- 9 - -
Trong phòng giải phẫu của nhà xác hạt Valley, Richard Carroll nhẹ nhàng lấy ra cái bào thai từ xác Vangie Lewis. Những ngón tay thon dài của chàng nhấc thai nhi lên và chàng thấy nước ối đã bắt đầu trào ra. Nếu còn sống, Vangie cũng chẳng thể giữ được đứa bé này lâu hơn. Đứa bé nặng khoảng hai cân rưỡi và là một bé trai.
"Một đứa con trai đầu lòng". - Richard thầm nghĩ, chàng lắc đầu tiếc nuối trước sự mất mát này và đặt đứa bé lên chiếc bàn cạnh bàn giải phẫu. Vangie có những triệu chứng của chứng nhiễm độc huyết. Thật không thể tưởng tượng nổi. Một bác sĩ, dẫu thế nào chăng nữa, cũng không thể để cho tình trạng đó phát triển đến mức độ như vậy. Chàng muốn biết tỷ lệ bạch cầu của Vangie là bao nhiêu. Hẳn phải cao khủng khiếp.
Chàng đã gởi những mẫu nước ối và dịch sang phòng thí nghiệm. Không còn nghi ngờ gì nữa, người thiếu phụ này đã chết vì xianua. Họng và miệng bà ta bị cháy và bỏng vì độc được. Hẳn bà ta đã uống một ngụm rất lớn.
Tỉ mỉ quan sát những vết cháy quanh miệng xác chết, Richard cố mường tượng đến cái lúc bà ta uống thuốc độc. Hẳn vừa uống xong, bà cảm thấy cháy bỏng cả miệng nên hối hận và cố khạc nhổ ra. Thứ nước đó chảy xuống trên môi và cằm bà.
Điều đó xem chừng không đúng với thực tế.
Có những sợi vải còn vướng trên áo khoác của người quá cố và hình như chúng xuất phát từ một tấm chăn. Chàng đã gởi những sợi vải đó sang phòng thí nghiệm hình sự. Chàng còn nhớ khi chết, Vangie đã nằm dài trên tấm phủ giường bằng vải tua lụa. Chàng muốn biết những sợi vải lấy được từ áo khoác của Vangie có khác với những sợi của tấm phủ giường hay không.
Vì thân thể bị phù thủng nên Vangie đã mặc đại bất cứ thứ áo nào, không buồn chọn lựa, miễn sao đủ để che kín là được. Tuy vậy, bà đã mang một đôi giày hiệu đẹp và đắt tiền. Đó là một chi tiết khá kỳ cục. Đã vậy, đôi giày có vẻ rất mới. Thật không thể hiểu nỗi vì sao đôi giày có thể mới đến thế khi Vangie đã mang chúng để đi đây đó trong ngày thứ hai. Chẳng chút dấu vết nào của mưa, của tuyết nơi đôi giày trong khi chiếc vớ của bà ta thì lấm bùn tuyết đến mắt cá. Phải chăng điều đó có nghĩa là bà ta đã ra khỏi nhà rồi trở về, lại quyết đinh đi ra ngoài nên thay giày và sau đó tự tử?
Điều đó xem chừng lại càng không đúng.
Một chi tiết khác nữa là bà ta mang đôi giày quá chật, nhất là chân phải, cứ như là kẻ bị kẹp trong cái mỏ cặp. Đôi giày chẳng những không ăn khớp với bộ đồ xuềnh xoàng mà còn hành hạ đôi chân, vậy thì tại sao phải mang chứ?
Điều này in sâu trong tâm trí Richard. Chàng đứng dậy. Công việc giải phẫu tử thi hầu như đã hoàn tất. Một khi có kết quả xét nghiệm, chàng sẽ báo cáo với ông Scott Myerson về điều chàng đã tìm thấy.
Một lần nữa, chàng xem xét thai nhi. Độc chất xianua đã ngấm vào máu đứa bé. Cũng như mẹ, bé hẳn đã chết trong đớn đau. Richard chăm chú quan sát. Sự sống là một phép lạ luôn mãi làm chàng ngạc nhiên hay đúng hơn cái phép lạ đó trở nên lớn lao hơn khi chàng đối diện với cái chết. Chàng choáng ngợp trước tính quân bình của cơ thể: sự hài hòa của tay chân, cơ bắp, gân, cốt; sự phức hợp sâu sắc của hệ thần kinh, khả năng tự chữa trị những thương tổn của cơ thể và những khả năng tinh vi nhằm bảo vệ cái chưa được sinh ra.
Richard bất thần cúi người trên thai nhi. Chàng cắt bỏ nhau và chăm chú nhìn thai nhi dưới ánh sáng đèn. Rồi chàng thốt lên nho nhỏ, "có thể nào như thế?"
Đó là một linh cảm, một linh cảm mà chàng cần phải kiểm chứng. Dave Broad có thể giúp chàng chuyện này. Dave đang là trưởng bộ môn nghiên cứu về tiền thai sản tại bệnh viện Mount Sinai. Richard sẽ gởi thai nhi đến để hỏi ý kiến ông ta.
Nếu những gì chàng đang nghĩ trong đầu được xác định là đúng thì hẳn cơ trưởng Chris Lewis sẽ có lý do để sửng sốt về cái thai của vợ mình.
Và sự sửng sốt đó cũng đủ để ông phải giết bà ta!