Chương 14 VỀ NHÀ VÀ GIẢI NGHỆ-*-TRỐN CHẠY
Thời điểm đó là cuối tháng Tám khi tôi rời khỏi chiến trường. Như thường lệ, chuyện đó gần như là siêu thực; hôm nay tôi đang ở trong chiến tranh, hôm sau tôi đã ở nhà. Tôi cảm thấy thật tệ khi phải rời đi. Tôi không muốn kể cho bất cứ ai về huyết áp hay bất kỳ điều gì khác. Tôi cố giữ kín nó hết sức có thể.
Thành thực mà nói, tôi có cảm giác như thể đang trốn chạy các đồng đội của mình, bỏ chạy bởi vì tim tôi đang đập khác đi hoặc bỏ chạy vì bất cứ lý do nào khác.
Không có bất kỳ thành tựu gì mà tôi đã đạt được trước đây có thể xóa tan cảm giác tôi đang bỏ rơi đồng đội của mình.
Tôi hiểu suy nghĩ này không hợp lý. Tôi biết tôi đã hoàn thành được lượng công việc khổng lồ. Tôi cần nghỉ ngơi, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa nên nghỉ. Tôi nghĩ tôi phải mạnh mẽ hơn những gì có thể.
Điều tồi tệ nhất đối với tôi là một số loại thuốc hình như không còn tác dụng đối với tôi nữa. Để giúp tôi ngủ, bác sĩ ở San Diego đã kê cho tôi một loại thuốc ngủ. Nó đã khiến tôi gặp rắc rối, đến mức khi tôi tỉnh dậy rồi tôi cứ tưởng mình đang ở căn cứ mà không còn nhớ gì về kế hoạch công việc ở nhà và tự lái xe về căn cứ. Taya đã nói với tôi về lịch làm việc của tôi, và tôi biết rằng tôi phải lái xe đi làm, bởi vì chiếc xe tải của tôi đang đậu ở kia.
Tôi không bao giờ dùng loại thuốc ngủ đó nữa. Nó thật kinh khủng.
TAYA:
Tôi mất nhiều năm mới hiểu được vài điều về chuyện này. Nhìn bề ngoài, Chris chỉ muốn đi đây đi đó và được sống thoải mái. Khi mọi người thực sự cần đến anh - khi cuộc sống bị đe dọa - anh là người đáng tin cậy nhất. Anh có ý thức trách nhiệm và biết cách chăm sóc, phù hợp theo hoàn cảnh cụ thể.
Tôi đã thấy điều này qua việc anh được thăng chức trong quân đội: anh không hề bận tâm. Anh không muốn nhận trách nhiệm của cấp bậc cao hơn, mặc dù điều đó có nghĩa rằng sẽ giúp gia đình khấm khá hơn. Tuy nhiên, nếu cần phải hoàn thành một công việc, anh sẵn sàng có mặt. Anh sẽ luôn đương đầu với thử thách, và sẵn sàng, bởi anh luôn nghĩ về điều đó.
Điều đó là một nghịch lý thật sự, tôi không nghĩ có nhiều người hiểu được nó. Thỉnh thoảng đối với tôi, điều đó vẫn còn thật khó chấp nhận.
BẢO VỆ MỌI NGƯỜITrong khi ở nhà, tôi tham gia một chương trình khoa học rất thú vị liên quan đến stress và các tình huống tác chiến.
Chương trình sử dụng thực tế để kiểm nghiệm các loại tác động của chiến đấu lên cơ thể con người. Cụ thể trong trường hợp của tôi, họ đã theo dõi huyết áp, hoặc ít ra thì đó cũng là một cách đo đạc liên quan trực tiếp đến tôi. Tôi đội một chiếc mũ sắt, đeo loại găng tay đặc biệt trong khi quan sát cảnh mô phỏng. Về cơ bản, nó giống nhu một trò chơi điện tử nhưng vẫn khá hay ho.
Trong các mô phỏng thì huyết áp và nhịp tim tôi bắt đầu ổn định. Nhưng khi chúng tôi bước vào chiến đấu, chúng lại giảm xuống. Tôi chỉ ngồi đó và làm mọi thứ tôi phải làm, thực sự thoải mái.
Ngay sau khi cuộc thử nghiệm kết thúc và mọi việc bình yên trở lại thì nhịp tim tôi lại tăng vọt lên.
Thật thú vị.
Những nhà khoa học và các bác sĩ thực hiện thử nghiệm tin rằng với sức nóng của chiến đấu, những gì tôi được huấn luyện sẽ nắm quyền kiểm soát và bằng cách nào đó sẽ làm tôi bớt căng thẳng đi. Trí tò mò của họ bị kích thích, bởi hình như từ trước đến nay họ chưa từng được chứng kiến chuyện gì như vậy.
Tất nhiên, bởi tôi đã sống với nó hằng ngày ở Iraq.
Có một mô phỏng đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho tôi. Trong mô phỏng này, một Lính thủy đánh bộ bị bắn, cậu ta gục xuống và thét lên. Cậu ta bị bắn thủng ruột. Khi theo dõi cảnh tượng đó, huyết áp tôi thậm chí còn vọt lên cao hơn bao giờ hết.
Tôi không cần một nhà khoa học hay một bác sĩ nói cho tôi đó là vì cái gì. Tôi chỉ có thể cảm giác như cậu ta đang hấp hối trên ngực tôi lần nữa như hồi ở Fallujah.
Mọi người nói với tôi là tôi đã cứu sống hàng trăm mạng người. Nhưng tôi phải nói với các bạn rằng: chúng ta không nhớ những người ta đã cứu sống, mà chúng ta nhớ những người ta đã không thể cứu được.
Đó là những người chúng ta nhắc mãi về họ. Đó là những khuôn mặt và những tình huống sẽ đọng lại trong ta mãi mãi.
TẠI NGŨ HAY GIẢI NGŨ?
Thời gian tòng quân của tôi sắp kết thúc. Bên Hải quân vẫn tìm cách lôi kéo tôi ở lại, đưa ra các đề nghị khác nhau như: phụ trách huấn luyện, làm việc ở Anh, làm bất kỳ công việc gì tôi muốn miễn là tôi vẫn ở lại trong lực lượng Hải quân.
Dù tôi đã nói với Taya là tôi sẽ không tái tòng quân, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng nghỉ.
Tôi muốn trở lại tham gia chiến tranh. Tôi cảm thấy như bị lừa ở lần dàn quân cuối cùng. Tôi đã đấu tranh, cố gắng ra quyết định phải làm gì. Có nhiều hôm, tôi thấy đã xong việc với Hải quân rồi; nhưng có những ngày, tôi lại sẵn sàng nói với vợ là dù thế quái nào đi nữa tôi cũng sẽ tái tòng quân.
Chúng tôi đã nói rất nhiều về việc này.
