kỹ thuật để tập cho lính bắn tỉa của SEAL cách thực hiện nhiệm vụ. Vì vậy, thời lượng lớp huấn luyện của SEAL kéo dài gần gấp đôi mới hoàn thành chương trình.

Sau Chương trình BUD/S, đào tạo bắn tỉa là khóa khó nhất mà tôi đã từng học. Chương trình luôn làm chúng tôi loạn hết cả óc lên. Chúng tôi đã phải thức khuya và dậy sớm. Chúng tôi thường chạy bộ hoặc trong tình trạng căng thẳng bằng cách này hay cách khác.

Đấy là phần chính của bài giảng. Khi người ta không thể bắn anh, người ta sẽ gây sức ép lên anh nhiều hết mức có thể bằng đủ các cách khác nhau. Theo những gì tôi nghe được, chỉ có 50% các SEAL theo học mà đạt tốt nghiệp được. Tôi có thể tin điều này.

Những buổi học đầu tiên dạy lính SEAL cách sử dụng máy tính và máy camera, vì đó là một phần công việc của chúng tôi. Lính bắn tỉa của SEAL không chỉ là những tay súng. Thực tế, bắn súng chỉ là phần nhỏ của công việc. Đó là phần quan trọng và thiết yếu, nhưng chưa phải là tất cả.

Một lính bắn tỉa của SEAL được đào tạo để biết cách quan sát. Đó là một kỹ năng nền tảng. Anh ta có thể phải tự mình đi trước lực lượng chính, lĩnh trách nhiệm phát hiện tất cả thông tin có thể nắm được về kẻ thù. Ngay cả khi anh ta được chỉ định xâm nhập vị trí để nhắm vào một mục tiêu đáng giá, thì việc đầu tiên anh ta phải có khả năng thực hiện là quan sát khu vực đó. Anh ta cần có khả năng sử dụng kỹ năng và công cụ định vị hiện đại như GPS, đồng thời trình báo các thông tin đã thu thập được. Vì vậy, đó là nơi chúng tôi bắt đầu.

Phần tiếp của khóa học, và trên nhiều phương diện thì phần khó nhất là rình mò. Đây là phần mà hầu hết các học viên đều bị trượt. Rình mò có nghĩa là lẻn vào một vị trí nào đó mà không bị trông thấy: nói nghe dễ hơn làm rất nhiều. Đó là di chuyển một cách chậm chạp và thận trọng đến chính xác một địa điểm để thực hiện nhiệm vụ. Đó không chỉ là sự kiên nhẫn, hay ít nhất thì tính kiên nhẫn chưa phải là tất cả. Đó là kỷ luật mang tính chuyên nghiệp.

Tôi không phải là một người kiên nhẫn, nhưng tôi biết học để thành công như một kẻ rình mò thì cần phải mất thời gian. Nếu tôi biết tôi sẽ phải giết ai đó, tôi sẽ đợi một ngày, một tuần, hai tuần.

Làm được điều đó, tôi đã đợi.

Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Và nói luôn cho ngay, không hề có thời gian nghỉ để đi vệ sinh đâu.

Trong một bài tập, chúng tôi phải lẻn qua một cánh đồng cỏ khô. Tôi phải mất hàng tiếng để sắp xếp cỏ tươi và cỏ khô lên bộ trang phục ngụy trang của tôi. Bộ trang phục ngụy trang này được làm bằng loại vải bao bố, một loại ngụy trang cho lính bắn tỉa trong nhiệm vụ “rình rập”. Bộ trang phục cho phép anh gài thêm cỏ dại, cỏ khô hay bất kỳ thứ gì vào, vì vậy anh có thể hòa lẫn với môi trường xung quanh. Tấm vải bao bố này có những khe sâu, nên trông anh sẽ không giống như một người bị cỏ khô dính vào đầu khi vượt qua đồng cỏ. Trông anh giống hệt một bụi cây.

Nhưng bộ trang phục này rất nóng và làm đổ mồ hôi. Và nó cũng không khiến anh tàng hình được. Khi đến một nơi có địa hình khác, anh phải dừng lại và điều chỉnh việc ngụy trang của mình. Trông anh phải giống mặt địa hình nơi anh sẽ vượt qua.

Tôi nhớ có lần tôi đang chầm chậm băng qua một cánh đồng thì nghe tiếng lách tách rất rõ từ đuôi chuông của một con rắn ngay cạnh. Con rắn chuông này có vẻ đặc biệt thích thú mảnh đất mà tôi sẽ phải vượt qua. Xua nó đi không ăn thua gì. Không muốn để lộ vị trí của mình cho huấn luyện viên đang đánh giá năng lực thấy, tôi đành bò một cách chậm chạp sang một bên và thay đổi đường đi của mình. Có những kẻ thù không đáng để chúng ta gây sự.

Trong phần đào tạo cách rình mò, bạn không được xếp hạng ở đợt bắn đầu tiên mà được xếp hạng ở đợt khai hỏa thứ hai. Nói cách khác, khi đã nổ Sling, ta có thể lộ và bị phát hiện không?

Hy vọng là không. Bởi không chỉ có một khả năng cao là ta sẽ phải bắn thêm vài phát đạn, mà ta còn phải rút khỏi đó nữa. Và sẽ thật tuyệt nếu làm điều đó mà vẫn còn sống sót.

Điều quan trọng cần phải nhớ rằng, các hình tròn hoàn hảo không tồn tại trong tự nhiên, và điều đó có nghĩa là ta phải làm bất cứ điều gì có thể để ngụy trang ống kính ngắm và nòng súng của mình. Tôi sẽ mang dải băng và trùm nó lên nòng Sling, rồi xịt sơn lên dải băng để ngụy trang thêm. Tôi để vài lá xanh trước ống ngắm cũng như nòng súng, ta đâu cần phải nhìn thấy tất cả mọi thứ mà chỉ cần nhắm vào mục tiêu của mình thôi.

Đối với tôi, rình mò là phần khó nhất trong khóa học. Tôi suýt bị trượt vì thiếu kiên nhẫn.

Chỉ sau khi chúng tôi làm chủ được việc rình mò, chúng tôi mới chuyển sang học bắn súng.

