HỒN ĐANG ĐỨNG CẠNH MỘ
Tháng Hai năm 2010.
Theo đúng hẹn từ cuộc gặp tháng Mười từ năm trước tại Hà Nam, thầy Lư sẽ báo chúng tôi biết địa điểm an táng hài cốt anh Khôi vào ngày mười lăm tháng Giêng âm lịch bằng điện thoại. Nên ngay từ đầu tháng Giêng, chúng tôi đã thành lập xong một đoàn sẵn sàng lên đường, gồm hai vợ chồng tôi, cô Vân nguyên là giáo viên dạy sử và cậu Hùng, cùng là em vợ tôi. Ngoài ra, tôi rủ thêm chị Chín Nguyện là trưởng phòng kế toán tài vụ cùng Hãng phim Thành phố Hồ Chí Minh, nơi tôi từng làm việc. Chín Nguyện dân gốc miền Đông Nam Bộ, hồi chống Mỹ, sống ở nhiều vùng căn cứ trong rừng. Sau chiến tranh, việc tìm hài cốt đồng đội được nhiều cơ quan tiến hành, ban đầu, chị được mời tham gia với tư cách người trong cuộc, nhưng sau, các đoàn tìm kiếm hài cốt, phát hiện ra khả năng đặc biệt của chị là cứ đến gần nơi chôn liệt sĩ, trong bán kính khoảng một ngàn mét, dù không còn dấu vết nào, chị đều đi đúng hướng và chỉ đúng nơi chôn cất. Tôi gọi điện mời, chị nói: “Tôi chỉ tìm được những người từng chung đơn vị, cùng sống và chiến đấu, chứ không tìm được người lạ”. Tuy nhiên, chị cũng nhận lời “đi cho vui”. Chúng tôi cũng đặt thuê một xe mười hai chỗ ngồi của công ty du lịch Sao Mai quen biết. Người lái xe tên Tý đã đứng tuổi, từng nhiều lần đưa chúng tôi đi xa với nhiều công việc từ Nam ra Bắc…
Đến mười bảy giờ ngày mười bốn tháng Giêng, không thấy thầy Lư liên hệ. Đã một lần thất bại từ thầy ngoại cảm Tư Bông, chúng tôi bắt đầu nghi ngờ.
Cậu Hùng đến nhà tôi từ sáng để chờ, sốt ruột:
- Hay anh gọi điện cho ông Bùi Tiến Quý?
Vợ tôi nói:
- Nếu thế, cứ gọi thẳng cho cậu Lư.
Tôi bảo:
- Mình mà hỏi là tỏ ý nghi ngờ, sau có chuyện trục trặc, họ sẽ đổ tại mình không tin. Cứ chờ đến sáng mai, không có tin thì hủy vụ này. Coi như sự im lặng từ mình là thước đo độ tin cậy với nhà ngoại cảm.
Đúng hai mươi giờ, vào lúc chúng tôi không còn trông đợi, thì thầy Lư gọi điện:
- Hai bác đã chuẩn bị đi tìm liệt sĩ Khôi như tôi hẹn?
Tôi mừng quýnh, nhưng vẫn hỏi:
- Tại sao cậu báo muộn?
- Bác Khôi gọi lúc nào, tôi gọi cho bác lúc đó. Nhưng vẫn trong ngày rằm mà.
- Vậy mọi thứ đã xong xuôi, sẵn sàng lên đường rồi.
- Sáng mai, đúng chín giờ, hai bác có mặt ở nghĩa trang liệt sĩ Phước Long. Đồ lễ, nhớ mua đủ những thứ tôi dặn và nhớ tìm người tên Thắng đón ngõ.
- Đồ lễ, chúng tôi mua đủ rồi, nhưng… Chú Thắng là con cậu ruột tôi ở Hà Nội, đang bị tai biến mạch máu não không thể đi được.
- Tôi chỉ nói lại lời bác Khôi, sau này việc thuận hay không cũng từ bác ấy. Hai bác nhớ có mặt đúng giờ. - Dứt lời, thầy Lư cúp máy luôn.