TAYA:
Tôi đã nói với Chris rằng cả hai đứa con của chúng tôi đều cần anh, đặc biệt ở thời điểm đó là con trai của chúng tôi. Nếu anh không về thì tôi sẽ chuyển về gần chỗ cha tôi hơn, để ít nhất thằng nhỏ được lớn lên bên một người ông mạnh mẽ, rất gần gũi với nó.
Tôi không muốn làm việc đó chút nào.
Và Chris thực sự yêu thương tất cả chúng tôi. Anh thực sự muốn có và nuôi dưỡng một gia đình mạnh mẽ.
Một phần xuất phát từ mâu thuẫn thường xuyên về thứ tự ưu tiên của mỗi chúng tôi. Thứ tự ưu tiên của tôi là: Chúa, gia đình, đất nước; còn của Chris là: Chúa, đất nước, gia đình.
Trong suy nghĩ của tôi, Chris đã cống hiến quá nhiều cho đất nước, một lượng cống hiến khổng lồ. Mười năm vừa qua vô số những cuộc chiến tranh liên tục xảy ra. Những đợt dàn quần chiến đấu khốc liệt kết hợp với những đợt huấn luyện nâng cao luôn bắt anh phải xa nhà. Đó là những cuộc chiến ác liệt và vắng nhà nhiều hơn bất cứ SEAL nào tôi biết. Đã đến lúc anh phải dành thứ gì đó cho gia đình.
Nhưng như thường lệ, tôi không thể quyết định thay anh.
Hải quân gợi ý là họ có thể cử tôi đến Texas để làm người tuyển quân. Nghe có vẻ cũng được, bởi vì công việc đó sẽ cho phép tôi có thời gian làm việc bình thường và về nhà vào buổi tối. Đối với tôi có vẻ là một sự thỏa hiệp có thể chấp nhận được.
“Cậu phải cho tôi thêm chút thời gian nữa để xử lý vấn đề này,” đại trưởng đang bàn thảo công việc với tôi, nói. ”Đây không phải là việc chúng ta có thể giải quyết trong ngày được.”
Tôi đồng ý kéo dài thời hạn tòng quân thêm một tháng trong khi anh ta giải quyết sự việc.
Tôi chờ đợi và chờ đợi. Chưa nhận được lệnh nào cả. “Lệnh sắp đến rồi, sắp rồi,” anh ta nói. “Cậu phải gia hạn nữa đi.”
Tôi lại kéo dài thời hạn tòng quân.
Thêm vài tuần nữa trôi qua, bấy giờ chúng tôi đã đợi gần như sắp hết tháng Mười, lệnh vẫn chưa đến. Vì vậy tôi đã gọi anh ta và hỏi xem chuyện quái gì đang diễn ra.
“Đó là một tình thế khó xử”[*] anh ta giải thích. “Họ muốn đưa cho cậu cái lệnh đó, nhưng nó lại cần hợp đồng quân ngũ có thời hạn ba năm. Mà cậu thì lại hết hạn.”
Chu thich: Nguyên văn là “Catch-22”, một từ xuất phát từ một lỗ hổng pháp luật liên quan tới cuốn tiểu thuyết trào phúng của Joseph Heller. Trong đó, tả một phi công lái máy bay ném bom trong Thế chiến 2, vì không muốn nguy hiểm nên tay phi công đã nói với các sĩ quan rằng anh ta bị điên để không phải lái máy bay, nhưng các sĩ quan hiểu rõ rằng kẻ nào biết sợ là kẻ đó không điên, nên tay phi công vẫn phải lái máy bay ném bom. về sau, thuật ngữ được dùng để tả một lỗ hổng pháp lý hay một cái bẫy (catch) rõ ràng để ngăn chặn phi công khỏi việc đòi hỏi được đưa đi khám ờ bệnh viện tâm thần mà kết luận ngay rằng anh ta hoàn toàn có khả năng làm việc. Giống như tình huống catch-22 trong kinh doanh là không thể hoạt động nếu không có đại lý, nhưng không thề có đại lý nếu không đang hoạt động.
Nói một cách khác, họ muốn tôi phải đăng ký tòng quân trước, sau đó họ mới giao việc cho tôi. Nhưng chẳng có bảo đảm, cũng không có hợp đồng.
Tôi từng rơi vào tình huống này trước đây. Cuối cùng tôi cảm ơn họ, nhưng không nhận lời và chỉ cảm ơn. Tôi sẽ giải ngũ.
TAYA:
Anh ấy luôn nói rằng, “Anh cảm thấy mình như một kẻ trốn chạy vậy.” Tôi nghĩ anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi hiểu cảm giác của anh. Anh ấy nghĩ nếu có ai đang còn chiến đấu ngoài kia, đó phải là anh. Và rất nhiều SEAL khác cũng có cảm giác như vậy về bản thân họ. Nhưng tôi tin rằng không một ai trong số họ trách móc anh về việc giải ngũ.
RYAN CƯỚI VỢRyan và tôi vẫn thân thiết sau khi cậu ta trở về Mỹ; thực tế, tình bạn của chúng tôi thậm chí còn gắn bó với nhau hơn, đến mức tôi không thể hình dung được. Tôi cảm thấy bị cuốn hút bởi tinh thần mãnh liệt của cậu. Ryan là một chiến binh trong chiến đấu. Bây giờ, cậu còn là một chiến binh vĩ đại hơn trong đời sống. Bạn đừng quên cậu bị mù, nhưng bạn cũng không bao giờ và không khi nào cảm thấy là sự tàn phế làm mất đi tư chất của cậu.
Vì vết thương của mình, Ryan phải làm một mắt giả. Theo viên trung úy, người cùng đi lắp mắt giả với Ryan thì thực ra cậu ấy có hai mắt giả - một là loại mắt giả “thông thường”, còn mắt kia có huy hiệu Trident bằng vàng của SEAL đặt ở noi vốn vẫn là con ngươi.
Đã là một SEAL, thì sẽ luôn luôn là một SEAL.
Thòi gian tôi ở bên Ryan khá nhiều trước khi cậu bị thương. Rất nhiều người trong đội có tính hài hước tinh quái, còn Ryan ở đẳng cấp khác. Cậu ấy có thể làm cho bạn cười chết sặc.
Cậu không hề khác đi sau khi cậu bị thương. Cách hài hước của cậu chỉ thêm phần tưng tửng hơn. Một hôm có một cô gái trẻ xuất hiện và nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với anh?”
Cậu cúi xuống rồi nói bằng giọng rất nghiêm túc, “Đừng bao giờ nghịch dại như chọc mặt mình vào cây kéo.”
Tưng tửng, trào lộng và một trái tim vàng. Ta chẳng thể nào không yêu quý cậu ấy.
