← Quay lại trang sách

- 19 - -

19.

Khác với phòng mạch bác sĩ Highley, phòng mạch của bác sĩ Fukhito xem chừng rộng rãi và sáng sủa hơn. Bàn làm việc ở đây cũng không choán chỗ như cái bàn giấy nặng nề của Highley. Và trên tường, thay vì những bức ảnh chụp các bà mẹ với em bé thì là những bức tranh mộc bản Ukiyo-e xinh xắn.

Tuy là người Nhật, bác sĩ Fukhito khá to cao, và theo Katie đoán thì ông cao khoảng một thước bảy. Cũng như người đồng nghiệp của ông, bác sĩ Fukhito ăn mặc sang trọng với sơmi xanh nhạt và cà vạt lụa, làm tăng thêm vẻ đắt giá của bộ veste sọc. Với mái tóc đen nhánh, bộ râu tỉa kỹ, và đôi mắt nâu, trông ông rất điển trai.

"Và có thể là một bác sĩ tâm thần rất giỏi". - Katie thầm nghĩ khi lấy sổ tay từ xắc ra.

Cầm bút trong tay, Katie ngồi thẳng người trên ghế và hỏi:

- Thưa bác sĩ, như bác sĩ đã biết, Vangie Lewis, một trong những bệnh nhân của bác sĩ và đồng thời cũng là bệnh nhân của bác sĩ Highley, đã từ trần vào tối thứ hai.

Nhận thấy đôi lông mày của bác sĩ Fukhito hơi nhướng lên, Katie nói tiếp:

- Thưa bác sĩ, tối hôm đó bác sĩ đã gặp Vangie Lewis vào lúc tám giờ, phải không?

Bác sĩ Fukhito gật đầu:

- Tôi đã gặp Vangie Lewis vào đúng tám giờ tối.

- Bác sĩ đã tiếp bà ấy trong bao lâu?

- Gần bốn mươi phút. Chiều thứ hai, bà ấy đã gọi điện đến xin cái hẹn. Thông thường thì tối thứ hai tôi chỉ làm việc đến tám giờ và không một chút rảnh rỗi. Vì thế tôi đã giải thích cho Vangie và đề nghị bà hãy đến vào sáng thứ ba.

- Bà ấy đã phản ứng ra sao?

- Bà ấy đã bật khóc qua điện thoại. Hình như bà ấy đang trong cơn khủng hoảng và vì thế tôi đã bảo bà cứ việc đến và tôi hứa tiếp bà lúc tám giờ.

- Lý do nào đã khiến Vangie Lewis bị khủng hoảng?

Bác sĩ Fukhito chậm rãi nói, cân nhắc từng chữ:

- Bà ấy đã gây gổ với chồng. Bà khăng khăng cho rằng ông không yêu bà và ông không muốn có con. Về mặt thể lý, sự mệt mỏi trong thai kỳ đã bắt đầu lộ rõ. Thật ra bà Vangie xem chừng thiếu trưởng thành, bà cứ như đứa trẻ con một được nuông chìu thái quá. Bà không chịu nổi những cơn đau và mệt mỏi thể lý. Hơn nữa cái viễn ảnh của sự sinh đẻ bỗng dưng làm bà khiếp sợ.

Katie tò mò quan sát bác sĩ Fukhito. Nàng thấy ông ta có vẻ bồn chồn và thầm nghĩ không biết, lần gặp Vangie ông ta có gợi lên trong tâm trí bà ta một điều gì khiến bà phải vội vã quay về nhà để tự sát? Hoặc ông ta đã xô đẩy bà vào tay của một tên sát nhân, nếu quả đúng như Richard đã linh cảm? Vợ chồng Lewis đã gây gổ nhau ư? Chris Lewis không hề nói đến chuyện ông và Vangie đã gây gổ.

Nghiêng người về phía trước, Katie nói:

- Thưa bác sĩ, tôi biết vì lý do nghề nghiệp, bác sĩ không muốn tiết lộ nội dung của những cuộc tiếp xúc giữa bác sĩ và bà Vangie, nhưng xin bác sĩ hiểu cho, vì công vụ, chúng tôi cần biết tất cả những thông tin mà bác sĩ có về sự gây gổ giữa Vangie và chồng bà ấy.

Bác sĩ Fukhito tưởng chừng đang nghe giọng nói của Katie vang vọng đến từ một nơi thật xa xăm. Ông nhớ lại đôi mắt khiếp đảm của Vangie đang nhìn chăm chăm ông.