CÁC LOẠI SÚNG

Mọi người hỏi rất nhiều về vũ khí, tôi đã dùng loại nào để bắn tỉa, tôi đã học bắn những loại súng gì, tôi thích loại vũ khí nào hơn. Trên thực địa, tôi chọn loại vũ khí phù hợp với công việc và tình huống cụ thể. Tại trường học bắn tỉa, tôi học những kiến thức cơ bản về hàng loạt vũ khí, vì tôi được chuẩn bị để không chỉ bắn mọi loại súng mà còn để chọn đúng loại cho nhiệm vụ của mình.

Tôi sử dụng bốn loại vũ khí cơ bản tại trường bắn tỉa. Hai loại nạp băng đạn bán tự động: Mk-12, một khẩu súng trường bắn tỉa 5.56; và Mk-11, một khẩu súng trường bắn tỉa 7.62. (Khi nói về súng, tôi thường hay nhắc đến đường kính của nòng súng, nên khẩu Mk-12 cỡ nòng là 5.56. Ồ, dù không có “dấu chấm” trước các con số; nhưng ai cũng hiểu cả.)

Rồi đến khẩu.300 Win Mag của tôi. Đấy là loại nạp đạn tự động, nhưng nó bắn phát một. Giống như hai khẩu kia, nó được “nén âm thanh”. Điều đó có nghĩa là nó có một thiết bị cuối nòng để chặn bớt chớp lửa nòng súng và nén bớt âm thanh của đạn khi bắn ra, rất giống bộ giảm thanh trên xe ô tô. (Thực ra nó không hẳn là một bộ giảm thanh, mặc dù một số người vẫn nghĩ như thế. Không đi quá sâu về kỹ thuật, bộ phận nén âm thanh hoạt động bằng cách không cho khí thoát khỏi nòng súng khi đạn được bắn ra. Nói chung, có hai loại, một loại được lắp vào nòng súng, còn loại kia thì bản thân nó đã được tích hợp luôn vào nòng súng rồi. Trong số các tác dụng thực tiễn của bộ nén âm thanh trên súng bắn tỉa, nó còn có xu hướng làm giảm độ “giật” mà người bắn sẽ phải chịu đựng. Tác dụng này làm cho súng có độ chính xác cao hơn.)

Tôi cũng có một khẩu súng máy 50 li, không có nén âm thanh.

Chúng ta hãy nói về từng loại vũ khí.

MK-12

Về chính thức, MK-12 là loại súng bắn tỉa đặc dụng của Hải quân Hoa Kỳ, súng có nòng dài 16 inch[*] nhưng mặt khác thì về cơ bản nó có chung nền tảng với khẩu M-4[*]. Nó bắn loại đạn 5.56 x 45mm từ ổ đạn 30 viên. (Nó cũng phù hợp với hộp đạn 20 viên.)

Chu thich: Khoảng 40,6cm.

Chu thich: Các loại súng M4 Carbine gồm các loại súng máy cầm tay trang bị cho cá nhân, được sản xuất dựa trên nguyên bản là súng AR-15 của hãng ArmaLite. Đây là một phiên bản ngắn hơn và nhẹ hơn loại súng trường tấn công trước đó. Loại này có thể bắn từ bán tự động phát một đến bắn ba phát một và có khả năng được gắn thêm các phụ kiện để gia tăng sức chiến đấu.

Được biến thể từ một thứ đã trở nên nổi tiếng là vỏ đạn.223, do đó đạn súng này nhỏ hơn và nhẹ hơn hầu hết các loại đạn quân sự trước đây. Loại đạn 5.56 không phải loại thích hợp để bắn người, cần phải bắn mấy phát mới hạ được một tên, nhất là bọn điên loạn nghiện ma túy mà chúng tôi đang xử lý tại Iraq, trừ khi bạn bắn thẳng vào đầu bọn chúng. Và trái ngược với điều anh có thể nghĩ, tất nhiên là không có tôi rồi, không phải tất cả lính bắn tỉa đều bắn thẳng vào đầu bọn xấu xa đó. Thông thường tôi nhằm thẳng vào khu vực trung tâm, một mục tiêu khá béo bở ở giữa cơ thể, sẽ cho tôi nhiều chỗ mà xoay xở hơn.

Khẩu súng cực dễ điều khiển và hầu như có thể thay thế lẫn nhau với khẩu M-4 vốn không phải là loại vũ khí bắn tỉa, nhưng vẫn là một công cụ chiến đấu có giá trị. Thực tế, lúc trở lại trung đội, tôi tháo nửa thân phía dưới của khẩu M-4 và lắp nửa thân trên của khẩu Mk-12. Việc này giúp tôi có thể gấp báng súng lại và chuyển qua chế độ bắn tự động hoàn toàn. (Tôi thấy hiện nay một số khẩu Mk-12 được trang bị báng gấp.)

Khi tuần tra, tôi thích dùng loại có báng súng ngắn hơn. Đeo vào vai nhanh hơn và nhắm bắn người khác cũng nhanh hơn. Nó cũng tốt hơn khi làm việc bên trong và ở những góc chật hẹp.

Một ghi chú khác về cấu hình của cá nhân tôi: Tôi không bao giờ để chế độ hoàn toàn tự động đối với súng bắn tỉa. Bạn chỉ thật sự muốn dùng chế độ tự động hoàn toàn là khi muốn giữ cho đối phương chúi hết đầu xuống, bằng cách xả ra dòng đạn không cần nhắm chính xác vào các mục tiêu. Nhưng cũng có thể chế độ bắn hoàn toàn tự động có ích trong một tình huống nào đó, tôi luôn mong có thể chọn được chế độ bắn này lúc tôi cần.

MK-T1

Được gọi một cách chính thức là súng bắn tỉa đặc dụng Mk-11 Mod X và còn được biết đến với tên SR25[*], đây là một loại vũ khí cực kỳ đa năng. Tôi đặc biệt thích thú ý tưởng của Mk-11 vì tôi có thể tuần tra với nó (thay cho một khẩu M-4) và vẫn dùng nó như một khẩu súng bắn tỉa. Nó không có báng gấp, nhưng đó là khuyết điểm duy nhất. Tôi có thể cột bộ nén âm thanh vào bộ quân dụng và tháo nó ra khi bắt đầu tuần tra. Nếu cần tỉa một phát, tôi sẽ lắp nó vào. Nhưng nếu tôi đang ngoài phố hay đang thả bộ, tôi có thể bắn trả ngay lập tức. Nó là loại bán tự động, nên tôi có thể bắn nhiều đạn vào một mục tiêu, và nó bắn đạn 7.62 x 51mm từ hộp đạn 20 viên. Loại đạn này có lực hãm nhiều hơn loại đạn NATO 5.56 có kích thước nhỏ hơn. Tôi có thể bắn một tên và làm hắn gục xuống chỉ bằng một phát đạn.