Tất cả chúng tôi đều sẵn sàng để trút sự căn ghét lên bạn gái của Ryan. Chúng tôi tin chắc rằng cô ta sẽ bỏ cậu sau khi cậu tàn phế như vậy. Nhưng cô ấy vẫn luôn bên cạnh Ryan. Cuối cùng, cậu cũng đã cầu hôn và tất cả chúng tôi đều vui mừng về điều đó. Cô ấy thực sự là một quý cô tuyệt trần.
Nếu có một tấm áp phích đăng hình cậu bé chiến thắng được tàn tật, đó chính là hình của Ryan. Sau khi bị thương, cậu vào trường đại học và tốt nghiệp với tấm bằng danh dự cùng một công việc tuyệt vời đang chờ đợi. Cậu đã leo lên đỉnh Hood[*] và đỉnh Rainier[*] và nhiều ngọn núi khác; cậu còn đi săn và đã bắn được một con nai sừng tấm như một chiến lợi phẩm xuất sắc nhờ một người giúp xác định mục tiêu và một khẩu súng với vài công nghệ ”khủng”; cậu còn tranh tài trong cuộc thi thể thao ba môn phối hợp. Tôi nhớ, một tối Ryan nói rằng cậu rất mừng vì chính cậu là người bị bắn thay vì những đồng đội khác. Tất nhiên lúc đầu cậu cũng giận dữ, nhưng rồi cậu bình tâm trở lại và sống một cuộc đời trọn vẹn. Cậu cảm thấy mình có thể đương đầu với nó và hạnh phúc dù có chuyện gì đi nữa. Cậu ấy đúng.
Chu thich: “Mount Hood”: một núi lửa dạng tầng thuộc vành đai núi lửa Cascade ở Bắc Oregon, khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Mount Hood là đỉnh có tuyết bao phủ với độ cao khoảng 3.429 mét.
Chu thich: “Mount Rainier”: một núi lửa cũng thuộc vành đai núi lửa Cascade. Núi Rainier nằm ở Đông Nam thành phố Tacoma, quận Pierce, Washington, tại tiểu bang Washington, Hoa Kỳ. Đây là đỉnh núi cao nhất trong dãy núi Cascade vả vành đai núi lửa Cascade với độ cao khoảng 4.392 mét.
Mỗi khi nghĩ về chủ nghĩa yêu nước đã khích lệ các SEAL, tôi nhớ đến thời gian Ryan đang hồi phục dần trong một bệnh viện ở Bethesda, Maryland. Cậu ở đó, vừa bị thương, suýt chết và bị mù suốt đời. Nhiều cuộc phẫu thuật tái tạo khuôn mặt cho cậu đang chờ phía trước. Các bạn có biết cậu ta đòi hỏi điều gì không? Cậu đề nghị ai đó đẩy cậu ta bằng xe lăn đến chỗ lá cờ và cho cậu chút thời gian.
Cậu ngồi trên xe lăn khoảng nửa giờ để chào cờ quốc kỳ Mỹ đang bay trong gió.
Đó là Ryan, một người yêu nước chân chính.
Một chiến binh đích thực, với một trái tim vàng.
Tất nhiên, tất cả chúng tôi đã lừa cậu ta và bảo rằng hẳn sẽ có người đẩy cậu trên chiếc xe lăn đến trước một thùng rác và nói với cậu đó là một lá cờ. Ryan kể nhiều chuyện cười về người mù và làm tất cả chúng tôi đều cười lăn ra mỗi khi trò chuyện.
Khi cậu vắng mặt, chúng tôi thường tán gẫu qua điện thoại và gặp nhau mỗi khi có dịp. Năm 2010, tôi biết vợ chồng Ryan sắp có đứa con đầu lòng.
Trong khi đó, vết thương cậu bị ở Iraq cần thêm nhiều cuộc phẫu thuật nữa. Cậu ấy đã đến bệnh viện vào một buổi sáng, đến buổi chiều tôi nhận được điện thoại của Marcus Luttrell hỏi tôi có được tin gì về Ryan hay không.
“Có chứ, tớ vừa nói chuyện với cậu ấy hôm qua,” tôi nói với Marcus. “Hai vợ chồng cậu ấy sắp có em bé rồi, thật tuyệt phải không?”
“Cậu ấy vừa mới mất rồi,” Marcus nói, giọng lắng xuống.
Có gì đó sai sót trong bệnh viện. Thật là một kết thúc bi thảm với một cuộc đời anh hùng. Tôi không tin rằng bất kỳ ai từng biết cậu ấy sẽ chịu đựng nổi điều này. Tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ vượt qua.
Con cậu ấy là một bé gái xinh đẹp. Tôi tin chắc rằng tinh thần của người cha sẽ sống mãi cùng cô bé.
NHỮNG CHIẾN BINH VĨ ĐẠISau cái chết của con trai, mẹ của Macr Lee, bà Debbie gần như đã trở thành một người mẹ nuôi những thành viên khác trong trung đội chúng tôi. Là một phụ nữ rất dũng cảm, bà đã cống hiến đời mình để giúp đỡ các chiến binh khác khi họ trở về từ chiến trường. Hiện bà là chủ tịch của America’s Mighty Warriors (Hội các Chiến binh Vĩ đại của nước Mỹ: www.AmericasMightyWarriors.org) và đích thân làm rất nhiều việc cho các cựu binh qua việc mà bà gọi là “những việc tốt ngẫu nhiên” được truyền cảm hứng từ chính cuộc đời của Marc và một lá thư cậu viết cho bà trước khi qua đời.
Những việc đó không hề ngẫu nhiên với Debbie; bà là một phụ nữ tận tụy và cần mẫn, bà đang đóng góp cho thiện nghiệp của mình như Marc đã cống hiến cuộc đời mình cho binh nghiệp.
Trước khi mất, Marc đã viết một lá thư gia đình khác thường. Có thể lá thư vẫn còn được giữ, trong thư kể lại một câu chuyện xúc động về những gì mà cậu đã chứng kiến ở Iraq - một bệnh viện kinh khủng, những con người thiếu hiểu biết và bần tiện. Nhưng đó cũng là một lá thư vô cùng lạc quan, tràn đầy hy vọng và khích lệ tất cả chúng ta đóng góp vài phần nhỏ bé nào đó cho những người khác.
Mặc dù trong tâm trí tôi, những gì cậu ấy viết trong thư chưa lột tả được hết về Marc mà chúng tôi được biết. Còn rất nhiều điều về cậu ấy. Marc là một con người thực sự mạnh mẽ với khiếu hài hước tuyệt vời. Cậu là một chiến binh hiếu chiến và một người bạn vĩ đại. Cậu có một niềm tin không gì lay chuyển được vào Chúa và vô cùng yêu vợ. Thiên đường chắc chắn tốt đẹp hơn bởi vì cậu đã đến đó, nhưng trái đất mất đi một trong những con người ưu tú.
CÔNG TY CRAFTQuyết định rời Hải quân là một quyết định thật khó khăn. Nhưng bây giờ tôi đâm ra thất nghiệp. Đã đến lúc tính xem kiếm việc gì làm trong phần đời còn lại.
