- 21 - -
Đứng bên phải quan tài, cạnh song thân của Vangie, Chris Lewis buồn bã đón nhận những lời chia buồn của những người thân và bạn bè.
Chris thầm nghĩ, bây giờ mới có thứ tư thôi sao? Thế mà chàng tưởng chừng như nhiều tuần lễ đã trôi qua kể từ khi chàng bước vào căn phòng và rơi vào cơn ác mộng sáng hôm qua.
"Ông thấy cô bé gái của tôi có xinh không?" - mẹ của Vangie hỏi một người khách đang đến gần quan tài.
Cô bé của tôi. Cô bé gái của tôi. Chris thầm nghĩ, nếu phải chi mẹ cứ để cho cô ta khôn lớn, thì hẳn mọi chuyện sẽ khác rồi. Chàng biết bố mẹ của Vangie chẳng ưa gì chàng và họ đang cố nén sự thù hận của họ. Đã có lúc, mẹ của Vangie nói bằng giọng lên án: "Một người đàn bà, nếu hạnh phúc, thì chẳng có lý do gì để kết liễu đời mình".
Buồn thương làm cho bố mẹ của Vangie già hẳn. Họ là những người bình dị, cần cù và hy sinh tất cả để bao bọc cho đứa con gái quá xinh đẹp của họ bằng sự xa hoa. Qua năm tháng nuông chìu, họ đã làm cho con gái của họ tin rằng mọi ước muốn của cô ta là tối thượng.
Chris thầm nghĩ, liệu bố mẹ Vangie sẽ vơi đi sầu khổ nếu người ta cho ông bà biết rằng Vangie không hề tự tử mà là bị sát hại bởi một ai đó? Hay là tốt hơn đừng nên cho họ biết điều đó, đừng để cho họ biết sự tàn bạo sau cùng đó? Giờ đây, mẹ của Vangie đã tìm được một niềm an ủi, khi tạo ra một lối giải thích cho cái chết của bà. Bà nói: "Chris đi vắng, vợ chồng tôi thì ở xa. Cô bé gái của tôi, vì quá đau buồn nên đã uống một thứ gì đó để ngủ".
Chris thầm nghĩ, ồ, trời ơi, tại sao người ta có thể bóp méo sự thật, bóp méo đời sống. Chàng muốn được gặp Joan để nói chuyện. Khi nghe tin Vangie từ trần, Joan đã sững sờ đến nỗi không thốt nên lời. Và sau đó nàng đã hỏi, "Chị ấy có biết chuyện chúng mình?" Cuối cùng, Chris phải thú nhận rằng Vangie đã nghi ngờ chàng đeo đuổi một người đàn bà khác.
Joan sẽ từ Florida trở về vào tối thứ sáu. Và chiều mai, ngay sau lễ an táng, chàng sẽ bay về New Jersey. Chàng quyết định sẽ không nói gì với cảnh sát cho đến khi chàng đã gặp Joan và báo cho nàng biết có thể nàng sẽ bị lôi kéo vào chuyện này. Cảnh sát sẽ dò tìm nguyên nhân đã khiến Chris giết Vangie và dưới mắt họ, Joan hẳn là động cơ của vụ án.
Chàng đắn do không biết mình có nên để cho các sự việc tự chúng diễn tiến? Liệu chàng có quyền lôi Joan vào vụ này? Liệu chàng có nên tiết lộ một điều mà điều này sẽ làm cho cha mẹ Vangie bị tổn thương hơn? Phải chăng đã có một người đàn ông nào đó trong đời của Vangie? Chris liếc mắt về phía quan tài, nhìn khuôn mặt của người vợ giờ đã thanh thản với đôi tay đằm thắm chắp lại. Trong những năm sau này, chàng và Vangie đã sống như không còn là vợ chồng. Họ đã nằm bên nhau như hai kẻ xa lạ. Chàng chẳng còn chút tình nào dành cho nàng sau những cuộc cãi vã không dứt, nàng thèm được cưng chìu, nâng niu.
Hai tháng sau khi dọn về New Jersey, Vangie đã mang thai. Khi Chris chấp nhận cứu vãn cuộc hôn nhân, chàng đã có một nỗ lực chân thành. Nhưng mùa hè quả là đáng ghét. Đến cuối tháng tám, chàng và Vangie hầu như không nói chuyện với nhau nữa. Vào trung tuần tháng tám, vợ chồng họ có ngủ với nhau chỉ một lần. Và thật là oái ăm, sau mười năm chung sống, Vangie đã có thai vào đúng cái lúc Chris vừa gặp gỡ một người. Chàng thầm nghĩ, phải chăng Vangie đã có quan hệ với một người đàn ông khác và người này, vì đã có gia đình, nên chạy trốn trách nhiệm trước Vangie và đứa bé?
