- 8 - -
Edna Bums yêu thích công việc của mình. Cô đảm nhiệm cùng lúc hai công việc kế toán - tiếp tân cho hai bác sĩ đang điều hành bệnh viện phụ sản Concept Westlake. Có lần cô đã tâm sự với bạn bè: "Bác sĩ Highley là một đại gia. Các vị biết không, ông ấy đã kết hôn với Winifred Westlake và khi chết bà đã kể lại cho ông tất cả cơ ngơi".
Highley là bác sĩ phụ sản và theo lời Edna thì "với những phụ nữ hiếm muộn thì ông ta là người có thể làm được phép lạ. Ngoài ra, Highley cũng là một bác sĩ mà bạn phải tìm đến nếu cơ thể bạn có một vấn đề mà bạn không muốn để nó phát triển. Hẳn các bạn hiểu tôi muốn nói về chuyện gì rồi chứ?"
Cùng làm việc với Highley có Fukhito, bác sĩ tâm thần. Phương thức điều trị của bệnh viện phụ sản Concept Westlake dựa trên quan điểm rằng muốn cho thai nghén và sinh đẻ được tốt đẹp thì tinh thần và thể xác phải hài hòa. Có nhiều phụ nữ sở dĩ không thể thụ thai là vì họ phải sống trong hoàn cảnh đầy lo âu và sợ hãi. Theo qui định của bệnh viện thì tất cả những bệnh nhân phụ khoa đều phải khám bác sĩ Fukhito ít nhất là một lần, còn phụ nữ có thai thì phải thường xuyên được ông theo dõi.
Trong những lúc vui miệng, Edna đã cho các bạn biết rằng dự án thành lập Concept Westlake là của bác sĩ Westlake, nhưng ông đã qua đời trước khi thực hiện giấc mơ. Sau đó, cách nay tám năm, Winifred con gái ông, đã kết hôn với bác sĩ Highley. Khi bệnh viện River Falls bị phá sản, vợ của bác sĩ Highley đã mua lại và đặt cho nó cái tên Westlake, tên của thân phụ bà. Thở dài, Edna nói: "Vợ chồng bác sĩ Higheley yêu nhau say đắm. Dĩ nhiên, bà ấy lớn hơn ông đến mười tuổi và không đẹp, nhưng họ rất yêu nhau. Mỗi tuần hai lần, ông bảo tôi mang hoa đến cho bà, và mặc dầu công việc bề bộn, ông luôn đưa bà đi mua sắm quần áo. Theo tôi nghĩ thì hẳn ông ấy phải sốc lắm trước cái chết của bà. Chẳng ai ngờ rằng bà ấy bị đau tim. Nhưng rồi sau khi mất bà, ông tiếp tục làm việc như điên. Tôi đã từng trông thấy những ca hiếm muộn mà rồi sau đó sinh con đến lần thứ hai, thứ ba. Tôi cũng đã từng thấy bác sĩ Highley nhiều khi đã buộc các bà bầu phải nhập viện hai tháng trước ngày sinh nở. Điều đó rất tốn kém cho các sản phụ, nhưng các bạn phải hiểu rằng một khi bạn muốn có con và đồng thời giàu có thì bạn sẵn sàng bung tiền".
Rồi Edna nói thêm: "Chuyện đó, chẳng bao lâu nữa các bạn sẽ được biết thôi. Tạp chí Newsmaker đang chuẩn bị một bài dành cho bác sĩ Highley và bệnh viện Concept Westlake. Số báo đó sẽ phát hành ngày thứ ba".
Trên bàn giấy của cô nhân viên kế toán tiếp tân Edna có một tấm biển ghi rõ ràng mọi viện phí đều phải được thanh toán bằng tiền mặt và muốn biết thêm chi tiết, xin liên hệ với cô Burns. Với Edna, bác sĩ Highley đã căn dặn rằng, trước khi bệnh nhân rời khỏi bệnh viện, nhiệm vụ của cô là kiểm tra lịch tái khám của họ xem đã được xác định chưa và nếu vì một lý do nào đó có bệnh nhân hủy cuộc hẹn thì Edna phải gọi đến nhà bệnh nhân để dứt khoát thỏa thuận một cái hẹn khác. Edna biết đó là một nguồn lợi lớn cho bác sĩ Highley.
