← Quay lại trang sách

- 27 - -

Trên đường đến nhà Edna, Katie thầm nghĩ tại sao chỉ một lần gặp mặt mà một người lại có thể tạo cho nàng cái ấn tượng mạnh đến thế? Phải chăng chỉ đơn giản là vì Edna đã tỏ ra quá tử tế và thật tình quan tâm đến những người bệnh trong khi trên đời này có quá nhiều người lạnh nhạt, vô cảm? Tháng trước đây, trong lần nói chuyện duy nhất với Edna, Katie đã thoải mái kể cho Edna nghe về John, người chồng quá cố của mình.

Và Edna đã tỏ ra am hiểu. Cô ta đã nói: "Tôi hiểu nỗi đau đớn khi phải nhìn người thân của mình chết dần. Một mặt, ta muốn những đau đớn của họ được thu ngắn lại, mặt khác ta không muốn họ ra đi".

Rồi Edna đã nói với Katie về bác sĩ Highley: "Có lẽ cô không thể tìm thấy một bác sĩ phụ khoa nào tài ba hơn. Đó chính là lý do mỗi lần nghe có ai chỉ trích ông ta là tôi phát cáu".

Katie thắc mắc chẳng biết Charley đã nghĩ sao khi báo cho nàng biết rằng tối hôm qua Edna đã gọi điện cho Chris Lewis?

"Tôi không tin", - Katie nói lớn khi cho xe rời Đường số 4 để hướng vào Edgeriver. Nàng chỉ vì lòng tử tế mà Edna đã gọi diện cho Chris Lewis để chia buồn với ông ta, thế thôi. Vậy mà Charley ngụ ý cho biết có thể Edna đã bằng một cách nào đó de dọa Chris Lewis.

Charley đã cho biết căn hộ của Edna nằm trong khu nhà sau cùng mang số từ 41 đến 60 của khu chung cư. Và Charley cũng đã dặn Katie hãy cho xe đi về phía sau toà nhà và đậu xe ở đó. Katie cho xe chậm lại khi thấy có chiếc ô tô đi vào khu chung cư bằng một ngõ khác và đang chạy phía trước Katie. Đó là chiếc xe màu đen, hạng thường thường bậc trung. Người lái xe do dự một lúc trước khi cho xe vào chỗ đậu trống trên bãi, phía tay phải. Katie vượt qua chiếc xe đen. Nếu căn hộ của Edna nằm trong tòa nhà sau cùng phía trái, thì nàng phải cho xe đến gần nơi đó. Khi ra khỏi xe, Katie nhận thấy rằng hẳn mình đang đứng trước cửa sổ hướng ra sân sau của căn hộ Edna. Khung cửa sổ đã được nhấc lên khoảng một centimét và mành sáo được kéo xuống đến ngang tầm đỉnh một cây xanh. Từ bên trong căn hộ hắt ra một thứ ánh sáng yếu ớt.

Nghe có tiếng bước chân phía sau, Katie vội vã quay lại. Trong bãi đậu hoang vắng này, chỉ một tiếng động cũng đủ làm người ta phải khiếp sợ. Có một cái bóng đang đi về phía Katie, cái bóng đậm nét trong ánh đèn đường yếu ớt. Katie thấy chiếc bóng có dáng vẻ của một người mà nàng đã từng gặp.

Rồi giọng nói: "Xin bà thứ lỗi cho. Tôi mong rằng sự xuất hiện của tôi không làm bà phải sợ hãi".

Cái giọng nói lịch sự đó mang âm giọng Anh quốc.

Katie thốt lên:

- Bác sĩ Highley!

- Chào bà Katie De Maio. Cả hai chúng ta đều không ngờ gặp lại nhau quá sớm và gặp trong một tình huống bi thảm thế này.

- Như vậy là người ta đã báo cho bác sĩ. Có phải văn phòng biện lý đã gọi điện cho bác sĩ?

- Bà Fitzgerald đã gọi điện cho tôi. Hôm nay bà ấy đã làm việc thay cho cô Edna và hình như chính bà ấy đã phát hiện cái chết của Edna. Quá hoảng hốt, bà ấy đã yêu cầu tôi đến đây. Ngoài ra, tôi chẳng biết một chi tiết nào về chuyện đã xảy ra.

- Tôi cũng vậy - Katie đáp.

Khi họ đến trước tòa nhà, Katie nghe có tiếng chân bước nhanh ở phía sau.