Chu thich: Viết tắt của khẩu súng trường Stoner Rifle-25, do công ty Knight’s Armament sản xuất. SR-25 sử dụng khóa nòng xoay và một hệ thống trích khí trực tiếp, về cơ bản nó dựa trên khẩu AR-10, cải tiến từ cỡ nòng ban đầu là 7.62 x 51 mm.

Loại đạn của chúng tôi là loại đạn đúng chuẩn được mua từ Black Hills, có lẽ là nơi có loại đạn bắn tỉa tốt nhất trong vùng.

Súng Mk-11 mang tiếng xấu trên chiến trường vì nó hay bị kẹt đạn. Chúng tôi ít bị kẹt đạn trong khi huấn luyện, nhưng ở nước ngoài lại là chuyện khác. Rốt cuộc chúng tôi nhận ra rằng có gì đó liên quan đến vỏ chắn bụi của súng, gây ra việc nạp đạn kép; chúng tôi đã giải quyết vấn đề bằng cách bỏ tấm chắn bụi đó đi. Vẫn có những vấn đề khác về vũ khí, nhưng đối với cá nhân tôi thì đó không bao giờ là những thứ mà tôi thích cả.

.300 WIN MAG

Súng.300 là một loại khác hoàn toàn.

Tôi chắc nhiều bạn đọc đều biết,.300 Win Mag là tên để chỉ loại đạn súng trường (đọc là “win mag ba trăm”), loại đạn.300 Winchester Magnum (7.62 x 67mm). Nó là loại đạn “đỉnh” toàn diện, sự vận hành của nó cho phép có sự chính xác và lực hãm tuyệt vời.

Các đơn vị làm nhiệm vụ khác bắn loại đạn này bằng các loại súng khác nhau (hoặc khác nhau đôi chút); người ta vẫn lập luận rằng, loại nổi tiếng nhất là Hệ thống Vũ khí Bắn tỉa M-24 của Lục quân, được sản xuất dựa trên loại súng trường Remington 700. (Vâng, nó giống như loại súng mà dân thường có thể mua được để đi săn.) Trong trường hợp của chúng tôi, chúng tôi bắt đầu sử dụng loại thân súng MacMillan với nòng súng được sửa đổi và bộ lên đạn 700. Đây là những khẩu súng trường tuyệt vời.

Trong Trung đội số 3 của tôi, chính là trung đội được điều động tới Ramadi, chúng tôi được cấp toàn súng.300 mới. Các súng này đều dùng loại thân súng của Accuracy International[*] (AI), nòng súng và bộ lên đạn hoàn toàn mới. Phiên bản AI có nòng ngắn hơn và báng gấp. Nhưng toàn là loại chất cả.

Chu thich: Accuracy International là công ty sản xuất súng đặc biệt của Anh, có trụ sở tại Portsmouth, Hampshire, Anh, và nổi tiếng vì sản xuất ra loại súng trường bắn tỉa chính xác Accuracy International Arctic Warfare

Về thiết kế, khẩu.300 được thiết kế nặng hơn một chút. Nó bắn ra căng như một tia laser. Bất kỳ cái gì cách xa khoảng 1.000 mét hoặc hơn, ta chỉ việc ghim thẳng vào nó. Còn đối với mục tiêu gần hơn thì ta chẳng phải lo lắng gì nhiều về việc hiệu chỉnh lại đường ngắm với các phát bắn tiếp theo. Bạn có thể đặt thước ngắm ở ngưỡng 500 mét và vẫn bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách từ 100 đến 700 mét mà không phải mảy may lo gì đến việc điều chỉnh thước ngắm.

Tôi dùng khẩu.300 Win Mag cho hầu hết các vụ tiêu diệt của mình.

SÚNG MÁY 50 LI

Khẩu 50 li thì đồ sộ, rất nặng và tôi không hề thích nó. Tôi không bao giờ dùng khẩu nào loại này ở Iraq cả.

Người ta quảng cáo rầm rộ và thậm chí còn cường điệu về các loại vũ khí này, vốn bắn đạn 12.7 X 99mm. Cũng có vài khẩu súng trường cụ thể và vô số các biến thể khác nhau được sử dụng trong các lực lượng quân sự Mỹ và lực lượng quân sự của các nước khác trên thế giới. Hẳn bạn đã nghe về loại súng Barrett M-82 hay M-107, do công ty Barrett Firearms[*] sản xuất. Chúng có phạm vi hoạt động rộng và nếu được dùng đúng mục đích thì hiển nhiên là những vũ khí tốt. Tôi chỉ không thích lắm tất cả các loại đó mà thôi. (Khẩu súng.50 mà tôi rất thích là mẫu của Accuracy International, nó gọn hơn, báng gấp và có độ chính xác cao hơn một chút; nhưng lúc đó họ chưa có để bán cho chúng tôi.)

Chu thich: Một công ty hàng đầu trong chế tạo vũ khí đặc biệt tà các loại súng bắn tỉa công phá; đặt trụ sở chính tại Murfreesboro, Tennessee, Hoa Kỳ.

Mọi người đều nói khẩu.50 là khẩu súng chống xe cơ giới hoàn hảo. Nhưng thật ra nếu bắn khẩu.50 vào động cơ xe, bạn sẽ không thể làm xe dừng lại được. Không dừng ngay lập tức. Chất lỏng chảy ra và sẽ làm xe từ từ dừng lại. Nhưng không phải là dừng lại ngay lập tức. Một khẩu.338 và ngay cả khẩu.300 cũng có thể làm tương tự như vậy. Không, cách tốt nhất để dừng xe ngay lại là bắn thẳng vào người lái. Và ta có thể làm điều đó với vô số loại vũ khí.

.33B

Chúng tôi không có loại súng.338 trong huấn luyện về sau chúng tôi mới bắt đầu sử dụng loại này trong suốt cuộc chiến tranh. Một lần nữa, tên gọi này nói đến loại đầu đạn; có nhiều nhà sản xuất khác nhau, gồm công ty MacMillan và Accuracy International. Đạn của loại súng này bắn xa hơn và đường đạn thẳng hơn loại đạn của khẩu.50, nó cũng nhẹ hơn, giá rẻ hơn, và sức công phá rất mạnh. Đây là những vũ khí kinh hoàng.