Chúng tôi vừa rất mừng, nhưng cũng vừa băn khoăn: Tại sao lại là Phước Long? Suốt gần hai tháng hồi trước Tết, vợ chồng tôi đi khắp nghĩa trang liệt sĩ các tỉnh miền Đông Nam Bộ, nhưng không lên Phước Long vì theo nhiều cựu binh được chúng tôi hỏi thì trọng điểm giao tranh ác liệt nhất ở biên giới Campuchia - Việt Nam, năm 1970, là Tây Ninh và mấy tỉnh lân cận, trong khi Phước Long lại dịch rất xa lên phía Bắc, giáp Tây Nguyên… Việc nữa khiến chúng tôi lấn cấn vẫn là người đón ngõ tên Thắng theo thầy Lư dặn, không cách nào đáp ứng…
Đúng lúc đó, điện thoại di động của vợ tôi reo. Người gọi điện là Tý, lái xe của công ty du lịch Sao Mai:
- Em phải gọi điện gấp để xin lỗi cô vì ngày mai, công ty có việc cần đi, nên em rất tiếc không đi được với cô chú. Em sẽ cử một cậu khác đi thay em, cô chú thông cảm...
Vì đi xa, lại lên vùng đất lạ, cần lái xe quen biết, thông thổ như Tý, giờ anh ta lại thay bằng người lạ, chưa kể phải thay lái xe vào phút cuối cùng cũng là điềm xui, nên chúng tôi bỏ luôn ý định thuê xe Sao Mai. Khi nói điều này với Hùng, cậu giải quyết rất nhanh:
- Nếu vậy, lấy xe bên công ty em, để thằng Thắng lái.
Thắng là em ruột kế Hùng, nhiều năm lái xe ở ngoài Bắc, mới nghỉ hưu mấy năm nay, hiện ở gần nhà tôi. Chúng tôi cùng giật mình: Cuối cùng người đón ngõ đưa chúng tôi đi Phước Long vẫn là Thắng như cậu Lư nói, chỉ có điều Thắng này không mảy may liên quan gì đến anh Khôi. Nên tôi thận trọng hỏi:
- Cậu ấy có rành đường mấy tỉnh Đông Nam Bộ?
Hùng nói:
- Giao thông mấy tỉnh Bình Dương, Bình Phước, Phước Long… bây giờ đơn giản, đường sá chục năm nay, được quy hoạch mở rộng đều dễ đi, nhưng trên xe đã có bản đồ định vị, mình cứ đi là đến.
Sáng hôm sau, để kịp đến nghĩa trang liệt sĩ Phước Long đúng chín giờ, từ lúc năm giờ sáng Thắng đã lái xe chở Hùng đến nhà đón vợ chồng tôi, về Phú Nhuận đón cô Vân, đi tiếp đến đầu đường hầm Thủ Thiêm, đường hầm qua sông Sài Gòn, đón chị Chín Nguyện đã hẹn trước.
Lúc tám giờ bốn mươi lăm phút, chúng tôi đến bùng binh Thành phố Đồng Xoài, Tỉnh Bình Phước, cách Sài Gòn cỡ một trăm ba mươi kilômét. Tiếng nữ hướng dẫn viên trong màn hình bản đồ định vị ngọt ngào: “Hiện quý khách đang ở bùng binh ngã tư Quốc lộ 13 và Thành phố Đồng Xoài. Xin quý khách rẽ trái, theo đường vào trung tâm thành phố, đi thẳng năm kilômét nữa đến nghĩa trang liệt sĩ Phước Long”.
Cậu Thắng lần đầu tiên đi đường này, không rõ thiếu tin tưởng ở bản đồ định vị hay do quá cẩn thận, vẫn dừng xe bên đường, hỏi một ông lớn tuổi chạy xe ôm, đang ngồi trên xe chờ khách ngay lề hè:
- Bác làm ơn cho hỏi nghĩa trang liệt sĩ Phước Long đi hướng nào?
Người được hỏi rất kiệm lời:
- Đi thẳng.
Theo tay chỉ của ông, chúng tôi chạy thêm năm cây số, nhưng nơi đến, nằm bên phải đường lại là một nghĩa trang hoành tráng, với tấm biển lớn “Nghĩa Trang Liệt Sĩ Đồng Xoài” chạy suốt chiều ngang phía trên hai trụ cổng bê tông. Thắng xuống xe, hỏi người quản trang:
- Tại sao chúng tôi hỏi thăm, người ta lại nói đây là nghĩa trang Phước Long?