Nàng cảm thấy những ngón tay của bác sĩ Highley hơi bấu lấy khuỷu tay của nàng rồi buông ra khi nàng nhìn ra sau. Richard đang ở đó. Nàng quay lại, mừng thầm khi được gặp chàng.

Richard hỏi:

- Có phải Scott đã báo cho cô?

- Không. Sở dĩ tôi biết là vì đã tình cờ gọi cho Edna. Ồ! Richard, giới thiệu anh đây là bác sĩ Highley.

Trong khi hai người đàn ông bắt tay nhau, Katie thầm nghĩ, chỉ cách đây vài bước, sau cánh cửa đó, là xác của một phụ nữ. Đời thật là phi lý!

Charley nói với Richard:

- Trong hai phút nữa, các nhân viên của ông sẽ đến đây. Tuy chúng tôi đã chụp ảnh xong, nhưng tôi muốn ông đích thân nhìn qua hiện trường.

Nghề nghiệp đã khiến Katie quen thuộc với cái chết. Nàng không lạ gì những cảnh chết thảm khốc và thông thường nàng có thể làm chủ cảm xúc để tập trung điều tra về nguyên nhân của chúng.

Nhưng cái chết của Edna thì lại khác. Nhìn thân thể Edna ngã gục bên cạnh chiếc máy sưởi, trong bộ đồ ngủ bằng flanel, một bộ đồ ngủ tương tự như thứ mà mẹ Katie đã từng mua trong dịp bán hạ giá tại cửa hàng Macy's, và nhìn hộp dăm bông bỏ dở, cái ly trống trơn - những dấu hiệu cho thấy rõ sự cô đơn của Edna - Katie cố kiềm chế xúc động.

Edna là một người vui vẻ hồn nhiên, cố tìm kiếm một chút hạnh phút giả tạo trong căn hộ với những thứ đồ đạc nghèo khổ và u buồn này.

Ngồi trên chiếc đi văng cũ kỹ ở cuối phòng, Gertrude Fitzgerald đang nức nở. Richard đi thẳng về phía bếp và nhìn cái xác trong khi Katie đến ngồi cạnh bà Fitzgerald. Bước theo sau Katie, bác sĩ Highley chọn chiếc ghế có lưng tựa thẳng đứng.

Bà Fitzgerald nói:

- Thưa bác sĩ Highley, thưa bà De Maio, thật là khủng khiếp phải không ạ?

Rồi bà lại nức nở. Dịu dàng đặt tay lên bờ vai run rẩy của bà ta, Katie nói:

- Bà Fitzgerald à, tôi rất thông cảm với bà. Tôi biết bà rất thương mến cô Edna Bums.

- Cô ấy luôn tươi vui và dễ mến. Cô ấy chẳng khi nào làm hại ai. Ô! Thưa bác sĩ Highley, tôi nghĩ rằng bác sĩ cũng thương mến Edna.

Katie quan sát bác sĩ Highley, vẻ trịnh trọng, ông nghiêng người về phía bà Fitzgerald và nói:

- Đúng vậy, tôi rất thương tiếc cô Edna. Cô ấy làm việc rất tốt.

Bà Fitzgerald nói:

- Thưa bác sĩ, tôi có nói cho họ biết rằng bác sĩ đã từng ghé đến căn hộ này. Bác sĩ là người khá hiểu về Edna. Thật là ngu xuẩn khi nghĩ rằng Edna không chết do bị té ngã. Nào ai có đủ dã tâm để làm hại cô ấy chứ?

Nhìn Katie, bác sĩ Highley nói:

- Cô Edna bị chứng đau thần kinh hông vì thế mỗi khi cô nằm bệnh, tôi phải mang sổ sách đến để cô làm. Tôi chỉ đến đây khoảng ba hoặc bốn lần gì đó thôi. Một hôm khi Edna bị bệnh phải ở nhà tôi đã bất ngờ ghé đến và phát hiện ra rằng cô ta là một người nghiện rượu.

Katie nhìn ra sau và thấy Richard đã xem xét xong cái xác. Nàng đứng dậy, đi về phía Richard, nhìn xác Edna rồi hỏi Richard về cảm nghĩ của chàng.

Nhún vai, Richard nói:

- Chỉ sau khi khám nghiệm và xác định về mức độ trầm trọng của vết thương thì tôi mới có thể suy đoán về điều đã xảy ra. Hẳn nhiên đây là một cú va đập dữ dội và nếu lúc đó cô ấy đang say - đó là điều hiển nhiên - thì hẳn cô ấy đã sẩy chân khi cố đứng lên. Edna là một phụ nữ khá to béo nặng nề. Nhưng mặt khác, bị ô tô hay bị xe lửa đụng thì hoàn toàn không giống nhau. Có một sự khác biệt lớn lao giữa hai diều đó và đó là điều mà chúng ta cần xem xét.

