← Quay lại trang sách

- 7 - -

Trước khi gác máy, Katie đã kể lể cho Molly nghe về chuyện nàng bị tai nạn. Và ngỏ ý mời chị đến nhà ăn trưa. Nhưng vì ba đứa con của Molly đang bị cảm cúm nên chị Molly quyết định sẽ đến đón Katie sang nhà chị.

Trong khi chờ đợi, chỉ với một tay còn lại, Katie vội vã tắm rửa và thay đồ. Nàng chọn chiếc áo săng-đay bằng len dày để mặc với quần tây. Màu đỏ của chiếc áo làm cho khuôn mặt nàng bớt xanh xao hơn. Trong khi tắm rửa và thay đồ nàng cố tìm một lời giải thích hợp lý cho cái ảo ảnh mà nàng trông thấy đêm qua.

Phải chăng nàng đã thực sự đến bên cửa sổ? Hay đó chỉ là cơn mộng? Có lẽ tấm sáo đã tự động kéo ào lên, lôi nàng ra khỏi giấc mộng. Nàng nhắm mắt và một lần nữa cái cảnh tượng đó bồng bềnh trong tâm trí nàng. Mọi sự xem chừng quá thực. Đèn cốp xe đã rọi thẳng vào bên trong, soi sáng đôi mắt nhìn chăm chăm, mái tóc dài, đôi mi nhướng lên thái quá. Trong phút chốc, mọi sự xem chừng quá rõ. Và sự rõ ràng đó chính là điều làm nàng khiếp đảm. Khuôn mặt đó trông rất quen, ngay cả trong cơn mộng.

Nàng đắn đo, không biết mình có nên kể cho chị Molly ? Chắc là không bởi dạo gần đây Molly thường lo ngại cho tình trạng sức khỏe của Katie. Chị thường nói: "Katie à, em xanh xao quá. Em làm việc quá nhiều, suốt ngày chỉ trong bốn bức tường". Molly cũng khuyên nàng nên đi giải phẫu: "Em không thể để cái tình trạng đó kéo dài mãi. Về lâu dài, chứng xuất huyết đó có thể gây nguy hiểm". Và chị nói thêm: "Katie à, đã đến lúc em phải hiểu rằng em là một phụ nữ trẻ. Em phải nghỉ ngơi, thư giãn và đi đây đó".

Ở bên ngoài, có tiếng kèn xe khi Molly dừng xe trước cửa nhà. Katie vặn người để khoác chiếc áo veste da hải ly, kéo cổ áo đến tận tai, tuy hai đầu gối bị sưng, nhưng nàng cũng bước vội ra khỏi nhà.

Molly mở cửa xe cho Katie, cúi xuống hôn cô em và hỏi ngay: "Katie à, em bị có nặng lắm không? Nói thật cho chị biết đi".

- Cũng may, không đến nỗi nào. - Mùi bơ đậu phộng và bubblegum thoang thoảng trong xe mang lại một cảm giác yên ổn, thân quen và làm cho tinh thần Katie bớt đi sa sút. Nhưng cái không khí đó đột ngột thay đổi khi Molly nói: "Khu nhà chị rối tung lên. Các đồng nghiệp của em tại văn phòng biện lý đã xuống nhà vợ chồng Lewis và có một thanh tra đến tìm gặp những người ở khu phố để hỏi han đủ chuyện. Khi chị lên xe thì ông ta bước đến và rồi chị cho biết chị là chị của Katie. Họ tỏ ra rất ngưỡng phục em".

Katie nói: "Có thể là Phil Cunningham hoặc Charley Nugent".

- To cao, mặt chữ điền và nhìn rất dễ mến.

- Thế là Phil Cunningham. Một chàng trai dũng cảm. Anh ấy hỏi gì hả chị?

- Thì đại khái là những câu như chị có trông thấy bà Vangie Lewis ra khỏi nhà? Bà ấy về nhà vào lúc nào?

- Thế thì chị có trông thấy bà ta không?

- Nhà cửa cách xa nhau cả khu vườn, ngày thường trời nắng còn không thấy huống hồ đêm mưa.

Xe ngang qua cây cầu gỗ trước khi rẽ vào đại lộ Winding Brook. Katie cắn môi: "Molly à, chị vui lòng dừng xe cho em xuống trước nhà Lewis nhé?"

Molly ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

Katie cố ngượng cười: "Vì em là phó biện lý và đồng thời là cố vấn cho sở cảnh sát Chapin River. Theo lẽ em không buộc phải đến đó, nhưng vì tiện đường nên em nghĩ tốt hơn nên ghé lại".

Chiếc ô tô của phòng pháp y đang de vào lối đi dẫn vào nhà Lewis trong khi Richard đang đứng ở cổng. Chàng bước về phía Molly khi bà dừng xe. Molly ngắn gọn giải thích "Trưa nay Katie ăn cơm với tôi và cô ấy muốn ghé lại nhà này một lúc. Lát nữa, nếu rảnh, mời anh ghé nhà cùng dùng cơm cho vui".

Richard gật đầu đồng ý và giúp Katie ra khỏi xe.

Chàng nói:

- Tôi mừng khi thấy cô đến. Trong vụ này có cái gì đó khiến tôi khó chịu.