Tôi dùng khẩu.338 trong đợt điều động cuối cùng. Nếu có loại này tôi đã có thể dùng nó nhiều hơn. Nhược điểm duy nhất của nó đối với tôi là mẫu của tôi không có bộ nén âm thanh. Khi bắn bên trong một tòa nhà, thì chấn động mạnh đến mức làm cho ta bị thương, nói văn vẻ là như vậy. Chỉ bắn vài phát đã làm tai tôi đau điếng rồi.

Vì đang nói về các loại súng, tôi sẽ khẳng định rằng loại súng ưa thích nhất của tôi hiện nay là các súng do công ty GA Precision sản xuất. Đây là một công ty rất nhỏ do George Gardner lập ra năm 1999. Ông và cộng sự rất chú trọng vào từng chi tiết, và các loại vũ khí của ông đều tuyệt cả. Tôi đã không có cơ hội thử loại súng nào của công ty ông cho đến khi tôi rời quân ngũ, nhưng nay chúng là thứ tôi đang dùng.

Ống ngắm là một bộ phận quan trọng của các loại vũ khí. Ở nước ngoài, tôi dùng loại ống ngắm có công suất 32 (công suất của ống ngắm là đề cập đến mức phóng đại độ dài của tiêu cự. Không đi sâu quá về kỹ thuật, nếu công suất ống ngắm càng cao, thì xạ thủ càng dễ nhìn xa hơn. Nhưng cũng có sự đánh đổi, tùy thuộc vào tình hình và ống ngắm. Ống ngắm cần phải được lựa chọn với suy nghĩ về tình huống sẽ sử dụng chúng; một ví dụ cụ thể thì loại ống ngắm công suất 32 hoàn toàn không thích hợp với súng ngắn). Hơn nữa, còn phụ thuộc vào tình huống cụ thể, tôi dùng loại ống ngắm hồng ngoại và có tia la-de đỏ hiển thị được, cũng như có khả năng nhìn trong đêm.

Là một SEAL, tôi thường dùng ống ngắm Nightforce. Chúng có kính rất trong và cực bền trong bất cứ điều kiện khắc nghiệt nào. Tôi luôn đặt cấp điều chỉnh ống ngắm ở chế độ zero. Khi triển khai, tôi dùng máy đo khoảng cách của Leica để xác định khoảng cách với mục tiêu.

Hầu hết các báng súng của tôi đều dùng miếng áp má có thể điều chỉnh được. Thỉnh thoảng người ta gọi nó là cái lược (về mặt kỹ thuật, cái lược là phần trên cùng của thân súng, nhưng các thuật ngữ đôi khi có thể dùng lẫn cho nhau), việc mở rộng làm cho mắt tôi đặt đúng vị trí khi nhìn qua ống ngắm. Với các vũ khí cũ, chúng tôi có thể lắp một miếng bọt biển được nén cứng vào và nâng thân súng đến đúng cao độ. (Vì vòng tròn của ống ngắm càng lớn, kích cỡ càng đa dạng, khả năng thay đổi độ cao của thân súng càng trở nên quan trọng hơn.)

Tôi dùng cò súng nặng gần một kilôgam cho những khẩu súng trường của tôi. Cò súng kéo tương đối nhẹ. Tôi muốn cò súng luôn làm tôi bất ngờ mỗi lần sử dụng; tôi không muốn làm rung súng khi bắn. Tôi không muốn có lực cản.

Vào vị trí ngắm bắn, sẵn sàng, đặt ngón tay lên cò và nhẹ nhàng siết lại, rồi súng nổ.

Là một thợ săn, tôi đã biết cách bắn, biết cách làm cho viên đạn đi từ điểm A đến điểm B. Lớp dạy bắn tỉa đã dạy tôi khoa học ở phía sau tất cả những điều đó. Một trong những thông số thú vị hơn, đó là nòng súng trường không thể chạm vào bất cứ phần nào của thân súng: chúng phải được trôi tự do để tăng độ chính xác. (Nòng súng sẽ “thả trôi” trên thân súng, do thân súng được thiết kế rời ra. Thân súng chỉ được gắn vào các bộ phận chính của súng trường.) Khi bắn một băng đạn, một dao động sẽ xuyên suốt nòng súng, được gọi là cú giật nòng súng. Bất kỳ vật gì tiếp xúc với nòng súng đều ảnh hưởng đến dao động đó, và do đó ảnh hưởng đến độ chính xác. Ngoài ra, có những thứ như hiệu ứng Coriolis[*], liên quan đến sự quay vòng của trái đất và gây hiệu ứng với đường đi của đạn súng trường. (Điều này chỉ xảy ra ở khoảng cách cực xa.)

Chu thich: Hiệu ứng Coriolis: sự lệch quỹ đạo do một loại lực quán tính gây ra. Lực này cũng được gọi là lực Coriolis (đặt theo tên nhà bác học Gaspard-Gustave de Coriolis). Trái đất quay quanh trục của mình, vì thế mà các vật chuyển động trên Trái đất đều chịu hiệu ứng Coriolis.

Ta đã thu lượm được mọi số liệu kỹ thuật trong lớp dạy bắn tỉa. Ta đã học về cách bám theo người ta được xa đến đâu khi họ đang di chuyển, nghĩa là nếu họ đang đi bộ, nếu họ đang chạy, đều phụ thuộc vào khoảng cách. Ta cứ làm điều đó cho tới khi không chỉ đầu óc mà cả cánh tay cùng bàn tay với các ngón tay của ta đều hiểu nằm lòng điều đó.

Trong hầu hết tình huống bắn, tôi điều chỉnh về góc nâng chứ không điều chỉnh độ mở ngang của nòng súng. (Nói một cách đơn giản, điều chỉnh góc nâng nghĩa là chỉnh mục tiêu cho ngang bằng với độ rơi của viên đạn sau khi bay cầu qua khoảng cách; còn điều chỉnh độ mở ngang nòng nghĩa là cân bằng với tác động của gió.) Gió thì không ngừng thay đổi. Vì vậy, lúc tôi điều chỉnh theo gió, gió cũng thay đổi. Còn điều chỉnh góc nâng là chuyện khác, mặc dù nếu đang ở trong chiến trận, ta sẽ không có nhiều thời gian xa xỉ để thực hiện việc điều chỉnh tinh xảo đâu. Ta phải bắn hoặc bị bắn.

