- 33 -
Vì quyết định sẽ đi New York vào buổi chiều để tham dự hội nghị của Hội Y Học Hoa Kỳ nên Bill còn chút thời gian rảnh rỗi để trò chuyện với vợ. Lúc này, ông đang ngồi uống cà phê trong bếp trong khi Molly, vợ ông, đang bận nấu nướng.
Molly nói:
- Em tin chắc rằng Katie, Richard và vợ chồng Berkeley rất tâm đắc với nhau. Jim Berkeley là một người xuất sắc và vui nhộn. Em chẳng hiểu vì lý do nào mà hầu hết những người làm việc trong ngành quảng cáo thường rất hấp dẫn.
Phil gật gù:
- Theo anh nghĩ, sở dĩ như thế là vì cái nghề của họ là phải biết đùa bỡn với từ ngữ.
- Ô! Chắc vậy - Molly lơ đễnh đáp. Giờ đây, em ước chi Liz không còn muốn bỏ ra suốt ngày để nói về đứa bé.. dẫu chị ấy đã có chút tiến bộ. Ngày hôm qua, khi em gọi điện để mời chị ấy đến nhà chơi, chị ấy đã chỉ dành ra có hai mươi phút để nói về những trò mới mẻ của bé Maryanne, đó là thổi những hạt yến mạch khắp phòng khi người ta bón cho bé.
Bill nói:
- Nếu em có được đứa con mà em đã trông đợi trong suốt mười lăm năm trường, thì hẳn em cũng chẳng khác gì Liz.
Cắt nhỏ những nhánh cần tây, Molly nói:
- Dẫu sao chúng ta cũng nên mừng khi trông thấy điều đó. Mong sao trước cái cảnh ấy Katie và Richard sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc khi có với nhau một đứa con.
Bill nhướng mày:
- Này, em khéo giữ mồm giữ miệng đấy, nếu không Katie và Richard sẽ vĩnh viễn tránh mặt nhau.
- Anh nói gì lạ vậy. Bộ anh không thấy cái cách mà họ nhìn nhau hay sao? Có cái gì đó chất chứa sau những ánh mắt của họ. Anh biết không, tối qua Richard đã gọi điện để hỏi xem Katie có ghé nhà mình không. Anh ấy muốn biết Katie có khỏe không và giọng nghe có vẻ lo lắng lắm. Theo em nghĩ thì Richard đang say đắm Katie nhưng đủ khôn ngoan để che giấu điều đó không làm cho Katie phải né tránh anh ta.
- Thế em có cho Richard biết về chuyện Katie sắp phải giải phẫu.
- Không. Katie đã tỏ vẻ không hài lòng khi trước đây em hỏi rằng cô đã cho Richard biết chuyện đó chưa. Đó chỉ là một chứng bệnh nho nhỏ, thông thường vậy mà Katie cho rằng trầm trọng và muốn che giấu.
Bill đứng dậy, mang tách cà phê đến bồn rửa bát để rửa:
- Nếu Katie không bằng lòng thì em đừng cho Richard biết, thế thôi. Còn Richard, nếu cứ tiếp tục ưu tư về sức khỏe của Katie thì anh ta phải tỏ rõ cho Katie biết. Em là người đã giúp Richard và Katie đến gần nhau và giờ đây...
Molly thở dài:
- Giờ đây họ phải tự liệu lấy.
- Đúng vậy. Vào tối mai, khi Katie nhập viện cả hai chúng ta sẽ đến Metropolitan Opera. Từ nhiều tháng nay anh đã mua vé để xem vở kịch Othello. Sáng thứ bảy, em sẽ có mặt tại bệnh viện khi Katie được đưa vào phòng hồi sức.
Molly lắc đầu:
- Không lẽ để cho Katie phải một mình nhập viện?
- Thì phải một mình thôi. Cô ấy lớn rồi - Bill nói, giọng rắn rỏi.
Rồi nhìn đồng hồ treo ở bếp, ông tiếp "Thôi, anh đi đây kẻo trễ mất. Bộ em không bớt lo lắng cho cô em gái út Katie của em được sao?
Biil hôn lên má Molly trước khi rời khỏi nhà. Molly cắn môi!
- Em không thể không lo lắng cho Katie được. Em lo sợ cho Katie, như thể có điều gì đó sẽ xảy đến.