Katie thấy miệng mình khô khốc khi nàng biết mình sắp vào nhà để nhìn cái xác. Richard nói: "Người chồng đang trong phòng làm việc".

- Tôi đã có lần gặp ông ấy nhân buổi dạ tiệc Tân Niên tổ chức tại nhà Molly. Hôm đó vì anh đến quá trễ nên vợ chồng họ đã ra về.

- Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Đây là phòng nơi bà ấy chết.

Nàng buộc phải nhìn cái khuôn mặt đã quen, và tức khắc nàng nhận ra ngay. Nàng rùng mình, nhắm mắt lại và tự hỏi, phải chăng mình mất trí?

Richard vội vã hỏi, "Katie, cô sao vậy?"

Katie thầm nghĩ, tại sao mình ngốc đến thế? Rồi cố trấn tĩnh, nàng nói: "Không sao cả. Tôi vẫn khỏe. Tôi muốn nói chuyện với ông Chris Lewis".

Khi đến trước phòng làm việc, họ thấy cửa đóng. Không gõ cửa, Richard nhẹ nhàng mở ra. Chris Lewis đang nói chuyện qua điện thoại, lưng quay về phía họ. Ông nói nhỏ tiếng, nhưng rõ ràng: "Joan à, chuyện này xem chừng không tưởng tượng nổi, nhưng anh thề với em rằng vợ anh không hề hay biết về chuyện tụi mình".

Richard lặng lẽ đóng cửa lại. Chàng và Katie nhìn nhau. Rồi Katie nói: "Tôi sẽ yêu cầu Charley trực ở đây trong khi ông Scott ra lệnh mở cuộc điều tra". - Scott Myerson là ngài biện lý.

Richard nói: "Tôi sẽ đích thân giải phẫu tử thi. Một khi biết chắc cái chết của bà ta do xianua thì ta phải tìm hiểu xem bà ta đã kiếm được thứ ấy ở đâu. Chúng ta sẽ không nấn ná lâu tại nhà Mollly".

Ngôi nhà của Molly cũng là một nơi rất yên bình, với mùi thức ăn thoang thoảng, tiếng chân trẻ trên cầu thang, tiếng cười nói của chúng lẫn với tiếng truyền hình. Đối với Katie, khi bước vào đây, nàng có cảm tưởng như mình đang đi vào thế giới thực sau một ngày phải đương đầu với những án mạng, trộm cướp, bắt cóc, tống tiền, cháy nhà và đủ chuyện khác.

Họ ngồi quanh chiếc bàn nơi căn bếp. Căn bếp rộng và khang trang. Molly lấy Hamburger từ lò nướng ra, mời rượu nhưng vì không ai uống nên bà pha cà phê. Katie thầm nghĩ, chị Molly mà nấu nướng thì ngon tuyệt. Nhưng khi Katie thấy muốn ăn thì nàng nhận ra rằng mình không nuốt nổi. Nàng nhìn Richard. Chàng ta để nước sốt lên phần thịt và ăn ngon lành. Nàng ao ước phải chi mình có được cái điềm tĩnh của Richard. Một mặt, chàng có thể thưởng thức món ăn ngon, mặt khác chàng có vẻ như đang suy nghĩ về vụ Lewis. Nàng biết rằng lúc này, cũng như nàng, Richard đang thắc mắc về chuyện Chris Lewis đã gọi điện cho ai?

Katie hỏi:

- Chị Molly à, chị nghĩ sao về ông bà Lewis? Em muốn nói, chị thấy họ có tâm đầu ý hợp không?

Molly có vẻ bối rối:

- Thành thật mà nói, chị nghĩ họ không mấy thuận hòa. Mỗi khi hai ông bà đến đây, bà không ngớt nói về chuyện thai nghén và các em bé khiến ông bực mình ra mặt. Vì chị có phần nào trách nhiệm trong chuyện thai nghén của bà nên chị khá áy náy.

Richard ngẩng đầu và hỏi ngay:

- Chị nói sao ạ?

- Katie à, hẳn em cũng hiểu tánh chị. Mùa hè năm ngoái, khi ông bà Lewis dọn về khu này, chị đã sang nhà họ để mời họ ăn tối. Họ đã nhận lời và ngay sau đó Vangie Lewis cho chị biết bà rất ao ước có một em bé. Bà rất buồn khổ khi thấy rằng mình sắp bước vào tuổi ba mươi, có lẽ thời kỳ lý tưởng nhất để sinh nở đã qua rồi.

Molly uống cạn cốc Bloody Mary rồi nói tiếp: "Và chị đã kể cho Vangie nghe về trường hợp Liz Berkeley. Nhờ một bác sĩ phụ sản, chuyên gia về vấn đề vô sinh, mà Liz đã có một bé gái. Rồi chị đã cho Vangie biết về ông bác sĩ đó. Ông tên là Highley. Vangie đã tìm đến ông ta và ít sau đó, bà có thai. Nhưng sau đó, chị ân hận vì đã can dự.

- Bác sĩ Highley ư? - Katie hỏi, vẻ sửng sốt.

Molly gật đầu: "Đúng, ông ấy là người đang... " - Katie lắc đầu và giọng nói của Molly im bặt.