- 30 - -
Katie đã trải qua một đêm thứ tư dài như vô tận. Từ nhà Edna về, Katie đã ngủ ngay sau khi uống một trong những viên thuốc mà bác sĩ Highley đã cho.
Trong giấc ngủ chập chờn, nàng thấy khuôn mặt của Vangie bồng bềnh trong mộng mị, tiếp đó là khuôn mặt của Edna khi chết và rồi nàng thấy bác sĩ Highley và Richard cúi nhìn nàng.
Nàng thức dậy, đầu óc lùng bùng bởi những thắc mắc mơ hồ mà không thể xác định được. Nàng nhớ tới chiếc nón cũ màu đen của ngoại và thắc mắc không hiểu tại sao bỗng dưng mình lại nhớ đến cái nón đó? Dĩ nhiên, có lẽ tại vì chiếc giày cũ rích mà Edna xem chừng quí hóa và đã cất giấu nó cùng với số nữ trang của cô ta. Đúng thế. Nhưng tại sao chỉ một chiếc giày mà thôi?
Nàng cau mặt khi đứng dậy và nhận thấy chứng đau nhức mình mẩy đã gia tăng trong đêm qua. Chứng cứng liên khớp của hai đầu gối bị chấn thương sau khi tai nạn giờ cũng trầm trọng hơn.
Nàng vào phòng tắm, hy vọng làn nước nóng sẽ làm vơi đi sự ê ẩm và đau nhức. Khi khom người để mở vòi nước bồn tắm, cú choáng làm nàng lảo đảo và nàng phải bấu tay vào mép bồn tắm để khỏi phải té ngã. Một lúc sau, cảm giác choáng váng vơi đi, Katie từ từ vặn các vòi nước, lòng phập phồng sợ phải té xỉu. Tấm gương của phòng tắm phản xạ làn da xanh mét của nàng và những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống trên trán. Nàng thầm nghĩ, tất cả cũng bởi cái chứng xuất huyết đó. Và nàng biết nếu chiều mai nàng không vào bệnh viện để chữa trị thì sớm muộn nàng sẽ phải được đưa đi cấp cứu.
Tắm xong, nàng thấy mình mẩy đỡ đau nhức đôi chút. Sau khi mặc đồ và trang điểm nhằm che khuất làm da xanh mét, nàng uống một viên thuốc của bác sĩ Highley cùng với nước cam tươi và suy nghĩ về cái chết khó hiểu của Edna. Rồi nàng bỏ ly nước cam vào chậu rửa, cầm lấy áo khoác, xắc tay và ra xe.
Nàng đến văn phòng trước bảy giờ rưỡi và không mấy ngạc nhiên khi thấy Maureen Crowley đã có mặt. Maureen là cô thư ký làm việc nghiêm túc nhất của văn phòng biện lý. Ngoài ra cô còn có một đầu bén nhạy và có thể lấy quyết định mà không cần phải được chỉ bảo.
Đứng trước bàn giấy Maureen, Katie nói:
- Maureen à, tôi có một việc dành cho em.
Cô gái trẻ vội vã đứng dậy. Cô có thân hình thon gọn, trẻ trung. Chiếc áo săng đay xanh lục làm nổi bật màu xanh ngọc của đôi mắt.
Maureen nói:
- Thưa cô Katie, cô dùng cà phê chứ?
- Tuyệt vời. - Katie đáp.
Rồi nói tiếp: "Nhưng tôi không ăn bánh mì dăm bông đâu nhé".
Katie bước vào phòng làm việc, cởi áo khoác, rồi chăm chú đọc những ghi chép mà nàng đã thực hiện tại bệnh viện Westlake.
Một lúc sau, Maureen mang cà phê vào. Cô ngồi xuống ghế, sổ tay đặt trên đùi và chờ đợi, không nói năng gì.
Katie chậm rãi nói:
- Vấn đề là thế này. Văn phòng chúng ta không dứt khoát cho rằng cái chết của Vangie là một vụ tự tử. Hôm qua, tại bệnh viện Westlake, tôi đã nói chuyện với bác sĩ Highley và bác sĩ Fukhito.
