← Quay lại trang sách

- 23 - -

Sau khi ra khỏi phòng mạch của bác sĩ Fukhito, Katie đi về phía cánh Tây của bệnh viện để được truyền máu rồi rời khỏi bệnh viện Westlake lúc mười tám giờ. Nàng ngạc nhiên khi thấy mình vô tình lái xe về hướng Chapin River, rồi sực nhớ tối mai mình sẽ đến đó để ăn tối với Molly và Bill nên nàng trở đầu xe để hướng ra xa lộ. Nàng thấy đói và cái ý nghĩ về nhà lúc này không làm nàng vui chút nào. Dĩ nhiên, nàng đã tập làm quen với sự cô đơn, nàng đã tập cho mình cái thói quen trải qua một buổi tối êm đềm ngồi đọc sách và nghe nhạc. Nhưng trong những ngày gần đây, nàng thấy có một cảm giác trống vắng đang xâm chiếm nàng và điều đó thật là mới mẻ.

Khi xe ngang qua trước nhà hàng mà đêm qua Katie đã ăn tối với Richard, nàng không dằn được phải lái xe vào. Hôm nay, nàng muốn thưởng thức món thịt lườn bò, đặc sản của nhà hàng. Và nàng nghĩ rằng sự êm ả, ấm cúng nơi đây sẽ giúp đầu óc nàng có đủ sáng suốt để suy nghĩ về một số vấn đề.

Nhận ra Katie, ông chủ nhà hàng bước đến và vui vẻ nói:

- Chào bà. Tuy bác sĩ Richard Carroll không đặt bàn trước, nhưng tôi có một bàn trống gần lò sưởi. Thưa bà, bác sĩ Richard đã đưa xe vào bãi chưa ạ?

Katie lắc đầu:

- Hôm nay tôi đến một mình. Tôi đang lo âu.

Trong thoáng chốc, người đàn ông lộ vẻ bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trầm tĩnh lại:

- Tôi mong bà sẽ là khách quen của nhà hàng chúng tôi.

Rồi ông đưa Katie đến bàn trống gần bàn đêm qua nàng và Richard đã ngồi.

Gật đầu nhận ly rượu Bourgogne do chủ nhà hàng mời, Katie cảm thấy thư thái, một tâm trạng tương tự như đêm qua, khi nàng ghé lại đây. Nàng hy vọng mình có thể tập hợp các ý tưởng, phân tích những ấn tượng mà nàng đã có khi nói chuyện với bác sĩ Highley và Fukhito về Vangie Lewis.

Katie lấy sổ tay ra và đọc những điều đã ghi chép qua hai cuộc nói chuyện. Nàng thấy những lời giải thích của bác sĩ Highley là hoàn toàn hợp lý về nhận định của ông về thái độ của Vangie khi biết ngày sinh nở đã kề cận là đúng đắn.

Bác sĩ Highley đã tỏ vẻ hối tiếc trước cái chết của Vangie, nhưng ông không buồn. Dĩ nhiên, ông phải giữ một thái độ khách quan. Nàng vẫn thường nghe Bill và Richard đề cập đến thái độ khách quan cần thiết của một bác sĩ. Nếu không, người bác sĩ sẽ thường xuyên bị dằn vặt vởi những sự việc đau lòng và chẳng làm được gì.

Katie thầm nhớ đến Richard và hướng mắt về cái bàn, nơi đêm qua chàng và nàng đã ngồi. Nàng nhớ câu nói của chàng: "Hai ta đều biết rằng chúng ta hẳn sẽ rất hợp với nhau". Nàng thấy Richard có lý. Nàng biết điều đó. Có lẽ vì thế mà nàng thường cảm thấy bối rối trước sự hiện diện của chàng, như thể nàng không còn làm chủ được các sự việc.

Sáng hôm qua, sau bữa ăn vội vã của nàng và Richard Molly đã mời họ đến ăn tối vào thứ năm - ngày mai. Ngoài ra, Molly còn cho biết: "Liz và Jim Berkerley cũng sẽ có mặt. Liz là người rất tin tưởng vào bác sĩ Highley vì thế được dịp nói chuyện với chị ấy hẳn sẽ là điều rất hữu ích".

Giờ đây, Katie nhận thấy nàng đang nôn nóng chờ đợi bữa ăn tối ấy.

Một lần nữa, nàng nhìn vào sổ tay, phần ghi chép về bác sĩ Fukhito. Ở phần này, có một điều gì đó làm nàng ưu tư. Hình như bác sĩ Fukhito đã cố tình cân nhắc từng lời một khi ông kể về lần khám bệnh của Vangie vào tối thứ hai. Nàng có cảm tưởng ông ta như một kẻ đang thận trọng tiến từng bước trên một bãi mìn. Nàng thắc mắc không biết ông ta lo sợ điều gì? Và ông ta đã tỏ vẻ thù nghịch khi nghe nàng hỏi liệu Vangie đã có mặt tại bệnh viện vào lúc hai mươi hai giờ, lúc nàng được nhập viện.

Katie thầm nghĩ, giả dụ nàng đã thật sự trông thấy Vangie, giả dụ lúc đó Vangie vừa rời khỏi phòng mạch của bác sĩ Fukhito và đang đi trên bãi đậu xe? Điều đó giải thích rằng Katie đã trông thấy khuôn mặt của Vangie trong cơn ác mộng vô nghĩa của nàng.

Bác sĩ Fukhito có cho biết Vangie đã ra về bằng ngõ riêng dành cho bác sĩ. Nhưng chẳng ai trông thấy bà ta ra về. Và nếu Vangie không hề ra về? Giả dụ Vangie đã ở lại với bác sĩ Fukhito. Giả dụ bác sĩ Fukhito đã cùng rời khỏi bệnh viện với Vangie hoặc ông ta đã theo Vangie về nhà. Giả dụ ông ta tin rằng Vangie đang có ý đồ tự sát, và ông ta phần nào có trách nhiệm...

Trước khi bỏ sổ tay vào xắc, Katie ghi vào đó một dòng cuối: Điều tra quá khứ của bác sĩ Fukhito.