Người quản trang giải thích:
- Ngày trước, đây gọi là Phước Long nhưng đổi thành Đồng Xoài lâu rồi, mà những người từ các tỉnh miền Bắc vào vẫn nhầm với tên cũ. Do đa số người tìm đều là thân nhân liệt sĩ nên người ta đồn sự nhầm lẫn này do vong hồn các liệt sĩ muốn thử lòng người thân, vì để họ tha phương lưu lạc mấy chục năm mới chịu đi tìm. Nhưng cũng có người, từ sự nhầm lẫn này, do vong báo, lại tìm trúng hài cốt liệt sĩ ở đây, nên họ nói, chính quyền đặt tên sai chứ họ không sai.
Lúc này đã chín giờ, đúng lời hẹn của thầy Lư. Và thực sự, chúng tôi đang đứng ở nghĩa trang Đồng Xoài, với băn khoăn: Lẽ nào tên Phước Long là của riêng thế giới tâm linh?
Tôi bấm điện thoại di động gọi thầy Lư:
- Chúng tôi đã đến nghĩa trang liệt sĩ Phước Long đúng giờ, theo hướng dẫn của bản đồ định vị, nhưng lại là nghĩa trang liệt sĩ Đồng Xoài.
Thầy Lư nói:
- Không phải chỗ hai bác đang đứng, mà đi tiếp hơn bốn chục cây số nữa. Còn một nghĩa trang Phước Long khác.
Thắng tiếp tục cho xe đi. Vừa đi, vừa hỏi thăm người bên đường, vì không còn tín nhiệm sự hướng dẫn của bản đồ định vị. Đến thị trấn Phước Bình, rẽ phải chừng hai cây số, tính từ bùng binh ngã tư Quốc lộ 13 và Thành phố Đồng Xoài, chúng tôi đã đi thêm bốn mươi ba kilômét. Mặt tiền bên phải đường hiện ra một nghĩa trang lớn, với tường lửng hơn một mét, bên trên rào bằng chấn song sắt, có đầu hoa văn nhọn, chạy dài hàng trăm mét dọc theo đường lớn. Cổng nghĩa trang được xây đơn giản nhưng đồ sộ. Bên trên, suốt chiều ngang trụ cổng tam quan là tấm biển lớn: Nghĩa Trang Liệt Sĩ Phước Long.
Nhưng đã chín giờ bốn mươi phút. Trời đang giữa trưa. Nắng hun nóng nền đất đỏ ba-dan, lại thiếu gió, tạo ra bầu không khí khô gắt, rất khó chịu.
Chúng tôi thận trọng dừng xe bên ngoài, rồi gọi điện thoại cho thầy Lư.
Giọng thầy Lư đều đều:
- Chính là nghĩa trang này. Cho xe vào, đặt lễ lên đài tưởng niệm, thắp nhang, khấn xin Trời, Phật và hương hồn các liệt sĩ phù hộ, rồi gọi điện… À… Xin lỗi! Do hai bác sai hẹn gần một giờ, trời lại đang nắng chói, mọi vật đều mờ nhòa, khó nhìn nhận, nên để đến hai giờ chiều, khi trời mát và có mưa, bác lại gọi điện cho tôi.
Chị Chín Nguyện nói nhỏ với tôi:
- Nói với ông ấy, ở xứ này bốn giờ chiều vẫn chưa hết nắng gắt, và đang giữa mùa khô, không thể có mưa.
Tôi chưa kịp nói, phía thầy Lư đã có tín hiệu tắt máy, đành an ủi Chín Nguyện:
- Miền Bắc bây giờ vẫn đang lạnh và mưa phùn, nên cậu ta tưởng miền Nam cũng vậy… Không sao đâu. Đến hai giờ, trời đất vẫn loãng nhòa, cậu ta sẽ hẹn trễ hơn, mình càng nhiều thời gian.
Ngồi trên xe nhìn vào nghĩa trang rộng mênh mông, chỉ thấy vài người đi thăm mộ, mấy người đang cắt cỏ, còn phía bên phải cổng là dãy nhà ngói cấp bốn, có lẽ dành cho những người quản lý nghĩa trang, nơi tiếp khách hoặc nhà kho, không có một bóng người.
Cậu Thắng phải xuống xe, tự đẩy rộng cánh cổng sắt lớn, để đưa xe vào đậu trước đài tưởng niệm xây trang trọng theo khuôn mẫu chung phổ biến ở hầu hết các nghĩa trang liệt sĩ khắp trong nước.
