- 29 - -
Đúng tám giờ sáng thứ năm, Phil Cunningham và Charles Nugent đưa sáu nhân viên điều tra của đội trọng án hạt Valley đến nhà Lewis. Các chuyên gia đặc trách việc lấy dấu tay được yêu cầu hướng sự tập trung vào phòng ngủ, phòng tắm chính và căn bếp cửa nhà Lewis.
Nói chung, mọi người đều nghĩ rằng ngoài những dấu tay của Chris Lewis và Vangie, người ta khó có thể tìm thấy những dấu tay đáng phải nghi ngờ nào. Tuy vậy, kết quả của phòng thí nghiệm hình sự đã nêu lên một vấn đề khác. Đúng là có dấu tay của Vangie trên cái cốc chứa độc được, nhưng dấu vết của chúng đã làm các nhân viên điều tra thắc mắc. Vangie là người thuận tay trái. Khi đổ xianua vào cốc, Vangie đương nhiên phải cầm cốc bằng tay phải và dùng tay trái để rót độc được. Vậy mà người ta chỉ tìm thấy dấu vết của bàn tay trái trên cái cốc. Đây là điều khó có thể giải thích và khiến cho giả thuyết về một vụ tự tử trở nên đáng ngờ hơn.
Các tủ thuốc trong những phòng tắm và phòng vệ sinh đã được lục soát kỹ lưỡng ngay sau khi phát hiện cái xác của Vangie. Mỗi một chi tiết lạ một lần nữa được kiểm tra lại, và các lọ thuốc đều được mở ra nhằm phát hiện cái mùi hạnh nhân của xianua, nhưng các nhân viên điều tra vẫn không tìm thấy cái lọ mà họ muốn tìm.
Charley nói:
- Hẳn bà Vangie đã đựng xianua trong một cái gì đó.
Phil đáp:
- Có thể bà ấy đã sử dụng một lượng xianua vừa đủ rồi sau đó vứt cái viên nang chứa thứ độc được đó vào cầu tiêu.
Sau khi dùng máy hút bụi rà khắp phòng ngủ của Vangie nhằm tìm thấy những sợi tóc không phải của Vangie hoặc Chris, các nhân viên điều tra hướng sự tập trung vào hàng kệ ở nhà xe. Những hàng kệ này chứa đầy những đồ vật thông dụng, từ những hộp sơn còn lưng phân nửa đến các dụng cụ để làm vườn, ống vòi tưới cây, thuốc diệt cỏ, phân bón cho hoa. Phil gừ lên một tiếng khi áo veste của ông bị vướng vào đầu răng của cái chĩa đặt giữa bức tường và thùng sơn lớn. Khi cúi người để gỡ tay áo, ông để ý thấy có một mẩu vải nhỏ in hoa đã bị vướng vào cái răng chĩa.
Phil nhớ ra rằng mình đã từng trông thấy thứ vải đó, một loại vải bông dệt tại Anh và là thứ vải của chiếc áo mà Vangie Lewis mặc khi từ trần.
Ông yêu cầu nhiếp ảnh viên của đội hình sự đến ngay nhà xe và chụp ảnh mẩu vải, không quên lời căn dặn phải phóng to bức ảnh. Khi ảnh đã chụp xong, Phil cẩn thận gỡ mẩu vải ra khỏi răng chĩa và cho vào một bao thư, trong khi ở trong nhà, Charley đang tỉ mỉ khám xét cái bàn giấy ở phòng khách.
Đến trưa, để các nhân viên hình sự ở lại hiện trường tiếp tục cuộc điều tra, Charley và Phil quyết định về văn phòng. Vào sáu giờ chiều, Charley và Phil phải ra sân bay đón Chris.
Cuộc điều tra tại nhà Lewis giúp họ loại bỏ giả thuyết về một vụ đột nhập. Ngoài ra, họ không tìm thấy một dấu vết nào của xianua trong nhà và trong nhà xe. Khám nghiệm tử thi của Vangie cho thấy năm tiếng trước khi từ trần bà ta có uống trà và ăn bánh mì nướng. Chén bát để lại trong bồn rửa có thể nói lên đôi điều: chỉ một cái đĩa, một cái tách và một chậu đựng salát, tất cả hẳn đã được dùng vào tối chủ nhật; một ly nước trái cây và một cái tách; một đĩa trẹt và một đĩa sâu với những mẩu bánh mì nướng còn sót lại: bữa ăn tối thứ hai.
