← Quay lại trang sách

- 6 - -

Đến đại lộ Winding Brook, Richard Carroll cho xe vào nơi đậu dành riêng cho cảnh sát. Chàng ngạc nhiên khi biết vợ chồng Lewis là láng giềng của Bill và Molly Kennedy, bạn của chàng thời nội trú ở bệnh viện Saint-Vincent.

Chàng đến đây để tiến hành một cuộc điều tra. Một phụ nữ ba mươi sáu tuổi vừa tự tử. Công việc của chàng là tìm kiếm những dấu hiệu y học cho thấy rằng Vangie Lewis không hề tự tử. Sau đó, vào cuối ngày, chàng sẽ giải phẫu tử thi.

Chàng quá xót thương khi nghĩ đến thai nhi trong bụng mẹ. Người chết đã không cho đứa bé một cơ may nào. Chàng thầm nghĩ, thế này thì làm sao có thể gọi là tình mẫu tử?

Một nhân viên hình sự trẻ của Chapin River đưa Richard vào nhà.

Phòng khách nằm bên trái lối vào. Ngồi ở đó là một người đàn ông trẻ mặc bộ đồ hoa tiêu hàng không, mặt tái mét, run lẩy bẩy. Đó là người chồng. Richard bỗng dưng thấy có cảm tình với anh ta. Thật là khủng khiếp khi về đến nhà và thấy vợ mình đã tự tử. Richard quyết định sau này sẽ nói chuyện với người đàn ông đó.

Chàng hỏi nhân viên hình sự:

- Ở đâu?

- Lối này - Chàng trai trẻ hất hàm về phía cuối nhà. — Phía trước mặt là nhà bếp, các phòng ngủ ở tay phải. Bà ấy ở phòng chính.

Richard bước vội. Charley Nugent, thanh tra của đội trọng án đang trong căn bếp. Họ gật đầu chào nhau.

Richard hỏi: "Ông thấy thế nào?"

- Thì anh cứ xem đi đã, rồi chúng ta sẽ nói sau.

Là một xác chết, Vangie Lewis trông chẳng đẹp chút nào. Mái tóc vàng óng của bà giờ chỉ là một màu nâu bẩn. Khuôn mặt đã bị biến dạng, tay chân cứng ngắt, thẳng đơ. Cái bụng bầu kéo chiếc áo khoác không cài khuy lên quá đầu gối. Chiếc áo cafetan vải hoa bên trong hầu che khuất đôi giày.

Richard kéo chiếc áo cafetan lên đến mắt cá chân của người chết. Hai chân sưng húp kéo giãn lớp vớ và mép giày chân phải bấu sâu vào da.

Bằng một động tác chuyên nghiệp, Richard giữ bàn chân phải của xác chết một lúc rồi để rơi xuống. Sau đó, chàng xem xét làn da tái xanh quanh miệng, nơi thuốc độc đã làm cháy.

Đứng bên Richard, Charley hỏi: "Theo anh bà ấy đã chết lâu rồi?"

- Khoảng từ mười hai đến mười lăm tiếng đồng hồ. Xác đã cứng ngắc lắm rồi.

Richard thầm nghĩ, áo khoác chưa cởi ra, giày vẫn còn trên chân, bà ta vừa về đến nhà hay định ra đi? Điều gì đã đột ngột đưa đẩy bà đến chỗ tự tử? Trên giường, cạnh bà ta là cái ly. Richard khom người để ngửi. Cái mùi hạnh nhân đặc trưng của xianua len qua mũi chàng. Chàng thẳng người lên để hỏi: "Bà ta có viết thư để lại không?"

Charley lắc đầu:

- Chẳng thư từ gì cả. Từ mười năm nay, bà ta là vợ của ông phi công ngoài phòng khách kia. Họ từ Minneapolis dọn về sống ở đây gần được một năm. Từ lâu, bà ấy vẫn mơ có đứa con. Khi biết mình có thai, bà rất mừng. Bà dọn sẵn phòng cho bé, nói về bé suốt ngày, sáng, trưa, chiều tối.

- Và sau đó, bà tự tử, mang theo đứa bé?

- Theo ông chồng cho biết thì dạo sau này bà khá bồn chồn. Một số ngày, bà cứ đinh ninh rằng sẽ bị hư thai. Khi khác thì bà tỏ vẻ sợ sanh nở.

- Và thay vì đương đầu với nguy cơ bị sẩy thai hoặc nỗi sợ hãi sinh đẻ thì bà ta đã tự tử? — Richard nói, giọng hoài nghi. — Này Charley, Phil có cùng đến đây với ông không?

