- 5 - -
Ra khỏi taxi, Katie khổ sở leo lên những bậc thang dẫn đến cổng nhà. Tra chìa khóa vào ổ, nàng mở cửa và nói nhỏ: "Thế là ta đã về nhà". Nàng có cảm tưởng mình đã vắng nhà trong nhiều tuần chứ không phải chỉ một đêm và nàng nhìn những sắc màu nâu êm đềm, dịu dàng, những cành cây leo nơi lối vào phòng khách bằng một ánh mắt mới lạ.
Nàng thầm nhớ đến người chồng đã ra đi. Phải chi John còn sống để gọi cho nàng trong đêm qua...
Cởi áo khoác, Katie ngả người xuống đi văng bọc nhung màu mơ vàng của phòng khách. Nàng hướng mắt về bức chân dung của John đặt trên lò sưởi. John Anthony De Maio, thẩm phán trẻ tuổi nhất của hạt Essex. Nàng nhớ rõ cái hôm đầu tiên gặp chàng. Hôm đó chàng đã đến trường đại học Luật để nói chuyện tại Saton Hall.
Sau buổi nói chuyện, các sinh viên đã vây quanh John để góp ý. "Thưa thẩm phán, tôi hy vọng rằng tòa án tối cao sẽ bác bỏ đơn chống án của Collins".
- Thưa thẩm phán, tôi hoan nghênh quyết định của ngài trong vụ Reicher.
Và đến lượt Katie phát biểu:
- Thưa thẩm phán, thú thật tôi không đồng ý với quyết định của ngài trong vụ án Kipling.
John đã mỉm cười:
- Đó là quyền của cô. Chẳng ai có thể ngăn cấm cô, thưa cô..
- Tên tôi là Katie... Kathleen Callahan.
Ngày hôm đó, John và Katie đã ghé lại một quán cà phê. Tối hôm sau, chàng đưa nàng đi ăn tối tại Monsignor II ở New York. Khi các nhạc sĩ vĩ cầm đến bên bàn của John và Katie, chàng đã yêu cầu họ chơi bài: "Viena, thành phố mộng mơ của ta". Và chàng đã cùng họ ngân nga, "Wien, Wien, nur Du allein..."
Sau đó chàng đã hỏi nàng; "Này Katie, em đã đến Viena chưa?"
- Em chưa từng ra nước ngoài, ngoại trừ chuyến du khảo do trường tổ chức ở Bermunda. Trong chuyến ấy, trời đã mưa suốt bốn ngày.
- Anh muốn một ngày nào sẽ đưa em đi nước ngoài. Trước tiên, anh sẽ đưa em tham quan Italia, một đất nước rất tuyệt vời.
Tối hôm đó, khi đưa nàng về, John đã nói: "Em có đôi mắt biếc đẹp nhất mà anh từng được chiêm ngưỡng. Tuy anh hơn em mười hai tuổi nhưng anh không nghĩ rằng đó là một sự cách biệt quá lớn. Em có đồng ý điều đó không?
Ba tháng sau đó, khi Katie tốt nghiệp cử nhân luật, họ đã thành hôn.
Ngôi nhà này là nơi John đã lớn lên và là di sản của bố mẹ chàng.
Katie đã từng nói với John:
- John ạ, thuở nhỏ em đã sống trong căn nhà nhỏ ba phòng, trong khu phố Queens. Em đã phải ngủ trên một trường kỷ ở phòng khách. Em rất yêu ngôi nhà này.
- Katie ạ, anh rất hạnh phúc khi có em bên cạnh.
Họ yêu thương nhau và cũng rất hiểu nhau. Nàng cho chàng biết về những cơn ác mộng của nàng: "Này anh, em phải báo cho anh biết rằng, thỉnh thoảng ban đêm em giựt mình thức giấc và gào thét. Chuyện đó đã bắt đầu khi em lên tám, sau khi cha mất. Sau một cơn đau tim, ba em được đưa vào bệnh viện và ở đó ông bị đột quị lần thứ hai. Trông thấy thế, một ông cụ cùng phòng bấm chuông gọi y tá, nhưng chẳng ai đến. Và khi họ đến thì đã quá muộn.
- Thế là từ đó em bắt đầu bị ác mộng.