Như vậy, hôm chủ nhật, Vangie đã ăn tối một mình và tối thứ hai cũng thế. Vào sáng thứ ba, không hề có tách cà phê trong bồn rửa. Có lẽ sau khi phát hiện xác Vangie, Chris Lewis đã pha vội cho mình một tách cà phê.
Trước khi rời khỏi nhà Lewis, Charley tìm một số điện thoại ghi trong tập hồ sơ cất ở ngăn dưới bàn giấy. Ông bấm máy và nói: "Tôi muốn biết nội dung những điện nhắn tín gởi cho cơ trưởng Lewis và bà Vangie Lewis kể từ tối thứ hai".
Rồi cầm lấy bút, Charley ghi vào sổ tay, "Mười sáu giờ thứ hai 15 tháng hai, một cuộc gọi từ phòng bán vé của hãng hàng không Northwest Orient. Bà Lewis đã đăng ký chuyến bay 235 khởi hành lúc mười sáu giờ ngày 16 tháng hai từ sân bay Guardia đi Minneapolis/ Saint Paul".
Nhìn qua bờ vai Charley, Phil thốt lên nho nhỏ một tiếng ngạc nhiên. Charley hỏi người ở đầu đây: "Bà Lewis có nhận được lời nhắn tin đó".
Ông đưa ông nghe ra xa để Phil có thể cùng nghe. Ở đầu đây bên kia, cô nhân viên trực điện thoại đáp: "Hẳn nhiên bà ấy đã nhận tin. Chiều thứ hai tôi trực ở đây và tôi đã chuyển tin ấy cho bà Lewis vào lúc mười chín giờ. Bà ấy có vẻ rất hài lòng và bà đã thốt lên, "ồ! Cám ơn Trời".
Charley hỏi:
- Ngoài ra, còn có ai khác nhắn tin cho bà Lewis không ạ?
- Lúc hai mươi mốt giờ, thứ hai 15 tháng hai, bác sĩ Fukhito nhắn bà hãy gọi cho ông ngay khi nhận được tin. Ông cho biết bà ấy có số điện thoại của ông.
Charley nhướng mày:
- Chỉ thế thôi à?
Cô nhân viên trực điện thoại đáp: - Ngoài ra, còn một điện nhắn tin sau cùng của một cô tên Edna Bums lúc hai mươi hai giờ. Cô yêu cầu bà Vangie Lewis hãy gọi cho ngay, dẫu có muộn. Charley lơ đễnh vẽ những hình tam giác lên sổ tay trong khi cô nhân viên trực điện thoại khẳng định rằng bà Vangie không hề biết những cuộc nhắn tin của bác sĩ Fukhito và cô Edna Bums vì từ sau mười chín giờ ba mươi, bà không còn liên lạc với dịch vụ nhắn tin nữa. Charley nói lời cám ơn rồi gác máy.
Ông nhìn Phil:
- Nào, chúng ta phải báo cho Scott biết thôi.
Phil hỏi:
- Cậu nghĩ thế nào?
Charley hít hà:
- Tôi biết nói sao đây. Vào mười chín giờ ba mươi tối thứ hai, Vangie Lewis có ý định đi Minneapolis. Hai tiếng đồng hồ sau, bà ấy từ trần. Sau đó, vào lúc hai mươi hai giờ, Edna có tin quan trọng cần nhắn với Vangie. Ngày hôm sau, đến lượt Edna cũng chết và trước đó, có người đã trông thấy Edna gọi điện cho Chris Lewis để nói rằng cô ta có biết một tin quan trọng cần báo cho cảnh sát.
- Còn ông bác sĩ tâm thần người Nhật đã gọi cho Vangie vào tối thứ hai phải không? - Phil hỏi.
Charley nhún vai:
- Hôm qua Katie đã hỏi chuyện ông ta. Có lẽ cô ta sẽ cho chúng ta biết chuyện đó.