← Quay lại trang sách

- 25 & 26 - -

Trên đường về, Katie bỗng nhớ đến buổi trò chuyện của nàng với Edna khi lần đầu tiên nàng đến khám bác sĩ Highley. Bản tính Katie, vốn ít khi kể chuyện đời tư của mình vậy mà cạnh Edna, nàng không ngờ đã kể cho Edna nghe rất nhiều điều về người chồng quá cố của mình.

Katie thầm nghĩ, không biết Vangie có nói chuyện nhiều với Edna hay không? Bà ấy đã đến điều trị tại Westlake từ mùa hè năm ngoái. Edna có biết gì về bác sĩ Fukhito? Katie nhận thấy trong sự bồn chồn của bác sĩ Fukhito có một cái gì đó khá lạ lùng mà nàng chẳng hiểu vì lý do tại sao.

Katie dừng lại trước nhà và quyết định không đưa ô tô vào nhà xe. Nàng biết hôm nay là thứ tư, ngày bà Hodges đến lau dọn nhà cửa. Không khí của ngôi nhà có mùi sáp đánh bóng phảng phất mùi chanh. Ở tiền sảnh, cái gương bóng loáng lấp lánh sáng bên trên cái bàn bằng cẩm thạch. Katie biết rằng khăn trải giường của nàng đã được thay, sàn bếp đã được chùi bóng, những tấm thảm và bàn ghế đã được hút bụi và nàng sẽ tìm thấy những bộ quần áo đã giặt ủi được sắp xếp ngăn nắp trong tủ.

Khi John còn sống, bà Hodges làm việc toàn thời gian. Và sau đó, đến tuổi nghỉ hưu, bà đã xin Katie được đến lau dọn nhà cửa một ngày mỗi tuần.

Katie biết điều đó chẳng thể kéo dài bao lâu. Chẳng bao lâu nữa, vì giờ đây, bà Hodges đã ngoài bảy mươi.

Nàng không biết mình sẽ thuê ai một khi bà Hodges không thể đến giúp việc được. Liệu có ai đủ cẩn thận và ngăn nắp như bà ta để chăm sóc những tác phẩm nghệ thuật cổ, bàn ghế Anh quốc, những tấm thảm Phương Đông tuyệt đẹp?

Katie thầm nghĩ, đã đến lúc phải bán đi. Nàng biết nàng cần làm điều đó.

Nàng cởi áo khoác và bỏ xuống trên chiếc ghế. Lúc này mới 19 giờ 45. Buổi chiều xem chừng dài lê thê. Edna đã cho Katie biết là cô ta sống tại Edgeriver, chỉ cách nhà Katie không đầy hai phút đường xe. Katie đắn đo không biết mình có nên gọi điện cho Edna để ngỏ ý nàng, muốn đến gặp Edna. Theo như bà Fitzgerald cho biết thì Edna sẽ đi làm lại vào ngày mai, vậy thì bệnh tình của cô ta không nặng lắm đâu. Katie biết rằng nếu mình là một thẩm phán tài ba thì hẳn Edna sẽ nhân dịp này kể cho nàng nghe về Vangie Lewis.

Katie mở niên giám điện thoại để tìm số máy của Edna và gọi cho cô ta. Chuông chỉ reo một lần là có người nhấc máy ngay. Và khi Katie vừa hỏi: "Allô? Cô Edna Bums phải không?"

Thì có giọng dàn ông đáp ngay: "Vâng". Cái từ ngắn gọn đó được thốt lên bằng một giọng đanh thép mà nàng nghe rất quen.

Katie hỏi:

- Cô Edna có nhà không ạ? Tôi là Katie De Maio của văn phòng biện lý đây.

- Katie!

Giờ đây, Katie đã nhận ra cái giọng nói đó là của Charley Nugent.

Ông nói:

- Cô có thể đến đây ngay được không?

- Đến à? — Cảm thấy có chuyện bất an, Katie hỏi - Anh đang làm gì ở nhà Edna Bums?

- Bộ cô không hay biết gì sao? Katie à, Edna đã chết. Bị té ngã - hoặc bị xô ngã — vào máy sưởi và vỡ sọ.

Rồi thấp giọng, Charley nói tiếp: "Này Katie, lần cuối người ta trông thấy cô Edna còn sống là vào tám giờ tối hôm qua. Một người hàng xóm đã ghé sang nhà Edna chơi. Bà hàng xóm ấy đã nghe Edna gọi điện cho chồng của bà Vangie Lewis. Edna đã báo cho Chris Lewis biết rằng cô có nhiều điều để nói cho cảnh sát về cái chết của Vangie.

- 26.-

Sau khi nốc cạn ly Scotch thứ hai, ông đi vào nhà bếp. Sự bồn chồn mệt mỏi luôn làm ông cảm thấy đói bụng. Ông còn nhớ lại đêm Claire từ trần, ông đã rời bệnh viện với dáng vẻ của một người chồng bị suy sụp vì đau buồn và ông đã đến một nhà hàng êm ả cách đó một chục căn phố để ăn một bữa thịnh soạn. Rồi ông về nhà, che giấu sự hài lòng và thích thú sau cái vẻ của một người đàn ông mệt lả vì đau buồn. Trước những người bạn đang chờ ông để chia buồn và câu hỏi: "Này Highley, anh đi đâu thế? Chúng tôi đang lo cho anh đây". Charlemagne đã khôn khéo trả lời: "Tôi không biết nữa. Tôi không còn nhớ gì nữa. Tôi chỉ biết đi và đi".

Điều đó cũng xảy ra tương tự như với cái chết của Winifred. Tại nghĩa trang, sau tang lễ, ông đã khước từ lời mời ăn tối của bạn bè và gia đình Winifred. Ông đã đơn giản nói: "Không. Không. Tôi cần ở một mình". Rồi ông về nhà, nấn ná một thời gian cần thiết đủ để trả lời một vài cú điện thoại.