- Em nghĩ rằng vì đã nghe đi nghe lại nhiều lần câu chuyện đó nên nó đã tạo ấn tượng sâu đậm trong em. Trong cơn mộng dữ, em thấy mình ở bệnh viện, đi từ giường này sang giường khác để tìm cha. Em trông thấy từng khuôn mặt người quen trên giường. Đôi khi đó là những đứa bạn gái ở trường, hoặc các chị em họ hoặc bất cứ ai. Nhưng chẳng trông thấy ba đâu. Em biết ba đang cần em. Cuối cùng, trông thấy một y tá, em chạy về phía cô và hỏi ba em đang ở đâu. Cô ta mỉm cười và nói: "Ồ, ông ấy đã chết. Tất cả những người đó đều đã chết. Và cô bé rồi cũng sẽ chết".
- Tội nghiệp cô bé của anh.
- Ồ! John em biết rằng thật là vô lý khi không làm chủ được chính mình. Nhưng thú thật với anh, em sẽ điên mất khi nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ phải vào bệnh viện.
- Anh sẽ giúp em vượt qua chuyện đó.
Vợ chồng họ đã qua tuần trăng mật tại Italia. Cơn đau đã khởi phát trong chuyến du hành và họ phải trở về với những công việc đang chờ đợi. John về với tòa án hạt Essex trong khi Katie làm thư ký cho một dự thẩm của hạt Valley.
Một tháng sau khi trở về, John đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Thay vì phải nằm viện một đêm, cuộc kiểm tra đã kéo dài trong ba ngày với những xét nghiệm bổ sung. Rồi một hôm, chàng đã chờ nàng trước cầu thang bệnh viện, với nụ cười nhạt trên môi.
Chàng nói ngay khi gặp nàng:
- Chúng ta gặp một khó khăn em ạ.
Nàng thầm nghĩ, trong những tháng ngắn ngủi đã qua, họ chỉ một lần gặp khó khăn. Lần đó, trong phòng ngủ, chàng đã nói với nàng: "Đó là một khối u ác tính. Hình như ở cả hai phổi. Nhưng Katie à, cám ơn Trời, anh không hút thuốc".
Không muốn tin vào sự thật, họ đã cười ngất trong tuyệt vọng và khinh thường. John Anthony De Maio, thẩm phán tòa án hạt Essex, nguyên chủ tịch đoàn luật sư New Jersey, ba mươi tám tuổi, chỉ được hoãn án tử trong sáu tháng. Với trường hợp của John, chẳng có biện hộ cũng chẳng có kháng án.
Ung thư phát triển. Cơn đau tuần tự tăng dần. Lúc đầu, chàng phải nhiều lần nhập viện trong vài ngày để chữa trị bằng liệu pháp hóa học. Nàng, một lần nữa lại bị ác mộng. Cơn mộng dữ đều đặn xuất hiện. Rồi John lại xuất viện và họ có nhiều thời gian để sống bên nhau hơn. Nàng xin thôi việc để ở bên chàng.
Khi bệnh tình đi vào giai đoạn cuối, chàng đã nói: "Em có muốn đưa mẹ từ Florida về đây sống với em không?"
- Ồ, không! Mẹ thật tuyệt vời nhưng em và mẹ đã sống với nhau cho đến khi em vào đại học. Như vậy là đủ. Dẫu sao, mẹ cũng thích sống ở Florida hơn..
- Vậy thì em có Molly và Bill ở gần đây. Họ sẽ lo lắng cho em. Hơn nữa, gia đình họ đông con nên em sẽ đỡ buồn.
Chàng và nàng lặng im. Bill Kennedy là bác sĩ giải phẫu chỉnh hình. Ông và Molly có sáu con và sống tại Chapin River, cách nhà vợ chồng nàng hai thành phố.
Lần sau cùng, khi John nhập viện để hóa trị thì chàng không về nữa. Vì quá yếu nên bệnh viện đã giữ chàng lại trong đêm đó. Trước khi chìm vào hôn mê, chàng còn nói chuyện với nàng. Chàng ước rằng mình sẽ được chết tại nhà và nàng cũng mong điều đó, nhưng đêm đó chàng đã từ trần tại bệnh viện.