Tôi có vài lựa chọn và khả năng. Tôi đã nói chuyện với một người bạn tên là Mark Spicer về việc mở một trường huấn luyện bắn tỉa ở Mỹ. Sau hai mươi lăm năm phục vụ trong quân đội nước Anh, Mark nghỉ hưu với hàm thượng sĩ. Ông là một trong những lính bắn tỉa nổi trội trong quân đội Anh, và có hơn hai mươi năm làm lính bắn tỉa và chỉ huy trung đội bắn tỉa. Mark đã viết ba cuốn sách về bắn tỉa và là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về lĩnh vực này.
Cả hai chúng tôi đều nhận thức được rằng đã và đang có nhu cầu về một vài loại nhất định trong việc huấn luyện đặc biệt cho các đơn vị quân sự và cảnh sát. Chưa có ai cung cấp những kiểu huấn luyện cầm tay chỉ việc giúp nhân sự của họ trong các tình huống khác nhau mà họ có thể gặp phải. Với kinh nghiệm của mình, chúng tôi biết chúng tôi có thể tổ chức các khóa học theo thiết kế riêng và cung cấp các khóa với thời gian học linh hoạt để tạo ra sự khác biệt.
Vấn đề là chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng thực hiện dự án đó.
Tất nhiên, tiền vẫn là một vấn đề lớn cần phải tính đến. Rồi có phần may mắn, tôi tình cờ gặp được một người nhận thấy công ty có thể là một món đầu tư tốt và cũng có niềm tin vào tôi, đó là ông J. Kyle Bass.
Kyle đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ đầu tư, khi chúng tôi gặp nhau thì ông ấy đang tìm một vệ sĩ. Tôi đồ rằng ông ấy nghĩ, “Còn ai tốt hơn một SEAL nữa đây?” Nhưng khi chúng tôi bắt đầu trò chuyện, ông hỏi tôi trước đây tôi đã làm việc ở đâu, tôi nói về khóa học bắn tỉa. Ông ta có vẻ thích thú và thay vì thuê tôi làm vệ sĩ riêng của ông, ông đã giúp nguồn tiền cho công ty của chúng tôi. Và cứ như vậy, công ty Craft International được ra đời.
Thực ra, không phải “cứ như vậy” đâu mà chúng tôi đã cắm mặt vào làm để công ty hoạt động, làm việc hàng giờ và đổ nhiều mồ hôi để hoạch định các chi tiết theo cách mà mọi doanh nhân đều làm. Hai người khác tham gia cùng với Mark và tôi để hình thành nhóm nắm quyền sở hữu, đó là Bo French và Steven Young. Lĩnh vực chuyên môn của họ liên quan nhiều hơn đến mảng kinh doanh, nhưng cả hai đều có hiểu biết về lĩnh vực vũ khí và chiến thuật mà chúng tôi giảng dạy.
Ngày nay, văn phòng của Craft International ở Texas. Chúng tôi có những khu huấn luyện ở Texas và Arizona, hoạt động quốc tế chuyên dạy các biện pháp an ninh và những dự án đặc biệt khác. Thỉnh thoảng, có thể thấy Mark xuất hiện trên kênh Lịch sử (History channel). Ông cảm thấy thoải mái trước máy quay, vì vậy thỉnh thoảng ông sẽ thoải mái nói bằng giọng Anh thực sự rất khó nghe của mình. Kênh Lịch sử tử tế đến mức dịch giọng Anh rất nặng của ông sang phụ đề bằng tiếng Anh chuẩn. Chúng tôi chưa phải làm phụ đề cho bất cứ khóa huấn luyện nào của Craft, nhưng chúng tôi cũng không loại trừ khả năng này.
Chúng tôi đã tập hợp được một đội ngũ mà chúng tôi tin rằng sẽ là đội tốt nhất trong số những đội tốt nhất thuộc các lĩnh vực hẹp của họ trong chương trình huấn luyện mà chúng tôi cung cấp. (Các bạn có thể tìm hiểu thêm thông tin tại: www.craftintl.com)
Thành lập một công ty cần rất nhiều kỹ năng khác nhau mà tôi không nghĩ là mình có. Nó cũng bao gồm hàng tấn công việc mang tính hành chính.
Mẹ kiếp.
Tôi không ngại công việc nặng nhọc, ngay cả đó là công việc bàn giấy. Một trong những cản trở đối với công việc này là biến tôi thành một “tay súng bàn phím”, tôi mất rất nhiều thời gian gõ bàn phím. Dăm thì mười họa tôi phải mặc com lê và thắt cà vạt. Còn lại thì nó là một công việc hoàn hảo đối với tôi. Tôi có thể sẽ không giàu, nhưng tôi thích thú công việc mình làm.
Logo của Craft xuất phát từ biểu tượng kẻ trừng phạt, với dấu chữ thập của thập tự chinh trong mắt phải để tôn vinh Ryan Job. Cậu ấy cũng đã truyền cảm hứng cho slogan của công ty chúng tôi.
Vào tháng Tư năm 2009, sau khi bọn cướp biển Somali chiếm được một con tàu và đe dọa giết viên thuyền trưởng, lính bắn tỉa SEAL từ một tàu khu trục gần đó đã bắn chết bọn chúng. Một người ở tờ báo địa phương đã hỏi Ryan nghĩ gì, cậu đã hóm hỉnh trả lời:
“Dù mẹ bạn có dạy bạn điều gì đi nữa, cuối cùng bạo lực sẽ giải quyết vấn đề thôi.”
Đó dường như là một khẩu hiệu rất phù hợp đối với lính bắn tỉa, và nó đã trở thành slogan của chúng tôi.
TRỞ VỀ TEXASTôi vẫn còn đắn đo về việc rời khỏi Hải quân, nhưng việc quyết định mình sẽ khởi sự Craft đã cho tôi thêm nguồn khích lệ. Rốt cuộc khi thời cơ đến, tôi không thể chờ đợi thêm nữa.
Suy cho cùng, tôi sắp trở về nhà. Liệu tôi có vội vã hay không? Tôi xuất ngũ khỏi Hải quân vào ngày 4 tháng Mười một, đến ngày 6 tháng Mười một tôi đã sục giày trong bụi mù Texas.
Trong khi tôi làm việc cho công ty Craft International, gia đình tôi vẫn ở San Diego, bọn trẻ đã học xong, Taya đang lo việc bán nhà. Vợ tôi dự định sẽ hoàn thành mọi việc vào tháng Một để chúng tôi có thể đoàn tụ ở Texas.
Mẹ con cô ấy đã đến vào dịp Giáng sinh. Tôi nhớ lũ trẻ và cô ấy kinh khủng.
Tôi kéo cô ấy vào trong phòng tại nhà của cha mẹ tôi và nói, “Em nghĩ sao về việc quay lại chỉ một mình? Hãy để bọn trẻ lại với anh.”