Trước khi xuống xe, tôi dặn mọi người:
- Vì vụ tìm hài cốt bằng ngoại cảm vẫn chưa được pháp luật thừa nhận, nên nếu có ai hỏi, nhớ nói mình đến tham quan và thắp nhang cho các liệt sĩ, để tránh rắc rối.
Một ông già gầy gò, râu tóc bạc phơ khoảng ngoài bảy mươi, nhưng còn nhanh nhẹn, từ trong dãy nhà ngói cấp bốn, bước ra, đi đến xe chúng tôi.
Tôi vội xuống xe, bắt tay ông ta:
- Bác là quản trang ở đây?
Ông già nói:
- Quản trang là Tư Quảng. Tôi là Mười Khang, hàng xóm ở gần đây, vẫn sang nghĩa trang giúp việc vặt. Hôm nay, chú ấy về tỉnh họp cả ngày, nên nhờ tôi sang coi giùm. Các chú từ đâu đến?
- Chúng tôi từ Sài Gòn lên. Lúc đến đây, nhìn vào trong thấy không có người, nên chúng tôi xin lỗi bác vì đã tự ý mở cổng để vào.
Ông Mười xuề xòa:
- Không sao đâu. Nghĩa trang này, quản trang đi vắng, tôi mới đóng cổng, chứ mọi khi vẫn mở cổng tự do. Khách thập phương đến đây để thăm viếng mồ mả liệt sĩ, chứ có làm gì đâu mà phải giữ.
- Cảm ơn bác đã thông cảm.
- Các chú, các bác tận Sài Gòn lên, lạ đất, lạ nước, nhưng cứ tự nhiên, có gì cần giúp đỡ, cứ nói tôi. Việc nào giúp được, tôi sẽ giúp, việc nào không giúp được, tôi sẽ kêu người làm, vì dân trên này hiếu khách lắm. Còn lúc về, nếu thấy tôi, thì để tôi đóng cổng, không thấy tôi, nhớ đóng cổng giùm.
Dứt lời ông Mười lại đi nhanh về dãy nhà ngói cấp bốn.
Nghĩa trang liệt sĩ Phước Long là vuông đất rộng khoảng bốn héc-ta, từ cổng vào là đường nhựa rộng khoảng ba mươi mét, chạy thẳng tới đài tưởng niệm ở trung tâm nghĩa trang. Hai bên đường phía trước đài là hai mảng mộ phần chính của nghĩa trang, mỗi bên hơn sáu trăm ngôi mộ, được ốp gạch men màu mận chín. Mỗi ngôi mộ cách nhau chừng gang tay. Mỗi hàng mộ cách nhau chừng một mét rưỡi. Nền của hai mảng này đều láng xi măng dày, nên rất quang đãng, sạch sẽ. Trên mỗi mộ đều đặt một bát nhang, và phía đầu gắn tấm đá hoa cương đen khắc tên liệt sĩ, năm sinh, quê quán, tên đơn vị, chức vụ, ngày hy sinh... Khá nhiều mộ, trên tấm đá chỉ ghi mấy chữ khô khan: “Liệt sĩ chưa biết tên”. Mỗi mộ đều có một bình sứ trắng cùng kích cỡ, cao khoảng bốn mươi centimét, cắm những nhành hoa giấy, ở một số ngôi mộ, có lẽ mới có người đến thăm, bình hoa được cắm thêm hoa còn tươi, đặt trên mặt mộ, còn hầu hết đều đặt ở nền xi măng, khoảng trống giữa hai ngôi mộ. Hỏi mấy người cắt cỏ ở gần, được họ giải thích vì đặt trên mặt mộ, mỗi lần gió to, các bình bị đổ, vỡ nhiều, nên phải để xuống dưới, những ngày lễ, tết hoặc hội hè mới đưa lên.
Theo lời thầy Lư, chúng tôi đặt lễ và thắp nhang ở đài tưởng niệm. Do phải chờ đến tận hai giờ chiều mới làm tiếp, chúng tôi quyết định chia nhau đi thắp nhang khoảng trên một ngàn bốn trăm ngôi mộ ở cả bốn mảng chính của nghĩa trang. Đồng thời, tôi cũng gọi điện cho Tiến sĩ Bùi Tiến Quý.