KIỂM TRA

Tôi không phải là người bắn tỉa giỏi nhất lớp. Thực ra tôi bị trượt trong bài kiểm tra thực hành. Điều đó nghĩa là tôi có khả năng bị loại khỏi lớp.

Khác với Lính thủy đánh bộ, trên thực địa chúng tôi không làm việc với người phát hiện mục tiêu, về cơ bản, triết lý của SEAL là nếu ta có bạn đồng ngũ, hắn ta cần phải bắn chứ không chỉ theo dõi. Điều này nghĩa là chúng tôi có sử dụng những người phát hiện mục tiêu khi huấn luyện.

Sau khi tôi trượt bài kiểm tra, huấn luyện viên xem xét từng thứ cùng tôi và người phát hiện mục tiêu, cố gắng tìm xem tôi đã sai ở chỗ nào. Ống ngắm của tôi hoàn hảo, đã bôi dầu bôi trơn, về mặt cơ khí thì khẩu súng không có gì không ổn cả...

Đột nhiên, huấn luyện viên ngước lên nhìn tôi:

“Ngậm gì à?” ông nói, giống một lời khẳng định hơn là một câu hỏi.

“Ờ...”

Tôi không nhét chút thuốc lá nhai nào vào miệng hết trong lúc kiểm tra. Điều duy nhất tôi đã làm khác bình thường... hóa ra chính là mấu chốt. Thế là tôi đã vượt qua kỳ thi với kết quả mỹ mãn, và một mẩu thuốc lá vẫn được chèn trong má tôi.

Những người bắn tỉa là kiểu người có xu hướng mê tín. Chúng tôi giống như những cầu thủ bóng chày với những nghi lễ nhỏ và những điều “phải làm”. Xem một trận bóng chày, bạn sẽ thấy một cầu thủ thi đấu luôn làm cùng một việc khi anh ta bước tới vị trí phát bóng, anh ta làm dấu hiệu chữ thập, giậm xuống đất, vung vẩy chiếc gậy. Những tay bắn tỉa cũng làm giống như vậy.

Trong quá trình huấn luyện và thậm chí cả sau này, tôi giữ khẩu súng của tôi theo một cách nhất định, mặc cùng bộ quần áo, giữ cho mọi thứ được sắp xếp chính xác giống hệt như nhau. Tất cả chỉ là để kiểm soát mọi thứ từ phía mình. Tôi biết khẩu súng sẽ làm việc của nó. Tôi cần đảm bảo là tôi sẽ làm được việc của mình.

Trở thành một người lính bắn tỉa của SEAL sẽ được nhiều thứ hơn là chỉ biết bắn súng. Trong khi việc huấn luyện đang tiến triển, tôi được dạy để nghiên cứu địa hình và môi trường xung quanh. Tôi học cách nhìn sự vật bằng con mắt của lính bắn tỉa.

Nếu tôi đang cố để giết chính mình, tôi sẽ bắt đầu từ đâu?

Từ trên mái nhà kia. Tôi có thể làm thịt luôn cả nhóm từ đó.

Một khi đã xác định các điểm đó, tôi dành nhiều thời gian hơn để quan sát chúng. Tôi đã có một tầm nhìn tuyệt vời khi tham gia khóa học này, nhưng không nhìn quá nhiều khi học cách quan sát, nghĩa là biết được kiểu chuyển động nào bạn phải chú ý, nhận thấy những hình dạng khó phát hiện nào có thể nổ ra một cuộc phục kích đang đợi sẵn.

Tôi phải rèn luyện cách duy trì tính nhạy bén. Quan sát là việc khó. Tôi phải ra ngoài và tự rèn luyện bản thân cách phát hiện sự vật từ xa. Tôi luôn cố gắng rèn giũa kỹ năng, ngay cả khi đang nghỉ phép. Ở một nông trại ở Texas, bạn thấy các con thú, chim muông; bạn phải học cách nhìn từ xa và phát hiện ra các chuyển động và hình dáng cùng những sự bất nhất rất nhỏ trong khung cảnh.

Trong một thời gian, dường như mọi việc tôi làm đều giúp rèn luyện, ngay cả trò chơi điện tử. Tôi có một trò chơi mạt chược điện tử cầm tay mà một người bạn đã tặng chúng tôi như một món quà trong dịp cưới. Tôi không biết liệu trò chơi này làm quà cưới có thật sự thích hợp hay không, vì nó là trò chơi cầm tay chỉ dành cho một người, nhưng nếu là một công cụ học tập thì nó quả là vô giá. Trong trò chơi này, bạn xem xét tỉ mỉ các quân bài khác nhau, tìm kiếm các quân tương ứng. Tôi đấu những ván kéo dài hàng giờ với máy tính, luyện cho bén hơn kỹ năng quan sát của mình.

Tôi đã nói và vẫn sẽ nói rằng: Tôi không phải là xạ thủ giỏi nhất thế giới. Có đầy người giỏi hơn tôi, ngay cả trong lớp học. Tôi chỉ tốt nghiệp tầm tầm bậc trung trong số bọn họ thôi.

Thật tình cờ, anh chàng được tôn vinh là học viên bắn giỏi nhất trong lớp tôi cũng là một thành viên trong trung đội chúng tôi. Mặc dù vậy, anh ta không giết được nhiều kẻ thù bằng tôi, một phần vì anh ta bị phái đi Philippines vài tháng trong khi tôi ở Iraq suốt. Bạn cần kỹ năng để trở thành một người lính bắn tỉa, nhưng bạn cũng cần cơ hội. Và may mắn nữa.

BỊ CÁ HEO VẬT, BỊ CÁ MẬP ĂN THỊT

Sau khi dành suốt cả mùa hè tại lớp bắn tỉa, tôi trở lại trung đội và bận rộn với nhiệm vụ của mình, thăm các khóa đào tạo khác vì chúng tôi chuẩn bị dàn quân trong một năm. Thông thường, thời gian cực nhọc nhất đối với tôi là khi ở dưới nước.