Katie nghe thấy tiếng giật nẩy mình của Maureen và nàng vội liếc nhìn cô ta. Khuôn mặt của cô gái trẻ bỗng tái xanh.
Katie hỏi:
- Này Maureen, em không được khỏe à?
- Không. Em vẫn khỏe. Xin cô thứ lỗi cho.
- Bộ tôi đã nói điều gì làm em phiền lòng?
- Không.
Hoài nghi, Katie giải thích tiếp về những gì nàng đã ghi trong sổ tay:
- Như chúng ta đã biết, bác sĩ Fukhito của bệnh viện Westlake là người sau cùng đã trông thấy Vangie trước khi bà ta từ trần. Tôi muốn có thật nhiều thông tin về ông ta, càng nhiều càng tốt. Em hãy dò hỏi y sĩ đoàn của hạt Valley để tìm hiểu về ông ta. Tôi nghe nói ông ta có làm công tác tự nguyện tại bệnh viện Valley Pines. Hẳn em có thể nắm được một số thông tin về bác sĩ Fukhito. Hãy kín đáo dò hỏi xem ông ta từ đâu đến, tốt nghiệp đại học nào và đã từng làm việc tại đâu. Hãy dò hỏi về đời tư của ông ta và thu lượm mọi thông tin nếu có thể.
Maureen hỏi:
- Cô có muốn tôi đến bệnh viện Westlake để thẩm vấn một ai đó không?
- Ồ, đừng làm thế! Tôi không muốn những người ở đó biết rằng chúng ta đang điều tra về bác sĩ Fukhito.
Vì một lý do nào đó mà Maureen trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Cô ta nói:
- Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay.
- Tôi bậy thật. Em đến đây để làm công việc bàn giấy vậy mà tôi lại nhờ em đi đây đó để săn tin.
- Không sao đâu, cô Katie ạ. Càng làm việc tại văn phòng này, tôi càng yêu thích công việc của mình. Nào ai biết chứ? Có thể một ngày nào đó tôi trở thành luật sư, nhưng điều đó buộc tôi phải qua bốn năm đại học và ba năm trường luật.
Katie chân thành nói:
- Hẳn em sẽ làm một luật sư tài ba. Tôi thắc mắc chẳng hiểu vì sao em lại không vào đại học.
- Tôi đã khá điên rồ khi tính đến chuyện hôn nhân ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Cha mẹ tôi thôi thúc tôi phải theo học một khóa đào tạo thư ký văn phòng trước khi lấy chồng hầu có một cái nghề để phòng thân. Họ quả không sai. Chuyện hôn nhân của tôi chẳng đi đến đâu.
- Vậy tại sao tháng chín năm ngoái em không ghi danh đại học thay vì đến làm việc ở đây? - Katie hỏi.
Khuôn mặt Maureen sa sầm. Katie xúc động trước vẻ buồn bã của cô gái trẻ và nghĩ rằng Maureen đang tiếc nuối cuộc tình tan vỡ.
Không nhìn Katie, Maureen đáp:
- Tôi chẳng còn kiên nhẫn và tôi không muốn ngồi mãi trên ghế nhà trường. Tôi nghĩ mình đã quyết định đúng.
Maureen ra khỏi phòng. Chuông điện thoại reo. Người ở đầu đây là Richard. Bằng giọng cố giữ trầm tĩnh, Richard nói:
- Katie à, tôi vừa nói chuyện với Dave Broad, trưởng khoa nghiên cứu tiền sản của bệnh viện Mount Sinai. Vì linh cảm có điều không ổn nên tôi đã gởi cái thai nhi của Vangie Lewis đến đó. Katie à, quả đúng như tôi nghĩ. Chris Lewis không phải là cha của đứa bé. Đứa bé mà tôi lấy ra từ bụng Vangie có những đặc trưng của người phương Đông!