Katie quay sang hỏi Charley:

- Có dấu hiệu nào chứng tỏ là căn hộ này đã bị đột nhập

- Không. Nhưng cửa sổ ở đây rất dễ mở và nếu cô Edna đã say khướt như chúng tôi nghĩ, thì bất cứ ai cũng có thể vào đây để sát hại cô ấy.

- Tại sao người ta lại sát hại Edna chứ? Anh nghĩ sao về cơ trưởng Lewis?

- Bà Gana Krupshak, vợ người gác cổng, là bạn thân của Edna Bums. Bà Gana đã cùng với bà Fitzgerald phát hiện cái xác của Edna. Trước khi cô đến đây, tôi đã cho họ về nhà. Tối hôm qua, bà Gana đã đến đây lúc tám giờ và theo lời bà thì lúc đó Edna đã uống khá say. Bà Gana đã ở với Edna đến tám giờ rưỡi và đã khui hộp dăm bông với ý định để Edna ăn cho giã rượu. Edna đã kể cho Gana nghe về chuyện Vangie tự tử.

Katie hỏi:

- Cô Edna đã kể như thế nào?

- Cô chẳng nói gì nhiều ngoài việc nêu tên Vangie và bảo rằng bà ấy rất đẹp. Sau đó, khi bà Gana vào bếp, bà nghe Edna gọi điện thoại. Bà quả quyết rằng Edna đã gọi cho cơ trưởng Lewis và nói với ông rằng ngày mai cô sẽ đi báo cảnh sát. Ngoài ra, bà Gana cũng cho biết Edna đã chỉ cho Lewis đường đến nhà cô ta rồi nói thêm một điều gì đó về Hoàng tử trong mộng.

- Hoàng tử trong mộng ư? - Katie hỏi.

Charley nhún vai:

- Tôi chẳng biết gì về chuyện đó. Nhưng lời khai của bà Gana là đích thực.

Richard nói:

- Đương nhiên chúng ta không thể loại bỏ đây là một án mạng. Giờ thì tôi bắt đầu tin rằng những gì mà Scott nghĩ về Lewis là không sai.

Rồi liếc mắt về phòng khách, chàng nói tiếp: "Bà Fitzgerald có vẻ rất xúc động. Katie à, cô đã nói chuyện với bà ấy rồi chứ?"

- Vâng. Lúc này, tôi thấy không tiện để hỏi cung bà ấy.

Charley nói:

- Để tôi cho người đưa bà ấy về nhà và một người nữa lái xe bà ấy về.

Katie thầm nghĩ: Tôi không tin Chris Lewis có thể sát hại Edna và tôi cũng không tin ông ấy đã giết vợ.

Rồi nhìn quanh, nàng hỏi Charley:

- Anh có chắc rằng không có một món đồ quí giá nào đã bị mất trộm ở đây?

Phác ra một cử chỉ hờ hững, Charley nói:

- Chẳng có gì đáng giá trong căn hộ này. Trong cái ví bỏ trong xắc tay của Edna, chỉ có mười tám đôla và những thẻ tín dụng thông thường. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy đã có ai đó tìm kiếm, lục lọi.

- Được — Katie đáp.

Nàng đi về phía bác sĩ Highley và bà Fitzgerald rồi dịu dàng nói:

- Thưa bà Fitzgerald, chúng tôi sẽ đưa bà về nhà.

- Họ sẽ làm gì với cái xác của Edna?

- Người ta cần phải xác định về mức độ trầm trọng của vết thương ở đầu. Theo tôi nghĩ thì ngoài ra họ sẽ không làm gì khác hơn. Nhưng nếu có một chút nghi ngờ nào về ai đó đã ám hại Edna thì chúng tôi cần phải làm rõ. Và điều đó cũng chứng tỏ rằng chúng tôi không xem nhẹ cái chết của Edna.

- Tôi thấy cô có lý - Bà Fitzgerald nói.

Rồi nhìn bác sĩ Highley, bà tiếp: "Thưa bác sĩ Highley, xin ông tha lỗi cho vì tôi đã làm phiền ông khi yêu cầu ông đến đây.

- Không sao cả - Bác sĩ Highley đáp.