Cô ấy buồn buồn. Cô ấy còn rất nhiều việc phải làm và rất yêu thương bọn trẻ, việc chăm sóc chúng và lo bán nhà khiến cô quá mệt mỏi rồi.
Tôi thích con trai và con gái ở lại với tôi. Tôi có sự hỗ trợ lớn từ cha mẹ mình, ông bà sẽ giúp coi sóc chứng các ngày trong tuần. Chiều thứ Sáu hằng tuần, tôi sẽ đến đón bọn trẻ và chúng tôi cùng có những ngày nghỉ cùng cha trong ba ngày hoặc thỉnh thoảng là bốn ngày liền.
Người ta thường nghĩ rằng các ông bố không thể dành thời gian thoải mái với bọn trẻ. Tôi thi không nghĩ vậy. Thực tế, tôi và bọn trẻ đều đã có những khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Chúng tôi nô đùa cùng nhau trên tấm bạt lò xo căng và chơi bóng hàng giờ. Chúng tôi đi thăm vườn thú, chơi trên sân chơi, xem phim. Bọn trẻ giúp cha nướng thịt. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Khi con gái tôi còn là đứa một đứa trẻ sơ sinh, phải mất chút thời gian để bé bén hơi tôi. Nhưng dần dần, con bé tin tưởng vào tôi hơn và quen với việc có tôi bên cạnh. Bây giờ lúc nào con bé cũng quanh quẩn bên cha.
Tất nhiên, con bé đã để cho cha nắm những ngón tay tí xíu của mình mỗi ngày.
Tôi bắt đầu dạy con trai bắn súng khi thằng bé lên hai, khởi đầu bằng các kỹ năng cơ bản với một khẩu súng trường BB. Lý thuyết của tôi là trẻ con thường gây rắc rối vì sự tò mò, nếu không thỏa mãn chúng, ta sẽ gặp rắc rối to. Còn nếu ta cung cấp thông tin cho bọn chúng và chi dẫn chúng một cách cẩn thận về sự an toàn khi chúng còn nhỏ, ta sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Con trai tôi đã học được cách tôn trọng vũ khí. Tôi luôn nói với cháu rằng, nếu con muốn dùng đến súng, hãy đến gặp cha. Tôi không thích gì hơn việc bắn súng. Cậu nhóc đã có khẩu súng riêng của mình là khẩu súng trường lên quy lát phía sau (khẩu.22 lever-action), và bắn khá tốt. Cậu nhóc còn sử dụng súng ngắn rất “khủng” nữa.
Con gái tôi thì còn rất nhỏ, chưa tỏ ra quan tâm gì nhiều lắm. Tôi ngờ rằng cô bé sẽ sớm quan tâm thôi. Nhưng dù thế nào, chương trình huấn luyện cơ bản về vũ khí cầm tay sẽ bắt buộc trước khi cô bé được phép hẹn hò... trong khoảng cô bước sang tuổi chừng ba mươi.
Cả hai con đều đi săn bắn với tôi. Chúng còn rất nhỏ nên chưa tập trung được trong thời gian dài, nhưng tôi đồ rằng chúng sẽ sớm quan tâm thôi.
TAYA:
Chris và tôi đã trao đi đổi lại về việc chúng tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu bọn trẻ lại gia nhập quân đội. Tất nhiên, chúng tôi không muốn chúng bị thương, hoặc có bất kỳ điều gì xảy ra với chúng.
Nhưng cũng có nhiều điểm tích cực khi tham gia quân đội. Cả hai chúng tôi sẽ tự hào về chúng cho dù chúng làm việc gì đi nữa.
Nếu con trai tôi xem xét việc tham gia lực lượng SEAL, tôi sẽ nói với con là phải nghĩ kỹ về điều đó. Tôi sẽ nói rằng con phải chuẩn bị mọi điều.
Tôi nghĩ đó là điều kinh khủng đối với gia đình. Nếu bạn tham gia chiến tranh, điều đó sẽ thay đổi bạn, và bạn cũng phải chuẩn bị cho điều đó. Tôi sẽ nói với con rằng hãy ngồi xuống và nói chuyện với cha về thực tế của việc này.
Có lúc tôi cảm thấy muốn khóc òa lên khỉ nghĩ đến việc thằng bé tham gia chiến trận.
Tôi nghĩ Chris đã cống hiến đủ cho đất nước, vì vậy chúng tôi có thể bỏ qua một thế hệ. Nhưng cả hai chúng tôi sẽ tự hào về con cái, bất kể thế nào đi nữa.
Ổn định cuộc sống ở Texas giúp tôi được gần gũi cha mẹ thường xuyên hơn. Kể từ ngày tôi trở về gần họ, cha mẹ tôi kể cho tôi nghe rằng bức tường chia cách mà tôi dựng lên trong chiến tranh đã biến mất. Cha tôi nói rằng tôi đã tự đóng kín một phần trong con người mình, nhưng ông tin rằng tính cách vốn có của tôi sẽ trở lại, ít nhất là một phần nào đó.
Ông thú nhận, “Bố không nghĩ con có thể cứ huấn luyện hằng năm để bắn giết mãi, và bố mong đợi tất cả những điều đó sẽ sớm mất đi.”
RƠI XUỐNG VỰC SÂUVới những điều tốt đẹp đang tiến triển, người ta sẽ nghĩ rằng tôi đang sống một cuộc đời trong mơ, một cuộc đời hoàn hảo. Và có lẽ tôi nên như vậy.
Nhưng đời thực lại không đi theo một con đường lý tưởng thẳng tắp, nó cũng không nhất thiết phải “cùng nhau hạnh phúc mãi mãi”. Ta phải vật lộn để đến được nơi ta hướng tới.
Và không chỉ vì tôi có một gia đình tuyệt vời và một công việc thú vị là mọi thứ đều hoàn hảo. Tôi vẫn cảm thấy tồi tệ về việc rời khỏi lực lượng SEAL. Tôi vẫn còn giận vợ về việc đã đưa ra cho tôi thứ như thể một tối hậu thư.
Vì vậy, mặc dù cuộc sống lẽ ra thật ngọt ngào sau vài tháng rời khỏi quân đội, nó lại giống như thể đang quăng xuống trong một hầm mỏ.
Tôi bắt đầu nhậu nhẹt, lại chìm trong bia bọt. Có thể nói tôi đã bị trầm cảm, cảm thấy hổ thẹn về bản thân mình. Sau đó, nhậu nhẹt là tất cả những gì tôi làm. Chẳng bao lâu tôi đã dùng rượu mạnh và uống suốt ngày.
Tôi không muốn làm cho sự việc này có vẻ kịch tính hơn thực tế. Những người khác còn gặp nhiều vấn đề khó khăn hơn. Nhưng rõ ràng tôi đang đi sai hướng. Tôi đang xuống dốc không phanh.