Tuần sau đó, Katie nộp đơn xin việc tại văn phòng biện lý và được chấp nhận. Đó là một quyết định đúng đắn bởi văn phòng này luôn đầy ắp công việc và nàng có dịp vùi dầu vào những chồng hồ sơ để quên đi những đau buồn.
Nàng đã giữ lại ngôi nhà của John. John đã để lại cho nàng toàn bộ tài sản. Tuy vậy, nàng biết rằng một phụ nữ ở tuổi hai mươi tám như nàng với mức lương hai trăm đôla mỗi tháng thì không thể sống trong một ngôi nhà trị giá một phần tư triệu đôla và bao quanh bởi hai heta rưỡi vườn.
Molly và Bill khuyên Katie nên bán ngôi nhà di.
Bill đã nói với nàng: "Nếu không bán nó đi thì cô sẽ chẳng bao giờ ra khỏi dĩ vãng".
Katie thầm nghĩ, có lẽ Billl nói đúng. Nàng cựa mình và đứng dậy. Nàng cảm thấy rất buồn cho phận mình và quyết định gọi cho Molly để mời chị đến. Nhưng trước khi nàng chạm đến máy thì chuông điện thoại đã reo. Nàng thầm nghĩ, hẳn là Molly, ma quỉ thật!
Nhưng chẳng phải Molly mà là Richard Carroll, bác sĩ pháp y.
- Sao, có khỏe không Katie? Tôi vừa nghe tin cô bị tai nạn.
- Nhẹ thôi. Tôi bị lạc tay lái và tông vào một thân cây.
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Mười giờ tối hôm qua, khi tôi từ văn phòng về nhà. Tôi phải qua một đêm tại bệnh viện và mới vừa về nhà.
- Ai đã đưa cô về? Molly à?
- Không. Chị ấy chưa hay tin. Tôi đã đi bằng taxi.
- Vẫn mãi đơn độc à? Sao không gọi cho tôi?
Katie cười. Cái giọng lo lắng của Richard nghe có vẻ tán tỉnh và đáng ngại. Richard và chồng của chị Molly là bạn thân. Nhiều lần trong sáu tháng gần đây, Molly đã mời Richard và Katie ăn tối với ý đồ đưa họ lại gần nhau. Nhưng Richard có những thái độ khiến Katie cảm thấy thiếu an tâm khi có mặt anh ta. Dẫu sao, nàng chẳng có ý định kết bạn với bất cứ ai, nhất là những người mà nàng thường phải gặp qua công việc.
Richard nói:
- Thôi, tôi phải ngừng đây. Có một đường đây khác đang gọi tôi. Năm giờ rưỡi chiều nay, tôi sẽ tạt qua văn phòng cô để mời cô đi uống một ly.
Rồi anh ta gác máy trước khi nàng kịp trả lời.
Katie nhấn số điện thoại của Molly. Ở đầu giây bên kia, giọng Molly nghe cuống cuồng.
- Katie à, hình như em đã biết chuyện rồi phải không?
- Chuyện gì?
- Những người của văn phòng biện lý vừa đến.
- Đến đâu chứ?
- Đến nhà vợ chồng Lewis, láng giềng của chị. Katie à, anh chồng đáng thương ấy vừa về nhà sau chuyến bay đêm và phát hiện thấy Vangie, vợ của anh ta đã tự vẫn. Vangie đang mang thai được sáu tháng.
Vợ chồng Lewis. Katie nhớ ra rồi. Nàng đã gặp họ trong buổi chiêu đãi đầu năm tại nhà Molly và Bill. Vangie là một cô tóc vàng xinh đẹp và Chris là hoa tiêu hàng không.
Sững sờ, Katie nghe Molly hỏi: "Này Katie, tại sao một phụ nữ đang ao ước được có con đến thế lại tự tử chứ?"
Câu hỏi được bỏ lửng. Katie rùng mình. Mái tóc dài xoã xuống trên hai vai. Cơn ác mộng của nàng, trí tưởng tượng có thể đưa ta đến những điều kinh khủng. Ngay khi vừa nghe Molly nói đến cái tên đó, cơn ác mộng đêm qua lại trỗi lên. Khuôn mặt mà nàng đã trông thấy từ cửa sổ bệnh viện dúng là Vangie Lewis.