Như người mất hồn, chàng bắt tay, nói nho nhỏ những lời cám ơn, nhìn những khuôn mặt thân quen, nhưng không thực sự trông thấy họ. "Tôi rất tiếc", người đàn ông nói khi bắt tay Chris. Ông ta khoảng sáu mươi lăm, người gầy, nhưng toát ra một sức sống mạnh mẽ, với mái tóc xám bạc, đôi mắt tinh anh.
Ông nói tiếp:
- Tôi là bác sĩ Emmet Salem. Khi Vangie chào đời thì chính tôi là người đỡ đẻ và sau này, tôi là bác sĩ phụ khoa đầu tiên của Vangie. Vangie là một trong những đứa bé xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy và khi lớn lên, sự xinh đẹp đó cũng không hề suy giảm. Tôi tiếc rằng hôm thứ hai, tôi đã không có mặt tại phòng mạch khi Vangie gọi đến.
Nhìn chăm Emmet Salem, Chris hỏi:
- Hôm thứ hai, Vangie có gọi diện cho bác sĩ à?
- Vâng. Cô y tá cho tôi biết Vangie có vẻ rất lo âu. Vangie muốn gặp tôi ngay. Lúc đó tôi đang hướng dẫn một buổi hội thảo tại Detroit, nhưng cô y tá có cho Vangie một cái hẹn với tôi vào ngày hôm nay. Theo như tôi biết thì Vangie dự tính đáp chuyến bay ngày hôm qua để về đây. Theo lẽ thì tôi có thể giúp được Vangie.
Chris thắc mắc, tại sao Vangie đã gọi điện cho ông Emmet Salem? Tại sao chứ? Chris có cảm giác đầu óc mình tê cóng, không còn suy nghĩ được nữa. Vì lý do nào Vangie muốn gặp lại người bác sĩ mà đã nhiều năm nàng không còn gặp? Có lẽ nàng thấy trong người không ổn, nhưng nếu muốn khám bệnh, thì tại sao nàng chọn người bác sĩ ở cách xa nơi nàng sống hai ngàn cây số?
- Phải chăng Vangie đã bị bệnh? - Bác sĩ Salem hỏi.
Ông nhìn Chris với vẻ thắc mắc và chờ được trả lời.
Chris nói:
- Thưa bác sĩ, Vangie không hề bị bệnh. Hẳn bác sĩ cũng biết là Vangie đang mang thai. Đó là một thai kỳ khó khăn ngay từ ban đầu.
- Anh nói gì? - Bác sĩ Salem cao giọng hỏi và ngạc nhiên nhìn Chris.
- Theo tôi biết thì Vangie chẳng còn hy vọng có con, nhưng ở New Jersey, Vangie đã vào khoa phụ sản của bệnh viện Westlake để được điều trị theo những phương pháp riêng ở đó. Hẳn bác sĩ đã nghe nói về cái bệnh viện đó hoặc về bác sĩ Edgar Highley.
- Thưa cơ trưởng Chris Lewis, tôi có thể nói chuyện với ông? - Ông giám đốc nhà đòn đến bên Chris và hỏi.
Rồi nắm lấy cánh tay Chris, ông muốn kéo chàng ra khỏi phòng tang lễ để vào phòng làm việc ở bên kia lối vào.
Chris nói với bác sĩ Salem:
- Xin bác sĩ thứ lỗi cho.
Trước vẻ bối rối thấy rõ của ông giám đốc nhà đòn, chàng theo ông vào phòng làm việc.
Ông giám đốc nhà đòn đóng cửa lại rồi nhìn Chris, ông nói:
- Văn phòng biện lý hạt Valley, New Jersey vừa điện thoại cho tôi báo tin rằng họ vừa gởi một văn bản đến đây với lệnh không được chôn cất bà Vangie. Xác bà Vangie phải được gởi trả bằng máy bay về cho bác sĩ pháp y hạt Valley ngay sau khi cử hành xong các nghi thức tôn giáo.
Chns thầm nghĩ, vậy là họ biết đây không phải là một vụ tự tử. Ho đã biết điều đó và chàng chẳng thể làm gì để che giấu. Chàng quyết định, tối thứ sáu, sau khi nói chuyện với Joan, chàng sẽ kể cho ông biện lý những gì chàng biết hoặc những gì chàng nghi ngờ.
Không nói năng gì, chàng ra khỏi phòng làm việc. Chàng muốn nói chuyện với bác sĩ Salem và hỏi xem Vangie đã nói gì với cô y tá qua điện thoại.
Nhưng khi Chris vào phòng tang lễ thì bác sĩ Salem đã đi rồi. Ông đã ra đi mà không nói năng gì với bố mẹ của Vangie.
Đưa khăn tay lên thấm những giọt nước mắt, mẹ của Vangie hỏi Chris:
- Anh đã nói gì với bác sĩ Salem khiến ông phải đột ngột ra về như thế? Tại sao anh làm ông phiền lòng đến như vậy?