Rồi một tối, tôi lái chiếc xe tải quẹo qua một góc phố quá nhanh. Bây giờ có lẽ có những tình huống giảm nhẹ đi, có thể đường quá trơn hoặc có gì đó ngoài tầm kiểm soát. Hoặc có thể vị thiên thần hộ mệnh đã cứu mạng tôi hồi còn ở Ramadi đã quyết định can thiệp.
Bất kể vì điều gì, tất cả những gì tôi biết là tôi đã làm tan tành chiếc xe và thoát ra mà không bị một vết xước.
Không xước trên cơ thể tôi. Còn với bản ngã của tôi thì lại khác.
Vụ tai nạn đó đã thức tỉnh tôi. Tôi hối tiếc mà nói rằng tôi cần một thứ gì đó như vụ tai nạn ấy chỉ để đầu óc tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi vẫn uống bia dù không quá đà như trước nữa.
Tôi nghĩ tôi đã nhận ra tất cả những gì tôi có và tất cả những gì tôi có thể mất. Và tôi cũng hiểu không chỉ trách nhiệm của mình ở đâu mà còn biết cách để hoàn thành chúng.
SỰ ĐỀN ĐÁPTôi bắt đầu hiểu về những đóng góp mà tôi có thể giúp những người khác. Tôi nhận thấy rằng tôi có thể là một con người trọn vẹn - chăm lo cho gia đình và giúp đỡ một cách khiêm tốn vào việc chăm sóc những người khác.
Marcus Luttrell đã thành lập một tổ chức mang tên Lone Survivor Foundation (Quỹ những người sống sót cô độc). Tổ chức này sẽ giúp những người lính bị thương khi rời khỏi bệnh viện trở về hòa nhập thoải mái với cộng đồng. Sau khi bị thương ở Afghanistan, Marcus nói cậu ấy đã hồi phục nhanh gấp đôi khi sống ở trang trại của mẹ cậu so với khi nằm ở bệnh viện. Bầu không khí thoáng đãng và việc có thể đi dạo loanh quanh đây đó đuơng nhiên giúp ích nhiều cho quá trình hồi phục. Đó là một trong những điều đã cổ vũ cậu lập ra tổ chức đó và trở thành một trong những nguyên tắc chủ đạo khi tôi tìm cách đóng góp phần nhỏ của mình.
Tôi đã gặp gỡ một số người mà tôi biết ở Texas có trang trại và hỏi họ xem thỉnh thoảng họ có thể cho mượn trang trại trong vài ngày không. Họ đều rất hào phóng. Chúng tôi có một nhóm nhỏ thương binh cùng tham gia và dành nhiều thời gian đến đó săn bắn, bắn súng trong bãi chăn thả, hoặc chỉ đi dạo loanh quanh. Ý tưởng là làm sao có được một khoảng thời gian dễ chịu.
Tôi phải nhắc đến cậu bạn Kyle của tôi. Cậu chính là động lực cho công ty Craft hoạt động hiệu quả, cậu cũng vô cùng yêu nước và ủng hộ hết mình cho quân đội. Cậu đã cho phép chúng tôi thoải mái sử dụng trang trại Barefoot đẹp đẽ của mình cho rất nhiều đợt dưỡng bệnh của những thương binh. Các tổ chức của Rick Kell và David Feherty, Troops First cũng họp tác với công ty Craft để giúp được nhiều lính bị thương hết sức có thể.
Trời ạ, chính tôi cũng có những thời khắc vui vẻ. Chúng tôi đi săn vài lần một ngày, bắn vài băng đạn trên bãi chăn thả, rồi đến tối thì uống bia và chuyện trò với nhau.
Không có quá nhiều câu chuyện vui vẻ về chiến tranh mà ta nhớ tới. Đó là những câu chuyện ảnh hưởng đến ta, những câu chuyên đề cao tính kiên cường của những người này, họ là những chiến binh trong chiến tranh và họ vẫn giữ tinh thần chiến binh đó trong việc đối phó với sự tàn phế của mình.
Nếu bạn nghĩ rằng tôi có liên quan, thì thể nào cũng có rất nhiều chuyện thụi qua thụi lại giữa chứng tôi. Không phải lúc nào tôi cũng làm mọi người cười, nhưng tôi cố gắng hết mình. Đầu tiên, tôi đưa một số người đến một trang trại, tôi dẫn họ ra hiên sau nhà trước khi bắn súng và hướng dẫn họ vài kỹ năng.
“Được rồi,” tôi nói với họ và giương khẩu súng lên, “vì tất cả các bạn không phải là SEAL, tốt hơn là tôi sẽ hướng dẫn các bạn vài điều cơ bản. Đây là cò súng này.”
“Má mày!” Họ la lên và rồi chúng tôi cùng đùa cợt, xô đẩy nhau và tất cả đều vui vẻ.
Điều những thương binh không cần là sự cảm thông. Họ cần phải được đối xử như con người mà họ vốn là: bình đẳng, anh hùng, và vẫn có giá trị lớn lao đối với xã hội.
Nếu muốn giúp đỡ họ, hãy bắt đầu từ đó.
Nói một cách hài hước thì nện nhau tới số còn thể hiện được thái độ tôn trọng nhiều hơn là hỏi “Anh có ổn không?” bằng giọng ngọt ngào chán chết.
Chúng tôi chỉ vừa mói bắt đầu, nhưng chúng tôi cũng đã có thành công đủ để các bệnh viện hợp tác với chúng tôi. Chúng tôi đã có thể mở rộng chương trình cho cả các cặp vợ chồng. Chúng tôi đặt mục tiêu thực hiện được hai đợt nghỉ dưỡng tâm lý trở lên trong một tháng.
Công việc của chúng tôi khiến tôi nghĩ đến điều lớn lao hơn. Tôi không ngại thực hiện một show truyền hình thực tế về săn bắn với những thương binh này. Tôi nghĩ nó có thể cổ vũ rất nhiều người Mỹ khác chung tay nhằm thiết thực đền đáp cho các cựu binh và các gia đình quân nhân hiện tại.
Hãy giúp đỡ lẫn nhau - đó là nước Mỹ.
Tôi nghĩ nước Mỹ đã làm rất nhiều để giúp đỡ mọi người. Điều đó thật tuyệt vời đối với những người thực sự cần giúp đỡ. Nhưng tôi cũng nghĩ chúng ta tạo ra sự ăn bám do việc chi tiền viện trợ cho những người không muốn làm việc, ở cả những nước khác cũng như ở nước Mỹ. Hãy giúp những người biết tự giúp mình, đó là cách nên làm.