Mọi người đều cả thấy thân thiện và không rõ ràng về các sinh vật biển, còn tôi đã có những cuộc chạm trán trực tiếp và sát sạt rồi nhưng vẫn chưa là gì cả.

Trong khi Hải quân đang thử nghiệm một chương trình sử dụng cá heo để bảo vệ bến cảng, họ đã sử dụng chúng tôi như các mục tiêu, trong vài ba trường hợp không hề có cảnh báo. Bọn cá heo xuất hiện và quật chúng tôi tơi bời. Chúng được huấn luyện để đánh vào phía bên sườn, và chúng cũng có thể làm gãy xương sườn. Và nếu không được báo trước về bài tập, ta không biết cái gì đang diễn ra, hành động phản kháng đầu tiên của mọi người hay ít ra là của tôi, là cho rằng mình đang bị cá mập tấn công.

Một lần chúng tôi ra ngoài và lũ cá heo đã làm điều ấy với chúng tôi. Bị đánh tơi tả, tôi hướng vào bờ để tránh lũ khốn ấy. Phát hiện ra mấy chiếc cầu tàu, tôi lặn xuống dưới, tôi biết chúng sẽ không đuổi theo.

An toàn rồi.

Bất thình lình, có gì đó kẹp chặt lấy chân tôi. Rất chặt.

Đó là một con sư tử biển. Chúng được huấn luyện để bảo vệ cầu tàu.

Tôi trở lại chỗ nước rộng. Tôi thà bị cá heo nện còn hơn bị sư tử biển nuốt chửng.

Nhưng lũ cá mập, suy cho cùng mới là đáng sợ nhất.

Có một buổi tối, chúng tôi có nhiệm vụ bơi qua vịnh San Diego, trong màn đêm, để đặt một trái mìn gài đáy tàu vào một chiếc tàu đặc biệt. Thật đơn giản, đây là hoạt động tiêu chuẩn của SEAL.

Không phải tất cả SEAL đều ghét nước như tôi. Thực ra rất nhiều người trong bọn họ rất thích nước, họ sẽ bơi lòng vòng và trêu chọc những người khác trong buổi tập. Họ có thể rình một anh chàng đặt mìn, rồi lặn xuống dưới đáy và đợi gã tiếp theo rồi trồi lên cùng hắn. Thường thì có đủ ánh sáng từ trên xuống soi cái bóng của người lặn thứ hai và dễ dàng nhìn thấy. Nên khi nạn nhân, ý tôi là người lặn, đến gài mìn, người lặn đầu tiên sẽ xuất hiện, nắm lấy chân vịt của hắn ta và giật mạnh.

Việc đó làm người lặn thứ hai sợ hết hồn. Thường thì hắn ta nghĩ là dưới nước có cá mập và cứ xoắn hết cả lại suốt phần còn lại của buổi tập. Và của quý của hắn cần lau chùi đặc biệt.

Vào cái ngày hôm đó, tôi đang ở phía dưới con tàu và vừa mới gài mìn xong thì thấy có gì đó kẹp chặt chân vịt của tôi.

CÁ MẬP!!!

Rồi lấy hết can đảm, tôi nhớ lại tất cả các câu chuyện và cảnh báo về anh em đồng ngũ của tôi ở lực lượng SEAL.

Chắc là một trong số các tay đó đang làm rối óc mình lên, tôi tự nhủ. Tôi quay lại và hất hắn ta ra.

Và nhận thấy rằng tôi đã tự đưa ngón tay cho một con cá mập có vẻ rất thích chân vịt của tôi. Nó ngoạm cái chân vịt trong hàm.

Nó không phải là một con cá mập lớn, nhưng bù cho sự thiếu hụt về kích cỡ là sự dữ tợn vô cùng. Tôi rút dao và cắt rời chân vịt, giữ lại nó bây giờ cũng vô nghĩa vì nó đã bị nhai nát rồi, đúng không?

Trong lúc nó đang nhai trệu trạo những gì còn lại, tôi bơi lên mặt nước và vẫy cờ ra hiệu cho tàu an ninh. Tôi bám vào mạn tàu và giải thích rằng họ phải mang tôi vào bờ NGAY LẬP TỨC!! vì có một con CÁ MẬP!! Ở ngay đây, và đó là một con cá mập cái đang đói ngấu.

Trong một buổi huấn luyện khác, đây là buổi trước lệnh điều động lần đầu tiên của tôi, bốn người trong số chúng tôi được một tàu ngầm đưa đến bờ biển California. Chúng tôi vào bờ trong hai chiếc xuồng Zodiac, tìm cách ẩn nấp và thực hiện vài cuộc trinh sát. Khi hết thời gian, chúng tôi lên lại chiếc Zodiac và quay trở lại tàu ngầm rồi trở về.

Không may, viên chỉ huy của tôi đã đưa cho tàu ngầm nhầm tọa độ vị trí tập kết. Thực tế, địa điểm này xa đến mức có cả một hòn đảo ở giữa chúng tôi và tàu ngầm.

Tất nhiên, lúc đó chúng tôi không biết. Chúng tôi cứ chạy lòng vòng, cố liên lạc bằng điện đài với một chiếc tàu khi đó ở quá xa nên không nghe thấy chúng tôi. Có những lúc đài bị ướt hoặc hết pin, và mọi hy vọng nối liên lạc đều tan tành mây khói.

Chúng tôi mất cả đêm lênh đênh trên nước trong chiếc Zodiac. Cuối cùng, khi bình minh lên, nhiên liệu gần hết. Cái xuồng của tôi bắt đầu xẹp dần. Chúng tôi đều quyết định là chỉ còn cách trở lại bờ và chờ đợi. Ít ra chúng tôi có thể ngủ được đôi chút.

Khi chúng tôi đang vào bờ, một chú sư tử biển bơi tới, trông có vẻ thân thiện. Sống ở Texas, tôi chưa bao giờ có nhiều cơ hội để nhìn thấy sư tử biển, vì vậy tất nhiên tôi tò mò và bắt đầu ngắm nó. Dù nó có xấu đi nữa thì cũng là một sinh vật khá thú vị.

Bất chợt, póp, chú sư tử biển biến khỏi mặt nước.

Điều tiếp theo tôi biết là nó cùng chúng tôi bị bao vây bởi một loạt những cái vây to tướng, nhọn hoắt. Hình như, cả đống cá mập muốn biến chú sư tử biển thành bữa điểm tâm cho bọn chúng.

