← Quay lại trang sách

- 20 - -

Vào lúc mười bảy giờ, Gertrude Fitzgerald nối dây điện thoại vào máy trả lời tự động rồi cẩn thận khóa các ngăn kéo bàn giấy của phòng tiếp tân. Rồi bà bồn chồn nhấn số điện thoại của Edna. Lại một lần nữa, không ai trả lời. Bà thầm nghĩ, hẳn Edna đang say rượu, bởi dạo sau này, cô ấy càng lúc càng uống nhiều hơn. Tuy vậy, Edna là người dễ mến và hào hứng. Cô ta luôn quan tâm đến mọi người.

Gertrude biết rằng, Edna không thoát được rượu bởi đó là phương cách để cô ta đẩy lùi cái cảm giác trống vắng của cuộc sống cô đơn sau những giờ làm việc đều đặn, buồn tẻ.

Về phần Gertrude, tuy góa chồng từ bảy năm nay, nhưng bà còn có con có cháu; những người quan tâm đến bà, gọi điện hỏi han bà, những người thỉnh thoảng đến mượn vài trăm đô, những người cần đến bạn bè. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng bà cũng cảm thấy cô đơn, nhưng sự cô đơn của bà không như của Edna bởi dẫu sao bà cũng đã nếm trải hạnh phúc. Bà đã sáu mươi hai tuổi, khỏe mạnh và có những kỷ niệm để hồi tưởng.

Bà thầm nghĩ, nhưng nếu giờ này Edna không say mà đang bị bệnh hoặc gặp phải một chuyện gì đó thì sao? Bà lặng người với cái ý nghĩ đó. Bà thấy mình cần phải đến nhà Edna ngay. Nếu Edna đang uống rượu thì bà sẽ ngăn lại và giúp cô tỉnh rượu. Nếu cô ta bị bệnh, bà sẽ chăm sóc cho cô.

Nghĩ đến đó, Gertrude vội vã đứng dậy. Và rồi bà bỗng nhớ đến Katie De Maio của văn phòng biện lý. Katie đã tỏ ra dễ mến nhưng bà thấy rõ ý đồ của cô ấy là muốn nói chuyện riêng với Edna. Hẳn ngày mai Katie sẽ gọi điện cho Edna? Cô ấy muốn gì chứ? Liệu Edna sẽ kể cho Katie điều gì về bà Vangie Lewis?

Cái thắc mắc đó làm bận rộn tâm trí Gertrude trên suốt tám cây số từ bệnh viện đến nhà Edna. Trước khi bà cho xe vào bãi đậu phía sau chung cư và đi về căn hộ của Eđna.

Đèn trong căn hộ của Edna thắp sáng và tuy cửa đã đóng kín, nhưng bà Gertrude cũng đoán được đó là đèn của phòng khách và căn bếp. Khi đến gần cửa bà nghe có thứ âm thanh nho nhỏ, hẳn phát ra từ truyền hình.

Gertrude nhấn chuông. Một thứ âm thanh kim loại vang lên. Bà đứng chờ và lắng tai nghe ngóng nhưng chẳng nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía cửa, cũng chẳng có tiếng nói quen thuộc: "Chờ chút, tôi ra ngay". Bà thầm nghĩ có lẽ Edna đang rửa mặt.

Nhưng vẫn không có tiếng bước chân hoặc tiếng nói thân quen. Gertrude lại tiếp tục nhấn chuông, bà thầm nghĩ hẳn Edna đang say ngủ. Trời rét đậm. Bà muốn về nhà.

Đến lần nhấn chuông thứ tư thì bà Gertrude không còn cảm thấy bực bội nữa, mà thực sự lo âu. Bà biết mình không nên mất công chờ đợi vì đã có chuyện gì đó xảy ra và bà cần phải vào bên trong căn hộ. Ông Krupshak, người gác cổng chung cư, ở phía bên kia sân. Gertrude chạy đến, kể cho ông về sự việc đã xảy ra. Vì đang ăn tối nên ông có vẻ không mấy nhiệt tình, nhưng Gana, vợ ông, đã lấy ngay xâu chìa khóa treo nơi cây đinh trên bồn rửa chén và nói: "Vâng, tôi sẽ theo bà đến đó".

Họ vội vã ngay qua sân.

Gana nói:

- Edna là một người bạn tốt. Thỉnh thoảng tôi có ghé vào nhà cô ấy để uống một ly rượu và trò chuyện. Chồng tôi ghét rượu, kể cả rượu vang. Tối qua, tôi có ghé Edna để uống rượu và cô ấy có kể tôi nghe chuyện một bệnh nhân mà cô thương mến vừa mới tự tử. Đây, chúng ta đến rồi.

Họ dừng lại trước cái cổng vòm nhỏ của căn hộ Edna. Bà Gana lần tìm chìa khóa rồi nói nho nhỏ: "Cái này đây". Bà đút chìa vào ổ khoá và mở cửa.

Cả hai đều cùng lúc trông thấy Edna: nằm trên đất, hai cẳng chân xếp dưới thân, chiếc áo ngủ hở ra, mái tóc dính vào khuôn mặt và trên đỉnh đầu là vòng máu đỏ sẫm đã khô.

"Không, không" - Gertrude nghe tiếng mình gào lên the thé, với một mãnh lực mà bà không kềm nổi. Bà đưa hai tay bụm chặt lên miệng.

Bằng giọng ngây dại, Gana nói:

- Mới hôm qua, tôi còn ngồi đây với cô ấy. Lúc đó Edna không vui như mọi khi và cô nói về một bệnh nhân vừa tự tử. Sau đó, Edna đã gọi điện cho người chồng của bà bệnh nhân ấy.

Rồi Gana òa khóa và nói tiếp: "Và giờ đây, Edna cũng đã chết".