Edna thở dài. Cô cảm thấy mệt mỏi. Tối hôm qua, hai ông bác sĩ đã rời bệnh viện rất muộn. Sau đó, Edna phải làm sổ sách một lúc. Hẳn vì thế mà tối nay cô nôn nóng về nhà và dứt khoát sẽ không đi đâu cả. Cô sẽ mặc áo ngủ, làm một món Manhattan kha khá. Cô còn dăm bông trong tủ lạnh và sẽ ngồi trước truyền hình để ăn tối.
Lúc này là mười bốn giờ, chỉ còn ba tiếng nữa là cô có thể ra về. Cô quyết định dành chút ít thời gian để kiểm tra xem hôm qua cô đã lên lịch hẹn đầy đủ chưa.
Edna là một phụ nữ vạm vỡ ở tuổi bốn mươi, nhưng bề ngoài trông cô có vẻ già hơn cả mười tuổi. Tuổi thanh xuân của cô, cô đã dành để phụng dưỡng cha mẹ, vì thế, mỗi khi nhìn lại những bức ảnh chụp dạo vào trường đào tạo thư ký Drake, cô hơi ngạc nhiên khi trông thấy cô gái xinh đẹp là Edna, cách một phần tư thế kỷ.
Tuy có phần nào tập trung vào trang giấy trước mặt, nhưng bỗng dưng có điều gì đó làm Edna quan tâm hơn. Cô ngưng đọc, và nhớ đến cái hẹn vào lúc hai mươi giờ hôm qua của Vangie Lewis.
Tối qua, Vangie đã đến bệnh viện sớm hơn giờ hẹn và đã nói chuyện một lúc với Edna. Dĩ nhiên, Vangie là loại phụ nữ thích than vãn, nhưng vì bà quá đẹp nên Edna thích được nhìn và nói chuyện với bà. Trong thời gian qua, Vangie đã lên cân nhiều và với kinh nghiệm, Edna biết rằng bà đang có vấn đề. Bằng tất cả tấm lòng, Edna cầu mong cho bà được mẹ tròn con vuông.
Edna biết rằng tình trạng sức khỏe của Vangie thực sự không ổn. Kể từ tháng trước, bà ấy phải mang đôi giày mọi xấu tệ đó vì chẳng còn đôi giày nào thích hợp với đôi chân sưng phù của bà. Bà đã nói khi cho Edna xem đôi giày: "Cô hãy nhìn xem. Bàn chân phải của tôi sưng phù đến nỗi tôi chỉ còn có thể mang được đôi giày cũ do bà người làm của tôi để quên lại. Vì vậy tôi thường đánh rơi chiếc giày bên trái".
Và Edna đã trêu Vangie: "Với đôi giày đó thì tôi phải gọi bà là Cô Lọ Lem và chồng bà là Hoàng tử trong mộng".
Lúc đó, Vangie đã trề môi và nói: "Hoàng tử là của Bạch Tuyết chứ không phải của cô Lọ Lem".
Tối qua, Vangie đã mặc chiếc áo cafetan dài để che giấu cẳng chân sưng húp. Bà đã kéo tà áo lên và nói với Edna: "Cô biết không, bàn chân tôi chỉ xỏ được đôi chút vào chiếc giày này. Nhưng để làm gì chứ? Lạy Trời, chẳng có ích gì?" - Vangie chực bật khóc.
Chính vào lúc đó, bác sĩ Fukhito đã nhấn chuông yêu cầu đưa bà Vangie Lewis vào. Vangie đi vào hành lang để đến phòng khám. Khi rời khỏi phòng tiếp tân, bà trượt chân và để rơi chiếc giày mọi của chân trái.
"Ồ! Phiền phức quá!" - bà thốt lên và tiếp tục bước. Edna cúi nhặt chiếc giày, nghĩ rằng Vangie sẽ trở lại lấy nó sau khi ra khỏi phòng khám của bác sĩ Fukhito.
Như mọi khi, tối thứ hai, Edna thường về muộn vì bận lo sổ sách. Nhưng vào lúc hai mươi mốt giờ, khi cô chuẩn bị về nhà, cô vẫn không thấy Vangie trở lại phòng tiếp tân. Cuối cùng, Edna quyết định gọi bác sĩ Fukhito để nhắn rằng cô đã để chiếc giày bà Vangie trong hành lang, trước phòng mạch của ông.