Sư tử biển khá to, nhưng có quá nhiều cá mập tương xứng với nó. Chúng bắt đầu vây quanh mỗi lúc một sát hơn vào mạn xuồng của tôi vốn đang xẹp dần đi và sát vào mặt nước đầy nguy hiểm.

Tôi liếc vào bờ. Bờ còn rất xa.

Chết tiệt, tôi nghĩ. Mình sắp bị ăn thịt rồi.

Bạn đồng hành của tôi trên chiếc xuồng là một gã khá tròn, ít nhất là đối với một SEAL.

“Nếu chúng ta chìm,” tôi cảnh báo hắn ta, “tôi sẽ bắn cậu đấy. Cậu sẽ làm mồi cho cá mập trong khi tôi bơi vào bờ.”

Hắn chỉ rủa tôi. Tôi nghĩ hắn cho rằng tôi nói đùa.

Tôi không hề đùa.

NHỮNG HÌNH XĂM

Cuối cùng chúng tôi vào được bờ mà không bị ăn thịt. Trong khi đó, toàn bộ lực lượng Hải quân đang tìm kiếm chúng tôi. Giới báo chí bắt đầu đưa tin: BỐN SEAL MẤT TÍCH TRÊN BIỂN.

Hoàn toàn không phải là sự nổi tiếng mà chúng tôi mong đợi.

Phải mất một thời gian, nhưng rồi cuối cùng một chiếc máy bay tuần tra đã phát hiện ra chúng tôi, và một chiếc thuyền Mk-V được phái đến để đón. Chỉ huy của chiếc tàu chiến đã chăm sóc chúng tôi chu đáo và đón chúng tôi trở về.

Đó là một trong vài lần mà tôi thực sự cảm thấy vui khi ở trên một chiếc thuyền hay một con tàu. Nói chung, khi ra biển là tôi cảm thấy chán. Lo ngại về việc bị giao nhiệm vụ trên biển là một động cơ lớn thúc đẩy tôi trong suốt chương trình huấn luyện cơ bản BUD/S.

Tàu ngầm là thứ tồi tệ nhất. Ngay cả chiếc lớn nhất cũng có cảm giác tù túng. Lần cuối cùng mà tôi lên tàu ngầm, chúng tôi thậm chí không được phép làm gì. Phòng tập thể dục nằm phía bên kia của lò phản ứng hạt nhân, tính từ chỗ chúng tôi đóng quân, và chúng tôi không được phép đi ngang qua lò phản ứng hạt nhân để đến đó.

Những chiếc hàng không mẫu hạm thì lớn hơn rất nhiều, nhưng ở đó cũng rất buồn tẻ. Ít ra thì chúng còn có những chiếc ghế dài nơi chúng tôi có thể chơi điện tử và không bị ngăn cấm đến phòng tập thể dục để xả hơi.

Thực ra, có một lần viên sĩ quan chỉ huy yêu cầu đặc biệt rằng chúng tôi phải đến phòng tập thể dục.

Chúng tôi đang trên tàu Kitty Hawk khi họ gặp rắc rối với các băng nhóm. Hình như một số thủy thủ láo xược là thành viên của băng nhóm đã gây ra vấn đề liên quan đến kỷ luật trên tàu. Viên sĩ quan chỉ huy trên tàu đã kéo chúng tôi đến và nói cho chúng tôi biết khi nào thì nhóm này sử dụng phòng tập thể dục.

Vì vậy, chúng tôi đi xuống để thực thi nhiệm vụ, khóa cửa phòng tập sau lưng chúng tôi lại, rồi thu xếp ổn thỏa vấn đề băng nhóm này.

Trong thời kỳ huấn luyện này, tôi đã bị nhỡ một khóa học lặn vì tôi bị ốm. Đầu óc tôi choáng váng như thể có ánh đèn vụt tắt bên trong. Từ lúc đó, cứ mỗi khi có lịch huấn luyện chương trình tập lặn, tôi lại bị bệnh nặng. Hoặc tôi tìm ra một chuyến đi thực địa luyện bắn tỉa phải tiến hành đúng thời điểm đó.

Lũ bạn trêu tôi là tôi có công phu thoắt ẩn thoắt hiện hơn bất cứ ai khác.

Và tôi còn biết tranh cãi với ai nữa?

Tôi xăm hình lần đầu tiên vào khoảng thời gian đó. Tôi muốn vinh danh các SEAL, nhưng tôi không cảm thấy mình đáng nhận hình xăm Trident. (Biểu tượng chính thức của SEAL có một con chim đại bàng đậu ở một vị trí quan sát toàn cảnh trên một đinh ba, tạo thành một thanh ngang của một chiếc mỏ neo; với một khẩu súng lục ở phía trước. Biểu tượng này được gọi là cây Đinh ba, hoặc tên không chính thức là “Budweiser”, ám chỉ Chương trình BUD/S... hoặc tên một loại bia, tùy vào việc bạn hỏi ai.)

Vậy nên, thay vào đó tôi có hình xăm “xương ếch”, trông giống như một bộ xương ếch. Đây cũng là biểu tượng của SEAL và UDT truyền thống, trong trường hợp này là để vinh danh những chiến hữu đã hy sinh. Tôi xăm hình ở lưng và vắt qua vai, như thể những người đến trước đang dõi theo tôi, trao cho tôi sự bảo vệ.

SINH CON

Ngoài việc là một SEAL, tôi còn là một người chồng. Và sau khi trở về nhà, Taya và tôi quyết định sẽ bắt đầu cuộc sống của một gia đình.

Mọi việc đều trôi chảy. Cô ấy dính bầu ngay lần đầu tiên chúng tôi quan hệ không có biện pháp ngừa thai. Việc bầu bì của cô ấy gần như hoàn hảo. Đến lúc sinh nở mới gặp rắc rối.

Vì lý do nào đó, vợ tôi có vấn đề vì lượng tiểu cầu thấp. Rủi thay, vấn đề được phát hiện quá muộn, bởi vậy nên khi sinh, cô ấy không thể dùng thuốc gây mê hay thuốc giảm đau. Vì vậy, cô ấy phải sinh tự nhiên mà không hề có sự huấn luyện hoặc chuẩn bị trước nào cả.

Cậu con trai tôi nặng 3,6 kilôgam, cũng không phải là bé lắm.

