← Quay lại trang sách

- 24 - -

Chiều thứ tư, trước khi ngang qua cầu George Washington để đến vùng ngoại ô Harlem River và khu Franklin Delano Roosevelt, Richard biết rằng mình phải hủy cuộc hẹn với Clovis. Cái chết của Vangie Lewis làm chàng ưu tư và tự thâm tâm, chàng biết có một điều gì đó mà chàng chưa khám phá được qua giải phẫu tử thi. Có một điều gì đó khiến chàng cần phải kiểm tra tử thi một cách kỹ lưỡng hơn. Nhưng điều gì chứ?

Ngoài ra, chàng cũng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Katie. Tối hôm qua, chàng thấy nàng có vẻ rất gầy yếu và xanh xao. Và, chỉ sau khi uống hết hai ly rượu vang, thì má nàng mới có chút ửng hồng.

Katie không được khỏe. Đó là điều chắc chắn. Là một bác sĩ, theo lẽ chàng đã nhận thấy điều đó sớm hơn. Chàng thầm nghĩ, không biết Katie có được khám và chữa trị đầy đủ sau khi nàng bị tai nạn? Hay là nàng đã bị thương trầm trọng hơn người ta tưởng? Cái ý nghĩ đó làm Richard ray rứt khi chàng rời khỏi khu Franklin Delano Roosevelt bằng Đường 53 để hướng về căn hộ của Clovis.

Khi Richard đến, món cua lăn bột đã được Clovis lấy ra khỏi lò, dặt cạnh những ly Martini. Với làn da mịn, dáng cao và thon gọn, Richard thấy Clovis tựa như diễn viên Ingrid Bergman khi còn trẻ. Chỉ mới đây thôi, chàng vẫn còn ấp ủ cái ý nghĩ là chàng và Clovis sẽ suốt đời bên nhau. Clovis thông minh lại có học thức và quân bình. Vậy mà giờ đây, ngay cả khi trìu mến hôn Clovis, chàng thấy chàng chưa từng quan tâm lo lắng cho Clovis như chàng đang lo cho Katie De Maio vào lúc này.

Mãi vẩn vơ suy nghĩ, giọng nói của Clovis kéo chàng về với thực tại: "... em vừa về đến nhà được mười phút. Buổi diễn tập đã kéo dài. Người ta phải sửa lại đôi chút kịch bản. Em đã pha cocktail và chuẩn bị xong đồ nhắm. Em nghĩ rằng anh có thể thư giãn và nhâm nhi đôi chút trong khi em thay đồ. Anh đồng ý chứ?

Nhận lấy ly rượu, Richard bối rối mỉm cười:

- Anh rất tiếc. Hôm nay có một việc làm anh bận rộn. Em cho phép anh gọi điện trong khi em thay đồ nhé?

- Được, anh cứ việc gọi tùy thích.

Clovis cầm lấy ly rượu và đi vào hành lang dẫn về phòng ngủ và phòng tắm.

Richard lấy từ ví ra tấm thẻ tín dụng và gọi nhân viên tổng đài. Chàng không muốn để một phụ nữ phải trả tiền cuộc điện thoại mà chàng gọi cho một người đàn bà khác. Chàng nói nhanh số tài khoản của chàng cho nhân viên tổng đài rồi khi điện thoại ở đầu bên kia reo lên, chàng để cho nó reo khoảng chục lần trước khi gác máy. Như vậy là Katie không có ở nhà.

Ngay sau đó, chàng gọi cho Molly, chàng nghĩ rằng; có lẽ Richard đang ghé lại đó. Nhưng Molly cho biết chẳng thấy tăm hơi Katie đâu.

Molly nói:

- Vì tối mai anh và Katie sẽ đến nhà tôi nên hôm nay tôi không có ý chờ Katie. Nhớ đến đúng hẹn nhé. Có lẽ tối nay Katie sẽ gọi cho tôi. Tôi hy vọng cô ấy sẽ về nhà đúng giờ để nghỉ ngơi.

Nghe Molly nói thế, Richard hỏi ngay:

- Này chị Molly, Katie đang gặp phải chuyện gì thế? Có phải cô ấy đang bệnh? Tôi muốn nói, ngoài vụ tai nạn ra, Katie hình như đang bị bệnh thì phải?

Molly đắn đo nói:

- Tôi nghĩ anh nên hỏi thẳng chuyện đó với Katie thì hay hơn.

Thế là đúng rồi. Richard thấy lạnh người:

- Chị Molly à, chị có thể cho tôi biết Katie bị gì được không?

Molly vội vã đáp:

- Ồ, chẳng có gì trầm trọng cả nhưng đó là vấn đề mà Katie không muốn đề cập đến. Tôi thấy tôi đã nói ra như thế là quá đáng lắm rồi. Hẹn anh ngày mai nhé!

Molly gác máy. Richard cau mày nhìn cái ống nghe rồi bỏ xuống. Sau đó, lòng thấy bồn chồn, Richard gọi về văn phòng.

Chàng hỏi nhân viên trực đêm:

- Không có gì lạ chứ?

- Người ta vừa yêu cầu đưa xe chở xác đến. Một cái xác vừa được phát hiện trong căn hộ ở Edgeriver. Có lẽ là tai nạn, nhưng cảnh sát địa phương muốn điều tra. Các nhân viên của Scott hiện đang có mặt tại hiện trường.

- Anh làm ơn chuyện điện thoại cho tôi sang văn phòng Scott.

Không nói năng nhiều, Scott hỏi ngay:

- Anh đang ở đâu?

- Ở New York. Ông cần đến tôi chứ?

- Cần. Xác người đàn bà chết trong căn hộ ở Edgeriver chính là cô nhân viên tiếp tân mà Katie muốn gặp để chất vấn ngày hôm nay tại Westlake. Tên cô ấy là Edna Bums. Được biết hôm nay cô ấy đã gọi điện đến văn phòng để báo cô bị bệnh, nhưng chắc chắn là cô ấy đã chết ít nhất là hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi. Một đồng nghiệp của Edna đã phát hiện xác cô. Tôi đang tìm cách để báo Katie và tôi muốn Katie có mặt tại hiện trường.

Richard nói:

- Xin ông cho tôi biết địa chỉ.

Chàng vội vã ghi vào sổ tay rồi gác máy. Katie muốn hỏi Edna Bums về chuyện Vangie Lewis và giờ đây Edna đã chết. Richard gõ cửa phòng Clovis. Nàng xuất hiện trong chiếc áo choàng và tươi cười hỏi:

- Có gì mà khẩn trương thế anh? Em vừa tắm xong.

- Này Clovis, anh rất tiếc - Richard nói.

Chàng ngắn gọn giải thích sự việc và cho biết chàng phải đi ngay.

Lộ vẻ thất vọng, Clovis nói:

- Ồ, em biết anh đang bận việc, nhưng em muốn được ở bên anh một lúc. Như anh biết đấy, đã hai tuần nay chúng ta không gặp nhau. Được, anh cứ việc đi, nhưng tối mai về đây ăn tối với em nhé. Hứa chứ?

Richard chần chừ tránh né:

- Ừ, ừ. Hẹn gặp lại.

Chàng chuẩn bị ra đi, nhưng nàng bá lấy cổ chàng để hôn.

Rồi nàng nói, giọng dứt khoát:

- Tối mai nhé..