Nhưng điện thoại của bác sĩ Fukhito cứ reo mãi mà không ai nhấc, điều đó cũng có nghĩa là Vangie đã ra về bằng lối cửa đưa thẳng ra bãi đậu xe. Edna thầm nghĩ, Vangie đi chân đất như thế là quá điên bởi bà ta sẽ chết lạnh mất.
Không biết phải làm sao, Edna cầm lấy chiếc giày và khóa cửa phòng tiếp tân lại. Khi cô đi ra bãi đậu để lấy xe, cô trông thấy chiếc Lincoln Continental đỏ của Vangie rời khỏi bệnh viện và người cầm lái là bác sĩ Highley. Edna chạy theo xe để ra hiệu, nhưng vô ích. Thế là Edna đành về nhà.
Hẳn bác sĩ Highley đã cho Vangie một cái hẹn mới, nhưng Edna biết nhiệm vụ của mình là gọi cho Vangie để xác định lại. Cô vội vã nhấc số điện thoại nhà Lewis. Chuông điện thoại reo một lần, hai lần.
Rồi một giọng đàn ông nói: "Nhà của ông bà Lewis đây".
- Xin ông vui lòng cho tôi nói chuyện với bà Vangie Lewis. - Edna nói và nghĩ rằng người ở đầu đây kia là chồng bà Vangie.
- Xin cho biết ai gọi ạ?
- Phòng mạch của bác sĩ Highley đây. Chúng tôi muốn báo cho bà Vangie lịch hẹn tái khám.
- Xin cô đừng rời máy!
Edna biết rằng ống nói đang bị ai đó che lại. Cô nghe có những tiếng nói mù mờ. Cô thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra? Phải chăng Vangie ngã bệnh? Nếu thế thì phải báo cho bác sĩ Highley.
Giọng nói ở đầu đây bên kia lại cất lên: "Thanh tra Cunningham của văn phòng biện lý hạt Valley đây. Tôi rất tiếc phải báo với cô rằng bà Vangie Lewis đã đột ngột từ trần. Cô vui lòng báo với bác sĩ rằng, sáng ngày mai chúng tôi sẽ đến gặp ông ấy".
Edna sửng sốt thốt lên: "Bà Vangie Lewis đã từ trần! Ồ, chuyện gì đã xảy ra thế thưa ông?"
Sau một hồi im lặng là giọng nói: "Hình như là tự tử", rồi gác máy.
Edna chậm rãi gác ống nghe. Cô nói nho nhỏ, "không như thế được, chẳng thể nào như thế được!"
Những bệnh nhân có hẹn vào lúc mười bốn giờ đã đến: bà Volmer khám với bác sĩ Highley và bà Lashley với bác sĩ Fukhito. Edna gật đầu chào họ một cách máy móc.
Trông thấy thế, bà Volmer hỏi: "Cô có khỏe không Edna? Trông cô có vẻ lo lắng điều gì thì phải?"
Edna biết bà Volmer thỉnh thoảng có trò chuyện với Vangie trong phòng đợi, vì thế cô suýt nữa báo cho bà ta biết rằng Vangie đã chết. Nhưng vì bác sĩ Highley đã có lần cảnh cáo Edna không được nhiều chuyện và hơn nữa trực giác báo cho cô biết rằng không nên nói điều gì cả, vì vậy cô đành im lặng.
Bệnh nhân khám lúc mười ba giờ ba mươi ra khỏi phòng mạch. Qua hộ thống nội đàm, bác sĩ nói: "Cô Edna à, hãy để bà Volmer vào". Edna liếc nhìn hai người đàn bà và biết họ sẽ nghe được câu chuyện nếu nàng nói với bác sĩ Highley qua nội đàm.
Cuối cùng, Edna quyết định: "Thưa bác sĩ, tôi có thể vào gặp bác sĩ được không ạ? Tôi có chuyện cần nói với bác sĩ". Edna nhận thấy mình đã giải quyết khá gọn vấn đề và mừng thầm vì mình đã giữ được bình tĩnh.
"Dĩ nhiên", - bác sĩ Highley nói, giọng không vui. Ông ta xem chừng có đôi chút hoảng sợ, tuy vậy đôi lúc, ông có thể tỏ ra rất dễ mến. Tối qua, Edna đã hiểu được điều đó...