Tôi muốn chúng ta nhớ nỗi đau khổ của những người Mỹ đã bị thương khi phụng sự cho tổ quốc trước khi bố thí hàng triệu đô la cho những kẻ ăn xin và những kẻ lười biếng. Hãy nhìn những người vô gia cư: rất nhiều là những cựu binh. Tỏi nghĩ chúng ta nợ họ nhiều hơn chi là việc tỏ ra biết ơn. Họ đã sẵn sàng ký vào một tờ séc khống cho nước Mỹ, có giá trị bằng chính sinh mạng họ. Nếu họ đã sẵn sàng làm việc đó, vậy thì tại sao chúng ta lại không chăm sóc họ?
Tôi không gợi ý chúng ta đem đồ bố thí cho các cựu binh; thứ họ cần là những đôi bàn tay rộng mở, một cơ hội nho nhỏ và sự giúp đỡ có tính dài hạn.
Một trong những thương binh mà tôi gặp trong đợt nghỉ dưỡng ở trang trại nêu ý tưởng giúp các cựu binh vô gia cư bằng cách giúp xây dựng hoặc sửa chữa nơi ở của họ. Tôi nghĩ đó là ý tưởng tuyệt vời. Có thể ngôi nhà tình nghĩa này không phải là nơi họ sẽ sống mãi mãi, nhưng nó sẽ làm cho họ tiếp tục muốn sống.
Việc làm, đào tạo, có cả núi công việc ta có thể giúp họ.
Tôi biết một số người sẽ nói, mày đang lợi dụng đám thương binh đó để kiếm lời cho mày. Nhưng phải chấp nhận miệng lưỡi thiên hạ. Ta sẽ không để những lời gièm pha phá hỏng những việc có ích cho cộng đồng.
Không có lý do gì để những người đã chiến đấu vì đất nước phải chịu cảnh không nhà cửa hoặc không việc làm.
TÔI LÀ AICũng phải mất một thời gian, nhưng đã đến lúc tôi nhận ra rằng là một SEAL không còn định hình rõ nét con người tôi nữa. Tôi cần phải là một người chồng và một người cha. Bây giờ những điều đó mới là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Làm một SEAL đã trở thành một phần lớn trong con người tôi. Tôi vẫn cảm thấy sức tác động của nó. Đương nhiên, tôi thích có được điều tốt nhất ở cả hai thế giới: công việc và gia đình. Nhưng ít nhất trong trường hợp của tôi, công việc không cho phép điều đó.
Tôi cũng không chắc mình có thể có được một trong hai điều đó. Trong một chừng mực nào đấy, tôi phải từ bỏ công việc để trở thành một người đàn ông trọn vẹn của gia đình.
Tôi không biết từ đâu hay khi nào tôi có sự thay đổi như vậy. Sự thay đổi này đã không xảy ra cho đến khi tôi giải ngũ. Trước đó, tôi phải vượt qua nỗi phẫn uất. Tôi đã phải trải qua cả những điều tốt đẹp lẫn xấu xa để đạt tới điểm mà từ đó tôi mới thực sự có thể tiến về phía trước.
Bây giờ, tôi muốn là một người cha tốt và một người chồng tốt. Bây giờ, tôi đã khám phá lại được tình yêu đích thực dành cho vợ mình. Tôi thực tình nhớ cô ấy mỗi khi đi công tác. Tôi muốn được ôm cô ấy và ngủ ở bên cô ấy.
TAYA:
Điều tôi yêu ở Chris từ những buổi đầu là cách anh ấy bày tỏ thẳng tuột tình yêu của mình. Anh ấy không đùa cợt với trái tim hay trí óc tôi. Anh ấy là một anh chàng ruột ngựa và dường như chỉ biết bày tỏ cảm xúc bằng hành động: lái xe một tiếng rưỡi đồng hồ để đến gặp tôi rồi vội vàng rồi đi vào lúc 5 giờ sáng cho kịp giờ làm; trao đổi chuyện trò; chịu đựng tâm trạng thất thường của tôi.
Khiếu hài hước của anh đã cân bằng tính nghiêm túc của tôi và đem lại phần trẻ trung trong tôi. Anh ấy sẵn sàng đáp ứng bất kỳ điều gì và hoàn toàn ủng hộ bất cứ việc gì mà tôi mong muốn hoặc ao ước. Anh ấy hòa hợp tuyệt đối với gia đình tôi và tôi cũng vậy.
Khi cuộc hôn nhân của chúng tôi bị khủng hoảng, tôi nói sẽ không còn yêu anh như trước nếu anh tái nhập ngũ. Điều đó không phải là tôi không yêu anh, mà tôi cảm thấy quyết định của anh đã khẳng định điều tôi nghĩ càng trở nên rõ ràng hơn. Lúc đầu, tôi tin anh yêu tôi hơn bất cứ điều gì. Dần dần, các đội biệt kích trở thành tình yêu trên hết của anh. Anh vẫn nói và kể cho tôi nghe những gì anh cảm thấy tôi cần phải nghe hoặc những điều anh thường nói trong quá khứ để bày tỏ tình yêu của mình. Điều khác đi là lời nói và hành động không còn ăn nhập với nhau nữa. Anh vẫn yêu tôi nhưng theo một cách khác. Các đội biệt kích chiếm hết tâm trí anh.
Khi vắng nhà anh thường nói với tôi những câu như “Anh sẽ làm tất cả để được về nhà với em”, rồi “Anh nhớ em”, và “Đối với anh, em là người quan trọng nhất trên thế gian này”. Tôi biết, nếu anh lại tham gia quân đội thì tất cả những gì anh từng nói với tôi trong những năm qua chỉ là những lời lẽ hoặc cảm xúc về mặt lý thuyết chứ không phải cảm xúc được thể hiện bằng hành động.
Làm sao tôi có thể yêu một sự phó thác thiếu thận trọng tương tự, nếu tôi biết rằng tôi không phải là những gì mà anh từng nghĩ? Khả dĩ lắm thì tôi chỉ đóng vai trò thứ yếu.
Anh sẽ chết vì những người xa lạ và đất nước. Những thách thức và đau đớn của tôi dường như là của riêng tôi mà thôi. Anh muốn sống cuộc đời của riêng mình và muốn có một người vợ hạnh phúc đón anh trở về.
Thi thoảng, điều đó đồng nghĩa với việc tất cả những gì tôi yêu quý ban đầu đang thay đổi và tôi sẽ phải yêu anh theo cách khác. Tôi tưởng tình yêu đó có thể giảm đi, nhưng hóa ra nó chỉ khác đi mà thôi.
Giống như bất cứ một mối quan hệ nào, mọi điều đều thay đổi. Chúng tôi cũng thay đổi. Cả hai chúng tôi đều mắc sai lầm và cả hai đều học được rất nhiều. Chúng tôi có thể yêu nhau theo cách khác, nhưng có lẽ đó là điều tốt. Có thể nó vị tha hơn, trưởng thành hơn, hoặc có thể chỉ khác đi mà thôi.
Quan hệ của chúng tôi vẫn tốt. Chúng tôi vẫn dựa vào nhau, chúng tôi nghiệm ra rằng ngay cả trong những giai đoạn khó khăn, chúng tôi cũng không muốn mất nhau hay mất gia đình mà chúng tôi đã tạo dựng.