Sau đó, ông lái xe đến nhà hàng Carlyle ở New York. Ở đây, ông chọn một cái bàn khá khuất và gọi thức ăn.

Giữa bữa ăn, khi ngước mắt lên, ông trông thấy người anh họ của Winifred là Glenn Nickerson, ngồi ở đầu bên kia nhà hàng - Glenn theo lẽ là người thừa kế tài sản của dòng họ Winifred nếu không có sự xuất hiện của Highley. Glenn mặc bộ vest xanh đậm và mang cà vạt đen dành cho tang lễ.

Glenn vẫn tỏ rõ là đang quan sát Highley, và với nụ cười mai mỉa, y đã nâng ly chúc mừng ông. Ông biết, nếu có thể hẳn y sẽ nói lớn: "Chúc mừng một người góa vợ đang đau buồn khôn tả".

Và ông đã làm cái điều mình phải làm: bước đến bàn Glenn mà không hề tỏ ra một vẻ gì là tuyệt vọng. Ông đã nói với Glenn: "Này Glenn, trông thấy tôi ở đây sao anh không đến ngồi chung bàn? Tôi không ngờ anh đến ăn ở nhà hàng Carlyle. Đây là nơi mà vợ chồng tôi rất thích đến ăn tối. Chúng tôi đã hứa hôn tại nơi đây. Chẳng hay Winifred có kể cho anh nghe chuyện đó không? Tuy không phải là dân Do Thái nhưng tôi thấy một trong những tập tục đẹp nhất trong cái thế giới điên loạn này đó là theo Do Thái giáo, sau một tang lễ, người trong gia đình phải ăn những cái trứng, là biểu tượng cho sự mãi mãi liên tục của sự sống. Tôi âm thầm đến đây để nhớ đến sự mãi mãi liên tục của tình yêu".

Vả thản nhiên, Glenn chăm chú nhìn Highley. Rồi Glenn kêu tính tiền và nói với ông:

- Này Highley, tôi ngưỡng phục khả năng triết lý của ông. Đúng, tôi không có thói quen đến ăn ở Carlyle. Tôi chỉ đơn giản theo ông đến đây thế thôi. Lúc nãy, tôi định ghé lại thăm ông, nhưng khi dừng xe trước nhà ông thì tôi thấy ông phóng xe đi và tôi thắc mắc muốn biết ông đi đâu. Quả tôi không lầm.

Không nói năng gì, ông đã quay về bàn của mình một cách đường bệ và không quan tâm đến Glenn nữa. Ít phút sau đó, ông thấy Glenn đẩy cửa nhà hàng và bước ra.

Vài tuần sau, Alan Levine, bác sĩ của Winifred, cho ông biết rằng Glenn đã đến để yêu cầu được xem hồ sơ bệnh lý của Winifred. Và Alan Levine đã nói: "Tôi đã tống cổ hắn ra khỏi phòng mạch. Tôi cho hắn biết rằng Winifred có những triệu chứng thông thường của bệnh viêm ngực và theo thống kê thì đó là trường hợp của hầu hết những phụ nữ trong lớp tuổi năm mươi đều là nạn nhân của đột quị. Vậy mà hắn đã đi thưa cảnh sát và văn phòng biện lý đã điện cho tôi, hỏi rằng liệu người ta có thể gây ra một cơn đau tim. Để trả lời, tôi đã nói rằng cuộc sống đua chen hiện nay không thôi cũng đủ gây ra những cơn rối loạn tim mạch. Vậy là những người của văn phòng biện lý đã thoái bộ ngay và cho rằng có lẽ do không được hưởng gia tài nên một người trong dòng họ Winifred đã khiếm chuyện".

Những miếng sườn cừu non trong lò nướng đã gần chín. Ông lấy món măng tây ra khỏi bếp và cầm lấy chai rượu vang Beaujolais nơi kệ tủ.

Khi ông bắt đầu ăn thì chuông điện thoại reo. Ông tần ngần không muốn trả lời nhưng rồi thầm nhủ không nên bỏ qua những cuộc gọi đến vào lúc này. Vứt chiếc khăn ăn lên bàn, ông vội vã nhấc điện thoại ở bếp và nói: "Bác sĩ Highley đây".

Ở đầu đây bên kia, có tiếng nức nở:

- Ồ, bác sĩ. Thưa bác sĩ Highley, tôi là Gertrude Fitzerald đây. Thưa bác sĩ, trên đường về, tôi đã ghé qua thăm Edna.

Những ngón tay của ông bấu lấy ống nghe.

Fitzerald nói tiếp:

- Thưa bác sĩ, Edna đã chết. Cảnh sát đang có mặt tại đây. Edna đã chết vì té ngã. Thưa bác sĩ, bác sĩ có thể đến đây ngay được chứ? Họ đang tính sẽ giải phẫu tử thi và tôi biết Edna rất sợ chuyện đó. Edna luôn bảo rằng giải phẫu tử thi là chuyện thật kinh khiếp. Hẳn bác sĩ đã biết Edna như thế nào mỗi khi cô ấy uống rượu. Tôi đã nói với cảnh sát rằng bác sĩ đã từng đến nhà Edna và bắt gặp cô ấy đang uống rượu. Thưa bác sĩ, xin bác sĩ hãy đến đây để nói cho họ hiểu về tình trạng của Edna mỗi khi cô ấy uống rượu. Ồ! Tôi mong bác sĩ giải thích cho họ biết rằng Edna đã té ngã khi say rượu và như thế người ta sẽ không giải phẫu tử thi của Edna.