Ta sẽ học được nhiều điều về một người phụ nữ khi cô ấy đang vượt cạn. Tôi đã bị cô ấy chửi banh đầu. (Taya khăng khăng là cô ấy không biết gì, nhưng tôi rõ hơn. Và các bạn sẽ tin ai đây, một SEAL? Hay vợ của một SEAL?)

Taya đau đẻ trong mười sáu tiếng. Mãi cuối cùng, họ mới quyết định cho cô ấy thuốc tê để giảm đau. Nhưng trước khi làm, họ cảnh báo tôi mọi điều có thể xảy ra với con trai tôi, mặc dù khả năng xảy ra là rất khó.

Tôi cảm thấy tôi không có nhiều lựa chọn. Cô ấy đang đau khủng khiếp, cần làm cho cô ấy bớt đau đi. Tôi bảo họ cứ tiến hành đi, mặc dù trong thâm tâm tôi rất lo rằng thằng con trai sinh ra với rắc rối.

Rồi bác sĩ bảo tôi là con trai tôi quá to, không thể ép nó ra qua đường sinh nở thông thường được. Họ muốn đưa một dụng cụ hút vào đầu nó để giúp đưa nó ra ngoài. Trong khi đó, Taya trải qua những cơn ớn lạnh giữa những đợt co thắt tử cung.

“Thôi, được,” tôi nói mà thực ra chẳng hiểu gì hết.

Viên bác sĩ nhìn tôi. “Cậu con trai anh có thể ra đời với cái đầu như hình cái nón đấy.”

Ồ, tuyệt quá. Tôi nghĩ. Con mình không chỉ sinh ra từ thuốc giảm đau mà còn sẽ có cái đầu hình nón nữa chứ.

“Mẹ kiếp, lôi nó ra ngay đi,” tôi nói với bác sĩ. “Anh sẽ giết vợ tôi mất. Tiến hành ngay đi!”

Con trai tôi đã ra đời khỏe mạnh. Nhưng tôi phải nói, tôi đứng như trời trồng trong suốt thời gian đó. Cảm giác tuyệt vọng nhất trên đời, chứng kiến vợ mình trong con đau đớn cùng cực mà không thể làm gì.

Tôi đã căng thẳng khủng khiếp khi chứng kiến cô ấy sinh nở, còn hơn vạn lần tham gia chiến trận.

TAYA:

Đó là một thời điểm rất xúc động, với nhiều nỗi thăng trầm. Cả hai gia đình chúng tôi đều ra thành phố để chuẩn bị cho ngày sinh nở của tôi. Tất cả chúng tôi đều rất hạnh phúc, nhưng đồng thời, chúng tôi biết Chris sẽ sớm lên đường đi Iraq.

Điều đó thật tệ.

Ban đầu Chris gặp khó khăn khi phải ứng phó với việc thằng bé đang khóc, và điều đó cũng làm tôi căng thẳng, bạn có thể ứng phó với chiến tranh nhưng không thể ứng phó chỉ vài ngày quấy khóc?

Hầu hết mọi người đều không thể làm tốt việc đó. Chris chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.

Tôi biết việc chăm sóc con trai sẽ dồn hết lên tôi trong vài tháng tới khi anh vắng nhà. Quan trọng hơn, tôi biết rằng mọi điều mới mẻ và phép kỳ diệu cũng sẽ diễn ra chỉ với tôi. Tôi lo lắng không biết mình sẽ xử lý chúng như thế nào và thấy buồn khi mọi ký ức về cậu con trai xinh đẹp của chúng tôi sẽ là ký ức của riêng tôi chứ không phải là ký ức chung để chúng tôi cùng nhìn ngắm tại với nhau.

Đồng thời, tôi cũng rất giận vì anh phải ra đi và lo sợ anh sẽ không trở về. Tôi cũng yêu anh điên cuồng.

TRƯỜNG HẢI QUÂN

Ngoài lớp bắn tỉa tôi còn bị chỉ huy bắt “xung phong” vào lớp Hải quân. Tôi đã vào lớp này đầy miễn cưỡng.

Tìm đường là một kỹ năng quan trọng trong chiến đấu, không có hoa tiêu tìm đường, ta sẽ không biết làm sao để ra trận, chứ đừng nói đến việc thoát khỏi đó khi hoàn thành nhiệm vụ. Trong bối cảnh chiến đấu trực tiếp DA, người lính hoa tiêu phải vạch ra cách tốt nhất tiếp cận mục tiêu, đưa ra các phương án để lựa chọn và hướng dẫn đội hỏa lực về nơi an toàn khi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vấn đề là, hoa tiêu của lực lượng SEAL thường không có cơ hội chiến đấu thực sự trong tình huống DA khi họ dẫn đường. Theo cách chúng tôi bố trí công việc, lính hoa tiêu thường bị phân công ở lại trong xe trong khi cả đơn vị sẽ tấn công ngôi nhà hay bất kỳ mục tiêu nào khác. Vì vậy, anh ta có thể sẵn sàng trong trường hợp chúng tôi cần rút lui nhanh chóng.

Ngồi trên ghế hành khách, dán mắt vào các con số trên máy tính không phải là nơi tôi mong muốn. Nhưng sếp muốn ai đó mà ông ta có thể tin tưởng hoạch định kế hoạch hành quân, và khi sếp yêu cầu ta làm gì đó, ta phải làm thôi.

Tôi dành cả tuần đầu tiên trong lớp Hải quân ngồi nghiêm trang tại bàn, trước mặt là một chiếc máy tính xách tay Toughbook, học về các chức năng của máy tính, cách cài đặt GPS và xử lý hình ảnh và bản đồ từ vệ tinh. Tôi cũng học cách lấy hình ảnh rồi dán vào PowerPoint để dùng cho báo cáo tóm tắt thông tin và những thứ tương tự như vậy.

Vâng, ngay cả SEAL cũng dùng PowerPoint.

Tuần thứ hai thú vị hơn một chút. Chúng tôi lái xe quanh thành phố, chúng tôi đang ở San Diego, đánh dấu và đi theo các con đường khác nhau. Tôi không giả vờ là công việc này thú vị đâu, dù quan trọng thật, nhưng đúng là không hấp dẫn chút nào.

Tuy nhiên, như thực tế đã diễn ra, chính các kỹ năng làm hoa tiêu của tôi đã đưa tôi đến Iraq trước tất cả những người khác.