Ông thọc tay vào túi và nói: - Tôi có mang sẵn theo đây thuốc an thần để phòng bà cần cùng đến. Vì bà sẽ được các nhân viên ở đây đưa về nhà nên tôi thấy tốt hơn bà nên uống một viên ngay bây giờ.

- Để tôi đi lấy cho bà một ly nước - Katie nói.

Nàng đi lấy nước và thầm nghĩ nàng khó lòng chấp nhận cái ý nghĩ cho rằng Chris Lewis là thủ phạm chính của hai cái chết.

Rồi Katie mang ly nước đến cho Fitzgerald, ngồi xuống cạnh bà và nói:

- Thưa bà Fitzgerald, theo chúng tôi nghĩ thì Edna không phải là nạn nhân của một vụ trộm cướp. Nhưng để có thể xác định điều đó, chúng tôi muốn biết Edna có sỡ hữu những nữ trang hoặc đồ vật quí giá nào không?

- Vâng, Edna có một chiếc nhẫn và một cái ghim cài mà cô rất đắc ý. Cô chỉ mang chúng vào những dịp đặc biệt. Tôi không biết Edna cất giấu chúng ở đâu vì đây là lần đầu tiên tôi đến căn hộ này. Ô! Có thể bác sĩ Highley biết nơi cất giấu đấy. Tôi còn nhớ có lần Edna cho tôi biết rằng cô đã chỉ cho bác sĩ Highley biết nơi cất giấu chúng khi bác sĩ đến đây. Thưa bác sĩ, bác sĩ có thể cho cô Katie đây biết được không ạ?

Katie nhìn đôi mắt xám và lạnh của bác sĩ Highley. Nàng biết ông đang tức tối khi phải có mặt trong căn hộ này, khi phải dây dưa vào cái chuyện này.

Bằng giọng trịnh trọng pha chút mai mỉa, ông nói:

- Tôi chưa từng nghe nói đến một nơi cất giấu nào. Thực ra, một hôm Edna có mang ra khoe tôi một chiếc nhẫn và một cái ghim cài mà cô ấy cất trong một cái hộp bỏ trong ngăn kéo tủ nhỏ đầu giường. Tôi không xem đó là một nơi cất giấu.

Katie hỏi:

- Bác sĩ có thể chỉ cho tôi xem chứ?

Họ cùng đi vào hành lang hẹp dẫn vào phòng ngủ. Katie thắp sáng đèn.

Chỉ tay về cái tủ nhỏ ở phía phải đầu giường, bác sĩ Highley nói:

- Chúng được cất giữ ở đó.

Katie thận trọng dùng đầu ngón tay kéo ngăn tủ. Nàng biết rằng chẳng bao lâu nữa, các chuyên gia của phòng hình sự sẽ đến đây để lấy dấu tay và xét định hiện trường.

Ngăn kéo sâu hơn người ta tưởng. Katie lấy ra một cái hộp đựng nữ trang bằng nhựa màu xanh. Khi mở nắp hộp, một điệu nhạc thánh thót trỗi lên trong bầu không khí im lặng buồn bã. Bên trong hộp, trên nền nhung, là một cái ghim cài nhỏ nhắn và một chiếc nhẫn đính hột xoàn.

- Theo tôi nghĩ thì đây là kho báu của Edna và vì chúng còn cả đây, chúng ta phải loại bỏ giả thuyết về một vụ trộm cướp. Chúng tôi sẽ giữ cái hộp này để trao lại cho thân nhân của Edna - Katie nói.

Và khi định đẩy ngăn kéo vào, nàng dừng lại, liếc mắt vào bên trong và thốt lên:

- Ô! Bác sĩ, hãy nhìn xem.

Nàng vội vã đặt hộp nữ trang xuống giường và thọc tay vào ngăn kéo.

Katie lấy món đồ trong ngăn kéo ra và đưa về phía bác sĩ Highley.

Đó là một chiếc giày mọi màu nâu, cũ rích, méo mó. Chiếc giày của bàn chân trái.

Bác sĩ Highley chăm chú nhìn chiếc giày trong khi Katie nói: "Có lẽ đây là chiếc giày của mẹ Edna và vì là kỷ vật của mẹ thương yêu nên Edna đã cất giữ cùng với số nữ trang của cô. Ô! Bác sĩ ạ, nếu những kỷ vật có thể thốt nên lời, thì hẳn chúng ta có thể biết được rất nhiều chuyện. Có phải thế không ạ?"