- Ông ấy đang ngoài kia, nói chuyện với những người hàng xóm.

- Ai đã phát hiện người chết?

- Ông chồng. Vừa đi bay về. Ông đã gọi ngay xe cứu thương và cảnh sát khu vực.

Richard chăm chú nhìn những vết bỏng quanh miệng Vangie Lewis. Rồi chàng nói, giọng trầm tư:

- Thuốc độc hẳn đã tóe ra. Có lẽ bà ta đã cố khạc nhổ nhưng quá muộn. Ta có thể mời người chồng vào đây để nói chuyện chứ?

- Dĩ nhiên. — Charley đáp.

Ông hất hàm về phía nhân viên hình sự trẻ. Người này đi nhanh ra hành lang.

Khi bước vào phòng, Chris Lewis có vẻ như chực nôn oẹ. Mặt ông tái xanh, trán ướt đẫm mồ hôi.

Richard liếc nhìn Chris. Chris trông sờ sững, bồn chồn. Nhưng có một cái gì đó thiếu hẳn nơi ông ta. Ông không có cái vẻ của một người đàn ông mà đời sống vừa bị tan vỡ.

Đã bao lần Richard từng là nhân chứng của cái chết. Chàng đã từng trông thấy những bậc phụ huynh chết lặng vì đau buồn. Số khác thì la hét điên loạn, khóc lóc kêu gào và ngã bổ vào xác chết. Một số khác thì mân mê bàn tay người quá cố, mong được hiểu.

Thương tiếc là thế đó.

Lúc này, dẫu cho Chris Lewis có cảm xúc như thế nào thì Richard vẫn tin chắc rằng Chris không phải là người tuyệt vọng.

Charley hỏi Chris:

- Thưa ông, tôi biết điều này hẳn làm ông khổ sở, nhưng tôi mong ông trả lời chúng tôi một số câu hỏi, như thế sẽ giúp chúng tôi dễ dàng hơn trong việc điều tra.

Chris lớn tiếng phản đối:

- Trả lời ở đây à?

- Rồi ông sẽ hiểu thôi. Chúng tôi sẽ không kéo dài lâu đâu. Lần cuối ông gặp bà nhà là khi nào?

- Cách đây hai hôm. Tôi bay tuyến vùng bờ biển phía Tây.

- Và ông đã về nhà vào lúc nào?

- Cách đây khoảng một tiếng.

- Trong hai ngày qua ông có gọi điện về cho bà nhà không?

- Không.

- Tâm trạng của bà nhà ra sao vào lúc ông ra đi?

- Thì tôi đã nói với ông rồi.

- Xin ông vui lòng nói lại cho bác sĩ Richard đây.

- Vangie có vẻ bồn chồn. Nhà tôi rất lo sợ khi nghĩ đến chuyển sẩy thai.

- Chuyện đó có làm ông e ngại?

- Tôi thấy Vangie có vẻ nặng nề, chân bị phù, nhưng nhà tôi đã được bác sĩ kê toa và tôi nghĩ đó là chứng khá phổ biến trong thời kỳ thai nghén.

- Ông có gọi điện cho bác sĩ của Vangie để hỏi về tình trạng của bà ấy không?

- Không.

- Thưa ông, giờ thì xin ông vui lòng đảo mắt nhìn quanh phòng để xem có một cái gì là bất thường không? Tôi biết chuyện này quả là đau lòng, nhưng tôi mong ông hãy nhìn kỹ bà nhà để xem trên người bà có một điều gì đó khiến ông thắc mắc. Chẳng hạn như cái ly này đây. Nó có đúng cái ly ông thường xài trong phòng tắm không?

Chris chăm chú nhìn. Khuôn mặt ông ta càng lúc càng tái nhợt. Ông nhìn từng chi tiết trên xác vợ.

Charley và Richard theo dõi ông ta.

Cuối cùng, Chris nói nho nhỏ: "Không, chẳng có gì cả".

Charley nói:

- Vâng, thế thì sau khi chụp ảnh, chúng tôi sẽ đưa xác đi giải phẫu tử thi. Ông có cần chúng tôi báo tin cho thân nhân để họ đến chia buồn?

- Tôi sẽ gọi điện cho song thân của Vangie. Chắc ông bà cụ sẽ buồn khổ lắm. Tôi vào phòng làm việc để gọi điện đây.

Sau khi Chris ra khỏi phòng, Richard và Charley liếc mắt nhìn nhau.

Rồi Charley nói dứt khoát:

- Ông ta đã trông thấy một cái gì đó mà chúng ta không phát hiện.

Richard gật đầu:

- Tôi biết.

Họ buồn bã nhìn cái xác.