Thời gian càng trôi đi mỗi chúng tôi càng có thể bày tỏ tình yêu dành cho nhau theo cách mà mỗi bên đều hiểu và cảm nhận được.
Tôi cảm thấy tình yêu tôi dành cho vợ ngày càng sâu đậm hơn trong mấy năm qua. Taya mua cho tôi một chiếc nhẫn cưới mới làm bằng loại thép vôn-fram. Tôi không nghĩ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi đó là một loại kim loại rắn nhất mà cô ấy có thể kiếm được.
Chiếc nhẫn cũng có hình một dấu thập tự chinh bên trên. Cô ấy đùa rằng bởi vì hôn nhân cũng giống nhu một cuộc thập tự chinh.
Có lẽ đối với chúng tôi đúng là như vậy.
TAYA:
Tôi cảm thấy có gì đó toát ra từ anh mà trước đây tôi chưa từng thấy.
Anh ấy hoàn toàn không phải là con người trước cuộc chiến, nhưng có rất nhiều phẩm chất tương tự. Tính hài hước, sự ân cần, lòng nhiệt tình, sự dũng cảm và ý thức trách nhiệm. Sự tự tin thầm lặng của anh cũng đã khích lệ tôi.
Giống như bất kỳ cặp vợ chồng nào khác, chúng tôi cũng phải lo toan những việc trong đời sống hằng ngày, nhưng điều quan trọng nhất là tôi có cảm giác được yêu thương. Và cảm thấy lũ trẻ và tôi đã trở nên quan trọng với anh.
CHIẾN TRANHTôi không còn là gã trai như lần đầu tiên bước vào chiến tranh.
Ai cũng vậy. Trước khi chiến đấu, ta đều mang sự ngây thơ này về bản thân mình. Rồi đột nhiên, ta thấy toàn bộ phía bên kia của cuộc sống.
Tôi không hối tiếc về bất cứ điều gì trong đó. Tôi vẫn tiếp tục chiến đấu. Cùng lúc đó, chiến tranh đã thay đổi hoàn toàn con người ta.
Ta cận kề cái chết.
Là một SEAL, ta sẽ đi vào PHÍA ĐEN TỐI của cuộc đời. Ta bị nhấn chìm trong đó. Tiếp tục tham gia chiến tranh, ta bị hút vào những phần đen tối nhất của sự tồn tại. Tâm lý của ta sẽ tự dựng lên hàng rào bảo vệ, đó là lý do tại sao ta vẫn vui cười trước những điều khủng khiếp như những cái đầu đã bị bắn nát ra từng mảnh và tệ hơn thế nữa.
Khi trưởng thành, tôi muốn tham gia quân đội. Nhưng tôi tự hỏi, mình sẽ cảm thấy thế nào về việc giết một người nào đó?
Bây giờ, tôi đã biết. Đó không phải là vấn đề.
Tôi đã giết nhiều người hơn rất nhiều so với tôi nghĩ mình có thể làm được, hoặc chỉ đề cập riêng đến số lượng, tôi đã giết được nhiều hơn bất kỳ người lính bắn tỉa nào trước tôi. Nhưng tôi cũng đã chứng kiến những điều man rợ mà những mục tiêu của tôi gây ra hoặc muốn gây ra; và bằng cách giết bọn chúng, tôi đã bảo vệ sinh mạng cho rất nhiều đồng đội của mình.
Tôi không mất nhiều thời gian để triết lý về việc giết người. Tôi có một lương tâm trong sáng về vai trò của tôi trong chiến tranh.
Tôi là một Kitô hữu. Nhưng không phải là một con người hoàn hảo, gần đến mức hoàn hảo cũng không. Nhưng tôi có niềm tin mãnh liệt vào Thượng đế, vào Chúa Jesus và Kinh thánh. Khi tôi chết, Thượng đế sẽ bắt tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả những gì tôi đã làm trên trần thế.
Người có thể giữ tôi lại đến tận cuối cùng sau khi đưa tất cả những người khác qua cổng thiên đường, bởi sẽ mất rất nhiều thời gian để sửa chữa tất cả lỗi lầm của tôi.
“Ông Kyle, vào đợi trong phòng cấm túc...”
Thực lòng, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày phán xét. Nhưng tôi nghiêng về phía cho rằng ta biết tất cả tội lỗi của ta, và Thượng đế cũng biết tất cả, và nỗi hổ thẹn bao trùm ta trước thực tế rằng Người biết. Tôi tin rằng việc tôi đã chấp nhận Chúa Jesus là đấng cứu thế sẽ cứu rỗi linh hồn tôi.
Nhưng trong phòng cấm túc đó hoặc bất kỳ thứ gì mà Thượng đế buộc tôi đối mặt với những tội lỗi của mình, tôi không tin rằng sẽ có bất cứ cái chết nào tôi đã gây ra trong chiến tranh nằm trong số đó. Tất cả những tên tôi đã bắn đều là ác quỷ. Tôi có lý do chính đáng trong từng phát bắn. Tất cả bọn chúng đều đáng chết.
Nỗi ân hận của tôi là về những người mà tôi đã không cứu được: những người lính thủy đánh bộ, những người lính bộ binh, những đồng đội của tôi.
Tôi vẫn cảm thấy sự mất mát của họ. Tôi vẫn cảm thấy đau đớn vì thất bại của mình khi không bảo vệ được họ.
Tôi không ngây thơ và không có ý định tiểu thuyết hóa chiến tranh và những việc tôi đã làm ở đó. Những thời khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi là khi trở thành một SEAL. Tôi đã mất bạn bè. Có cậu lính trẻ còn chết ngay trên tay tôi.
Tôi tin vài thứ trong số những gì tôi đã trải qua ở đó không xứng đáng để so sánh với nhũng gì mà nhiều người phải trải qua trong Thế chiến 2 và những cuộc xung đột khác. Đỉnh điểm là đống rác rưởi mà họ đã trải qua trong chiến tranh ở Việt Nam, họ phải trở về một quê hương mà quê hương ấy lại phỉ nhổ họ.
Khi có người hỏi tôi chiến tranh đã thay đổi con người tôi như thế nào, tôi nói với họ rằng điều thay đổi lớn nhất là liên quan đến quan điểm của tôi.
Bạn có biết mọi việc xảy ra hằng ngày sẽ nhấn mạnh là bạn đang ở đây không?
Tôi không quan tâm đến điều đó. Cần quan tâm đến những điều to tát hơn và tồi tệ hơn có thể xảy ra hơn là quan tâm đến những chuyện vặt vãnh hủy hoại cuộc đời bạn hoặc thậm chí chỉ làm hỏng một ngày của bạn. Tôi từng chứng kiến những điều đó.
Hơn nữa, tôi đã sống cùng với chúng.