- Xin báo anh biết, đúng hẹn, tối mười bốn tháng Giêng âm lịch, thầy Lư đã gọi điện cho chúng tôi. Hiện hai bên đang liên thông bằng điện thoại để cậu ấy chỉ mộ anh Khôi ở nghĩa trang Phước Long.
- Ồ! Thế thì tốt rồi. Có gì vướng mắc, anh cứ gọi cho tôi.
Tôi nói:
- Tôi có đọc báo và nghe kể về vụ các nhà ngoại cảm chỉ dùng điện thoại từ xa có thể chỉ đúng nơi chôn hài cốt, nhưng chính mình chứng kiến thì vẫn khó tin… Có điều này, tôi muốn tò mò hỏi anh, cậu Lư này đã từng sống hay vào miền Nam nhiều lần?
- Theo tôi biết, chỉ có một lần duy nhất, cậu ấy vào Sóc Trăng khoảng một tuần, dự một đại lễ cầu hồn bên Phật giáo.
- Tôi phải hỏi điều này vì mấy tỉnh miền Đông Nam Bộ, hồi đầu giải phóng khi đi viết về ngành cao su, tôi có thời gian thâm nhập thực tế, nên hiểu biết ít nhiều. Đến hôm nay đi lại thấy quá nhiều thay đổi, chính mình cũng bỡ ngỡ, sao cậu Lư tỏ ra rất rành địa bàn Bình Phước, Phước Long?
- Đấy chính là cái lạ từ những nhà ngoại cảm mà có khi chính họ cũng không giải thích được ở góc độ vật lý.
Nói chuyện với Tiến sĩ Bùi Tiến Quý xong, tôi quay ra cùng mọi người đi thắp nhang cho các ngôi mộ. Ở hàng thứ tư cổng vào, góc xa mảng vuông mộ bên trái đài tưởng niệm, từ hàng đầu vào, giữa ngôi mộ thứ năm và thứ sáu, không hiểu sao, cậu Thắng trong lúc đi qua, đi lại, đụng đổ bình hoa đến ba lần. Lần thứ ba, còn mẻ một miếng nhỏ ở miệng bình. Cô Vân thấy vậy, lớn tiếng mắng Thắng là hậu đậu. Đến chị Chín Nguyện khi thắp nhang ở giữa hàng mộ, lúc đi trở ra, cũng đụng đổ đúng bình hoa này.
Rồi cô Vân do thắp hết nhang, phải đi lại, xin Thắng chia bớt nhang để thắp tiếp chỗ khác, cũng đụng đổ chính bình hoa ấy, phải thốt lên:
- Hình như cái bình hoa này có ma?
Chị Chín Nguyện nói đùa:
- Dám ngôi ấy chính là mộ anh Khôi.
Nhưng rồi mọi người cũng cho qua vì cùng mải tập trung vào việc thắp nhang cho quá nhiều ngôi mộ, dưới cái nắng gay gắt, ai nấy đều thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Đúng hai giờ chiều, trời đang nắng rực, bỗng mát dịu đột ngột, rồi rộ xuống những hạt mưa rây, điều rất ít có giữa mùa khô ở miền Đông Nam Bộ, tôi gọi điện thoại báo tin cho thầy Lư:
- Chúng tôi đã đặt lễ và thắp nhang ở đài tưởng niệm rồi.
Thầy Lư bảo:
- Hôm trước, tôi có bảo hai bác, trước khi đi, phải tìm người tên Thắng đón ngõ?
Tôi nói:
- Tôi đoán cậu muốn nói là Đỗ Tất Thắng ở Hà Nội, nhưng cậu em họ tôi đang bệnh, nằm ngồi tại chỗ. Đi cùng chúng tôi hiện có cậu Thắng, em vợ tôi, là lái xe cho đoàn.
Thầy Lư nói:
- Chính là Thắng này đấy. Bây giờ, bác ra cổng, rồi đi từ cổng thẳng hướng về đài tưởng niệm. Đi chậm thôi. Lúc nào tôi bảo dừng thì dừng lại.
Tôi vừa làm theo lời thầy, vừa nghe điện thoại.
- Dừng lại. Phía tay trái, vừa đúng đầu hàng mảng mộ bên trái, đúng không?
- Đúng.
- Tính từ đài tưởng niệm trở ra là đầu hàng cuối của mảng mộ bên trái?
- Đúng.
- Vậy bác đi dọc đến hết hàng mộ này đi.
Tôi cùng cả đoàn đi đến hết hàng mộ thì dừng lại.
