- 3 & 4 - -
Cô y tá nói:
- Tôi thấy tốt hơn cô nên đi ra bằng ngõ sau bệnh viện bởi lối đi chính đã bị phủ băng và các nhân viên đang tìm cách giải tỏa. Taxi sẽ chờ cô ở ngõ sau đó.
Katie đáp:
- Được về nhà thì dù có nhảy qua cửa sổ tôi cũng vui. Nhưng có điều đáng buồn là tôi phải trở lại đây vào thứ sáu để thứ bảy tái khám.
- Ồ! - Cô y tá thốt lên rồi nhìn vào phiếu bệnh lý của Katie - Có gì không ổn chăng?
- Có lẽ do di truyền nên tôi mắc phải một chứng bệnh y hệt như mẹ tôi. Mỗi tháng trong kỳ kinh, tôi luôn bị xuất huyết.
- Hẳn vì thế mà phiếu xét nghiệm cho thấy huyết cầu của cô khá thấp. Cô không nên lo lắng. Chứng đó cũng dễ trị thôi. Bác sĩ điều trị cho cô là ai?
- Bác sĩ Highley.
- Ồ! Ông ấy giỏi lắm. Nhưng cô sẽ phải nằm tại cánh Tây của bệnh viện. Những bệnh nhân của ông ấy đều ở cánh đó cả. Ở đó chẳng khác gì một khách sạn năm sao. Cô biết không, ông ấy là bác sĩ trưởng ở đây.
Rồi nhìn vào tấm phiếu, cô y tá nói tiếp:
- Cô thường khó ngủ, có phải thế không?
- Vâng, tôi chẳng thể ngon giấc được - Katie nói và cau mày khi cài khuy chiếc áo sơmi nữ. Chiếc áo vấy máu, nàng để cánh tay áo bên trái buông thỏng trên cánh tay được băng bó. Cô y tá giúp nàng mặc áo khoác.
Trời buổi sáng xám xịt và rét đậm. Katie thấy rằng tháng hai chính là cái tháng mà nàng chẳng ưa chút nào. Nàng run rẩy khi ra khỏi bệnh viện để đi về phía bãi đậu xe. Nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, đây chính là nơi mà đêm qua nàng đã từ phòng nhìn xuống. Chiếc taxi dừng lại. Nàng bước về chiếc xe, lòng nhẹ nhõm tuy hai đầu gối vẫn đau nhức. Cô y tá giúp nàng lên xe, chào từ biệt và đóng cửa xe lại. Chiếc xe phóng đi. Bác tài hỏi: "Về đâu, thưa cô?"
Từ cửa sổ của căn phòng lầu hai nơi Katie vừa ra khỏi, có một người đàn ông đang nhìn theo cho đến khi nàng đi khuất. Ông ta cầm trên tay tấm phiếu bệnh lý mà cô y tá đã bỏ lại trên bàn giấy. Tấm phiếu có ghi: Kathleen N. De Maio, 10 Wookfield Way, Abbington. Địa chỉ cơ quan: Văn phòng biện lý, hạt Valley.
Ông ta rùng mình vì sợ.
Lời ghi chú trên phiếu cho biết cô y tá trực đêm đã trông thấy Katie De Meio ngồi ở mép giường vào lúc hai giờ tám phút sáng, tâm trạng hoang mang cực độ và than phiền rằng đã gặp ác mộng.
Đêm qua, tấm sáo của căn phòng này đã được kéo lên. Hẳn cô ta đã đến bên cửa sổ. Và cô ta đã thấy gì? Nếu cô ta đã trông thấy một điều gì đó thì dẫu cô ta có nghĩ rằng đó là cơn ác mộng, thì kinh nghiệm nghề nghiệp cũng sẽ khiến cô ta phải nêu lên những thắc mắc. Giờ đây đối với ông ta, Katie là một nguy cơ, một nguy cơ không thể chấp nhận.
- 4 -Họ ngồi bên nhau, vai kề vai, trang một quán cà phê ở Đường 87. Họ không đụng đến những chiếc bánh mì nhỏ được dọn ra và uống cà phê với vẻ buồn bã. Người đàn bà trẻ mặc đồng phục xanh và tay áo veste của nàng đặt lên quân hàm vàng óng thêu trên y phục của người đàn ông. Những ngón tay cua họ đan vào nhau.
Chàng dịu dàng nói:
- Anh nhớ em nhiều lắm.
- Chris à, em cũng nhớ anh nhiều. Chính vì thế mà em hối tiếc rằng anh đã muốn gặp em trong sáng nay. Điều này chỉ làm cho những sự việc trở nên khó khăn hơn.