Cô bước vội theo hành lang và thở hổn hển khi gõ cửa phòng mạch. Từ bên trong, bác sĩ Highley nói: "Vào đi, Edna", giọng có vẻ bực dọc.
Edna rón rén mở cửa và bước vào.
Rồi cô ta vội vã nói: "Thưa bác sĩ, tôi muốn trình với bác sĩ một chuyện. Tôi vừa gọi cho bà Vangie Lewis để xác định lịch hẹn vì bác sĩ có dặn tôi rằng bà ấy phải đến khám mỗi tuần một lần.
"Đúng, đúng. Này Edna, cô làm ơn khép cửa lại giùm tôi nếu không cả bệnh viện đều nghe thấy tiếng cô".
Edna vội vã tuân lời. Rồi, nhỏ giọng lại, cô nói tiếp: "Thưa bác sĩ, khi tôi gọi đến nhà bà Vangie thì ở đầu đây là một thanh tra cảnh sát. Ông này cho biết bà Vangie đã tự tử và ngày mai ông sẽ ta đến gặp bác sĩ.
- Cô nói sao? Highley hỏi, vẻ sửng sốt.
Bỗng dưng, Edna không thể kìm chế được, nàng nói giọng quả quyết: "Tối qua, bà Vangie có vẻ rất lo lắng, có phải thế không bác sĩ? Thật sự thì cả tôi lẫn bác sĩ đều nhận thấy điều đó. Hẳn vì thế mà tối qua bác sĩ đã lái xe đưa bà ấy về. Bác sĩ quả là người tử tế. Lúc đó tôi đã vẫy tay nhưng bác sĩ không trông thấy tôi. Theo tôi nghĩ thì bác sĩ là người đã hiểu rõ hơn cả về tình trạng sa sút tinh thần của bà ấy".
- Này Edna, cô đã kể cái chuyện này cho bao nhiêu người rồi?
Có cái gì đó trong giọng nói của ông ta khiến Edna e ngại. Bối rối, cô ta né tránh tia nhìn của ông: "Thưa bác sĩ, tôi không hề nói với ai. Tôi vừa được biết cái tin đó".
- Tại phòng tiếp tân, cô có nói với bà Volmer hay ai khác về cái chết của bà Vangie Lewis không?
- Không... không... thưa bác sĩ.
- Và cô không nói gì với ông thanh tra qua điện thoại chứ?
- Thưa bác sĩ, không ạ.
- Này Edna, ngày mai khi cảnh sát đến đây, tôi và cô sẽ cho họ biết về tình trạng sa sút tinh thần của bà Vangie như chúng ta đã thấy. Nhưng cô hãy nghe cho kỹ đây". - Ông ta nghiêng người ra trước và chỉ tay về Edna khiến cô ta phải lùi người ra sau một bước. "Tôi không muốn cô nhắc đến cái tên bà Vangie Lewis cho bất cứ ai. Bất cứ ai, cô hiểu chứ. Bà Vangie là một người loạn thần kinh, tuy vậy cái chết của bà có ảnh hưởng rất xấu đối với bệnh viện. Cô nghĩ sao khi báo chí biết rằng bà ấy là một trong những bệnh nhân của tôi? Tôi không muốn cô nói chuyện này với bất cứ bệnh nhân nào trong phòng tiếp tân bởi trong số họ có những người có nguy cơ bị sẩy thai. Cô hiểu chứ?
- Thưa bác sĩ, vâng ạ.
- Này Edna, cô thích được làm việc ở đây chứ?
- Thưa bác sĩ, thích ạ.
- Này Edna, cô đừng kể cho ai - bất cứ ai, về chuyện bà Vangie Lewis. Nếu không, tôi sẽ đuổi cô ngay. Cô rõ chưa?
- Thưa bác sĩ, rõ ạ.
- Tối nay cô định đi chơi với bạn bè không? Cô có biết một khi đã uống rượu thì sẽ ra sao không?
Edna chực bật khóc: "Tôi sẽ về nhà. Thưa bác sĩ, tôi thấy mình không được khỏe. Tôi muốn giữ cho đầu óc được sáng suốt vì ngày mai còn phải trả lời với mấy ông cảnh sát. Tội nghiệp cho cô Lọ Lem". Edna thấy cổ họng mình thắt lại và nước mắt lưng tròng. Đồng thời nàng cũng thấy vẻ cáu kỉnh và nhờm tởm hiện trên khuôn mặt ông bác sĩ.