Lời thầy Lư tiếp tục:
- Hàng này, từ mộ thứ sáu trở đi có mười chín ngôi mộ vô danh.
Tôi ra hiệu cho Hùng đi trở lại, đếm số mộ trên mặt bia đá đen có khắc dòng chữ “Liệt sĩ chưa biết tên”.
Cậu Hùng nhanh nhảu nghe theo, rồi nói:
- Đúng mười chín.
Thầy Lư nói:
- Hàng thứ hai đi ngược lên, không có mộ vô danh.
Cậu Hùng đi lướt đến tận đầu hàng mộ, rồi quay lại vẫy tay, ý nói đúng.
Thầy Lư lại nói:
- Hàng thứ ba, hai mộ vô danh ở đầu và thứ chín. Đúng không?
Tôi nói:
- Đúng.
- Hàng thứ tư. Hai mộ đầu có tên, kế đến bốn mộ vô danh. Mộ liệt sĩ Nguyễn Minh Khôi là thứ ba trong số mộ vô danh. Đó… bác Khôi đang đứng ngay cạnh mộ, cách xa chục mét có cả người vợ y tá tên là Minh… Tôi có dặn khi hóa vàng nhớ mua bộ đồ phụ nữ cho bác Minh?
Vợ tôi nói:
- Thưa, chúng tôi có mua.
- Tại sao thiếu đôi giày?
- Thưa! Ở chợ Sài Gòn không có giày của nữ, lúc lên đây, ở chợ, cũng không có, nên chúng tôi mua đôi dép cao gót.
Thầy Lư phàn nàn:
- Đi ở rừng làm sao dùng dép cao gót? Bây giờ, bác Minh đã đứng cạnh bác Khôi. Bác hỏi người tên Thắng có nhìn thấy không?
Cô Vân và chị Chín Nguyện cùng nói:
- Thấy hai cái bóng lờ mờ.
Cậu Thắng nói:
- Có một người đàn ông, một người đàn bà, nhưng chỉ thoáng qua thôi.
Vợ chồng tôi và cậu Hùng tuyệt nhiên không thấy bất cứ hiện tượng khác thường nào. Nhưng chúng tôi cùng sởn cả da gà khi ngôi mộ này chính là ngôi thứ năm từ ngoài vào, chiếc bình sứ cắm hoa giấy, bị bể một miếng nhỏ ở miệng đặt khoảng giữa mộ thứ năm và thứ sáu, vẫn ở chỗ lúc sáng chia nhau đi thắp nhang tất cả các ngôi mộ khắp nghĩa trang, ba lần Thắng đụng đổ, còn cô Vân và chị Chín Nguyện, mỗi người đụng đổ một lần. Giờ chỉ có ba người đụng bình hoa nhìn thấy hồn.
Tôi rất muốn hỏi: Tại sao không phải vợ chồng tôi mà là cậu Thắng, sau đó, là cô Vân và chị Chín Nguyện nhìn thấy anh Khôi? Nhưng do quá xúc động và mải cố tìm hình ảnh anh Khôi, nên chưa kịp hỏi, thầy Lư đã nói:
- Bác Khôi có nói đến một người tên Hùng mà bác Tuấn biết, cũng đang ở Phước Long. Chi tiết này, tôi nghe không rõ lắm. Bác Tuấn thử nhớ hoặc tìm hiểu thêm người tên Hùng này là ai? Còn việc tìm bác Khôi của tôi đến đây là xong.
Dứt lời, thầy cúp máy một cách lạnh lùng. Tôi bấm máy gọi lại thầy để hỏi rõ thêm về người tên Hùng, và nói lời cảm ơn, cùng việc hậu tạ, nhưng trước sau, máy phía thầy Lư chỉ có một tín hiệu bận. Tôi bần thần, trong họ hàng ruột thịt nhà vợ chồng tôi, có mấy người tên Hùng, nhưng người tên Hùng đang ở Phước Long như cậu Lư nói thì chắc chắn không có ai, nên có thể coi như thêm một sự “sai số” thỉnh thoảng vẫn có ở nhà ngoại cảm, như Tiến sĩ Bùi Tiến Quý từng giải thích.