- Này Joan, hãy cho anh một ít thời gian. Anh hứa là chúng ta sẽ tìm được một giải pháp. Chúng ta phải thoát khỏi bế tắc.
Nàng lắc đầu. Chàng nhìn nàng mà đau lòng khi thấy sao nàng có vẻ buồn khổ đến thế. Đôi mắt biếc của nàng không còn tươi sáng nữa. Mái tóc màu hạt dẻ, được búi lại đã làm cho làn da, vốn mịn và sáng nay trở nên xanh xao hơn.
Kể từ năm ngoái, khi được thuyên chuyển về New York, chàng đã bao lần tự hỏi tại sao mình không bỏ hẳn Vangie cho xong. Tại sao chàng phải chìu theo những lời năn nỉ nhằm cứu vớt cuộc hôn nhân của họ khi mà những nỗ lực hàn gắn trong mười năm qua đều vô vọng.
Và giờ đây, đứa bé lại sắp chào đời. Chàng nhớ đến trận cãi vã dữ dội đã xảy ra giữa chàng và Vangie trước khi chàng đi. Liệu chàng có nên cho Joan biết? Không, chuyện đó chẳng ích gì.
Chàng hỏi:
- Em thấy Trung Hoa thế nào?
Khuôn mặt nàng sáng rỡ:
- Thật đẹp. Đẹp tuyệt vời.
Joan là tiếp viên của hãng hàng không Pan American. Cách đây sáu tháng, chàng và nàng đã gặp nhau tại Hawaii trong một buổi dạ tiệc do Jack Lane, một trong những cơ trưởng của hãng hàng không United chiêu đãi.
Joan sống tại New York và ở chung một căn hộ trong khu Manhattan với hai nữ tiếp viên khác của hãng hàng không Pan Am.
Thật không thể tin nổi. Chris và Joan là những người có thể hòa hợp và hiểu ngay trong phút đầu gặp gỡ. Chàng đã cho Joan biết là chàng đã có vợ nhưng đồng thời chàng cũng thành thực nói rằng chàng muốn cắt đứt với Vangie khi được thuyên chuyển từ Minneaplis về New York. Nỗ lực sau cùng để cứu vãn cuộc hôn nhân của họ đã thất bại. Đó chẳng phải do lỗi của ai. Đúng ra, họ không nên kết hôn với nhau.
Và Vangie đã nói với chàng về đứa bé.
Joan nói:
- Anh đã về từ tối qua?
- Ừ. Tụi anh đã gặp một số vấn đề về động cơ tại Chicago và chuyến bay đã bị hủy. Sau đó, tụi anh được đưa về New York. Xuống sân bay lúc mười tám giờ, anh về khách sạn Holiday Inn ở Đường 57.
- Tại sao anh không về nhà?
- Vì từ hai tuần nay anh không gặp em. Vì anh muốn gặp em và anh cần phải gặp em. Em đừng lo. Vangie nghĩ rằng anh chỉ về đến nhà sau mười một giờ.
- Này Chris, em đã nói với anh rồi, em đã làm đơn xin chuyển sang Nam Mỹ. Đơn đã được chập nhận. Tuần tới, em sẽ đi Miami.
- Đừng, Joan!
- Đó là giải pháp duy nhất. Chris à, em rất tiếc, nhưng em không phải là loại đàn bà chạy theo những người đàn ông có vợ. Em không phải là hạng người phá hoại gia đình người khác.
- Nhưng quan hệ của hai chúng ta hoàn toàn trong sạch.
- Vào thời buổi này thì có ai tin chuyện đó? Chỉ một tiếng đồng hồ nữa đây, anh sẽ nói dối với vợ rằng anh vừa xuống sân bay, có phải thế không? Đừng quên rằng em là con gái của một mục sư. Liệu ba em sẽ nghĩ sao khi em cho ba biết rằng em đang yêu một người đàn ông, không những đã có vợ, mà còn sắp sửa có đứa con mà vợ chồng ông đã mong ước từ mười năm nay.
Nàng dịu dàng rút những ngón tay ra khỏi tay chàng, rồi nói tiếp: "Chris à, thôi em đi về đây. Em đã thấm mệt sau chuyến bay dài. Cả anh nữa, phải về nhà thôi".
Họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mặt chàng, muốn xóa đi những nếp nhăn buồn khổ in hằn trên trán chàng:
- Phải chi chúng ta được sánh đôi bên nhau thì tuyệt vời biết mấy.
Rồi nàng nói tiếp: "Trông anh phờ phạc quá".
- Đêm qua anh không ngủ được. - Chàng ngượng cười - "Joan à, anh không bỏ cuộc đâu. Anh thề rằng một ngày nào đó anh sẽ đến Miami. Và cũng chính ngày đó anh sẽ không còn vướng bận gì nữa".