Cố làm sáng tỏ những ý nghĩ đang dày đặc tâm trí, ông nhìn thẳng vào Katie và nói:

- Bà Vangie bảo rằng theo bà nghĩ thì chồng bà đang yêu một ai khác. Bà đã lên án chồng, bà đã hăm rằng ngày nào bà phát hiện được người đàn bà đó, thì bà làm cho đời ông trở thành một địa ngục. Bà Vangie đã tỏ vẻ giận dữ, chao đảo, đầy cay đắng và sợ hãi.

- Thế thì bác sĩ đã nói gì với bà ấy?

- Tôi đã hứa rằng trước lúc sanh và trong khi bà sanh nở, chúng tôi sẽ cung cấp cho bà ta tất cả những gì bà cần để được yên ổn và thoải mái. Tôi đã nói rằng chúng tôi hy vọng bà sẽ có được đứa con mà bà ao ước từ bấy lâu và đứa bé đó có thể là công cụ giúp củng cố cuộc hôn nhân của bà.

- Bà Vangie đã phản ứng ra sao?

- Bà ta dần dần trầm tĩnh lại. Nhưng rồi lúc đó, vì thấy cần thiết nên tôi đã báo cho bà Vangie rằng, sau khi bà sanh con, nếu sự xung khắc giữa vợ chồng bà không vơi đi, thì bà phải tính chuyện ly hôn.

- Rồi sao, thưa bác sĩ?

- Bà Vangie đùng đùng nổi giận. Bà thề sẽ không buông tha chồng, và bảo rằng tôi cũng về phe chồng bà, như bao người khác. Nói xong, bà đứng dậy, cầm lấy áo khoác.

- Lúc đó, bác sĩ đã làm gì?

- Đó không phải lúc để làm bất cứ điều gì. Tôi đã khuyên bà ta nên về nhà, ngủ một đêm ngon giấc và sáng mai, hãy gọi điện cho tôi. Lúc đó, tôi hiểu ra rằng còn quá sớm để bà Vangie có thể chấp nhận cái sự thật không thể chối cãi là chồng bà muốn ly hôn.

- Và bà ấy đã ra về?

- Vâng. Bà đậu xe ở phía sau bệnh viện. Thỉnh thoảng bà có xin phép tôi được vào phòng mạch theo lối đi riêng dành cho tôi hầu có thể ra khỏi bệnh viện bằng ngõ sau. Tối thứ hai bà đã ra khỏi bệnh viện bằng cổng đó, nhưng chẳng hề xin phép tôi.

- Và bác sĩ không còn nghe tin gì về bà ấy nữa?

- Không.

- Vâng, tôi hiểu - Katie nói.

Nàng đứng dậy và bước về phía bức tường có treo tranh mộc bản. Nàng muốn nghe bác sĩ Fukhito tiếp tục nói. Nàng biết ông ta cố che giấu một điều gì đó. Trông ông ta có vẻ bồn chồn.

Rồi nàng nói:

- Tôi đã từng đến bệnh viện này sau một tai nạn xe cộ.

- Tôi rất mừng khi thấy cô chỉ bị thương nhẹ.

- Vâng, - Katie đáp.

Nàng dừng lại trước bức mộc bản Con Đường Nhỏ của Yabu Koji Atagoshita, và nói:

- Đẹp thật. Bức này là một trong loạt tranh mô tả cảnh Yedo, có phải vậy không, thưa bác sĩ?

- Vâng. Tôi thấy cô rất rành về nghệ thuật Nhật Bản.

- Thưa bác sĩ, không hẳn thế đâu. Chồng tôi vốn am hiểu nghệ thuật Nhật Bản nên đã chỉ bảo cho tôi.

Bác sĩ Fukhito đột nhiên ở vào thế phòng thủ. Vì quay lưng về phía ông nên Katie không trông thấy ông đang mím môi.

Nàng quay lại và nói:

- Thưa bác sĩ, tối hôm đó, người ta đã đưa tôi đến đây vào lúc mười giờ. Xin bác sĩ có thể cho tôi biết liệu có thể nào Vangie đã rời khỏi bệnh viện lúc tám giờ và rồi mười giờ lại có mặt tại bệnh viện, nếu vì thế trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê sau khi gặp nạn, tôi đã trông thấy Vangie?

Toát mồ hôi lạnh, bác sĩ Fukhito nhìn chăm Katie. Rồi cố gượng cười, ông nói:

- Tôi không sao hiểu được.

Tuy vậy, Katie thấy những ngón tay của ông co lại như thể ông cố ngồi yên trên ghế, cố dằn không bỏ chạy và đồng thời nàng cũng nhận thấy trong mắt ông lóe lên thứ ánh sáng mà nàng không thể xác định đó là khiếp đảm hay giận dữ.