Vợ tôi nói:
- Chi tiết cậu Thắng, cô Vân và chị Chín Nguyện nhìn thấy hai hồn, chứng tỏ cậu Lư nói chị Minh y tá có quan hệ với anh Khôi là đúng. Mình chỉ nên đánh dấu hỏi ở chỗ, theo cậu Lư, họ là vợ chồng, trong khi anh Khôi chưa có vợ. Còn vụ cậu Lư nhắc anh nhớ một người tên Hùng, mình cũng quan tâm ở mức như trường hợp cậu ấy nói về chị Minh. Điều quan trọng nhất ở đây là mình đã tìm thấy anh Khôi.
Ròng rã hơn bốn mươi năm, rốt cuộc chúng tôi cũng đã tìm thấy anh. Vợ tôi xúc động đến bật khóc, còn tôi, bồi hồi như đã trút được phần nào gánh nặng đeo mang mấy mươi năm trời, tôi làm thinh, chìm trong vô vàn cảm xúc. Chúng tôi ở lại với anh đến hơn bốn giờ chiều. Sau đó, chúng tôi chào ông Mười Khang, rời nghĩa trang, trở về Sài Gòn, vẫn theo lối Quốc lộ 13. Đến bùng binh ngã tư Thành phố Đồng Xoài, vẫn ấm ức vụ tổng đài bản đồ định vị và người xe ôm chỉ sai nghĩa trang Đồng Xoài thành nghĩa trang Phước Long, tôi bảo Thắng cho xe đi quá bùng binh chừng hai cây số rồi quay lại. Từ màn hình tổng đài định vị, tiếng nữ phát thanh viên ngọt ngào: “Quý khách còn cách nghĩa trang liệt sĩ Phước Long bốn mươi bảy kilômét. Cần phải đi tiếp bốn mươi lăm cây số, đến ngã ba thị trấn Phước Bình, rẽ phải, đi thêm hai cây số, sẽ đến nghĩa trang liệt sĩ Phước Long, nằm ngay mặt tiền đường bên phải”.
Cả sáu người trên xe không một ai nghe nhầm, lần này tổng đài đã chỉ đúng. Suốt chặng đường dài hơn trăm rưỡi cây số từ Đồng Xoài trở về, chúng tôi bàn cãi dai dẳng về sự nhầm lẫn này. Do biết rất rõ tiếng trả lời trên bản đồ định vị là phần mềm đã được ghi âm sẵn, có gọi hỏi tổng đài cũng chẳng giải quyết được gì, nên tạm kết luận, đây là điều không thể giải thích. Còn theo luận điểm tâm linh vẫn được truyền miệng trong dân gian thì như lời người quản trang ở nghĩa trang Đồng Xoài nói, có khi vong các liệt sĩ, trong đó có anh Khôi, muốn thử lòng chúng tôi, vì đã để các anh lưu lạc quá lâu…
Mấy năm sau, năm nào chúng tôi cũng lên thăm anh Khôi từ một đến ba lần. Ngày giỗ hai mươi ba tháng Năm là nhất định, hai ngày kia là Tết Âm lịch và ngày Thương binh Liệt sĩ hai mươi bảy tháng Bảy. Do đi nhiều, quen nhiều, hỏi thăm nhiều hơn, chúng tôi được biết thêm, ngày trước hai huyện Phước Long và Đồng Xoài cùng trong địa phận Bình Phước, chỉ có một nghĩa trang liệt sĩ cấp tỉnh ở thị xã Đồng Xoài, lấy tên Phước Long. Sau Phước Long phát triển lớn, xây một nghĩa trang liệt sĩ khác, lấy tên địa phương mình là Phước Long 2, còn nghĩa trang trước là Phước Long 1. Sau nữa, thị xã Đồng Xoài phát triển lớn mạnh, việc cùng tên, khác số, gây ra nhiều phiền phức, Phước Long 1 được đổi thành Nghĩa trang Liệt sĩ Đồng Xoài, còn Nghĩa trang Liệt sĩ Phước Long 2, cắt con số 2. Chính sự thay đi, đổi lại về mặt hành chính này, khiến cả bản đồ định vị ở phần mềm trên xe hơi, thuộc loại hiện đại nhất thế giới, cũng cập nhật không kịp, nên sinh ra sự nhầm lẫn. Cách giải thích này, về tình tiết chưa chắc đã đúng trăm phần trăm, nhưng tôi cũng ghi lại, để nói thêm rằng những suy diễn dân gian về tâm linh trong chuyện này cũng có thể nhầm lẫn.